Đường chân trời trải dài như vô hạn.
Đứng trên đỉnh vách đá ở rìa thị trấn, Toudou thấy bầu trời xanh vô tận tỏa đi khắp hướng, và
màu vàng kim của thung lũng thật hùng vĩ và xinh đẹp.
Giờ đang là mùa hè, nhưng do đang ở trên cao, nên nhiệt độ khá thấp. Không khí và làn gió lạnh làm họ thấy như cả trái tim và tâm hồn đang được thanh lọc.
“Vậy đây là.... thung lũng golem....”
“Nó thật ngoạn mục...”
Toudou thở dài trong kinh ngạc, và Limis tán thành trong khi đang giữ cho cái mũ không bị thổi bay.
Thung lũng golem là một nhưng nơi nguy hiểm nhất của vương quốc Ruxe. Tự nhiên khắc nghiệt làm vùng đất này thành nơi không hợp cho con người sống. Bù lại thì chiến đấu với golem làm nơi này thành một nơi cày level hiệu quả, và có thể rớt ra nhiều vật phẩm giá trị. Nhưng để săn chúng ta cần level cao nhất định.
Lính đánh thuê và các thợ săn tập hợp trong thị trấn đều có level khá cao, và các lính đánh thuê họ gặp ở đây có ánh mắt sắc bén hơn những người họ gặp ở làng Vale. Bầu không khí hoàn toàn khác biệt.
Đây là lần đầu Limis và Aria tới đây, mắt họ nhìn khắp nơi khi đi một vòng nơi này. Aria nhớ về vài thứ cô từng nghe và nói.
“ Các hiệp sĩ hoàng già sẽ tới đây tập luyện sau khi đạt level nhất định... và tôi nghe trong toàn vương quốc thì khung cảnh ở đây là khó quên nhất.”
“Thật thế sao...? Nó thật sự lộng lẫy. Tôi ước gì Spica cũng có thể thấy...:
Aria cười đáp lại trước lời Toudou và tiếp tục.
“Tìm nhà trọ thôi. Ngày sắp hết rồi. Chúng ta cũng cần lên kế hoạch nữa.”
“Ừa, đồng ý.... ồ... nhìn kìa, đó là golem sao?”
Toudou bất ngờ thấy thứ gì đó đang di chuyển bên dưới và nhào người trên hàng rào bảo vệ và chỉ tay. Limis kinh ngạc và kéo cổ áo Toudou.
“Được rồi, chúng tớ biết rồi, nhanh đi thôi. Chúng ta còn cả đống trận chiến khó khăn đang chờ.”
“Hiểu rồi, hiểu rồi...”
Toudou nhìn lên trời thêm lần nữa khi Limis kéo đằng sau cô, hít thật sâu, hòa hợp mình với môi trường mới.
----------------------------------------------------------------------------------------------
Chúng tôi đi theo sau Toudou nữa ngày và tới được thị trấn khi trời đã hoàng hôn. Đã vài năm từ lần cuối tôi tới đây nhưng mọi thứ vẫn như cũ.
Tôi nghe tiếng xa ngựa hòa cùng vô số bước chân. Những thương nhân can đảm tới nơi xa xôi này để bán hàng cùng những lính đánh thuê mạnh mẽ tới đây để nâng level. Pháp sư cũng có ở đây để học về golem, và linh mục thì ở nhà thờ để hỗ trợ họ khi cần.
So với đồng bằng, môi trường ở đây khá áp bức, tận mắt nhìn thiên viên hùng vĩ ở đây cho ta một cảm giác khá phấn khích.
Thung lũng golem được coi là cánh cổng tới thành công cho các lính đánh thuê hạng nhất. Golem vừa nhanh vừa cứng cáp. Chúng không đau hay kiệt sức. Nơi này là một trong các khu vực cày level cực hiệu quả, nhưng cho nhóm Toudou nó sẽ còn khá khó. Nếu Toudou vượt qua được chướng ngại này, cậu chắc chắn sẽ thành chiến binh mạnh mẽ hơn.
Limis và Aria thì có vài vấn đề, và tôi không chắc họ có đủ sức chiến đấu ở đây không. Nhưng nếu họ không qua nổi thung lũng golem thì không có hi vọng cho họ bước tiếp. Nếu chuyện đó xảy ra, sẽ có thành viên trong nhóm phải bị thay đi. Và Spica thì đang đi học chỗ Gregorio.
Tôi trông đợi hết vào mấy người đó. Là mọi thứ tôi có thể nói.
Khi đang chìm đắm trong cảm xúc, và nhớ lại gương mặt Spica khi nói ra lựa chọn, thì Amelia đã quay lại từ nhà thờ.
Cô có đôi mắt xanh và mái tóc xanh của cô đang thổi bay theo cơn gió mạnh, uốn lượn một cách xinh đẹp.
Hợp tác với nhà thờ là nguồn sống của chúng tôi. Nó là nơi cung cấp nhu yếu phẩm và thông tin của Toudou.
Tôi đã liên lạc trước với nhà thờ thông qua Creio rồi, nhưng Amelia đi hỏi họ chăm sóc mấy con thằn lằn, phương tiện di chuyển của chúng tôi, và sẵn hướng dẫn đồng đội mới được cử tới hỗ trợ về công việc.
“Xin lỗi bắt anh phải chờ, Ares.”
Tôi hoãn trả lời và căng thẳng nhìn sau lưng Amelia.
Cô ta không có đây. Người mới mà Amelia vốn mang theo lại không có thấy. Cơn đau đầu lại xuất hiện. Tôi đặt tay lên trán và hỏi Amelia.
“Này... Stephenne đâu?”
“Hửm....”
Amelia nhìn quanh bối rối, mắt cô đảo từ trái qua phải khắp nơi. Có rất nhiều người trên đường nhưng không đông tới nỗi có thể dễ đi lạc. Không dưới tình huống bình thường.
Stephenne không cao, nhưng mái tóc đen hiếm của cô làm cô rất nổi bật. Nhưng cô lại không ở đây. Tôi không thấy được cô ở đâu cả.
“...Ưm.. cô ta vừa mới ở đây... cô ấy đi theo sau em. Em chắc chắn đó.”
“Nghiêm túc đó hả?”
“Em có nói cổ phải chắc chắn bám theo sau em mà...”
Làm sao cô ta có thể mất tích ngay cái nhiệm vụ đầu tiên, đó là đi theo sau Amelia, được chứ!?
“Chúng ta làm gì đây...? Cô ta có thể đã ... rơi khỏi vách đá rồi.”
“Làm gì có chuyện đó. Quanh đây có hàng rào bao quanh mà. Phải ngu lắm thì cô ta mới té nổi.”
“Vậy là anh chưa biết về Stey rồi, Ares.”
Amelia nói ra với gương mặt cực kỳ nghiêm túc, và tôi thì không có cười nổi.
“...Tìm cô ta ngay.”
Amelia lầm bầm niệm phép truy dấu. Trong khi nhìn cô ấy chạy đi, tôi phải suy nghĩ nên nói gì với Creio đây.
KHốn... mình đã quá vội vã trong yêu cầu hỗ trợ rồi....