Ngày hôm đó, tiếng ton, ton, ton vang lên phía bên kia cánh cửa…… Và đó là âm thanh của những bước chân nhẹ nhàng đã đánh thức Shidou dậy.

Chắc chắn, đó là cô em gái nhỏ Kotori đến để đánh thức Shidou. Đó là cảnh hàng ngày được lặp lại mỗi buổi sáng. Cậu chắc chắn rằng, vài giây nữa, cánh của phòng ngủ của cậu sẽ được mở ra cùng với một giọng nói vui vẻ sẽ tràn ngập khắp căn phòng.

Tuy nhiên----

“----Ufufu…… Bạn là một kẻ ngái ngủ, phải không, Onii-sama?”

Giọng nói cậu nghe được qua chiếc chăn là giọng nói mà Shidou không bao giờ tưởng tượng đến.

“……Buh?!”

Cậu đá chiếc chăn ra theo phản xạ và nhảy ra khỏi giường. Rồi, cô gái đã vào phòng cậu đặt tay lên miệng cô ấy một cách nhạo báng.

“Ara, ara. Bạn đã tỉnh rồi à?”

“Ku-Kurumi……!?”

Shidou dụi nhẹ mắt và mở mí mắt lên. Người đứng ở đó không phải là Kotori, mà là một cô gái trẻ với mái tóc đen và làn da trắng mỏng manh.

Mỗi lần cô ấy lặng lẽ cười, khoảng trống giữa phần tóc dài bên mắt trái của cô có thể được nhìn thấy, là hình một chiếc đồng hồ ở đó.

“Cậu đang làm gì ở đây vậy?!...... Hay đúng hơn là, 『Onii-sama』?”

“Ara, ara. Bạn vẫn còn đang mơ ngủ hả? Ufufu…… Cái Onii-sama đó cũng rất là quyến rũ, nhưng mà nếu chúng mình cứ như thế này thì bữa sáng mà mình chuẩn bị sẽ nguội mất”

Kurumi nói vậy và cười phá lên. Tiếp đến, cô xoay người một vòng; váy của cô cũng vậy khi cô rời khỏi phòng.

“Ah---- N-này, Kurumi!”

Shidou gọi cô, nhưng Kurumi vẫn đi xuống cầu thang mà không để ý chút gì đến cậu.

“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy, không lẽ……”

Sau khi lặng người đi một hồi, cậu tự hỏi rằng cậu liệu không phải vẫn đang ở trong giấc mơ hay sao và tự véo má mình.

Tuy nhiên, những điều bất thường không chỉ dừng lại ở đó.

“Ara, Chào buổi sáng, Shidou-san. Thật là một buổi sáng tuyệt vời nhỉ”

“……Eh?”

Sau khi Shidou rời khỏi nhà, trước cửa ra vào cậu gặp Kurumi, người đang mặc bộ đồng phục của trường Cao Trung Raizen.

“Eh? Kurumi? Tại sao cậu lai đứng đây khi mà cậu vừa mới ở trong nhà ban nãy?”

“Ufufu…… Bạn đang nói những điều kỳ quặc đó, Shidou-san. Quan trọng hơn, chúng mình nên đi ngay thôi. Chúng mình sắp muộn rồi đó”

“Ah, chờ đã……”

Kurumi bắt đầu bước đi nhanh chóng xuống đường. Shidou nhanh chóng đuổi theo cô.

Sau đó, không lâu sau đó, họ đến trường. Shidou bước vào lớp học, và cậu không thể làm gì khác ngoài nhìn chằm chằm vào cảnh đang diễn ra ở đó.

“Cái……?”

Nhưng điều đó hoàn toàn dễ hiểu thôi. Những điều đang xảy ra ở đây,

“Chào buổi sáng, tôi”

“Ừm, tôi. Hôm nay thời tiết thật đẹp phải không?”

“Maa, con mèo con dễ thương chưa kìa. Cô chụp được nó ở đâu vậy?”

……Với những câu chuyện thường nhật kia, là một số lượng lớn 『các Kurumi』.

Chủ đề của cuộc nói chuyện hoàn toàn bình thường. Tuy nhiên, người đang nói chuyện là các cô gái với ngoại hình hoàn toàn giống hệt nhau. Do đó, câu chuyện trở nên hoàn toàn khác biệt

“…………”

“Có gì đó không đúng à, Shidou-san?”

Shidou đặt tay lên trán và đứng trong im lặng. Sau đó, Kurumi đến trường cùng cậu nói với cậu từ phía sau.

“……À, không, chỉ là…… mình không thấy gì khác ngoài Kurumi cả”

“Ara, ara…… Có phải đó là một lời thú nhận tình yêu?”

Kurumi hơi đỏ mặt. Trán của Shidou bắt đầu đổ mồ hôi.

“Tớ không có ý đó. Chỉ là, thực ra……”

Tất cả mọi người trong lớp đều là Kurumi, nhưng không phải tất cả họ đều giống nhau. Trong một góc của lớp học, ba Kurumi khác tụ tập lại. Đúng vậy. Họ đều đeo miếng che mắt trên mắt trái của ho.

Tuy nhiên, hình dáng của chúng lại khác nhau. Một người mang băng thuốc; một người khác thì băng bó lại; và người cuối cùng đeo một cái rất đẹp được trang trí bằng vải diềm.

“Này, Kurumi, ba người đó……?”

“Bạnn đang nói gì vậy?”

“À, là ba người ở đó……”

“Mình không hiểu bạn nói gì cả, Shidou-san”

“…………”

Lúc mà Kurumi nói, tiếng chuông mà cậu đã nghe thấy rất nhiều lần vang lên xung quanh.

Đó là tiếng chuông bắt đầu tiết học. Tất cả các Kurumi đang nói chuyện trong lớp quay trở về chỗ của mình. Mặc dù Shidou cảm thấy có gì đó khó hiểu; cậu vẫn về chỗ như những người khác.

Một lúc sau, một Kurumi khác đi vào lớp học. Không giống như những Kurumi khác, người này không mặc đồng phục; thay vào đó, cô đeo một cặp kính và có một tờ giấy điểm danh trên tay. Có vẻ như người này là giáo viên.

“……Vậy là giáo viên ở đây cũng là Kurumi hả?”

“Itsuka-kun, có chuyện gì sao?”

“K-không……”

Shidou giấu lời nói của mình. Cô giáo Kurumi mỉm cười, sau đó cô ấy mở tờ giấy điểm danh.

“Vậy thì, tôi sẽ điểm danh. ----Itsuka-kun”

“Ehh…… Có”

“Tokisaki-san”

“Có. Có. Có. Có. Có. Có. Có. Có. Có. Có. Có. Có. Có. Có. Có. Có. Có. Có. Có. Có. Có. Có. Có. Có. Có. Có. Có. Có. Có. Có. Có. Có. Có. Có. Có. Có. Có.”

“Vậy, có vẻ như tất cả đều có mặt ở đây”

“Và chỉ đơn giản như vậy thôi à?!”

Dù cho Shidou hét lên, cô giáo Kurumi đóng cuốn sổ điểm danh lại, Pan, mà không để ý tới cậu.

“Vậy thì, hãy học tập thật chăm chỉ ngày hôm nay. Tất cả đều biết thời khóa biểu hôm nay chứ?”

“Vâng, vâng,”

“Đương nhiên rồi.”

Như để đáp lại lời nói của cô giáo Kurumi, các Kurumi gật đầu.

“Tiết thứ nhất và thứ hai là Âm Nhạc, tiết thứ ba và thứ tư là Nấu Ăn; tiết thứ năm và tiết thứ sáu là Thể Dục, đúng không?”

“Tại sao lại chỉ có những môn học thực hành thôi vậy?!”

Shidou gần như vô thức thốt lên. Sau đó các Kurumi bắt đầu cười khúc khích.

“Ufufu…… Chỉ là~……”

“Do sự có mặt của Shidou-san……”

“Chỉ ngồi một chỗ và học bài thì không vui chút nào”

“…………”

Shidou cảm thấy có gì đó bối rối và mồ hồi bắt đầu rơi xuống trên mặt cậu.

“……Điều này, Tớ muốn hỏi trong trường hợp này, thì các cậu làm những gì trong những giờ học đó?”

Sau khi Shidou hỏi như vậy, mọi Kurumi đều mỉm cười trên gương mặt của họ.

“Chỉ là những điều bình thường thôi……”

“Dùng Shidou-san như một dụng cụ âm nhạc, và xem bạn phát ra tiếng như thế nào nếu chúng ta chạm vào đây hay là đây……”

“Để Shidou-san nếm thử tất cả đồ ăn của chúng ta……”

“Tổ chức một cuộc thi bơi thú vị, chỉ với Kurumi thôi…… À, đường nhiên tất cả đây chỉ là một trò đùa thôi”

“Cậu không nghĩ rằng hơi quá cụ thể cho một trò đùa sao?!”

Shidou đứng lên khỏi ghế của cậu, kéo dài một tiếng.

“U-um, tớ cảm thấy không khỏe cho lắm, tớ sẽ xuống phòng y tế một lát……”

“Ara…… Nghiêm túc đó. Các thành viên Ban Y Tế, hãy hộ tống Shidou-san tới phòng y tế nào”

“Yup, yup. Đã rõ”

“Vậy thì, Shidou-san. Hãy đi đến bệnh xá nào, nơi mà “mình” với bộ áo khoác trắng đang chờ sẵn với một chiếc giường được chuẩn bị cẩn thận đó”

“Không có chỗ nào để mình trốn sao?!”

Shidou cao giọng, giống như đang la hét, và nhìn quanh, cố gắng tìm một lối ra khỏi lớp học.

Tuy nhiên, những người xung quanh cậu là đám đông các Kurumi, “Tinh Linh tồi tệ nhất”. Các Kurumi, với một thái độ giống như một con thú ăn thịt đang nhìn chằm chằm vào con mồi yếu ớt, bắt đầu từ từ bao vậy Shidou.

“Ufufu…… Có vẻ như cậu khá khỏe mạnh phải không?”

“Vậy thì…… Hãy tới lớp học Âm Nhạc thôi nào”

“Nào~…… Shidou-san?”

Đợi……Kh, khônggggggggg!?”

Tiếng hét của Shidou vang vọng khắp khu lớp học.

『Date・A・Judgement』 SS