15

Lão Lưu từ nhỏ đã được cưng chiều như vàng như ngọc, còn bác gái cả thì như cỏ rác.

Bác gái cả học hết tiểu học muốn lên thị trấn học cấp hai, rõ ràng là học rất giỏi, nhưng mẹ chồng tôi nhất quyết không cho đi, còn đốt hết sách vở của chị ấy.

"Con gái học giỏi đến mấy cũng là của nhà người ta, vô dụng."

Nhưng bà lại đặt rất nhiều kỳ vọng vào lão Lưu, tin rằng con trai sẽ làm nên nghiệp lớn, quang tông diệu tổ. Bất chấp tốn kém tiền bạc để cho lão Lưu lên thị trấn học hành.

Sau khi lão Lưu lên đại học, bác gái cả cũng muốn lên thành phố làm việc, nhưng mẹ chồng tôi đập bàn phản đối.

"Con gái lên thành phố làm gì, đất khách quê người bị người ta lừa thì sao? Cứ ở nhà, để bà mối Lưu tìm cho một tấm chồng tốt gần đây."

Bác gái cả van xin: "Mẹ, con sẽ tự cẩn thận, đi cùng mấy chị em trong làng sẽ không sao đâu. Con không muốn cả đời bị kẹt lại ở cái làng này."

Mẹ chồng tôi đá cái máng lợn đến chân chị ấy: "Con gái con đứa, phải biết an phận thủ thường, đừng có suốt ngày mơ mộng hão huyền, đi cho lợn ăn đi!"