Kiếp trước tôi trọng nam khinh nữ, lại còn là người hết lòng vì em trai, lo cho em trai ba việc: lo học hành, lo công việc, lo cưới xin. Chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà nó, hễ cần tiền là vợ nó - Tiểu Quyên lại xúi giục nó đến tìm tôi, tôi phải chịu trách nhiệm cho nó cả đời.

Cuối cùng, khi San San đón tôi ra khỏi viện dưỡng lão, trong lúc khó khăn phải đến vay tiền nó, Tiểu Quyên lại nhẫn tâm từ chối. "Con gái gả đi như bát nước hắt đi, nào có chuyện em trai phải phụng dưỡng chị gái?"

Cho đến khi tôi chết, chúng nó cũng chẳng đến thăm tôi lấy một lần. Bây giờ, em trai tôi vẫn y như hồi nhỏ, cứ đứng giữa phòng khách dậm chân. "Không được, em muốn muốn, chị phải mua cho em một căn nhà tăng giá mạnh, nhất định phải mua!"

Tiểu Quyên ném một cái gối ôm vào San San. "Lắm mồm, đến lượt mày lên tiếng à? Chuyện nhà tao, có phần mày xen vào à?"

Câu này tôi không thích nghe. "San San đã trưởng thành rồi, chuyện gì cũng có thể phát biểu ý kiến." Tôi đá vào m.ô. Tiểu Cương: "Đứng dậy nói chuyện, để con cháu chê cười." "Mày muốn mua nhà cũng được, mày có thể trả được bao nhiêu phần trăm tiền đặt cọc?"