Tôi lại đưa cho con bé một tấm thẻ: "Tiền sinh hoạt phí đều ở trong đó, mẹ sẽ không kiểm soát con, con tự nắm giữ." San San không nhận: "Mẹ, một tháng mẹ đã cho con năm ngàn rồi, đủ rồi!" "Hơn nữa, con sắp đi thực tập, cũng sẽ có thu nhập."
"Không được," tôi kiên quyết nói, "Bây giờ con đang yêu đương rồi, chúng ta không thể để đàn ông cho ăn một bữa cơm, tặng một cái túi là mê muội đầu óc, thích gì thì tự mua. Đồ đàn ông tặng, chúng ta cảm ơn, có qua có lại, con phải đáp lễ lại, chưa cưới xin gì cả, đừng ai nợ ai." "Vâng, mẹ, con nhớ rồi."
"Còn nữa," tôi nắm tay con bé, "Thành tích của con xuất sắc, ra trường không lo việc làm, nhà cửa mẹ cũng đã chuẩn bị sẵn cho con rồi, không ai có quyền can thiệp vào cuộc sống của con, con cũng đừng vì bất cứ ai mà cúi đầu từ bỏ cuộc sống của mình." San San thắc mắc: "Mẹ, con có phải bỏ đi đâu, hàng tuần con đều về nhà, đi làm cũng không rời khỏi thành phố này, sao mẹ lại đột nhiên nói với con những điều này?"
Mắt tôi đỏ hoe. Kiếp trước, tôi chỉ tập trung vào Bân Bân, không quan tâm hỏi han gì đến San San, còn đối xử lạnh nhạt với con bé. Để thoát khỏi ngôi nhà lạnh lẽo này, San San đã chọn đi học và đi làm ở những nơi rất xa, dù cùng một thành phố nhưng cũng ít khi về nhà, tôi cũng chẳng buồn dạy con bé những bài học cuộc sống.
Sau khi con bé yêu đương, chàng trai kia muốn con bé bỏ việc, ở nhà làm nội trợ chăm sóc người già và con cái. San San vì muốn thoát khỏi gia đình ban đầu nên đã dễ dàng đồng ý kết hôn và nghỉ việc ở nhà. Cuộc sống của một bà nội trợ không có tiếng nói, mọi việc đều phải nghe theo lời chồng, cho đến khi ly hôn. Con bé bất hạnh như vậy, tôi có trách nhiệm rất lớn. San San nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi: "Mẹ yên tâm, ở mẹ con thấy được sự ung dung của một người phụ nữ độc lập, con sẽ dũng cảm lựa chọn hôn nhân, sẽ có tư tưởng và kinh tế độc lập của riêng mình." "Và sẽ mãi mãi ở bên mẹ." Nói rồi con bé nũng nịu ôm tôi vào lòng. Tôi ôm chặt lấy con bé. May mắn thay, mọi thứ vẫn còn kịp.