Trong màn đêm, nhà đón khách hình con sóng của Sân bay Quốc tế Kansai rực sáng như một ngọn hải đăng. Những ngọn đèn xanh nước biển nằm dọc đường bay kéo dài như một đàn đom đóm nối đuôi những chiếc phi cơ đang cất cánh hàng loạt.
Được cấp phép bay, chuyến bay UA 718 đến Los Angeles di chuyển chậm rãi trên đường băng. Trong khoang thương gia, Maki, được cải trang trông giống một bệnh nhân cần được phẫu thuật khẩn cấp, đang say giấc trên chiếc giường được thiết kế đặc biệt. Một tấm rèm che kín chiếc giường, còn Kujo, mặc một chiếc áo blouse trắng và ngồi kế bên Maki, không ngừng quan sát cô bé. Thư giãn trên ghế bên cạnh Kujo là Matoba, người cũng mặc một chiếc áo blouse của bác sĩ.
“Đúng là hơi sóng gió thật, nhưng mọi thứ vẫn đi đúng kế hoạch đề ra,” Matoba nói. “Chúng ta mang theo con bé để đề phòng L, nhưng chắc là hơi thừa mất rồi.” Matoba nhìn Maki như thể cô bé là một con chuột bạch thí nghiệm, rồi lại nhìn đồng hồ. “Máy phát tán virus giờ chắc được kích hoạt rồi. Trước khi biểu hiện triệu chứng bệnh thì nó sẽ lây lan ra toàn quốc. Giáo sư Nikaido sẽ trở thành kẻ tội đồ khi đã mang đến sự diệt vong của Nhật Bản,” Matoba nói đầy hứng thú. Ông ta mỉm cười như đã cầm chắc chiến thắng trong tay.
“Phải,” Kujo đáp, một nụ cười thoáng hiện lên trên khoé miệng cô.
Matoba nhận thấy có điều khác thường trên khuôn mặt Kujo. “Có chuyện gì sao, tiến sĩ Kujo? Cô trông không được dễ chịu lắm nhỉ.”
Kujo lắc đầu. “Tôi chỉ hơi xúc động khi kế hoạch chúng ta dày công xây dựng sắp trở thành hiện thực thôi ấy mà. Và tôi còn đang bị cúm nữa.” Đôi mắt Kujo có hơi đẫm lệ.
“Ồ, vậy sao? May mắn thay, từ giờ đến Mỹ còn lâu lắm. Cô cứ thong thả mà nghỉ ngơi.” Kujo gật đầu rồi kiểm tra Maki ở phía sau rèm. Bỗng có một tiếng chuông vang lên, sau đó thì loa trên máy bay phát ra lời thông báo.
“Thưa quý vị, cơ trưởng của các bạn đang nói. Tháp không lưu đã ra chỉ thị yêu cầu chúng ta phải giữ nguyên vị trí. Có vẻ như một phương tiện đang di chuyển trên đường bay.”
Kujo nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói, “Tôi hỏi ông một câu được không, Matoba?”
Dù có hơi nghi ngại về hành động bất thường của Kujo, ông ta vẫn trả lời, “Dĩ nhiên rồi.”
“Ông có nhớ gì về vụ nổ bí ẩn của một cơ sở thí nghiệm trên đảo Đông Serras vào năm 1980, hai mươi sáu năm về trước không?”
Dù câu chuyện đó đã thuộc về một quá khứ xưa, nhưng Matoba vẫn trả lời nhanh nhạy. “Dĩ nhiên là tôi nhớ. Nhiệm vụ đầu tiên của tôi khi mới dấn thân vào nghề mà. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, theo tôi nhớ là vậy. Sau cùng thì vụ che đậy đó được tiến hành bởi chính phủ Mỹ.”
Kujo nói tiếp với không một chút cảm xúc. “Vậy tôi cho rằng có ba sự thật đã được che giấu ở vụ nổ ngày hôm đó. Một, khu thí nghiệm đó đang nghiên cứu vũ khí virus, và hai, để che đậy vụ việc, chính phủ Mỹ đã thổi bay cơ sở nghiên cứu đó cùng những nhân viên bên trong. Ba, việc sử dụng vũ khí hoá học, nguyên nhân trực tiếp của vụ nổ, được cho là hành động của đám khủng bố dính líu tới cuộc tranh cử tổng thống—“
“Cô đã tìm hiểu rất kĩ,” Matoba nói, trông ông ta có vẻ ấn tượng. Rõ ràng Kujo đã tìm hiểu về quá khứ của Matoba trước khi hợp tác với ông ta. Matoba cũng cảm thấy có chút khó chịu vì bị điều tra kĩ càng như vậy. Dù sao thì, họ đang sống trong một thế giới mà đồng minh có thể trở thành kẻ thù chỉ trong nháy mắt. Nếu Kujo không thận trọng như Matoba, rất khó để cô ấy được hợp tác với ông.
“Ông Matoba, ông có thể giải thích bản thân đã thâm nhập vào cơ sở nghiên cứu bằng cách nào được không? Tôi muốn biết để học hỏi ấy mà.”
Matoba gác một chân lên đùi và nghĩ lại cái ngày hai sáu năm về trước. “Có một cặp vợ chồng châu Á cùng làm việc ở đó. Chúng tôi cũng trạc tuổi nhau nên cũng sớm trở thành bạn. Cũng tổ chức liên hoan và đi cắm trại các thứ, và họ cũng chia sẻ cho tôi một vài thông tin đáng giá. Về mức độ an ninh của phòng thí nghiệm, những khuyết thiếu của đội ngũ an ninh, còn các lính canh thì được trang bị—“
“Ông có nhớ về một cô con gái tám tuổi của cặp đôi đó không?”
“Có chứ. Một cô bé đáng yêu. Thật tiếc cho nó.” Hai vai của Kujo khẽ rung khi nghe Matoba nói với giọng điều đầy hoài niệm. Đến khi đó Matoba mới nhận ra Kujo đang nói về những chi tiết mà cô không thể nào tìm hiểu mà ra được. Bé gái tám tuổi, bao nhiêu năm về trước… Ông ta cố hình dung lại nụ cười ngây thơ của cô bé khi so với người phụ nữ ngồi trước mặt ông ta. Không có điểm nào giống nhau cà. Nhưng Matoba vẫn cảm thấy có điều gì đó. “Cô không phải…?”
Yoshikawa và Hatsune xô ngã một cô tiếp viên và vội vàng chạy đến nơi Kujo và Matoba ngồi. “Ngài Matoba! L đang ở trong phương tiện trên đường bay!”
“Cái gì? Hai người nói L đã chết rồi cơ mà.”
“Chúng tôi chắc chắn là vậy!” Hatsune kéo rèm để nhìn ra ngoài cửa sổ, và tim cô ta chợt ngưng lại một nhịp. “Con bé có triệu chứng rồi!”
Maki rên rỉ trong đau đớn khi một giọt máu chảy ra từ mắt cô bé.
“Có chuyện gì vậy, tiến sĩ Kujo? Đáng nhẽ cô phải tiêm cho con bé thuốc giải rồi chứ,” Matoba hét to.
Kujo nhìn Maki rồi cúi đầu xuống. “Tôi đã định kéo dài vở kịch này cho đến khi chúng ta bay sang Mỹ.” Đột nhiên, cô đứng dậy rồi nhìn về phía buồng lái máy bay. “Fairman, Konishi, chuyển sang Kế hoạch B! Đi thôi!”
Konishi, người vừa mới vào để kiểm tra, đã đẩy ngã Yoshikawa và Hatsune rồi chạy thật nhanh đến chỗ Maki đang nằm. Anh ta rút ra đống súng giấu trong thùng đựng dụng cụ y tế cạnh giường. Người đàn ông lạ mặt nãy giờ ngồi im đọc tạp chí ở hàng ghế phía trước bỗng bật dậy rồi nhận lấy khẩu súng từ tay Konishi.
“Bọn ta sẽ chiếm lấy chiếc máy bay này!” gã ta thông báo bằng tiếng Anh, sau đó chuyển sang tiếng Nhật. Giọng gã nghe thật lạ. Gã chĩa súng về phía hành khách. Mắt gã tập trung cao độ, gã hỏi Kujo, “Sao vậy? Tôi tưởng phải cất cánh rồi thì chúng ta mới hành động chứ.”
“Fairman, L đang ở đây. Lên lái máy bay và đưa chúng ta ra khỏi đây!”
“Phải rồi!” Fairman xé bộ râu giả, lấy những miếng độn ra khỏi miệng, và nháy mắt nhìn Matoba. “Lâu lắm không gặp, Matoba. Dù sao thì tôi nghĩ mình đã chết rồi. Cứ coi tôi là một hồn ma nhiều oán giận nhé. Lần này không có chuyện ông trốn được mà chỉ bị vài vết sẹo thôi đâu.”
Fairman đi lên buồng lái còn Konishi lo phần trông coi con tin. Matoba đưa tay chạm
vào vết sẹo trên mặt. “Ta tưởng hắn tàn đời ở Brunei rồi…”
“Phải, thay cho ông. Có vẻ như tất cả kẻ thù ông tạo ra trong quá khứ nay đã đến tìm ông.” Kujo bật cười và lại nhìn Matoba. “Ông có tin được rằng đứa bé gái từ hai sáu năm trước đã phải đợi cả đời để trả thù chính phủ Mỹ và tay cầm đầu vụ bịt đầu mối ngày hôm đó không?”
Matoba chỉ biết đứng đó chết lặng. Như Kujo đã nghiên cứu kĩ lý lịch của Matoba, ông ta cũng đã làm điều tương tự với cô. “Nhưng tiến sĩ Kujo, chúng tôi đã—“
“Tôi rất mừng khi ông bị dắt mũi bởi cái quá khứ tôi bịa ra như vậy.” Cô cúi đầu đầy vẻ giễu cợt. Cuối cùng thì Matoba đã nhận ra trước giờ người phụ nữ trước mặt ông đã luôn theo đuổi lý tưởng của riêng mình. Kujo nói tiếp. “À phải. Tôi quên nói với ông. Thứ thuốc mà tôi đã tiêm cho cả đám không phải thuốc giải đâu. Là con virus đấy. Tức là tất cả hành khách trên chuyến bay này đều nhiễm bệnh rồi.”
Matoba đơ cả người. Biểu cảm ông ta, mắt mở to, hàm há rộng, trông thật khác ông ta lúc mọi ngày. “Vậy còn chuyện cô lấy được thuốc giải từ con bé thì sao?”
“Tôi chưa bao giờ lấy được thuốc giải.”
“Vậy không chỉ con bé bị nhiễm bệnh, mà tất cả chúng ta đều là trái bom virus đang chực chờ nổ tung sao?” “Kujo!” Matoba lao tới Kujo.
“Ông nghĩ tôi tin vài cái câu chuyện cổ tích và cái thế giới dành cho số ít những kẻ được chọn à?”
“Câu chuyện cổ tích sao?” Mất hết bình tĩnh, Matoba chỉ còn biết quặn mình rồi khóc lóc.
Kujo chất vấn Matoba với một nụ cười nham hiểm. “Đây chính là mục đích của tôi ngay từ đầu. Dẫn ông tới vực thẳm của sự tuyệt vọng ngay khi kế hoạch của ông sắp thành công. Và tôi sẽ thay đổi thế giới này, đúng như ông mong muốn. Bằng cách biến ông thành một trái bom virus.”
“Con khốn kiếp!” Matoba nhào tới chỗ Kujo. Nhưng ông ta đã sớm lùi lại khi nhìn thấy mặt cô.
Một giọt máu chảy ra từ mắt Kujo. Đó là giai đoạn đầu tiên khi virus bắt đầu phát bệnh.
“Có vẻ như tôi đang biểu hiện các triệu chứng mất rồi.” Dù những giọt máu tiếp tục lăn dài nơi gò má, một nụ cười vẫn hiện ra trên gương mặt cô.
“K-Không! Tránh xa ra! Cứu tôi với! Tôi không muốn chết!” Matoba gào khóc. “Tôi không muốn chết, tôi không…” ông ta cứ nói đi nói lại. Ông ta ngã gục xuống sàn và nằm thu mình lại cho đến va phải chân của Hatsune.
“Thằng chết dẫm.” Với tất cả sự tôn trọng, sự tôn thờ mà Hatsune có dành cho ông ta, giờ thái độ của cô ta bỗng thay đổi 180 độ sau khi chứng kiến Matoba van nài đầy thảm hại. Hatsune nhìn Kujo, người đang chĩa súng vào cô ta, rồi nhún vai. “Thích thì cứ bắn đi. Tôi không thèm chống trả đâu. Từ lâu tôi đã biết cô còn tồi tệ hơn tất cả chúng tôi cộng lại mà.” Cô ta sau đó quay lưng về phía Kujo và quay trở lại chỗ ngồi của mình, miệng ngâm nga một bài hát.
“Chuyện quái gì đang diễn ra vậy, Konishi? Chúng ta sẽ chết đấy,” Yoshikawa nói.
“Ồ, anh bạn nghĩ mình sẽ sống nổi sao, Yoshikawa! Thế giới mới mà chúng ta sắp tạo ra chỉ chọn lấy những con người tinh tú nhất thôi,” Konishi nói đầy vẻ chế giễu.
“Ai cho mày cái vẻ trịch thượng đó hả? Từ khi nào mày trở thành tay sai vặt của Kujo thế, thằng mọt sách ngu xuẩn kia!” Yoshikawa chẳng hề bận tâm đến khẩu súng của Konishi. Những gì anh ta thấy chỉ là một tên mọt sách chuyên cắm đầu vào màn hình vi tính. Konishi tiếp tục nhìn Yoshikawa chằm chằm bằng hai con mắt cận của mình, bỗng từ đâu vang lên một tràng cười khoái chí. “Mày luôn trêu chọc tao, gọi tao là thằng nhà quê! Và bắt nạt từ ngày này sang ngày khác!” Mắt Konishi loé lên một sát khí. Khẩu súng trên đôi tay run rẩy của anh ta chĩa vào ngực Yoshikawa.
“Đ-Đợi đã! T-Tao xin lỗi mà!” Yoshikawa lần đầu nhận ra rằng mình đã đánh thức một phần nhân cách tàn nhẫn bên trong con người kia, nhưng giờ đây đã là quá muộn.
“Mày xứng đáng phải chết!”
Konishi bóp cò một lần, hai lần, rồi ba lần. Yoshikawa gục xuống sàn với vũng máu loang lổ.
Trong khi đó Fairman giật lấy chiếc micro từ tay cô tiếp viên rồi thông báo rằng, “Thưa quý ông quý bà, kẻ cướp máy bay đang nói đây. Tôi e rằng chúng ta sẽ phải dành vài tiếng đồng hồ sắp tới với nhau. Đầu tiên, các bạn nên biết rằng chúng tôi không chỉ được trang bị súng mà còn có đủ chất nổ để thổi bay chiếc máy bay này. Người đang đặt ngón tay lên ngòi nổ đang ngồi đâu đó trong khoang cùng các bạn. Nếu ai có ý định phản kháng, người đó sẽ bấm công tắc với không một chút lưỡng lự. Chúng tôi cũng nắm trong tay một vũ khí khác. Các bạn hẳn đã nghe qua trên thời sự về một con virus chết người rồi. Một bệnh nhân đã nhiễm phải con virus đó đang ở trên chuyến bay này, và tất cả các bạn đều đã bị phơi nhiễm. Nếu có ý định chống trả và bằng một cách nào đó trốn thoát được, hãy nhớ rằng thuốc giải không có ở Nhật Bản. Tuy nhiên, nếu các bạn chịu khó bay cùng chúng tôi đến Mỹ, chúng tôi hứa rằng các bạn sẽ được chăm sóc chu đáo và nhận được liều thuốc giải. Tôi tha thiết mong các bạn suy nghĩ thật kĩ và hành động hợp lý.”
Chất nổ cùng lời hứa về thuốc giải trên đất Mỹ đều là lời bịa đặt cả, nhưng như thế là đủ để các con tin phải im miệng.
Fairman sau đó ra lệnh cho cho người tiếp viên dẫn anh ta đến buồng lái. “Thưa cơ trưởng, nếu như ông đã nghe thấy, thì các hành khách trên chuyến bay này đều cầm chắc cái chết nếu như chúng ta không đến được Mỹ. Vậy nên hãy làm theo những gì tôi nói, và thật im lặng vào.”
Khi cánh cửa được mở khoá, Fairman tiến vào trong buồng lái, trói cơ trưởng và cơ phó lại, rồi ngồi lên ghế lái. “Bao nhiêu công sức bỏ ra cũng chỉ vì ngày hôm nay. Nước Mỹ khốn kiếp chuẩn bị nhận lấy kế hoạch của bọn ta đi.” Fairman chửi thề. “Chỉ giỏi lợi dụng rồi đá người ta đi. Bọn tao có một món quà đặc biệt cho chúng mày đây.”
Một cách chậm rãi, chiếc máy bay từ từ chạy trên đường băng.
Vì các hành khách đều bị con virus làm cho tím tái mặt mày, nơi đây bỗng trở nên yên tĩnh đến sởn gai ốc. Lời tuyên bố của Fairman đã có tác dụng; không một ai dám nhúc nhích gì,
“Chị xin lỗi nhé, Maki, vì đã lôi em vào vụ này.” Kujo ngồi xuống bên cạnh Maki và nhẹ nhàng xoa đầu cô bé. “Nhưng khi em trưởng thành rồi, thế giới này sẽ thiếu đi giấc mơ và hi vọng, bao trùm lên nó chỉ còn là sự tuyệt vọng mà thôi . Em đến thiên đàng với cha mẹ em sẽ tốt hơn đó.”
Maki cố hết sức để vận động lại bộ não, vốn đang bị cơn sốt dai dẳng hành hạ. “Em sẽ không từ bỏ mạng sống của mình đâu, và em cũng sẽ không từ bỏ tương lai của thế giới này. Em phải sống… vì mẹ và cha em.” Một giọng nói quyết không từ bỏ hi vọng. Giờ chúng chỉ đem lại cho Kujo sự đau đớn. “Hơn hết, Ryuzaki hứa sẽ cứu em rồi. Em tin anh ấy. Chị cũng đừng từ bỏ hi vọng nhé, tiến sĩ Kujo… chị luôn có thể bắt đầu lại từ đầu.”
Kujo cố hết sức để kìm nén cảm xúc của mình và trả lời, “Đã quá muộn rồi. Bọn chị đã chiếm lấy chiếc máy bay này. Chúng ta sắp cất cánh và bay đến Mỹ; cả hai chúng ta đều nhiễm bệnh rồi. Chúng ta sẽ mang đến ngày tàn cho nước Mỹ và hành tinh này. Thế giới không còn cần đến nhân loại nữa.”
Sau khi Hatsune bỏ qua Kujo, cô ta đã không ngừng đọc lướt qua cuốn tạp chí mà mình vớ được. Cô ta cũng chẳng hề bận tâm khi nghe thấy những tiếng súng đoạt mạng Yoshikawa lúc mới yên vị trên ghế ngồi. Cái chết chẳng là cái gì trong mắt Hatsune, người đã biết đến mùi máu từ năm mười lăm tuổi. Con người luôn đứng trên lằn ranh của sự sống và cái chết, và cái chết chỉ là một kết quả khi một sự thay đổi được tạo ra dẫn đến sự mất cân bằng. Hatsune chưa bao giờ rung động trước cái chết của một người lạ mặt, người mình yêu hay chính bản thân cô ta.
Rồi cô ta chợt nhận ra mình chẳng hề nhét được gì từ cuốn tạp chí vào đầu.
Hắn ta là một tên ngu xuẩn, nhưng cũng là một người cộng sự đáng tin cậy…
Hatsune đứng dậy và lấy ra một chiếc ô từ túi hành lý của mình. Cô ta gỡ chỗ băng dính bọc quanh đỉnh của chiếc ô, dần dần để lộ ra phần tay cầm đã được cắt gọt thành một mũi gai nhọn hoắt.
“Tránh ra!” Hatsune đẩy ngã một cô tiếp viên rồi vặn mở cánh cửa thoát hiểm. Gió bên ngoài tràn vào trong khoang khiến cho các hành khách la hét hoảng sợ. Cô tiếp viên trước đó nằm xuống sàn, các tờ tạp chí thì bay lả tả.
Khi cô ta định nhảy lên cánh máy bay, Konishi chạy đến với khẩu súng trên tay. “Hatsune, c-cô nghĩ cô đang đi đâu vậy?”
“Tao chán rồi, nên tao đi đây. Tạm biệt!” cô ta hét lên để đối phương nghe được.
Konishi giơ súng lên. “D-Dừng lại mau…”
“Hừm, hơi cao nhỉ. Lại đang đi giày cao gót mới khổ chứ.” Hatsune giậm mạnh chân xuống đất, khiến cho gót giày vỡ toác rồi chuẩn bị nhảy.
“Tôi sẽ bắn đấy.” Konishi chĩa súng vào ngực Hatsune.
Hatsune nhìn vào khẩu súng như thể một con khỉ vừa mới chĩa quả chuối vào mặt cô ta vậy. Đột nhiên cô ta sút vào khẩu súng. Viên đạn bắn ra găm thẳng vào nóc máy bay. Không cần hạ chân xuống, Hatsune sút thêm một cú nữa trong lúc Konishi còn đang ngạc nhiên, rồi hất nó ra ngoài cửa.
Konishi hoảng sợ mà hét toáng lên. Luồn cúi trên sàn nhà, anh ta cứ nằm đấy mà van xin. “Hatsune… tôi xin lỗi…là—“
“Im miệng đi.” Mất hứng thú với Konishi, Hatsune khiến anh ta phải im lặng bằng phương thức nhanh nhất. Chiếc ô cắm sâu vào trong cổ họng Konishi, khiến cho anh ta không bao giờ mở miệng nói được nữa. “Nếu do dự thì đừng có cầm súng làm gì, đúng thằng ngu.”
༒
Vừa kịp lúc Hatsune mở toang cánh cửa thoát hiểm, Suruga đã lái chiếc xe chở takoyaki đi sát với chiếc máy bay đang di chuyển.
“Nhắm vào cửa đi, anh Matsuba!” L hét lên từ trên nóc xe.
“Được rồi!” Matsuda thò nửa thân ra cửa sổ, ngắm bắn bằng chiếc súng phóng lao, rồi bóp cò. Mũi lao được buộc cùng một sợi dây đâm thủng cánh cửa của máy bay.
“Làm tốt lắm, anh Matsuda. Tôi luôn có thể trông cậy vào tài thiện xạ, cái tài duy nhất của anh.”
“Duy nhất…”
L đu theo sợi dây, chân cậu rời khỏi nóc xe, cơn gió dữ cuốn tới như muốn hất tung cậu. Cánh tay phải bị thương của cậu vẫn còn yếu và tuột khỏi sợi dây. Sợi dây cứ đung đưa trước động cơ máy bay, tí nữa nhét cả người L vào đó.
“Tiến lên, Ryuzaki!” Lời cổ vũ của Matsuda đã bị tiếng gió lấn át.
“Hự!” Chỉnh lại tư thế, L vận hết sức bình sinh để leo lên sợi dây. Cậu bám được một tay vào chiếc cánh. Tiếp sau đó là bàn chân đột ngột dẫm lên tay cậu.
“Biết thế ta giết ngươi luôn khi có cơ hội.” Hatsune đi đứng loạng choạng khi máy bay dần tăng tốc, khiến cô ta trượt chân khỏi tay L.
“Cô nghĩ cô là ai thế, Mary Poppins à?” Dù cho L có đang mỉa mai cái người phụ nữ đang cầm ô trước mặt mình, mắt cậu vẫn không rời khỏi đầu nhọn của phần tay cầm chiếc ô.
“Thấy không? Nó đủ nhọn để đâm chết người đấy.” Hatsune nở một nụ cười rồi đặt chiếc ô vào giữa hai ngón tay, giả vờ như đang đánh bi-a vậy.
“Thế thì cô không cần lấy lại cái này đâu.” L thả tay ra. Cậu biến mất phía dưới chiếc cánh, đu như một con lắc. Khi cậu ta đu xong một vòng và xuất hiện trước mặt Hatsune, cậu nhanh chóng đoạt được chiếc dao mà Hatsune vung tới. Cậu cũng vặn người tránh được cú đâm từ chiếc ô và đâm trả chiếc dao vào chân cô nàng.
Hatsune thét lên một tiếng đủ để át đi tiếng động cơ. Rồi cô ta mất thăng bằng và trượt ngã.
“Trả đủ món nợ nhé.” L nhìn cô ta ngã lăn xuống đường băng, rồi cậu leo lên cánh, và chậm rãi bò vào trong. Máy bay cũng dần tăng tốc khi Suruga leo theo sợi dây cáp và lên được đến cánh. Cả khoang phải chịu đợt gió lạnh buốt thổi vào từ cánh cửa thoát hiểm đang mở toang.
L cúi thấp đầu và bò bằng cả tứ chi. Mãi cậu mới đến được khoang y tế và chào đón Kujo bằng một nụ cười. Cậu nắm trong tay một ống thuốc. “Thả Maki ra, tiến sĩ Kujo. Tôi chỉ có một liều thuốc giải thôi. Đừng có kéo cô bé vào chuyện này.”
Kujo nhấc Maki lên từ giường bệnh và ôm chặt lấy cô bé như đang ôm một chiếc khiên. “Sao cậu vẫn cố cứu lấy mọi người làm gì?” Kujo không bất ngờ hay giận dữ; vẻ mặt của cô chỉ thoáng hiện lên sự thương hại. “Thám tử số một thế giới, L. Kể từ khi có cậu thì thế giới đã tốt đẹp hơn được chút nào chưa nhỉ? Thế giới đã bao giờ vì luật pháp mà trở nên công bằng hơn chưa? Luật pháp đã cứu được bao nhiêu mạng người rồi?” Lời Kujo nói trở nên khó nghe một phần là vì sự giận dữ tuôn trào trong đó, một phần là vì tiếng gió thổi vào dữ dội.
L đứng trước cô, không nhúc nhích. “Con người vốn không hoàn hảo. Và luật pháp cũng vậy; nó được tạo ra bởi những người không hoàn hảo. Nhưng luật pháp chính là hiện thân cho mong muốn bảo vệ những người mình yêu của con người. Chỉ cần có một người vẫn hi vọng về công lý, tôi sẽ tiếp tục tin vào công lý của pháp luật và bảo vệ nó. Chừng nào tôi còn là L.”
Với Kujo, đó chẳng khác nào những lời mê sảng của một tên kỵ sĩ điên cưỡi ngựa đâm vào cối xay gió. “Sao cậu vẫn có thể hi vọng vào nhân loại được chứ? Sau tất cả những thứ kinh khủng và xấu xí cậu đã chứng kiến. Như vậy mà vẫn có thể đặt niềm tin vào con người, đúng là ngu xuẩn!”
“Tiến sĩ Kujo, có phải khoảng thời gian của cô ở Wammy’s House chính là nguồn cơn cho sự mất niềm tin vào nhân loại của cô không?”
“Cậu biết sao?”
“Học viên của Wammy’s House luôn dễ nhận biết, dù họ có thay đổi diện mạo và giấu nhẹm đi quá khứ của mình,” L nói.
“Nếu cậu biết tôi là ai, thì cậu hẳn cũng biết lý do đằng sau những hành động của tôi”
“Tôi không biết,” L trả lời ngắn gọn. “Tôi biết một chiến dịch cô đề ra đã khiến cô phải rời khỏi Wammy’s. Nhưng chiến dịch đó—“
“Đừng!” Kujo hét lên. Cô quay đầu sang chỗ khác, gương mặt cô chứa đầy sự căm ghét chính mình. “Chiến dịch đó đã thành công. Nhưng tôi đã mắc sai lầm vào phút chót. Con tin mà chúng tôi cứu được lại là con của kẻ đánh bom, đứa bé ấy chính là quả bom ngay từ đầu. Có quá nhiều thương vong. Tôi đã phụ lòng tin của Watari…”
Những kí ức về những ngày lang bạt sau khi cô trốn khỏi Wammy’s House ở tuổi mười sáu lại hiện về. Sự tự tin thái quá, cái lý tưởng to lớn, cùng hàng loạt những thất bại… Trong quá trình một mình cố thay đổi thế giới ấy, linh hồn của Kujo đã trở nên tăm tối.
“Sao cô lại nghĩ vậy?” L hỏi đầy hiếu kì. L, vị thám tử được nuông chiều và bất cần đời, đã thay chân Kujo trong công cuộc huy động những cơ quan hành pháp sau khi cô rời khỏi Wammy’s.
Kujo lườm cậu vì cho rằng mình đang bị chế nhạo. Nhưng L lại mỉm cười rất chân thành. Nụ cười đó khiến cô nhớ về ai đó. Một người mà cô đã lâu không gặp.
“Tiến sĩ Kujo, cô có biết Wammy’s đã giao phó cho cô một lá thư không?”
Kujo tròn mắt kinh ngạc. “Sao cơ? Giao phó một lá thư cho một kẻ đã chạy trốn khỏi Wammy’s sao? Việc đó là bất khả thi.”
Những chữ cái in hoa trong bảng chữ cái Wammy’s luôn mang một ý nghĩa to lớn với những ai tốt nghiệp Wammy’s House. Chữ cái đó đánh dấu nhiệm vụ thay đổi thế giới của họ. Mỗi thế hệ chỉ tồn tại hai mươi sáu chữ cái, những người trẻ sẽ kế vị những người đi trước trong công cuộc cứu thế giới khỏi những thảm hoạ. Trên tất cả, chữ cái đó chính là hiện thân cho niềm tin của Watari.
“Cô là K của Wammy’s. Chữ cái đó được lấy ra từ thông điệp cuối cùng của Watari trước khi cô rời đi.”
“Thông điệp của Watari…” Kujo không thốt nên lời. Một cánh cửa, như đã được mở lại sau nhiều năm bị khoá kín.
L mỉm cười, vừa ma mãnh vừa đầy sự tôn trọng cho cá nhân cũng như chữ cái trước cậu. “KEEP YOUR WAY.” Những từ đó với Kujo thật đơn giản mà đong đầy cảm xúc.
Kujo nhìn thấy bóng hình của Watari nơi L đang đứng. Nụ cười của ông ấy, sự tồn tại mà cô đã cố gắng xoá đi nay hiện về đầy chân thực. Nụ cười ấm áp mà ông đã dành cho cô ngày đầu gặp mặt sau khi cô mất đi bố mẹ.
“Kể cả khi cô rời Wammy’s, Watari nhất quyết không truyền lại chữ cái đó cho ai khác. Cô có muốn vấy bẩn chữ cái đó khi để nó tượng trưng cho ‘Killer’ không?”
Kujo thả tay khỏi Maki. Cô trông thật dễ tổn thương, như mọi lớp giáp mà cô khoác lên nay đã tan biến.
Bỗng có ai đó vồ lấy L từ phía sau, xô ngã cậu xuống đất. “Đưa nó cho tao!” Matoba kêu lên. Ông ta cố giành lấy thuốc giải từ tay L, nhưng ông ta chỉ nhận lại một cú đá từ người cầm nó.
“Muốn tận diệt Nhật Bản mà vẫn tiếc rẻ cái mạng của bản thân à?”
“Câm mồm!”
Cả hai ngã nhào lên ghế ngồi trong lúc vật nhau trên lối đi chật hẹp. Matoba đè lên L, đấm vào miệng L một cú thật mạnh, và tước ống thuốc khỏi tay L.
“Không nhanh thế đâu.” L không nhìn Matoba mà nhìn thứ ở trên đầu ông ta. Một trong những ô chứa hành lý đã bị mở ra. Một chiếc vali lớn cứ thế rơi ra rồi đập thẳng vào đầu Matoba. Mũi tiêm cứ thế lăn đến chỗ Maki.
“Maki, tự tiêm bản thân bằng liều thuốc đó mau!” L hét lớn.
Chiếc máy bay rẽ đột ngột, khiến cho Kujo ngã vật xuống chân Maki. Maki lưỡng lự vài giây rồi nhặt lấy mũi tiêm, cắm thẳng vào người Kujo.
“Maki. Tại sao?” Kujo bàng hoàng nhìn vết tiêm trên da mình.
“Chị cũng giống cha em, tiến sĩ Kujo.”
“Giống sao?”
“Cha em thường mơ về khung cảnh thế giới trở nên tốt đẹp nhờ những nghiên cứu của ông. Nhưng ông ấy luôn lo rằng mọi chuyện sẽ không đi chiều hướng ông muốn. Chị cũng vậy. Chị không hoàn toàn là người xấu.” Maki nở một nụ cười thật tươi. Nụ cười ấy như gột sạch linh hồn Kujo khỏi những căm thù và đố kỵ đã đeo bám lấy cô bao năm nay.
“Em không ghét chị vì đá giết bố em sao?”
Maki quay đầu nhìn đi nơi khác, nét mặt cô bé thay đổi bất thường. Rồi cô bé nói, “Chúng ta phải giúp những ai đang chịu khổ dù cho họ có là ai. Nếu chị sống sót thì sẽ có rất nhiều người được cứu. Em mới là người phải chết, để cứu lấy những người khác.”
“Em vẫn tin vào chị, dù chị đã định diệt chủng nhân loại sao?”
Maki mỉm cười, một giọt máu lăn trên gò má cô bé. “Cha em từng nói với em rằng không ai sinh ra đã xấu xa cả. Con người luôn… có thể… thay đổi” Maki ngất đi.
Kujo chẳng biết làm gì ngoài ôm lấy cô bé và khóc những giọt nước mắt muộn màng.
Matoba, thất thần chứng kiến cảnh liều thuốc giải bị tước khỏi tay mình, giật lấy em bé từ tay một người phụ nữ ngồi cạnh đó. Người mẹ gào lên và cào cấu Matoba nhưng đã bị ông ta đạp cho ngã lăn ra đất. “Mày đừng hòng ngăn cản tao nữa, L! Nếu mày muốn đứa bé này toàn mạng thì mau đưa tao thuốc giải. Tao biết mày còn một liều nữa!” Vết sẹo trên má ông ta biến dạng khi một nụ cười điên loạn, độc ác xuất hiện trên khuôn mặt ông ta. “Thế giới này rồi sẽ trở thành địa ngục trần gian. Hay để tao hoá kiếp cho thằng bé con này luôn nhỉ.”
“Tiến sĩ Kujo, ngăn ông ta lại,” L thúc giục. “Ông Matoba, ông phải dừng việc chơi đùa với tương lai nhân loại lại.”
“Câm mồm đi Kujo!”
Chiếc máy bay cố cất cánh nhưng lại rung lắc dữ dội. Luồng gió dữ ập vào hất văng Matoba, L và Kujo xuống sàn.
Trong buồng lái, Fairman chửi rủa, “Mẹ kiếp! Cửa thoát hiểm cứ mở thì cất cánh sao được!” Ông ta đập thật mạnh vào bảng điều khiển. “Phải chuyến qua Kế hoạch G thôi.” Fairman đảo mắt nhìn quanh đường băng rồi nắm lấy tay lái.
Chiếc máy bay chệch khỏi lộ trình cố định, toàn thân rung lắc không ngừng. Mất thăng bằng, Matoba bám một tay vào cánh cửa trong khi tay còn lại nắm chặt lấy đứa bé.
Bánh xe của máy bay cán phải một chiếc đèn hiệu trên đường băng, khiến cho bên trong khoang loạn hết cả lên. Matoba chơi vơi gần cánh cửa với đứa bé vẫn còn trên tay. Trong tiếng gào khóc thảm thương của người mẹ, Kujo thình lình lao tới. Cô nhảy ra khỏi máy bay cùng đứa bé vừa giật lấy được từ Matoba. Cô căn góc chuẩn xác rồi lộn, vai trước, rồi tới mặt đất, tay vẫn bồng đứa trẻ. Suruga, người vẫn đang kẹt ở cánh chỉ biết nhìn người phụ nữ trẻ bay vụt qua trước mắt với đứa bé trong tay.
Sinh mạng bé nhỏ trong tay Kujo bật cười với đôi tay bé xíu đang vươn về phía Kujo, không nhận thức được nguy hiểm mình vừa trải qua. Mình vẫn còn tình thương dành cho những sinh mạng vô tội sao?
Không được may mắn như thế, Matoba ngã nhào lên nóc chiếc xe chở takoyaki, đập mặt xuống nền bê tông khô cứng rồi lăn lông lốc trên đường băng. Matoba, với cơ thể thương tật cùng tứ chi biến dạng, thậm chị không ngóc đầu lên nổi. Nhưng hắn ta vẫn mỉm cười và nói rằng, “Chiếu tướng nhé, L.”
Suruga, vừa mới trèo lên từ chiếc cánh, cố bám chặt lấy một thứ gì đó khi thiết bị hạ cánh lại tiếp xúc với đường băng, mãi sau đó anh mới vào được bên trong. Vắt cả chân lên cổ mà chạy, anh hô to, “Ryuzaki, có rắc rối rồi! Chúng nó đang cố tông chiếc máy bay này vào một xe chứa nhiên liệu!
“Anh Suruga, buồng lái!”
“Phải rồi!”
Suruga rút súng ra, bắn vỡ khoá rồi đạp tung cánh cửa. “Fairman! Tao vẫn chưa trả xong món nợ với mày đâu!” Anh lập tức tặng Fairman một viên kẹo đồng vào đùi. Hắn chưa kịp thốt lên một tiếng thì anh đã sút vào miệng hắn, khiến hắn bất tỉnh nhân sự. Suruga làm vậy đã là nhân đạo lắm rồi—như vậy thì Fairman sẽ không thể cảm thấy đau. Vào trong buồng lái, L ngồi lên ghế phi công và bấm loạn xạ các nút nhằm ngưng động cơ.
Bên ngoài, Matsuda lái chiếc xe chở takoyaki về phía chiếc xe chở nhiên liệu và cố hết sức để đưa nó ra khỏi đường băng. Dù vậy thì chẳng thấy chìa khoá hay tài xế đâu cả. “Làm sao bây giờ…” Anh nhảy lại lên xe chở takoyaki, xoay đầu xe về phía chiếc máy bay đang vùn vụt lao tới rồi đạp mạnh chân ga. Anh đạp phanh khi chỉ cách thiết bị hạ cánh của máy bay vài mét rồi nhảy ra ngoài.
“Dừng lại amu!” L, Suruga và Matsuda đồng thanh hét lên.
Bánh trước của máy bay va chạm với chiếc xe. Chiếc xe bị hất tung về phía sau do động lượng quá mạnh của chiếc máy bay. Các mảnh kim loại vỡ nát bay tứ tung khi chiếc xe bị bánh trước nghiền nát. Chiếc máy bay dần giảm tốc, và như thế là đủ. Chuyến bay UA 718 đã không bị nổ tung thành trăm mảnh.
༒
Một chiếc phi cơ chiến đấu VTOL [note61473] hạ cánh trên đường băng, nơi đã bị phong toả bởi những lực lượng hành pháp và y tế.
“Có vẻ như ông đã đến kịp lúc,” L nói.
Vòm kính bật mở và Takahashi trèo ra từ ghế phụ. “Ryuzaki, cậu gửi thứ này đến ngay trước cửa nhà tôi! Đất cát bắn ra tứ tung khắp cả khu phố tôi rồi!” Ông thò tay vào chiếc túi y tế. “Cái cậu cần đây.”
“Ông đã làm được. Cảm ơn ông.”
Nghe theo chỉ dẫn của L, những tiếp viên tiêm thuốc cho những hành khách có trên chuyến bay đó. Kujo đang ngồi bệt trên lối đi.
“Tiến sĩ Kujo, làm ơn hãy tiêm thuốc giải cho Maki hộ tôi với.” L đưa cho Kujo một ống thuốc. “Tiến sĩ Kujo—không, tôi phải gọi cô là K mới phải—con người đúng thật là ngu ngốc. Nhưng họ luôn có thể thay đổi. Cô không nghĩ việc thế giới này có thể thay đổi khi những đứa trẻ nhận thức rõ về công lý như Maki được trưởng thành mà không bị vấy bẩn tâm hồn sao?” Đôi mắt đã từng trông coi cho Maki đó nay hướng về phía Kujo.
Một đôi mắt thật mạnh mẽ, vị tha biết bao…
Nhìn thấy hi vọng tràn ngập trong mắt L, Kujo đành chấp nhận thất bại. Bao nhiêu gian khổ, cô đơn và tuyệt vọng. L dù đã trải qua biết bao biến cố và mất mát, song cậu ta vẫn tiếp bước trên con đường mình đá chọn.
“Tiến sĩ Kujo… đến cả thiên tài cũng không một mình thay đổi thế giới này được đâu. Chúng ta không thể thay đổi thế giới. Chúng ta chỉ có thể góp sức vào công cuộc vĩ đại đó. Khi cô đã bù đắp hết cho những tội ác của mình, làm ơn hãy dùng năng lực của cô để giúp những đứa trẻ như Maki.”
Kuko từ tốn gật đầu. Dĩ nhiên, cô không hề biết L chỉ còn sống được hai ngày nữa. Tuy vậy, cô vẫn cảm nhận được có một điều gì đó lớn lao vừa được tín nhiệm cho cô.
Kujo tiêm cho Maki rồi bật khóc.
“Maki đã dạy tôi phải làm gì trong tình huống này.” L quỳ xuống rồi ôm lấy Kujo và Maki. Cậu xoa đầu họ. “Cô đã làm tốt rồi. Cả hai rồi sẽ ổn thôi.”
༒
Cảnh sát nhanh chóng bắt giữ hết các thành viên của Blue Ship, cả hàng dài những kẻ theo đuổi lý tưởng cực đoan giờ chỉ biết cúi đầu và bước đi trong nhục nhã.
“Chúng ta xong việc rồi, Watari. Giờ thì, tôi sẽ ăn thứ gì đó ngọt—“ L nói chuyện với một người không còn bên cạnh cậu nữa. Việc Watari đem đến cho cậu những món tráng miệng sau một nhiệm vụ thành công đã là một thông lệ. “Mà thôi… để sau vậy.”
L nhìn Kujo bị còng tay rồi áp giải đi. Kujo ngẩng cao đầu mà bước đi, nhìn thẳng về phía trước, như thể cô đang bước đi trên con đường mà mình mới chọn. Với L, đó là một khung cảnh ngọt hơn bất kì món bánh kẹo nào mà cậu từng nếm.
“Watari, chắc tôi sẽ nán lại thêm một lúc nữa.”
Phi công của chiếc phi cơ lấy ra một chiếc laptop trước mặt L rồi bật nó lên.
“Tôi rất vui khi được hỗ trợ anh, L,” một giọng nói máy móc vang lên. “Đáp án của câu đố sẽ được công khai vào hai ngày tới.”
“Chắc chắn nước Mỹ sẽ rơi vào một tình thế khó xử. Như vậy sẽ giúp tiến sĩ Kujo mát dạ được phần nào.”
L nhìn vào màn hình máy tính. Chỉ có chữ cái “N” đang trôi nổi trên màn hình.
“Cảm ơn cậu, Near.”