Không uống canh Mạnh Bà, đầu óc tôi vẫn còn tỉnh táo lắm.

San San ngồi bên cạnh mặt mày đầy áy náy: "Mẹ, bố mẹ sẽ không ly hôn thật đấy chứ? Con không cần căn nhà đó đâu, gia đình mình sống hòa thuận là được rồi."

Tôi an ủi con bé: "Chuyện nhỏ, sau này mẹ sẽ cho con nhiều hơn nữa."

Tôi còn bảo con bé mở tài khoản chứng khoán, dựa vào trí nhớ bảo nó chú ý đến mấy mã cổ phiếu, cho nó năm mươi vạn để thử sức.

Còn bảo nó tranh thủ thời gian rảnh học thêm về làm và dựng video.

San San là đứa trẻ ngoan ngoãn, tuy không hiểu tại sao nhưng vẫn làm theo từng li từng tí.

13

Tin tôi và lão già ly hôn lan truyền về quê như gió, mẹ chồng tôi dẫn theo bác gái cả hùng hổ kéo lên thành phố.

Chưa kịp để tôi giải thích, Bân Bân đã nhào vào lòng bà nội: "Bà ơi, bà đưa con đi đi, con sống không nổi ở nhà này nữa rồi."

"Ngày nào cũng phải rửa bát lau nhà, chẳng còn chút tôn nghiêm nào của đàn ông."

San San thật thà, cứ đứng im ở đó đợi, ai dắt cũng không đi, cuối cùng chặn bà lại được trên đường bà về làng, lẽo đẽo theo bà về nhà.

Kiếp trước tôi cũng giống mẹ chồng, không muốn cho San San học hành, muốn nó đi làm sớm để phụ giúp gia đình.

Không ngờ San San lại học giỏi, cấp ba được tuyển thẳng, đại học được tuyển thẳng, sắp tới cao học cũng được tuyển thẳng nữa.

Không thể bắt nó bỏ học được, hơn nữa bác gái cả lại hết lòng ủng hộ San San học hành, còn lén lút giúp đỡ nó.

Kiếp trước tôi còn chê bác gái cả lắm chuyện, bây giờ thì tôi thật lòng biết ơn chị ấy.

Mẹ chồng tôi lạnh lùng quan sát xung quanh: "Cả lũ đều hồ đồ, hay là bị ma quỷ ám rồi?"

14