Lăng mộ Yutith, tầng 1.

Lần đầu tiên xuống đây, Toudou bị bao quanh bởi nỗi kinh hoàng. Nhưng giờ, cô hoàn toàn quen với bóng tối cùng không khí lạnh lẽo, ẩm thấp nơi đây.

Cô đi tự tin trong hành lang, và cô cũng đã không còn cứng đơ người khi ở đây. Vừa đi cô vừa nói chuyện với Aria.

“Tôi không ngờ mọi chuyện lại như vậy... Tôi không tin nổi Spica lại chọn thế.”

“Có nói tôi thì cũng chịu. Nó là lựa chọn của Spica, và chúng ta chả thể làm gì cả.”

Aria trả lời lại trong khi bước đi bình tĩnh.

“Tôi thấy lo cho em ấy... tôi tự hỏi em ấy sẽ ổn chứ?”

Khi Limis đang nói thì một con Wraith bám sát lại gần họ từ trên trần nhà. Nó đã bay lơ lửng trên đầu họ, và sau khi phát hiện có người thì nó liền tấn công. Nó tấn công họ một cách thầm lặng, Toudou đùa...

“Đó là Spica mà. Em ấy sẽ ổn thôi.”

... và rút kiếm thánh xẻ con wraith làm 2. Một đòn chí mạng. Sinh vật biến mất ngay mà không thể kêu la. Limis chớp mắt kinh ngạc.

“Không tệ đâu, Nao.

Với cậu giờ Wraith dễ giết thế sao?”

“..?... Ồ... Cậu nói tớ mới để ý...”

Đáp lại lưu ý từ Limis, Toudou lần đầu tiên nhận ra nó. Cơ thể của cô đã tự di chuyển. Sau 3 ngày tịnh dưỡng, chuyển động cơ thể của cô đã mượt mà hơn.

Sau khi diệt 1000 xác sống, nỗi sợ phủ bóng tâm trí cô đã bay hơi mất. Toudou mở đóng bàn tay, nhíu mày, và bẻ đầu qua 2 bên.

“GIờ nghĩ lại, tôi cũng thấy cơ thể khá thoải mái.”

Aria lầm bầm đáp lại với sự ngờ vực trên mặt như Toudou trước khi rút kiếm ra. Cô bước nhẹ chân lên đất. Một con xác sống chậm chạp tiến lại gần họ từ phía trước. Cô lao tới và cắt đôi với chuyển động cực nhanh. Xác sống biến mất ngay và để lại pha lê ma thuật. Aria nhìn vào lưỡi kiếm của mình.

“Lạ thật... cơ thể tôi nhẹ bâng. Chuyện gì xảy ra thế này? Gần đây tôi đâu có lên level.”

“Hừm... rất tốt, có vẻ là chúng ta sẽ vẫn ổn dù không có Spica.”

Spica đã nói cho Toudou hôm qua là em ấy sẽ rời khỏi nhóm. Nên họ không có lý do gì để quay lại Đại lăng mộ, nhưng cả nhóm muốn chắc chắn họ có thể hạ xác sống dù không có Spica.

“...?... Tôi không còn sợ nữa...”

“Nao, cậu đã ăn cái gì lạ à?”

Limis bình luận thô lỗ trong khi nhìn Toudou ngờ vực.

Nhiều tiếng bước chợt vang lên khắp hành lang. Toudou cất kiếm và đưa tay về hướng âm thanh. Tâm trí cô nhớ lại hình ảnh của vô số xác sống mà cô từng đối mặt. Cô xua đi trí nhớ đó và niệm lời nguyện tạo ra mũi tên ánh sáng kỳ diệu xua tan màn đêm.

“Phá tiễn.”

Mũi tên ánh sáng xuất hiện. Đó là lần đầu tiên Toudou thành công, và cô không hề hồi hộp – thay vào đó là hài lòng nhẹ. Mũi tên ánh sáng chói lòa xuyên thấu màn đêm và đâm vào những bộ xương di động. Chúng liền biến mất không một tiếng động.

“ Nao... từ khi nào cậu lại học được....?”

“Ngay lúc nãy...”

Nó còn khó tin hơn sau khi thấy Spica mệt mỏi sao trong 3 ngày thử thách. Toudou niệm phép trừ tà mà không chút khó khăn. Aria và Limis nhìn kinh ngạc trước kỳ tích đó.

Toudou vỗ tay, như ngộ ra gì đó.

“Ồ... tôi biết rồi.”

“Cậu biết gì cơ?”

Limis vẫn còn kinh ngạc, hỏi.

Tóc mái của Toudou đã khá dài từ khi bắt đầu hành trình, và cô hất chúng trước khi nói cho Limis điều cô phát hiện ra.

“Tôi không sợ xác sống hay Wraith nữa vì... Gregorio còn đáng sợ hơn nhiều.”

“Ừa...”

Aria gật đầu đồng ý. Biểu hiện trên mặt cô khá phức tạp, thật khó để biết là cô đang vui hay buồn.

“Ư... thật tình, cả 2 người...”

“ Ý tôi là Gregorio có nói là anh ta chỉ kiểm tra chúng ta và không ý định giết ai cả.”

“Nhưng nhớ lại thì tôi thật sự nghĩ anh ta muốn giết ta. Chắc do tôi lầm tưởng thôi.”

Toudou đã thực sự nghĩ cô sẽ chết. Ngay khi cô bất tỉnh, cô đã tin mình sẽ không tỉnh dậy nữa. Nhưng cô vẫn tỉnh lại, và Gregorio tới gặp cô. Vết thương thì hoàn toàn bình phục.

Toudou sẽ không bao giờ quên câu mà anh ta nói khi cô tỉnh dậy, dù vẫn còn hỗn loạn sau chuỗi sự kiện.

““ Ngay thẳng mà thiếu sức mạnh thì cũng chẳng có nghĩa gì cả,” hả ...?”

“ Tôi tin là anh ta mà mạnh tay thêm chút là ta sẽ chết thật đó...”

Aria rên rỉ, mặt nghiêm nghị.

Để thêm muối vào vết thương, cả 3 đều cùng bị cho bất tỉnh, và không ai trong họ biết gì xảy ra sau đó. Họ cố hỏi Glacia, nhưng em ấy không nói.

Toudou thở nhẹ và lầm bầm.

“Thôi sao cũng được. Cái không giết được ta sẽ làm ta mạnh hơn. Chúng ta đã học được rất nhiều điều trong hành trình này.”

“Ừa, cậu nói đúng...”

Limis và Aria cùng đồng ý.

Mạnh đủ để cứu thế giới. Mạnh đủ để hạ ma vương. Các vị thần đã cho Naotsugu Toudou bảo hộ vì điều đó.

Không quan trọng thử thách hay khó khăn nào đang chờ cô phía trước, cô sẽ vượt qua hết.

Aria siết chặt chuôi kiêm khi nhớ lại cảnh kinh hoàng lúc Gregorio dễ dàng quét sạch họ. Limis thở ra và nhìn Garnet trên vai cô.

“Hãy cố hết sức để không bị thua Spica.”

“Đồng ý... nhưng em ấy thật sự sẽ ổn chứ?”

Limis lo lắng trong khi nhìn vào sâu trong lăng mộ Yutith.

Toudou nhớ lại quyết tâm và nghiêm túc của em ấy khi cả nhóm tập trung lại. Họ không thể nói không – nhất là Toudou.

“Em sẽ theo học Gregorio để em có thể hữu dụng cho nhóm.”

Thật khó từ chối. Toudou cười đắng khi nghĩ tới Spica.

“Tất cả những gì ta có thể làm là cầu nguyện cho em ấy.”

“Em ấy trông rụt rè, nhưng thật ra lại rất liều lĩnh..”

“Đúng thế.”

“Tôi đói.”

Cả nhóm quay về. Họ cắt xuyên khí độc và vô vàn undead khi đi lên. Có nhiệm vụ xua tan bóng tối đang bao phủ thế giới, anh hùng không có thời gian đứng lại.

Nhưng có 1 điều Toudou chắc chắn.

Dù cho con đường họ du hành có xa bao nhiêu đi nữa, thì Spica chắc chắn sẽ bắt kịp họ.