Ngày 10 tháng 4, một thanh niên hiện là học sinh cao trung, Itsuka Shidou đã bắt gặp một thiếu nữ xinh đẹp tự nhận mình là Tinh linh. Cô ấy mang sự diệt vong đến cho loài người, một con quái vật không rõ nguồn gốc, và là một thực thể bị cả thế giới ruồng bỏ. Cách duy nhất để ngăn chặn cô gái này — là hẹn hò với cô ấy, và cưa bật gốc Tinh linh này!? Hãy cùng khám phá thời đại mới của hẹn hò nào!!

“Đúng như tớ nghĩ——mọi người đều đang xa lánh tớ ”

Giọng nói từ tốn nhưng đượm buồn ấy uốm lấy sân thượng trường Raizen.

“Tớ quá khác biệt với mọi người. Tớ biết từ lâu rồi. Cho dù vậy… sẽ thật tốt nếu có thể xích lại gần bọn họ chút nữa, mình, đã từng nghĩ vậy… haha, tớ đúng là một con ngốc, ngay cả khi mọi người đều có thái độ tiêu cực với tớ, tớ vẫn còn giữ cái suy nghĩ ngây thơ ấy ”

Yatogami Tohka kết thúc câu nói, bằng một nụ cười đau đớn.

Mái tóc cô ấy đen như màn đêm và rũ xuống tới tận hông, đôi mắt thì lấp lánh như những viên tinh thể rực rỡ ánh sáng. Nếu như nói đấng tối cao là người đã nhào nặn ra tất cả mọi thứ, vậy thì chắc Ngài đã tốn rất nhiều thời gian và công sức để tạo nên cô ấy. Cô ấy là người mà sẽ làm bạn lúng túng, ú ớ mỗi khi đứng cạnh.

Nhưng tâm trạng hiện tại của cô ấy, chỉ có thất vọng và tuyệt vọng.

“Thôi… tớ đã đúng rồi, chuyện này chả đi đến đâu cả. Suy cho cùng, những gì cô gái kia nói đều là sự thật, mọi người đều không thể chịu đựng được sự tồn tại của tớ. Tinh Linh và con người, không thể sống hoà thuận cùng nhau"

Một nụ cười thật đẹp, mà thật sầu.

“umm… Tohka?”

Chả biết xử lý tình huống này như thế nào, Itsuka Shidou gãi gãi má.

“Xin lỗi đã cắt ngang cậu… nhưng sự thật là—”

“—Không cần đâu… tớ ổn mà”

Như thể không muốn Shidou nói nữa, Tohka vươn tay về phía cậu ta.

“Shidou, cậu thật là tốt bụng. Gặp được một người như cậu, đã là niềm hạnh phúc lớn nhất đời mình rồi. Tớ không nên trông mong gì thêm nữa.”

“Không, không phải là….”

Shidou nhíu mày “八” và gãi đầu. Phải nói gì để thuyết phục cô ấy đây?

Quả là một vấn đề phức tạp, kỳ lạ…. và thật là ngây ngô.

Mọi sự bắt đầu từ 10 phút trước.

Ngày 25 tháng 4. Vài ngày sau khi Tohka được chuyển tới trường Raizen để ở gần Shidou.

Đó là trước khi tiết 6 bắt đầu, Shidou vừa từ nhà vệ sinh trở về, và lớp học đang được bao trùm bởi một bầu không khí căng thẳng.

“Cái con người này… Tôi sắp bực rồi đó”

“Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa đây, cô không thuộc về nơi này, tốt nhất là cô nên tàu lượn đi”

“Cô nói gì cơ!?”

Hai người đang cãi nhau chỉ có thể là Tohka và một cô gái với dáng người thon gọn như búp bê và mái tóc vừa chạm tới vai.

Cứ như thể chỗ ngồi của Shidou ở giữa là cột thu lôi, ánh mắt đầy điện xẹt của hai người gặp nhau. Sự tức tối của họ bắn tung tóe cả ra ngoài như đạn lạc, và không khí xung quanh họ trở nên rất nguy hiểm.

“Oi, oi, hai người, có chuyện gì thế?”

Shidou vừa nói xong, Tohka và cô gái kia— Tobiichi Origami quay ngoắt sang Shidou.

“Shidou! Nghe tớ nói này, cô ta—“

“Itsuka Shidou. Đừng nghe những lời dối trá của cô ấy, cậu sẽ bị lừa đấy”

Cố tình cắt ngang Tohka, Origami nhẹ nhàng nói vậy. Có vẻ như Tohka sắp chạm ngưỡng rồi.

“Tôi, tôi sẽ không bao giờ lừa Shidou!”

“Tinh l… Cô là kẻ thù của nhân loại, những lời cô nói ra đều không đáng tin”

Origami đã kịp dừng lại để chỉnh câu nói.

Suýt chút nữa thì đã phát âm ra Tinh linh, có quá nhiều người đang nhìn vào cuộc cãi vã này.

“Tinh linh”. Còn được biết đến như thảm họa đe dọa Trái Đất.

Nguyên nhân của những trận Không gian chấn, mỗi khi họ đặt chân đến.

Suy cho cùng thì, Yatogami Tohka vẫn không thuộc loài người 100%. Bằng cách phong ấn sức mạnh Tinh linh lại, cô ấy đang sống cuộc sống của một cô gái bình thường. Nhưng về bản chất, cô vẫn được liệt kê vào dạng thực thể sẽ hủy diệt nhân loại.

Còn Origami, thực chất lại thuộc về một nhóm người chuyên xử lý các tinh linh ấy. Vì lý do này, một mối quan hệ thù địch giữa họ là điều không thể tránh khỏi.

Dù cho lý do có như vậy, chả có lý gì lại nổi trận lôi đình giữa lớp học thế này. Shidou bước vào can thiệp để ngăn họ lại.

“Bình tĩnh lại nào, hai người không nên cãi nhau ở trong lớp học”

“Nh, nhưng, Shidou…”

Ngay lúc ấy, tiếng chuông reo lên. Tiếng cửa cạch cạch mở ra và Tama-chan bước vào phòng học.

Tạ ơn thần linh, lớp học đã bắt đầu.

Hả?—

“—Cô là loài sinh vật thừa thãi của thế giới. Không chỉ mình tôi nghĩ vậy đâu. Ai cũng vậy, không người nào sẽ chấp nhận một địch thù của nhân loại như cô”

Ngay khi nghe xong câu phỉ báng của Origami, Tohka bật mạnh dậy khỏi ghế.

“Ngưng nói nhảm đi! Shidou… Shidou chấp nhận tôi!”

“Đó chỉ vì Shidou quá tốt bụng thôi. Dám lợi dụng kẽ hở của người khác, thật đáng khinh.”

“C, cái gì cơ!?”

“Rồi từ từ, tất cả mọi người trong trường sẽ xa lánh cô. Hãy chuẩn bị mà chấp nhận sự lạnh nhạt của bọn họ.”

“Cái…”

Sự lo lắng hiện rõ trên vẻ mặt Tohka, cô nhìn một vòng quanh lớp.

“Hn, hnn… ai mà thèm tin chứ…”

Nói vậy thôi chứ, những giọt mồ hôi bắt đầu chảy xuống từ trán Tohka.

“Uh, umm… Lớp học sắp bắt đầu rồi này”

Từ bàn giáo viên, Tama-chan nhắc nhở. Một lúc sau, Shidou, Tohka, và các học sinh khác đều yên vị trên ghế.

“Ah, xin lỗi Tohka, cậu có thể ngồi xuống được không?”

“Uu…wuuu…”

Nghe những lời của Shidou, Tohka bèn lặng lẽ ngồi xuống.

Biểu hiện của cô ấy có vẻ khác trước. Hình như là căng thẳng hơn, hoặc là đang cảnh giác với môi trường xung quanh hơn? Rõ ràng là hiệu ứng từ những lời nói của Origami.

Dù sao thì cũng khó thật. Bị liệt kê vào Thảm họa sống từ lúc lọt lòng và từng bị tấn công dữ dội bởi con người, không thể trách cô ấy cảm thấy cảnh giác hơn sau khi nghe những lời đó.

“Tohka… cậu không cần để tâm quá đâu”

“Nu? Cậu không nói mình cũng thừa biết. Ai mà tin được lời của cô ta chứ—“

Đúng lúc đấy, tiếng bịch vang lên.

Hình như ai đấy vừa làm rơi cái hộp bút, chả có gì đáng để tâm cả.

À nhưng—

“……!?”

Tiếng động ấy làm Tohka giật bắn lên, cô quay ngoắt đầu quanh lớp học.

“Ai, Ai đấy! Ngươi tính làm gì đấy!”

Tohka hét lên trong bấn loạn, sau đó một lời xin lỗi vọng lên.

“À~… Xin lỗi… mình làm bạn sợ à?”

Tohka nhìn bạn gái vừa đánh rơi hộp bút trong sự cảnh giác cao độ. Rồi hiểu ra vấn đề, cô bình tĩnh hít thở sâu, và ngồi xuống ghế.

“…………..”

Shidou gãi gãi má. Có vẻ như Tohka để tâm quá tới những lời ấy rồi.

“…..Phải làm gì đây”

Shidou đang băn khoăn, bỗng có giọng nói quen thuộc phát ra từ tai nghe liên lạc trên tai phải của cậu.

“—Này Shidou, ngay cả khi trạng thái cảm xúc của Tohka đang loạn hết cả lên mà anh vẫn còn làm những trò biến thái được cơ à? Lần này là gì đây, dụi đầu vào váy Tohka à?”

“….Kotori…”

Shido gãi má trả lời.

Giọng nói ấy là từ Itsuka Kotori, em gái Shidou——và đồng thời là chỉ huy của một tổ chức sử dụng biện pháp hòa bình để bảo vệ các Tinh Linh, Ratatoskr.

Để đề phòng có chuyện gì xảy ra khi Tohka đang tập trải nghiệm cuộc sống trường học, Shidou tạm thời phải đeo cái tai nghe liên lạc ấy.

“Dù linh lực của cô ấy đã được phong ấn, trạng thái của Tohka hiện tại vẫn đang rất bất ổn. Em biết là Tohka rất quyến rũ, nhưng anh thôi làm những trò đồi bại ấy có được không?”

“Đùa, anh có làm cái gì đâu!”

Shidou thở dài rồi giải thích cặn kẽ mọi chuyện.

“Ồ thế à… Tobiichi Origami. Vậy mà em nghĩ sẽ chỉ ghét nhau thôi, không ngờ mọi chuyện lại phức tạp nhỉ?”

“Cô ấy có vẻ mất bình tĩnh quá, anh nên làm gì đây?”

“Nh, nh, có lý đấy. Lúc này thì ta nên… ooh, gượm đã, các lựa chọn vừa nảy lên này”

“Ei?”

Shido nhíu mày.

“Nn,nh… thế cơ à”

Ngay vị trí trường Raizen, tuốt 15000 dặm ở trên trời xanh.

Trong phòng chỉ huy của tàu chiến Fraxinus, Itsuka Kotori đang bắt chéo chân và tay chống cằm suy nghĩ.

Trong tầm mắt cô ấy, trên màn hình chính của phòng chỉ huy là một Tohka đang khó chịu và hiện có ba lựa chọn.

① Thò tay qua bàn bên và nắm lấy tay Tohka đến hết tiết học.

② Viết gì đó sến súa lên trên bảng đen.

③ Đứng lên bàn và thực hiện một điệu nhảy để lấy cảm tình của Tohka.

“Tóm lại, cả ba lựa chọn này đều nhắm tới việc truyền tình cảm của anh cho Tohka”

“Ha, haaaa? Sao lại thành ra thế này, không phải ta đang tìm cách giải tỏa căng thẳng cho Tohka à?”

Shidou trả lời trong sự khó hiểu.

Kotori chĩa cây Chupa Chups trong miệng lên trời.

“Thử nghĩ đi, nếu là Shidou trong tình huống đó, anh có nghĩ một câu nói Cậu không cần để tâm quá đâu sẽ làm anh bình tĩnh trở lại?”

“….Ahhh….”

Shidou như vừa được khai sáng vậy, và Kotori tiếp tục.

“Khi một người không còn tin vào bất cứ thứ gì xung quanh, thì chỉ lời nói thôi là chưa đủ. Thay vì nói những lời ấy, chẳng phải nếu cho họ thấy rằng có người thực sự chấp nhận họ thì như vậy sẽ có tác dụng hơn chứ?”

“…..Thật vậy sao?”

“Được rồi. Ngắn gọn thôi, làm dịu Tohka lại trước khi Linh Lực tràn ngược trở về cô ấy. Mọi người, chọn đi”

Ngay khi Kotori nói xong, mọi người trong khoang lập tức thao tác trên máy của họ.

Vài giây sau, giọng của Kotori lại vang trên tai nghe.

“Hn…. Có vẻ như ② được chọn nhiều nhất. Chậc, cho dù ① không tồi chút nào, nhưng nếu cô giáo thấy thì phiền lắm, cái kia có vẻ tốt nhất rồi. —Shido, số ②. Lên bảng trả lời câu hỏi rồi cố chèn vô… đại loại như, Tớ thích cậu Tohka, hay gì gì đó đơn giản thôi. Thể hiện cảm tình của anh ra, nhưng đừng để mọi người biết”

“Wha… Anh phải làm thế nào đây, ba cái thứ này”

“Nếu cái thứ gắn với cổ anh không phải để trưng bày, thì làm ơn dùng nó đi. Viết theo kiểu mật thư ấy, làm sao cho đọc dọc xuống là ra”

“…Nhưng mà, có ổn không đây?”

“Nếu anh không bằng lòng , thì chuyển thành ③, làm một điệu nhảy khiêu gợi”

“Rất xin lỗi, anh sẽ lên ngay đây”

Shidou trả lời với từng giọt mồ hôi nhiễu từ trán xuống. Bỗng, giọng của Tama-chan từ trên bảng vọng xuống.

“Được rồi mọi người, ai có thể trả lời câu hỏi này?”

“….em”

Shidou cưỡng ép giơ tay lên. Sâu thẳm trong tim, hắn đang rất mong một bạn nào khác sẽ được chọn.

Nhưng chỉ có cánh tay của Shidou mà thôi, Tama-chan chậm rãi nói với Shidou, Chúc may mắn nhé Shidou-kun.

Shidou thở dài rồi đứng dậy. Hắn ta nhìn chằm chằm qua ghế phải.

“…Tohka”

Shido khẽ nói, Tohka khẽ run lên.

“Oái, ai đấy, Shidou à? Làm mình hết hồn… có chuyện gì thế?”

“…Không, là… tớ sẽ lên bảng đấy, cố gắng quan sát câu trả lời của tớ kỹ càng nhé”

“nu…? Hiểu rồi, tớ sẽ cực kỳ chú tâm tới câu trả lời của cậu”

Tohka có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng cô ấy gật đầu.

Shidou đau đớn bước lên bảng. Hắn lấy viên phấn và bắt đầu viết câu trả lời.

~Cuộc viễn chinh đã về Tớ Châu Âu

~Gia vị cay, được ưa Thích

~Món ăn phổ biến: Tôm, cá

~Được chấp nhận.

~Chào.

…Shidou đã cố gắng hết sức.

“Um… Shidou-kun? Sao câu trả lời của em lủng củng và lắm sai sót thế. Rồi còn, Chào là sao…”

Giáo viên bộ môn Khoa học Xã hội, đồng thời là giáo viên chủ nhiệm, Okamine Tamae, còn được biết đến là Tama-chan, nhìn Shidou và gượng gạo cười mỉm.

“…Em thích thì em viết lên thôi”

“Aya, vậy à…”

Shidou trở về chỗ ngồi để lại Tama-chan bơ vơ. Ngay sau đấy, Tohka bỗng bắt chuyện.

“Oaa… thật vậy sao”

Chuyện này xấu hổ tới mức sẽ khiến hai gò má ửng hồng và nóng lên.

Nhưng Tohka chỉ tròn mắt ngạc nhiên.

“Uuu…? umu, Shidou biết nhiều thật đấy, ấn tượng ghê”

“……….”

Có vẻ như lời nhắn “Tớ thích Tohka” của Shidou đã thất bại. “aiyaa… Cái này hơi khó cho Tohka quá, một biện pháp trực tiếp có lẽ sẽ hiệu quả hơn” Từ tai nghe, là tông giọng quen thuộc của Kotori. Ngay lúc ấy, giọng của Tama-chan lại vang lên. “Umm… Câu trả lời của Shidou-kun mang âm hưởng triết học quá, còn bạn nào có thể trả lời được không?” Từ bên trái Shidou, một cánh tay giơ lên. “Ah… Tobiichi-san, em giúp cô với câu hỏi này nhé?” Tama-chan nở nụ cười rạng rỡ tựa như có gánh nặng vừa rời vai cô vậy. Cũng dễ hiểu cho Tama-chan thôi, vì Tobiichi Origami đã luôn được điểm tuyệt đối trong mọi bài kiểm tra mà. Nếu đó là Origami, chắc chắc câu trả lời sẽ thật tuyệt vời. “…………”

Nhưng Origami liên tiếp liếc qua Shidou và Tohka với ánh mắt sắc bén rồi lấy viên phấn viết câu trả lời như này đây.

~Các kỵ sĩ của Thập tự chinh đã gia nhập hội quán Islam và

~tìm ra gia vị cay, đây Là sự kiện đã làm thay đổi hoàn toàn

~khẩu vị ăn của người Âu. Đồng thời, quanh các thành phố

~Genova, Venice đã nổi lên hàng ốc trung tâm thương mại.

~Ốp lết Tây Ban Nha.

….."Tohka là đồ ngốc" (*TN: Thập = 10 = Tohka)

Còn khó hơn cả viết dọc |, mật thư này được viết chéo xuống \.

“Um, umm…Cuộc Thập tự chinh và món ốp lết của Tây Ban Nha không liên quan gì tới nhau….Đúng không?”

Từ câu trả lời của thiên tài đứng top trường, có vẻ như ý nghĩa thật sự của nó đã bị lờ đi. Origami không thèm để tâm tới vẻ mặt rối bù của cô giáo và trở về chỗ ngồi, ném cho Shidou và Tohka thêm một cái nhìn viên đạn nữa.

Hình như…chết thật, chắc cái này là do câu trả lời của Shidou đây. Một lời nhắn dành riêng cho Tohka, nhưng có vẻ như Origami đã hiểu được.

“nu…?”

Bỗng dưng Tohka nhíu mày lại rồi giận dữ quay mặt qua phía Origami.

“Hay nhỉ … ngốc là sao, ý cô là gì đây!”

“Tôi không hiểu cô đang nói gì”

“Đừng chối nữa! Không phải cô vừa mới viết chéo xuống đó sao!”

“Tôi chỉ viết câu trả lời của tôi xuống thôi, chuyện nó có thể đọc chéo xuống như vậy chắc chỉ là sự vô tình. Đầu óc của cô cũng thật bẩn thỉu, vậy mà cũng đọc ra được”

“C, Cái gì cơ!”

“Ya,Yatogami-san, xin hãy bình tĩnh lại”

Tama-chan xen vào can ngăn, Tohka hậm hực grừ… rồi ngồi xuống.

Có vẻ như Tohka không nhìn ra được lời nhắn của Shidou, nhưng lại nhìn ra được câu phỉ báng của Origami khi mà nó còn được viết phức tạp hơn nhiều. Cảm thấy khó hiểu, Shidou bèn lấy một hơi rồi thở thật dài.

—Mọi chuyện vẫn chưa dừng ở đó.

Vài phút sau, Lùn-sensei viết câu mẫu lên bảng, và lớp học tiếp tục.

Nhưng từ phía bên phải, một bầu không khí căng thẳng có thể cảm thấy được.

“….Kotori, trạng thái cảm xúc của Tohka như thế nào rồi?”

“Không khá hơn gì cả, cũng tệ như những gì anh đang chứng kiến đấy”

Nghe Kotori nói vậy, Shidou đành thở dài.

“Nếu vậy thì, để…”

Giữa lời nói của Shidou…

…bỗng từ ngoài phòng học, từ hướng sân trường, một tiếng đoàng nổ lên.

Có vẻ như đang có tiết Giáo dục Thể chất, và thầy giáo bộ môn, Kuzuhara-sensei rất thích làm màu mè. Tuy đây không phải một cuộc đua, thầy vẫn nổ súng cho nó oách.

Ai trong lớp cũng đã nghe quen rồi, chả ai có biểu hiện giật mình gì cả.

Nhưng Shidou nhíu mày lại.

Lý do hả? Lại nữa rồi...

“Yiii!?”

Tohka hốt hoảng té khỏi ghế và sột soạt chui xuống dưới gầm bàn rồi nhìn ra cửa sổ.

Ngay lúc ấy, có một tiếng rắc lớn, và có những kẽ nứt xuất hiện trên cửa sổ lớp học.

“Wu,wuaaaa”

“Ei, chuyện gì thế này!?”

Dù mọi người đã quen với tiếng súng, nhưng khi cửa sổ đột nhiên nứt ra thì ai cũng hoảng lên. Những bạn ngồi gần cửa sổ (trừ Origami), nhảy phắt ra khỏi ghế.

“Shidou! Nguy hiểm lắm! Cúi xuống! Shidou!”

Tohka hét toáng cả lên. Shidou gãi gãi má khẽ nói vào tai nghe.

“Kotori….Cái này…”

“Nn, en. Là Tohka làm đấy, chắc chắn luôn. Lẹ lên, ôm cô ấy để dịu cô ấy xuống đi”

“O…Ou!”

Shidou hạ thấp người xuống, rồi đặt tay lên vai Tohka.

“Bình tĩnh lại nào Tohka, chỉ là tín hiệu cho mọi người chạy thôi, không có ai đang tấn công cậu đâu”

“Wha…chỉ, chỉ vậy thôi á?”

Sau khi Shidou trả lời Ừừừừ, Tohka đứng dậy khịt mũi rồi hứ.

“Hn, hn. Tớ thừa biết, tớ còn chả sợ tí nào cả”

“Aaah… Thật vậy à”

Shidou cười chua chát và gật đầu, cuối cùng thì lớp học cũng ổn định trở lại. Chỉ có chút khác biệt là ghế lớp xích lại gần hành lang ngoài hơn (Tức là xa cửa sổ ra).

Dù chỉ là vô tình, cửa sổ nứt ngay khi tiếng súng nổ ra nên mọi người cho rằng chính phát súng ấy đã làm nứt kính. Xin lỗi Kazuhara-sensei nhé, có vẻ như thầy sắp bị cấm sử dụng súng hiệu lệnh rồi...

Mười phút sau, lớp học trở lại như cũ.

“Mọi người ơi, ta học tiếp nhé. Um…”

Tama-chan nói xong, cô nhìn lên phía trên cùng của bảng. Có vẻ như cô đang cố chỉ vào những từ ghi trên nóc bảng.

Tama-chan sensei, y như tên gọi vậy, là một cô giáo với dáng người nhỏ bé. Mỗi khi cô ấy cần chỉ vào những từ trên nóc bảng, cô lại phải đứng lên một cái ghế. Khi cần chỉ vào chỗ khác cũng trên cao, cô lại phải dời ghế rồi đứng lên lại rồi chỉ tiếp.

Học sinh thì không bận tâm gì, nhưng cô lại tự thấy lòng tự trọng mình bị tổn thương.

Nở một nụ cười rạng rỡ, Tama-chan lục lọi cặp của cô ấy và...

“Hn, hn, hn. Hôm nay ta đã mang vũ khí tối thượng tới. Jyan~~! Bút laze!”

Nói xong, Tama-chan rút ra thứ gì đó như một cái đèn pin thu nhỏ.

Rồi cô nhắm cây bút về phía trên cao của bảng và bấm nút. Chíu, một tia sáng đỏ bay ra từ cây bút và chiếu vào những từ trên bảng.

“Đúng rồi, chú ý nhé. Phần này rất quan trọng cho kỳ th—“

“—Shidou!!”

Cắt ngang lời Tama-chan, tiếng thét thảm khốc của Tohka lấp đầy phòng học. Hét xong, Tohka liền hất ngang bàn xuống và trốn sau nó. Ừ—đúng vậy, Tohka đang né “pha công kích” của Tama-chan.

Sau đó, Tohka với tay nắm lấy cổ áo Shidou và kéo cậu xuống dưới sàn cùng.

“Wu,wuaaaa”

Bất ngờ và không kịp phản ứng, đầu Shidou đập mạnh xuống sàn.

“Toh…Tohka…?”

Choáng váng, Shidou ú ớ phát âm. Tohka tiếp tục cảnh báo Shidou bằng tông giọng run run.

“Nguy hiểm quá… Tớ không ngờ Tama-chan lại làm việc cho mấy người mặc giáp đấy. Thật đáng thất vọng…. tớ cứ tưởng Tama-chan là người tốt”

“Ha, haaa? Chuyện gì đang xảy ra…”

“Tia laze kìa! Thứ vũ khí đó, chắc chắn là từ mấy người đeo giáp máy móc gì ấy”

Những người đeo giáp mà Tohka đang nói tới, là AST—Anti-Spirit Team. Đúng thật là AST sử dụng vũ khí tân tiến để tạo ra laze…. nhưng, cây bút laze thì hại ai được. À thì, nếu chiếu thẳng vào mắt thì chắc sẽ có.

“Ei, ei? Umm, sao thế…?”

Tama-chan nhíu mày “八” khó hiểu.

“Vẫn đang giả ngơ sao! Đồ đáng ghét, ngươi tính làm gì với cái laze đó!”

“C, cái này á?”

Tama-chan nhìn xuống cây bút laze. Rồi, cô bật đèn lên và chiếu quanh lớp.

“! Nguy hiểm!”

“Wuaaa!?”

Tohka hét lên, bất chợt ép đầu Shidou xuống ngực. Vòng một mềm mại và ấm áp của Tohka ụp lấy hai bờ má của Shidou. Một cảm giác lâng lâng như trên thiên đường— và như đang dưới nước, ngộp thở… Shidou hốt hoảng đẩy tay Tohka ra.

“Wuu…! Wuu….!”

“Shidou…? Shidou! Cậu có sao không? Shidou! Tama-chan đồ đáng ghét, ngươi đã làm gì Shidou!”

“Ei,eiiiiiii!? Em đang nói cô á!?”

“Wuu…! wuu…!”

….Sau tất cả, để thoát khỏi vòng tay của Tohka, và để giải mọi hiểu lầm cho Tohka, ngốn mất gần 10 phút.

“Haaa….Xấu hổ quá đi”

Sau sự cố ấy, lớp học cũng đã trở lại bình thường. Nhưng….Tohka còn cảnh giác cao độ hơn trước, cứ như thể có ai đằng sau cô ấy vậy, Tohka cứ một lúc lại quay ra sau nhìn.

“…..Hình như, bệnh trở nặng lắm rồi”

Shidou cười trong sự bất lực. Chắc không thể giải quyết chuyện này trong ngày hôm nay rồi. Hên mà đã là tiết 6, ta chỉ cần chờ tới khi tan học, rồi đẩy mọi chuyện cho Kotori.

Ngay lúc ấy, Shidou thấy nhột nhột sau lưng, cậu liền quay lại nhìn.

Bạn học sinh đằng sau, không rõ lý do, truyền cho Shidou một mẩu giấy nhỏ. “…..?”

Shidou dùng biểu cảm Cái gì đây?, và bạn kia lấy tay ra hiệu Đọc đi rồi biết. Shidou nheo mắt lại, rồi từ từ mở mảnh giấy ra.

Và, thật ngạc nhiên.

Trên mảnh giấy, có dòng chữ Tiệc chào mừng Tohka! to đùng làm đầu đề. Còn ở phía dưới, là chi tiết của bữa tiệc chào mừng này.

“Tiệc chào mừng…?”

Shidou lẩm bẩm — đủ nhỏ để Tohka không nghe được. Có vẻ như nó được dành riêng cho Tohka khi cô đang gặp khó khăn với trường lớp. Hôm nay sau khi tan học, một bữa tiệc nhỏ sẽ được tổ chức.

“Cái gì thế, Shidou?”

Kotori hỏi. Dùng âm lượng đủ nhỏ, Shidou giải thích bữa tiệc đón Tohka cho Kotori.

“ai dà, không biết ai nghĩ ra ý tưởng này nhỉ, tốt bụng thật. Ước gì Shidou cũng được như vậy”

“……Câu cuối dư thừa quá đấy”

Shidou trả lời trong sự thất vọng.

Sao đi chăng nữa, đây quả là một ý tưởng tuyệt vời. Dù cho Tohka có đang hết sức cẩn trọng với mọi thứ vì những lời nói của Origami ……nhưng nếu mọi người đều dang tay chào đón, chắc chắn Tohka sẽ cảm thấy dễ chịu trở lại.

Hở,

“Wuu?”

Shidou đọc tới dòng cuối cùng, và cậu nhăn mặt lại.

Nội dung của dòng cuối cùng "Khi tiết 6 kết thúc, tiệc bất ngờ sẽ bắt đầu! Tụi tớ đã có sự chấp thuận của cô rồi, cho nổ cái này khi có hiệu lệnh nhé! ↓", nhưng cái mũi tên đang chỉ, cái gì vậy?

Shidou nghiêng đầu khó hiểu. Đột nhiên lưng cậu lại nhột lần nữa.

Quay ra sau, bạn học sinh kia ra biểu cảm Ấy xin lỗi, xin lỗi, tớ quên mất, rồi đưa cho Shidou thứ gì đó.

“………..”

Làm bằng giấy và hình nón——Là pháo giấy!

Ngay lúc Shidou nhận ra, các cơ mặt cậu co thắt lại.

Một điềm báo xấu xuất hiện từ trong thâm tâm Shidou.

Nhưng không còn thời gian để xoay sở nữa rồi, vì tiếng chuông quen thuộc ấy đã reo lên, báo hiệu tiết học kết thúc.

“Aah, hết giờ rồi á? Okay, hôm nay tới đây thôi nhé”

Tama-chan nở một nụ cười bí hiểm, rồi cô rúc xuống dưới bàn lục lọi thứ gì đó.

“Nào, mọi người đã sẵn sàng chưa?”

Rồi, cùng lúc Tama-chan ra lệnh, tất cả mọi người đều chĩa pháo bông vào Tohka.

“Wha…..!?”

Giật mình, Tohka hoảng hốt bật mạnh dậy làm ghế ngã xuống.

“Các, các ngươi tính làm gì…..!?”

Các học sinh khác chỉ cười, và họ bắt đầu dồn lực vô quả pháo ấy.

Và cũng ngay lúc ấy, Origami…

“—Mọi người, tấn công!”

Vì câu nói này, sự tuyệt vọng trên bản mặt Tohka còn tệ hơn nữa.

—PA! PAPAPAPAPAPAPAPAPAPAPAPAPAPAPAPAPAPA!

Quả pháo đầu tiên nổ ra, và liên tiếp từng quả một nổ làm náo loạn cả lớp.

“Wu, wuaaaaaaaaaaaa!”

Tohka có vẻ như sắp khóc mất rồi, và cô ấy lướt qua đám học sinh điệu nghệ như cầu thủ đá bóng chuyên nghiệp đang dắt banh vậy, biến vút ra khỏi cửa lớp.

“Tohka!!”

Shidou cũng ùa ra khỏi lớp theo Tohka.

……Và, trở về hiện tại.

Mồ hôi ướt đẫm cả trán Shidou, và cậu ta lại tiếp tục hành trình thuyết phục Tohka.

“Tohka này, ta về lớp thôi, mọi người đang chờ đấy”

“Họ đã chuẩn bị một cuộc tấn công nữa á…!?”

“Không, cậu đang hiểu nhầm thôi…”

“Cậu thấy chuyện gì vừa xảy ra rồi đấy Shidou! Những loạt súng tàn ác và không khoan nhượng! Đám người ấy…… dám lợi dụng lúc tớ đang sơ hở để đồng loạt tấn công! Tớ còn chả cảm nhận được tí ác cảm nào từ họ cho tới tận lúc ấy, hẳn họ đã được huấn luyện rất kỹ càng……!”

Tohka nói mà tay run run. Trời ơi…… Làm sao mà cảm nhận được thứ gì không tồn tại cơ chứ.

“Tóm.. tóm lại, ta phải trốn đi trước khi họ tìm thấy! Shidou cậu cũng nên theo tớ, cậu có dính líu tới Tinh Linh, có khi họ cũng—“

Tohka khựng lại giữa chừng, hình như có tiếng động từ phía dưới.

Là các học sinh cùng lớp, họ cùng ùa lên sân thượng theo sau Tohka.

Rồi họ vây quanh Tohka và Shidou, tập trung tất cả ánh nhìn vào hai người và lần lượt nói...

“Ah, hoá ra là tuốt trên đây, cuối cùng cũng tìm được”

“Tốn sức lắm mới tìm được đấy, tụi tớ sẽ không để cậu trốn thoát nữa đâu”

“Nào, bắt đầu bữa tiệc thôi”

Nói xong, họ nở những nụ cười bí hiểm và hắc ám. (Là do Tohka nhìn ra vậy)

“Wu……”

Tohka nghiến răng hậm hực.

Tuy những bạn kia không có ác ý gì cả, nhưng với Tohka, nghĩa của những câu nói ấy...

“Tại sao, tại sao……mấy người cứ quấy rối tôi!”

“Tại sao á……thế mà cậu không nhìn ra à?”

“Nhưng, tụi tớ chỉ muốn làm thân với cậu hơn thôi”

“Đúng đấy, đúng đấy. Cùng vui vẻ với nhau nào……?”

Nói xong, họ từ từ tiến lại với cánh tay hướng về phía Tohka, cứ như đám zombie vậy…… Thật mà nói thì, cũng không cần phải là Tohka nữa, ai rơi vô trường hợp này chắc cũng phát khiếp lên thôi.

“Đừng, Đừng lại gần……!”

Tohka lùi lại và nói với tông giọng sợ hãi, nhưng rồi bụp, Tohka đã bị chặn lại bởi hàng rào sân thượng.

“!! Aaa, aaa, aaaah…”

Tohka như tới bờ vực của sự tuyệt vọng vậy, có vẻ như cô ấy sắp ứa nước mắt rồi.

Nhưng bọn họ, vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại...

“! Tohka, bình tĩnh—“

“Wu, aa, aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah—!!”

Át đi cả câu nói của Shidou, tiếng hét thất thanh của Tohka réo lên.

Ngay lúc ấy, póc—! póc—! Có những tiếng nổ nhỏ trong tai Shidou, cậu đau nhói nhăn mặt lại.

“C, Cái gì……?”

Bỗng giọng Kotori vọng lên từ tai nghe.

“Shidou! Có chuyện rồi!”

“Ei……!?”

Ngay lúc ấy——

Rầm* *rầm* tiếng ồn ấy ở khắp mọi nơi, và cả ngôi trường rung chuyển.

Có tiếng kính bể từ phía dưới, và có những tiếng kẽo kẹt xung quanh. Sân thượng trường liên tục xuất hiện những vết nứt dưới mặt sàn, cho dù ngôi trường này là một trong những kiến trúc chống xung hiện đại nhất.

“Wo, woah…… động, động đất!?”

“Quả này có vẻ mạnh lắm đấy, mọi người cẩn thận!……”

Các học sinh khác bắt đầu hoảng loạn.

Nhưng, Shidou thì không như vậy, cậu ta tập trung ánh nhìn vào Tohka, người đang ôm đầu và la hét trong tuyệt vọng.

Có vẻ như—đây không phải là động đất, mà là do Tohka làm.

Nhìn vào hiện trạng của Tohka, chỉ nói cô ấy kiềm chế lại thôi là chưa đủ.

“Shi, Shidou……!”

Hình như mặt đất rung chuyển dữ quá làm cô ấy không thể đứng lên. Tohka khuỵu xuống đất, gọi với tới Shidou.

Bỗng tiếng hét của Kotori vọng lên từ tai nghe.

“Shidou! Nhanh chóng làm ổn định tâm lý Tohka lại, không thì tòa nhà này sẽ sập đấy!”

“Thế, anh phải làm gì……?”

“Cái gì cũng không biết!! Ôm cô ấy rồi thì thầm những lời dịu nhẹ vào tai đi!”

“Cái……cái này hơi—“

“Ừ ừ, lẹ lên!”

“Aaa, được rồi!”

Không thể nghĩ ra được cách nào khác, Shidou bước từng bước tới gần Tohka giữa cơn rung chấn và với tay về phía cô ấy.

“Đừng lo Tohka, tớ sẽ—“

Bỗng ngay lúc ấy……

rắc-rắc* Những tiếng ấy vang lên, và như để chia cắt Tohka và Shidou, những vết nứt trên mặt đất mở miệng—

“Wha—“

Một phần của sân thượng, nứt ra và rớt xuống.

Và dĩ nhiên, Tohka đang khuỵu gối dưới đất sẽ không thể trụ vững, và cô ấy rớt xuống cùng nó.

“Wu, wuaaaaaa!”

“Tohka!!”

Bật người lên và với tay hết cỡ, chỉ vừa kịp lúc, Shidou bắt được tay Tohka.

“Shidou!!”

“Cậu, cậu ổn chứ Tohka……?”

Nghiến răng lại, Shidou thốt lên những lời ấy. Ngay phía dưới Tohka, phần sân thượng vừa rơi xuống đã đập mạnh xuống đất vỡ vụn, tạo nên tiếng động lớn và một đống bụi. Shidou mà chậm chút nữa thì, Tohka đã có thể là một phần của những mảnh vụn ấy.

Nhưng Shidou vẫn chưa rảnh hơi, vì họ chỉ mới tạm thời thoát được trường hợp tồi tệ nhất thôi. Bởi Shidou chỉ đang giữ Tohka lại bằng một tay, trường hợp tồi tệ nhất bây giờ là rớt xuống.

Cơn rung chấn cuối cùng đã dứt, nhưng vì Shidou đang giữ Tohka trong thế không vững, cậu ấy không thể dồn sức vào nửa thân trên được. Nếu tiếp tục thế này, khi Tohka đang leo lên, rất có thể Shidou sẽ ngã xuống và mang cả cô ấy.

Có vẻ như Tohka cũng đã nhận ra điều này. Cô ấy nhíu mày lại và nói với Shidou.

“Shidou, xin hãy thả tay ra, không chúng ta sẽ cùng rơi xuống đó”

“Điều này……cậu nghĩ tớ có thể làm vậy sao……!”

“Dù tớ có rơi xuống, thì từ độ cao này tớ vẫn chưa chết được”

“Đó không phải……là vấn đề!”

Shidou hét lớn, và Tohka nghiến răng lại.

Tiếp đó, cánh tay đang bám lấy Shidou, từ từ nới lỏng ra.

“! Tohka, cậu đang làm gì vậy……?!”

“……Xin lỗi Shidou, những cảm xúc thật của cậu làm tớ rất hạnh phúc, nhưng tớ không thể chịu được cảnh cậu bị tổn thương vì những lỗi lầm của tớ nữa!”

Nói những lời cuối ấy, và cô ấy buông tay ra...

“Gu……!”

Dù Shidou đã dồn hết sức vào tay nắm, cậu không thể bám được lâu hơn nữa, và Shidou lỡ mất nhịp tay khỏi Tohka—

“—ei?”

Ngay sau đấy, Shidou tròn mắt ngạc nhiên.

Có hai cánh tay mọc ra từ vai Shidou, và bắt lấy tay Tohka.

Lúc ấy, Shidou tưởng mình đã bộc phát được sức mạnh mới—nhưng mà tào lao.

Đó là cánh tay của các bạn học sinh chạy tới giúp họ sau khi cơn rung chấn đã hết.

“Okay, bắt được Tohka-chan rồi! Kéo bạn ấy lên nào!”

“Hãy để ngọn lửa chiến đấu ấy tiếp tục bùng cháy! Chuẩn bị—!”

Theo lệnh, các tiếng *hây-dô!* *hây-dô!* vọng lên từ đằng sau, cứ như thể đang chơi trò kéo co vậy. Cuối cùng, Tohka cũng đã được kéo lên lại.

Bằng ánh mắt bơ phờ và thiếu sức sống, Tohka chậm rãi nhìn xung quanh, và PAPAPAPAPA những tràng pháo tay và tiếng cổ vũ nổ ra.

“wha……”

Tohka vẫn cảnh giác với mọi người cho tới tận bây giờ, bỗng mắt tròn mắt sáo nhìn Shidou.

“Shidou……sao… họ lại…với tớ……”

“ei? Aaah, điều đó thì, tớ nên nói sao nhỉ”

Shidou gãi gãi má rồi tiếp tục.

“……Vì tất cả chúng tớ đều là bạn cậu”

Nghe những lời ấy, Tohka bất chợt tròn hết cả hai mắt.

25th Anniversary.jpg Bìa Fantasia Bunko's 25th Anniversary Book Cuối cùng thì, tiệc chào mừng Tohka cũng đã diễn ra tốt đẹp.

Tuy ngôi trường đã được phong tỏa do tiềm ẩn nguy cơ sạt lở và sập trần, may thay thức ăn và đồ uống vẫn an toàn trong lớp học. Mọi người cùng khiêng nó ra ngoài, và dưới bầu trời xanh mướt (dù mặt trời đã bắt đầu lặn), buổi tiệc bắt đầu.

Tohka vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng mọi người, nhưng cô ấy bớt lo lắng và cảnh giác như trước đó rồi. Được mọi người vây quanh, cô ấy tám chuyện với tất cả bọn họ cho dù vẫn chưa thân ai lắm.

Chứng kiến khoảnh khắc này, Shidou vô tình nở một nụ cười rồi nốc sạch ly nước ép trái cây trên tay. Vị ngọt và sảng khoái của nước ép táo, đẫm lấy cổ họng Shidou.

“Hmm……?”

Rồi, Shidou nhấc một bên chân mày lên. Trong đám bạn cùng lớp ấy, cậu bắt gặp Origami. Tuy cô ấy chỉ đang đứng một mình và không nói chuyện với ai cả, tay cô ấy vẫn đang cầm ly nước ép. Cô vẻ như cô ấy cũng đang tham gia buổi tiệc này.

Hình như thấy được ánh nhìn của Shidou, một người trong đám bạn gái vừa cứu Tohka lại bắt chuyện với cậu.

“Ne~ Ngạc nhiên lắm đúng không? Trong khi mọi người tản ra để tìm Tohka-chan, người ở lại và bảo vệ đồ ăn thức uống là Tobiiichi-san đấy~”

“Ei? Thật vậy sao?”

“Thật, thật. Nếu bạn ấy muốn làm quen với Tohka-chan thì sao không nói luôn nhỉ~…… Aiya, aiya, chắc hơi khó nói vì họ là tình địch nhỉ~”

“Cậu, cậu nói cái gì vậy……”

“Không có gì~”

Bạn ấy chỉ cười mỉm rồi đi ra chỗ khác.

Shidou ……geez thở dài rồi nhìn qua phía Origami lần nữa.

Nếu Origami và Tohka có thể làm hòa, nếu điều ấy xảy ra thật…….thì quả là tuyệt vời quá, cậu ấy nghĩ vậy.

“Shidou! Tớ được mọi người cho quá trời kẹo luôn nè!”

Tay phải cô ấy cầm một tấm thiệp, và tay trái cầm một túi đầy kẹo, Tohka nói với một tông giọng tràn đầy phấn khởi và sảng khoái. Sự khác biết mồn một từ khoảng 10 phút trước, làm Shidou bật cười.

“Nu? Gì thế Shidou?”

“Không có gì đâu…… Có vẻ như cậu đã tạo được mối quan hệ tốt với mọi người rồi nhỉ”

“Umu! Mọi người ai cũng dễ thương hết! Hình như tớ hơi lo lắng thái quá rồi!”

Kết thúc câu nói bằng một nụ cười, cô ấy uống một ngụm từ chiếc ly giấy trên tay.

Và, ngay sau đấy,

“!? hai-ou……!”

Tohka vừa uống một ngụm nước ép táo xong, bỗng khụ-khụ ho liên hồi.

“Toh, Tohka……? Sao thế?”

“Độc, là độc đấy! Shidou, cẩn thận!”

“Haa? Làm sao có thể……”

Shidou hoảng hồn nhúng ngón tay vào thức uống của Tohka rồi mút thử.

Tiếp đó, một điều kinh khủng ập đến đầu lưỡi Shidou, Shidou bất chợt ho sặc sụa. Nhanh chóng, cậu với lấy ly nước ép táo rồi nốc sạch trong một ngụm.

“Cậu ổn chứ Shidou!?”

“Aa, aaah……”

“Vậy, vậy là ai đó đã cho độc……?”

“Không, cái này là sốt cay mà……? Ai lại…..?”

Bỗng Shidou nhận ra, và ngay lập tức quay sang bên trái.

Đứng ở đó là Origami với biểu hiện như đã đạt được mục tiêu, cô ấy gật đầu rồi biến mất.

“……………”

Shidou gãi gãi má trong bối rối. Nhưng không còn thời gian để làm sáng tỏ sự thật nữa rồi.

“Tại sao…….Là ai hả! Dám đầu độc ta khi ta đang sơ hở!”

Hình như cô ấy kiệt sức lắm rồi, Tohka ngó nghiêng xung quanh với đôi mắt ướt đẫm.

Bao nhiêu cố gắng để Tohka mở lòng, để triệt tiêu những lo toan của cô ấy, thành công cốc mất rồi.