Sau giờ học. Tôi và Iroha đang ở game center ngay trước ga.

ーOK, tôi hiểu mấy người định nói gì mà. Thế quái nào mà một thằng suốt ngày chỉ biết sống sao cho tối ưu nhất, gạt bỏ hết những thứ vớ vẩn như thanh xuân với tình yêu như tôi giờ lại đang ở một cái nơi phải gọi là kinh điển của kinh điển trong mớ danh sách những chỗ phải đi đến nếu đang ở trong một buổi hẹn đúng không? Dĩ nhiên bản thân tôi cũng biết vậy mà.

Nhưng ít ra cũng cho tôi giải thích lí do đi chứ! Mục tiêu hiện tại là build cho mình một team đủ mạnh để PR bán cho một công ty rất nổi tiếng, vì vậy tôi mới phụ trách việc vận hành con game di động “Khi đàn dê con gào lên trong màn đêm”.

Cái mà tôi cho là “hiệu quả” là bất kể phương pháp nào ngắn nhất để đạt được mục tiêu tôi đề ra.

Hôm nay tôi tới đây là vì nghe nói game di động “Kanzume Collection” - gọi tắt là Kankore có phiên bản arcade đang hút người chơi lắm nên chủ yếu mục đích chính là để điều tra xem họ làm như thế nào thôi. Hễ có cơ hội là phải nắm bắt ngay, thu thập hết mọi tri thức có thể vào game mình đang làm để tăng trải nghiệm người dùng chứ không phải dăm ba cái thú giải trí tào lao sau giờ học. Phần giải thích chấm dứt ở đây.

Tiện thể nãy giờ giải thích lí do ở lâu trong game center thôi, chứ vụ tôi sắp nói tới chẳng liên quan gì đâu.

- Aー! SENPAI SENPAI SENPAI! Game gắp thú đang có Tomatti-kun kìa?

- Heh~ Món này coi bộ ít người biết à. Mà ko biết sao dạo này lại nổi lên nhỉ?

- Dễ thương thế này mà không nổi tiếng mới là lạ đấy! Cuối cùng thì thời thế cũng đã đuổi kịp Iroha-chan rồi này~

- Con nhỏ này tự tin quá rồi…

Món mà Iroha chỉ là một quả cà chua đang ngồi thỏm trong cái hộp, cái khuôn mặt như đang khinh người trông khó chịu thế được gọi là Tomatti-kun đấy. Hồi trước nó là linh vật cho cái công viên ở thị trấn bên cạnh nên xét về cả nước thì hầu như độ nổi tiếng là bằng không, nhưng từ khi Tenchidou - một tay to trong ngành game mua bản quyền rồi là mấy món hàng lưu niệm với game cứ ra đều đều, thành ra cứ vậy mà nổi lên từ từ tới giờ.

Tiện thể Iroha cũng mê con này lắm, xài LIME toàn gửi stamp của nó suốt.

- Wa~ Nhìn thích quá~ Cái gối to nhìn êm quá.

- Đừng có dí mặt vào kính coi, mất thể diện lắm!

- Phải chi mà tối được ôm Tomatti-kun thì dễ ngủ biết bao haー

- Không phải ngày nào tầm 8g tối là em ngáy o o rồi hả?

- S・E・N・P・A・I☆ *ngước nhìn với bộ mặt ngây thơ vô số tội

- Éo chơi nhá

- Eeeeeeeeeeeehhhhhhhhh tại saoooooooooooooooooooooo!!!!!!!!!

- Chơi cái này chỉ có đốt tiền cho chủ tiệm thôi. Bỏ số tiền lớn chỉ đấy lấy món không tương xứng thì có ngáo cũng có mức độ chứ

- Nhưng mà kouhai cực kì dễ thương đang năn nỉ chứ bộ? Cho em xem cái “đàn ông” nào HUYNH・À!

- Gì vậy, tự dưng gọi tui kiểu yakuza…

- Mu~ mumumu. Được rồi. Hiểu rồi. Đã vậy thì em tự bỏ tiền vào đây.

Vừa dứt lời là Iroha đã đút đồng 500yen vào máy.

- Chơi thiệt hả con nhỏ này…

- Rồi, xúc xắc gieo rồi đó! Senpai cho em xem thực lực của mình đi!

Con bé nhìn tôi như thể tôi mà không hốt được cho nó là nó sẽ tự mổ bụng tại chỗ… Bộ muốn anh mày thắng tới vậy hả Iroha.

ー Bó tay con này, chịu vậy.

- Anh mày có hụt cũng đừng có ý kiến ý cò gì nhá?

- Yeahhhh! Em đứng ngó từ chỗ này đây, nhờ anh nhé!

Tôi miễn cưỡng bước tới máy game gắp thú đặt tay lên nút điều khiển cần gạt, lúc này Iroha từ phía sau chồm lên tựa cằm vào vai tôi.

Nghe hơi thở đều đều của em nó bên tai, tôi có thể cảm nhận được sự phấn khích của con bé đang bám dính lấy người mình.

- Xem này. Mấy trò này chỉ cần tính đúng chỗ cần gắp như vầy là dư sứcー

*ooooooo *gắp *oooooooo *bộp

- Dư sứcー

- Bình thường là nó sẽ rớt mà nhở

- Gừ…..! Xém nữa là gắp trúng rồi mà. Lần kế nhất định sẽ lấy được…

*ooooooo *gắp *oooooooo *bộp *ooooooo *gắp *oooooooo *bộp x 5

- Quái nhở! Lúc nãy rõ ràng là gắp trúng rồi mà!

Làm bao nhiêu lần cũng vậy, cứ hễ gắp lên giữa chừng là cái tay gắp nó lỏng ra ngay. Cái này là bug rồi chứ còn gì nữa. Cứ mỗi lần thoát khỏi cái gắp là con Tomatti-kun lại lăn vòng vòng, cái khuôn mặt khinh người lúc nãy giờ trông càng khó chịu gấp bội.

Tôi mà lấy được nó thì cho nó thành túi tập đấm là vừa đẹp, tôi nghĩ thầm trong bụng.

Cậu nhân viên đi ngang qua chợt cúi đầu về phía tụi này.

- À, thành thật xin lỗi quý khách. Món này lỡ đặt vào chỗ không lấy được ạ!

- Ể?

- Lúc đầu định là để nó ở gần lỗ thả quà, chỉ cần kéo một tí là lấy được ngay thôi. Để tạ lỗi, chúng tôi xin tặng món này coi như là quý khách đã gắp được rồi ạ!

Vừa xin lỗi cậu nhân viên vừa mở tủ mang Tomatti-kun ra đưa cho tôi.

Nhìn tôi với một nụ cười đầy vẻ chăm chọc trước sự cố gắng trong vô vọng của bản thân, con bé mở rộng vòng tay ngầm ý “đưa chiến lợi phẩm đây cho em” vừa nói

- Senpai~♪ Cảm ơn vì đã vất vả vì em nhaaaaa☆

Tôi cầm Tomatti-kun xoáy thẳng vào mặt nó.

================

Trans: Mình chỉ thích đủ thứ.