“Đi thôi”

Buổi sáng, Shidou rời khỏi nhà như thường lệ. Do Kotori đã đi học nên không có ai ở nhà. Đó đều là những việc thường ngày của họ.

Cậu khóa cửa, đi qua lối vào và ra phố. Sau khi vươn vai và ngáp nhỏ, Shidou bắt đầu đi bộ trên con đường tới trường.

----Rồi.

“Chào buổi sáng”

Ngay lúc đó, một giọng nói bỗng phát lên từ phía sau cậu.

“Nn……?”

Cậu từ từ quay lại, và thấy một cô gái đang đứng ở đó.

Đó là một cô gái với mái tóc được buộc lại với một chiếc nơ giống như đôi cánh của một thiên thần. Chiếc áo khoác màu đen của cô ấy giống như chiếc áo khoác mà Shidou đang mặc.

“----Aa, Mayuri. Chào buổi sáng”

Sau khi Shidou nhận ra sự xuất hiện của cô gái, cậu gọi tên cô ấy và vẫy tay. Đáp lại, Mayuri khẽ gật đầu, rồi đi những bước lớn hơn bình thường và đứng cạnh Shidou.

Dựa vào đồng phục của cô ấy, Mayuri cũng là một học sinh của trường Cao Trung Raizen. Shidou nhìn qua phía bên trái khi đi cạnh cô.

“Dù sao thì, hôm nay có vẻ yên ắng nhỉ?”

“Đúng thế. Nhưng, chẳng phải Shidou cũng giống vậy sao?”

“Điều đó thì cũng ..... đúng.”

Giữa chừng, Shidou đổ mồ hôi trên má.

“Em đó, tuy anh đã nói nhiều lần rồi, nhưng tạm thời anh là khóa trên của em. Anh không yêu cầu em phải dùng kính ngữ, nhưng đừng gọi tên anh trống không được không?”

Đúng vậy. Dù họ cùng đến một trường cao trung, Shidou là học sinh năm 2, trong khi Mayuri là học sinh năm 1. Mặc dù vậy Mayuri, vẫn nói với Shidou như bạn cùng lớp…… Đúng hơn là giọng nói giống như đang nói đối với khóa sau vậy.

Thật ra là, Shidou không bận tâm tới điều đó, nhưng vì Mayuri không thay đổi cách hành xử của cô ấy ở trường, bạn cùng lớp của cậu sẽ bắt đầu xì xào “Eh, cô gái đó là ai vậy?”, “Không lẽ cô ấy là chủ nhân còn cậu là nô lệ sao?”, “Có khá nhiều điều đáng ngờ ở đây”

“Vậy, nên gọi như thế nào thì được? Senpai nhé?”

“Eh? Như vậy……cũng được.”

“Fuun……”

Mayuri phản ứng hững hờ và nhanh chóng quay tại chỗ trước mặt Shidou rồi tạo ra một cây cung nhỏ.

“Shidou-senpai, chào buổi sáng. Thời tiết hôm nay đẹp quá nhỉ?”

“…………”

“Chuyện gì đây, cái khuôn mặt 『cậu đã ăn phải thứ gì tệ lắm』 đó?”

“A,ah không……”

Có vẻ như mặt cậu cứng đơ lại vì cảm giác kỳ lạ kia. Shidou đặt tay lên má để mát-xa lại khuôn mặt.

“Như vậy, anh cảm thấy sao Shidou-senpai? Thế này là thỏa mãn rồi chứ?”

“……À, um~……Khi không có ai, hãy nói như bình thường nhé”

“Được rồi”

Mayuri nói ngắn gọn và xoay người về phía Shidou.

Sau đó họ tiếp tục đi tới trường thêm một lúc. Những câu chuyện mà họ nói đều không có gì đặc biệt. Sự chán nản của cậu bởi hôm nay có một bài kiểm tra nhỏ, hoặc là những học sinh thú vị trong lớp của cậu, hay là quy tắc gọi học sinh của giáo viên……Đó đều là những điều bình thường. Và nhân tiện, hầu hết các câu chuyện đều do Shidou kể. Mayuri chỉ đáp hờ cho những câu chuyện đó 「Vậy à」, 「Hee」, 「Fuun」.

Nhưng, tại sao lại như vậy? Shidou không thể không nghĩ rằng Mayuri, người đang đi cạnh cậu, đang hạnh phúc một cách kỳ lạ.

Không……Không chỉ có Mayuri. Shidou cũng nhận ra rằng trong trái tim mình, vào quãng thời gian họ đi đến trường, dù không quá 30 phút, là điều không thể thay thế được.

Đó là một cảnh thường ngày có thể thấy được ở khắp mọi nơi. Tuy nhiên, vì lý do nào đó, Shidou bị tấn công bởi sự thôi thúc việc khắc sâu từng khoảnh khắc hiện tại vào ký ức cũng như trái tim của cậu.

Cậu cảm thấy như đang dội nước vào tay mình vậy. Đó là thứ mà nó từ từ giảm xuống bất kể cậu có ấn chặt tay như thế nào đi nữa. Cuối cùng, nó sẽ tan biến. Kể cả khi nó không giống như lúc Mayuri chuẩn bị biến mất, lúc mà cậu nhìn cô ấy. Vì lý do nào đó mà cậu cảm thấy như vậy.

“……Shidou? Có chuyện gì vậy?”

“……À, không có gì”

Dường như một lần nữa khuôn mặt của cậu lại để lộ cảm xúc. Cậu có vẻ không có khiếu làm mặt lạnh như tiền.

Không lâu sau, họ đến trường. Do Shidou và Mayuri không cùng chung một khối, nên sau khi đi vào khu lớp học, Shidou và Mayuri đi về hai hướng hành lang khác nhau.

“Vậy, gặp lại anh sau.”

“Aa, gặp lại em sau.”

Shidou và Mayuri vẫy tay chào nhau, mỗi người đi về phía lớp học của mình.

── Chuông báo hiệu giờ nghỉ giữa buổi vang lên trong màng nhĩ của cậu.

Sau khi học xong tiết học thứ 4, Shidou lấy bentou của cậu ra khỏi cặp. Rồi, cậu rời khỏi lớp và đi đến sân thượng của khu lớp học.

“Chỉ một chút nữa thôi……”

Sau khi mở cánh của dẫn tới sân thượng, tầm nhìn của cậu bị bao trùm bởi màu sắc của bầu trời và ánh sáng mặt trời.

Có người đang ở đó. Ngồi dựa vào hàng rào. là Mayuri với hộp đồ ăn trưa đặt trên đùi.

“Ồ. Sớm quá nhỉ, Mayuri.”

“Ừm. Tiết học kết thúc sớm hơn so với bình thường”

Shidou bước đi ton, ton trên sân thượng và ngồi xuống bên cạnh Mayuri.

Đúng vậy. Đây không phải là điều họ dự định, nhưng Shidou và Mayuri thường ăn trưa với nhau như thế này.

Shidou đặt hộp bentou lên đùi và mở nắp của nó ra. Sau đó, Mayuri chăm chú nhìn những gì Shidou có trên tay cậu.

“…………”

“Ch-chuyện gì vậy?”

“……Không có gì, chỉ là trông chúng lúc nào cũng rất ngon.”

Nghe vậy, Shidou nhìn vào tay mình. Bên trong hộp bento là những món bình thường như karaage [note4179] và tamagoyaki [note4180] . Shidou không cho rằng những món cậu đã chuẩn bị là thứ gì đó đặc biệt.

“Thật à? Anh nghĩ chúng đâu có gì đặc biệt …… Chỗ này chỉ toàn là đồ ăn thừa từ bữa tối hôm qua thôi.”

Sau khi Shidou nói vậy, Mayuri thở dài một hơi Haa.

“Nếu một người con trai nấu món này ngon như vậy, không có cách nào để một người con gái có thể sánh kịp. Đặc biệt là khi anh thực sự cho rằng những món đó không có gì đặc biệt”

“Em đang nói cái gì vậy?...... Hơn nữa, của em trông cũng khá ngon đó chứ”

Shidou chỉ vào hộp bentou mà Mayuri đang cầm. Bên trong đó có bánh sandwich được cắt tuyệt hảo. Bên trong lớp bánh mì là những nguyên liệu đầy màu sắc đã được chuẩn bị kỹ lưỡng như để khơi gợi sự thèm ăn trong họ vậy.

“……Cảm ơn. Nhưng đây là những thứ em cho là bình thường. Đó chỉ là một số nguyên liệu được trộn lẫn giữa hai chiếc bánh mì mà thôi”

“Nhưng em là người chọn những nguyên liệu đó phải không?”

“À, nếu cậu nói theo cách như vậy thì, có lẽ anh đúng”

Mayuri nói vậy với một biểu cảm phức tạp.

Ngay lúc đó, Shidou nghĩ ra một ý tưởng và cầm lấy hộp bentou của mình và đưa nó cho Mayuri.

“Vậy thì, hãy đổi cho nhau đi. Bentou của anh và em.”

“Eh?”

Trước lời nói của Shidou, Mayuri mở to mắt.

"Eh, nhưng mà."

“Không sao đâu. Anh đã muốn thử tài nghệ nấu nướng của em từ trước rồi”

“…………”

Mayuri bộc lộ chút do dự, nhưng sau khi nghe những lời Shidou nói, cô lấy hộp bentou của mình và đưa cho cậu.

“Đừng đánh giá nó quá kỹ đó……”

“Anh cũng mong vậy”

Sau đó, họ đều đổi hộp bentou cho nhau. Sau khi nhìn kỹ hộp bentou mà họ nhận được, họ chắp tay cũng lúc.

“Mời cả nhà xơi cơm"

“Mời cả nhà xơi cơm"

Nói xong, Mayuri lấy đũa và thử một ít tamagoyaki.

Rôi, gần như ngay lập tức, cô mở to mắt.

“── Waa

Gì vậy? Ngon quá”

Shidou cảm thấy tốt sau khi nghe vậy và mỉm cười.

“Nó ngon lắm phải không? Bí quyết là nấu nó ngọt một chút.”

“Ưm……Và còn nữa, màu vàng này không phải quá hoàn hảo sao? Nếu em nấu nó, có lẽ nó sẽ trở thành màu đen mất”

“Đối với trứng, chỉ cần một chút nhiệt là đủ, mẹo là cuộn chúng thật nhanh. Nếu em tập chuẩn bị nó nhiều lần, em sẽ biết được thời điểm thích hợp để cuộn nó lên”

Sau khi giải thích đơn giản như vậy, Shidou lấy chiếc sandwich của Mayuri. Cậu mở to miệng và nhét đầy miệng cậu với nó.

“Ô, ngon thật. Nhưng mà đây là vị gì vậy? Nó có vị như bơ đậu phộng, nhưng……”

“À, cái đó. Đó là kem kinako. Em không biết tại sao, nhưng em rất thích nó.”

“Hể, thật vậy sao? Vậy còn cái này?”

“Gà kiểu Oyakodon với trứng…… Hoặc đó là cách mà em gọi nó. Chỉ là em nghĩ rằng chúng sẽ hài hòa với nhau.”

“Haha…… Đều là những thứ thú vị nhỉ…… Ừm? Chiếc tăm được cắm vào quả cà chua bi này, tại sao đầu của nó có hình chữ thập?”

“Không, không có điều gì bất ổn với nó cả…… Và quan trọng hơn, karaage này quá ngon. Nói em cách làm gia vị đi”

“Fufufu…… Em có một vị giác tốt thật đấy, anh hiểu rồi. Tuy nhiên, đó là một bí quyết gia truyền của nhà Itsuka. Anh không thể nói ra ngoài hương vị bí mật đó giống như……”

“Ah, không lẽ đó là táo và hành?”

“Sao em phát hiện ra nhanh thế?!”

Và trong khi họ có những cuộc nói chuyện như vậy, họ vẫn tiếp tục ăn trưa.

Cuối cùng, cả 2 hộp bentou của họ cũng đã hết nhẵn và hai người họ, sau khi thở dài một hơi, chắp tay lại.

“Cảm ơn vì bữa ăn”

“Cảm ơn vì bữa ăn”

Họ sau đó đổi lại hộp bentou một lần nữa và bỏ chúng vào túi ăn trưa của họ.

“Anh không hiểu sao em lại phàn nàn về nó. Theo anh nghĩ, nó rất ngon. Hãy tự tin nhiều hơn vào bản thân.”

“……Cảm ơn. Nhưng, quả thực em vẫn nghĩ hộp bentou của Shidou ngon hơn …… Thật là bối rối.”

“Không, tại sao em lại thấy bối rối?”

“……, Không có gì đặc biệt đâu”

Nói vậy, Mayuri đứng dậy và khẽ lắc nhẹ váy của cô ấy.

“Quan trọng hơn, thời gian nghỉ giữa buổi chuẩn bị kết thúc rồi đúng không? Chúng mình đã ăn lâu hơn bình thường rồi đó”

“Ah…… Trễ đến vậy rồi cơ à?”

Sau đó, cùng lúc với cảnh đang diễn ra, tiếng chuông lại reo lên bên trong khu lớp học.

Do họ đã trao đổi với nhau về bữa trưa của nhau, có vẻ như nó đã tốn khá nhiều thời gian của họ.

“Vậy, em chuẩn bị đi đây, nhé?”

Cùng với lời nói của Mayuri, cô vẫy nhẹ tay trước khi bắt đầu rời đi.

“Ừ, vậy thì chúng ta sẽ----”

Shidou nhìn phía sau lưng của Mayuri----

Và khi cậu nhận ra, không hiểu sao, cậu nắm lấy tay cô ấy.

“Eh……?”

Mayuri quay lại ngạc nhiên nhìn Shidou.

“Gì vậy, Shidou? Tiết học chuẩn bị bắt đầu rồi đó, anh biết không?”

“Eh? Ah, anh, tại sao……?”

Khi cậu nghe những gì Mayuri nói, Shidou nghiêng cổ. Bản thân cậu cũng không biết lý do tại sao cậu lại nắm tay Mayuri lúc đó. Nhưng, tại sao lại vậy? Một cảm giác bất an khủng khiếp đến với cậu vì đã để Mayuri rời đi như vậy. Shidou nghĩ trong tuyệt vọng và cố gắng tìm kiếm từ ngữ để tiếp tục nói.

Nhưng những từ ngữ hay không bao giờ xuất hiện khi ai đó cần chúng nhất. Thứ buột khỏi miệng Shidou là:

“Một chút nữa thôi……”

“Eh?”

“…… Chỉ một chút nữa thôi, ở bên cạnh anh có được không?”

Chúng là những từ đơn giản và dễ hiểu

“Shidou……?”

Mayuri tròn mắt ngạc nhiên.

Sau đó, như để nối tiếp điều đó, tiếng chuông báo hiệu bắt đầu tiết học buổi chiều vang lên xung quanh.

Trong lúc nhìn thẳng lên bầu trời, Mayuri thờ dài Fuu.

“Aah~. Không được đâu”

“Uh…… Xin,xin lỗi”

Sau khi Shidou nói với khuôn mặt buồn rầu. Mayuri bỗng nhiên thả lỏng và ngồi cạnh xuống chỗ của Shidou một lần nữa. Rồi, như thế, cô ấy nằm lên đùi của Shidou.

“Ma, Mayuri?”

“Bởii vì anh đã cố cản em lại, anh phải chịu trách nhiệm hết đó?”

Nói vậy, Mayuri nở một nụ cười với cậu.

Dáng vẻ đó, ngập chìm trong ánh mặt trời chiếu xuống từ trên cao, nhìn cô ấy như đang tỏa sáng rực rỡ.

『Date・A・Judgement』 SS