Xác nhận câu trả lời - Từ góc nhìn của Nozomi
Sau khi đi đến buổi thu âm của Asatani-san, Nagito-san đã gọi tôi ngay sau khi về nhà.
-Asatani-san vẫn ổn. Cô ấy không bị khán giả nào gây rối hay gì hết.
-Sau khi xong xuôi thì bọn tớ đã tách nhau ra. Và bây giờ tớ đang trên đường về.
Mặc dù tôi đã quyết định sẽ không hỏi quá cặn kẽ chi tiết, nhưng tôi vẫn muốn làm rõ một điều.
-Buổi thu âm thế nào?
-Tớ nghĩ nó cũng thú vị đó.
Tôi biết đó hoàn toàn là nhận xét thật lòng từ cậu ấy. Tuy nhiên, những gì mà Nagito-san sắp nói lại khiến câu chuyện ngày hôm nay như luẩn quẩn mãi trong đầu tôi suốt một lúc.
-Mặc dù tớ và Asatani-san học cùng trường, nhưng tớ cảm thấy cô ấy như đang sống ở một thế giới hoàn toàn khác vậy.
Tôi cho rằng đó là một lời khen chân thành. Nagito-san chỉ nói những gì mà cậu ấy nghĩ - nhưng
Nếu ‘người mà mình đang hẹn hò’ lại nghĩ như thế…
Nếu Asatani-san biết rằng Nagito-san tôn trọng cô ấy như thế - Tôi chỉ có thể tưởng tượng ra cô ấy sẽ cảm thấy thế nào.
Vào đêm đó, thay vì gọi cho Nagito-san thì tôi lại chọn ngâm mình trong phòng tắm.
Có rất nhiều cơ hội để tìm hiểu. Nếu nghĩ lại thì Asatani-san cũng chẳng phải giấu diếm gì cả.
Thế lý do thật sự khiến cô ấy phải đến tận thư viện, lúc mà Nagito-san và tôi đang lau dọn cùng nhau?
Tại sao cô ấy lại chọn cách lấy danh là ‘bạn gái cũ’ của Nagito-san ngay trước mặt tôi?
Khi bạn của cô nói vài điều khá thô lỗ về Nagito-san, Asatani-san đã đàng hoàng phủ nhận nó.
Và biểu cảm trên gương mặt của Asatani-san lúc cô được Nagito-san chỉ bài nữa.
-Cả nụ cười trên khuôn mặt đó khi nói rằng sẽ ủng hộ hai đứa tôi.
“...Hai người họ hình như có hiểu lầm gì đó với nhau…Nhưng không rõ là như thế nào…”
Tôi vẫn nghĩ hết thứ này đến thứ kia trong khi ngâm mình trong bồn tắm.
Tôi chỉ mới hiểu được một phần nhỏ của về Nagito-san và Asatani-san.
Nagito-san là một người thật thà. Rất khó để tôi tin rằng Asatani-san sẽ chia tay cậu ấy dễ dàng như thế. Có lẽ là do tôi và cô ấy có cách nhìn đàn ông khác nhau sao.
Nhưng nếu cho rằng Asatani-san không có ý với Nagito-san thì không phải lắm.
Nếu không hứng thú với cậu ấy, thì đâu cần phải nói ủng hộ hai đứa tôi làm gì.
Và cả lần kiểm tra thể chất, cô ấy còn cạnh tranh với tôi, không hề bỏ một bài tập nào. Mặc dù tôi khá tự tin ở khả năng thể chất của mình, Asatani-san vẫn có thể bắt kịp tôi và có thể làm bất cứ môn nào.
“...Nagito-san thích cô ấy cũng phải thôi nhỉ.”
Có thể làm bất cứ thứ gì miễn là tập trung. Cho dù có hơi yếu thế ở mảng học tập, nhưng việc vào được trường này chung với bọn tôi cũng đủ cho thấy rằng Asatani-san có đủ sức để học giỏi hơn nếu cô ấy muốn.
Nhưng, tại sao cô ấy lại cần Nagito-san kèm học?
Tôi không thể tin được cô ấy dám nhờ Nagito-san kèm học. Chuyện như thế-
“...Nếu thật là vậy thì…”
Asatani-san là một người hoàn hảo. Cô ấy là mẫu người có thể kiểm soát được cảm xúc và biểu cảm của bản thân, thế nên không ai có thể hiểu được cô ấy đang nghĩ gì.
Nếu đó là cách mà cô ấy chọn để che giấu bản thân…
“Như thế chỉ khiến mình…”
Giả sử là nó đúng như tôi tưởng tượng.
Nếu như Asatani-san có lý do của riêng mình khiến việc hẹn hò với Nagito-san bị ngăn cản, và cô ấy không thể nói ra thì sao?
Nếu tôi không có cơ hội gặp Nagito-san, có lẽ cô ấy đang định sẽ nói sự thật với cậu ấy vào một ngày nào đó.
“Nozomi, con có chắc là con muốn ngâm mình lâu thêm không đó? Con ở trong đó hơi lâu rồi.”
“Ah…V-Vâng. Con ra ngay đây ạ…”
Giọng mẹ tôi từ bên ngoài phòng tắm. Nhưng vừa khi tôi định đứng dậy thì một cảm giác chóng mặt ập đến khiến tôi khuỵu xuống.
“Sao thế con?”
“...Con không sao ạ…”
“Thật à? Vậy thì tốt…”
Đây là lần đầu tiên tôi ngâm mình lâu đến nỗi bị chóng mặt như thế này.
Tôi khá chắc Asatani-san cũng đang phải băn khoăn nhiều chuyện giống tôi - và cả Nagito-san nữa.
Khi tôi gọi, giọng của Nagito-san có gì đó rất đau khổ. Có lẽ là vì cậu ấy xem việc đến buổi thu âm của Asatani-san là một chuyện không nên làm.
Tôi rất vui vì suy nghĩ đó. Cậu ấy đã có thể giữ bí mật nhưng cuối cùng vẫn chọn cách nói với tôi.
Nhưng tôi không thể giữ nổi bình tĩnh khi đối diện với Nagito-san nữa. Cố gắng để nói một cách bình thường là tất cả những gì tôi có thể làm.
“...Mình phải hành động đàng hoàng mới được…”
Tôi thích Nagito-san. Và kể từ khi nhận ra điều đó, tôi đã luôn nghĩ về những chuyện mà bản thân có thể làm cho cậu ấy.
Lần này cũng là vì cậu ấy.
Nhưng hơn cả thế - cũng là vì tôi nữa.
Tôi rời khỏi phòng tắm, mang khăn tắm lên, và nhìn vào trong gương.
Tôi muốn nói chuyện với Asatani-san và muốn được hiểu cô ấy với tư cách ‘bạn gái hiện tại’.
Tôi muốn biết lý do cô ấy chia tay Nagito-san.
Ngày thứ hai đến.
Trong khi ngồi cạnh Nagito-san trong lớp, tôi vẫn suy nghĩ về việc mình nên làm gì sau khi tan trường.
Tôi tự hỏi hết lần này đến lần khác, liệu rằng bản thân có nên nói với Nagito-san hay không - và cuối cùng, tôi đã chọn không.
Vì chắc chắn nó sẽ khiến Nagito-san lo lắng, đó là điều mà tôi không muốn nhất.
Tôi sẽ phải rặng hỏi Asatani-san, để cô ấy nói ra những gì mà cổ không thể nói với Nagito-san. Và để làm được như thế, tôi phải giữ bí mật với Nagito-san kể từ bây giờ.
[Takane-san, cậu có bận gì sau giờ tan trường không?]
[Tớ đang định sẽ đến thư viện học, cậu có muốn đi cùng tớ không?]
Một tin nhắn đến từ Nagito-san.
Và tôi trả lời lại, [Ngày mai cũng được mà.]
Tôi đã gặp Asatani-san khi đổi phòng học. Và chỉ một chút nữa thôi, tôi sẽ có thể nói chuyện riêng với Asatani-san.
-Tớ có giờ học hôm nay, nên tụi mình chỉ ở được đến 6 giờ thôi nha.
Asatani-san cười nhẹ nhàng và nói thế, như thể không phải là chuyện gì to tát.
Tan học, ở một nơi kín đáo, trên sân thượng của căn tin trường - Đó là nơi tôi gặp Asatani-san.
“...Xin lỗi vì đã khiến cậu phải đợi.”
“Cảm ơn cậu vì đã dành thời gian đến đây.”
Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi và chào hỏi Asatani-san. Cô ấy cũng đặt cặp xuống và lấy một chỗ trước tôi.
“Tớ biết cậu định nói về chuyện gì. Takane-san, cậu ở đây là vì Nagi-kun đã kể với cậu, đúng không?”
“...Không phải là do tớ giận hay gì cả.”
“Ừm, tớ biết mà. Takane-san không phải là kiểu con gái hẹp hòi.”
“Không phải…Asatani-san, cậu không hiểu hết mọi thứ đâu. Tớ và Nagito-san mới chỉ quen nhau ít lâu thôi mà.”
“Thật vậy sao? Thì tụi tớ quen nhau cũng một khoảng thời gian mà vẫn có thân thiết bao nhiêu đâu.”
“...Vậy là Asatani-san và Nagito-san chỉ quen nhau như thế thôi sao?”
Asatani-san mỉm cười - Với ánh mắt hướng về nơi nào đó xa xăm.
“Tụi tớ không có nhiều thời gian ở cạnh nhau. Tớ thì ở trong câu lạc bộ thiên văn còn Nagi-kun thì ở câu lạc bộ đọc sách. Các tiền bối của hai câu lạc bộ khá thân nhau, nên tụi tớ thường đi chơi cùng nhau vì lý do đó. Tụi tớ sẽ cùng ở thư viện hay chơi boardgame ở ngoài trường vào ngày nghỉ.”
“...Ganh tỵ thật.”
“...Cậu không chơi với mọi người như thế sao, Takane-san?”
“Không. Tớ chỉ ganh tỵ với Asatani-san, người đã được làm nhiều việc và dành thời gian ở cạnh Nagito-san.”
“...Là vậy à?”
“Đúng. Đó là tại sao tớ rất muốn được biết. Tại sao cậu lại chia tay Nagito-san?”
“Chuyện đó…”
Asatani-san có vẻ định nói gì đó trong khi cố giữ nguyên biểu cảm của mình, nhưng tôi đã cắt ngang và nói,
“À không. Cái tớ muốn hỏi là tại sao cậu lại cố giữ Nagito-san tránh xa cậu?”
-Quan sát Asatani-san từ khoảng cách này, tôi đã biết.
Tại sao cô ấy lại cố giữ Nagito-san, người mà cô đã chia tay, khỏi việc rời đi?
Và cái sự cố ở thư viện cũng sẽ liên kết nếu nghĩ theo hướng này.
“Cậu đến thư viện là vì biết chuyện Nagito-san và tớ. Cậu có lý do của riêng cậu, nhưng…Làm tất cả điều đó chỉ để nói rằng cậu là ‘bạn gái cũ’ của Nagito-san sao.”
Asatani-san không hề trả lời. Nhưng chính sự im lặng đó cũng giống như câu trả lời.
Tuy vậy, nụ cười trên gương mặt đó vẫn không hề thay đổi - Nói ra những chuyện này,
“Takane-san, cậu có nghe mọi chuyện đã xảy ra khi tớ chia tay Nagi-kun chưa? Tớ có nói là sẽ ủng hộ Nagi-kun nếu cậu ấy tìm được bạn gái mới đó.”
“...Chuyện đó….”
“Giống như tớ đang lấy cái danh ‘bạn gái cũ’ để có cớ nói lại cậu, nhưng tớ đã sai, và tớ xin lỗi vì điều đó. Nhưng cậu biết đấy, tớ không phải kiểu người mà cậu nghĩ đâu, Takane-san. Tớ đã nói là sẽ ủng hộ hai người mà.”
Có gì đó ẩn trong những lời Asatani-san đang nói. Cảm xúc của cô ấy dần trở nên rõ hơn.
-Bởi vì cố gắng để trả lời tôi, một cách không ngừng nghỉ.
Mà vai diễn hoàn hảo kia giờ đã bị lung lay. Nhưng nếu tôi bị cô ấy đè bẹp ở đây, tôi sẽ không bao giờ có thể biết được đằng sau lớp mặt nạ kia là gì.
“...Sao cậu lại đưa tấm vé cho Nakano-san?”
Tôi nói với một tông giọng không phải buộc tội, Asatani-san cũng không trả lời - Chỉ có duy nhất một lý do.
“Cậu đã không thể chắc rằng liệu Nagito-san có đến thư viện hay không. Nhưng Asatani-san lại ở thư viện và lại đang nói chuyện với Nakano-san. Sao cậu lại ngay lập tức rời đi lúc tụi tớ đến, trong khi bình thường thì cậu sẽ gọi Nagito-san mà…?”
“...Tớ hoàn toàn không ngờ đó? Takane-san nói đúng, tớ đã hoàn toàn không nghĩ Yui-chan sẽ đưa vé cho Nagi-kun…”
“Nagito-san đi đến buổi thu âm là vì cậu ấy muốn ủng hộ Asatani-san. Nhưng…cậu ấy hẳn đã rất hạnh phúc khi được thấy một Asatani-san thành công đến thế. Đó là vì cậu là…”
Tôi không thể nói gì hơn nữa.
Bởi vì ánh mắt của Asatani-san không hề dao động - Ánh mắt đó nói rằng tôi không được nói gì thêm nữa.
Nhưng, tôi không thể lui bước. Nếu không được nghe trực tiếp từ Asatani-san, cô ấy sẽ không bao giờ nói sự thật cho tôi hay cho Nagito-san.
“...Có phải do Nagito-san không thích cậu nữa. Mặc dù đến tận bây giờ, cậu ấy vẫn thích cậu.”
“Sao cậu lại nói thế? Nagi-kun là của Takane-san…”
“Là vì tớ thích cậu ấy. Đó là tại sao…tớ muốn được biết cảm xúc thật sự của người mà Nagito-san thích.”
“Tớ…Tớ không thể làm gì được cả. Tớ thậm chỉ còn không thèm giải thích lý do mà chỉ gọi cậu ấy đến, rồi làm tổn thương cậu ấy. Tớ thậm chí còn làm vẻ mặt như thể hai đứa sẽ không bao giờ thân thiết với nhau nữa, nhưng, khi cậu ấy có bạn gái mới, tớ lại đi đến và khẳng định mình là ‘bạn gái cũ’...”
“...Không phải là cậu không thể làm được gì.”
“...Tớ đã không xứng để được cậu ấy đối xử với cái sự tốt bụng đó…!”
Asatani-san bật dậy khiên cái ghế phía sau cô ngã xuống tạo nên một âm thanh lớn - Đây hoàn toàn không phải là diễn.
Asatani-san đang thật sự bộc lộ ra cảm xúc thật sự. Nó mạnh mẽ đến nỗi khiên tôi run rẩy và sợ phải đối mặt với cô ấy - đây là con người thật của nữ diễn viên ‘Kiritani Noa’.
Nhưng tôi không thể rút lui được - Nếu bỏ chạy, thì tôi sẽ không xứng để ở bên cạnh Nagito-san.
“...Sao cậu lại không giận tớ chứ? Nếu không phải là vì tấm vé thì Nagi-kun sẽ đâu thể đến gặp tớ.”
“Đó là vì…Tớ không thể đổ thừa cậu, Asatani-san.”
“Không đúng, nhỉ…? Làm sao Takane-san, bạn gái hiện tại, lại có thể không ghét chứ? Hay thậm chí Nagi-kun đến gặp tớ thì cậu vẫn thấy ổn?”
Có lẽ là do tôi không hiểu rõ mình đang nói về chuyện gì.
Tôi chưa từng yêu ai trước khi gặp Nagito-san.
Asatani-san đã đúng. Tôi càng lo lắng thì lại càng tin tưởng Nagito-san hơn.
Tôi biết cậu ấy sẽ quay lại. Tôi sẽ không bị tổn thương.
Và khi chuyện đó xảy ra, tôi đã không hề biết rằng nó sẽ làm đau Asatani-san.
“...Nagi-kun quan tâm cậu, Takane-san. Cậu ấy yêu cậu. Không quan trọng là lâu hay mới quen, cậu ấy đã trở nên vui vẻ hơn rất nhiều so với lúc quen tớ.”
-Tôi đã nghĩ rằng chỉ có tôi mới có những cái suy nghĩ đó.
Tôi không muốn có ai khác hiểu rõ Nagito-san hơn tôi. Tôi muốn chiếm được càng nhiều cái lần đầu của cậu ấy khi còn là người yêu.
Tôi muốn Nagito-san sẽ chỉ nhìn tôi. Nếu có thứ gì làm được điều đó, tôi sẵn sàng làm.
Nhưng cô ấy lại khác.
Asatani-san cũng có suy nghĩ đó, nhung, cô ấy đã chọn buông tay Nagito-san.
Mặc dù không nói thành lời, tôi vẫn có thể biết được. Bởi vì những giọt nước mắt đang
lăn trên má của Asatani-san.
“...Làm ơn hãy cho tớ ủng hộ cậu. Hãy cho tớ thấy rằng hai người sẽ hạnh phúc cùng nhau. Hãy cho tớ tin rằng Nagi-kun không cần tớ nữa đi.”
Những giọt lệ kia giờ đã vỡ trên mặt bàn.
Tôi đã nghĩ những người xinh đẹp có thể dễ dàng chinh phục trái tim người khác, kể cả khi họ khóc.
Nếu là thật, thì tôi không cần phải chạm mặt tình đích của mình khi cổ đang khóc làm gì - Có lẽ Asatani-san đã đúng, đây là cái sự tốt bụng mà cô ấy không cần.
Nhưng, không thể để yên vậy được.
Không đời nào tôi có thể ghét bỏ một người - Một người mà đã yêu Nagito-san nhiều đến thế.
“Tớ…Tớ muốn Asatani-san trực tiếp nói với Nagito-san cảm xúc của cậu.”
“...Sao mà tớ có thể làm thế được chứ…”
“Nagito-san sẽ tha thứ cho cậu. Nếu Asatani-san nói ra sự thật, thì mọi hiểu lầm rằng cậu ấy bị đá sẽ được xoá bỏ.”
Tôi thậm chí còn không thể tin được bản thân đang nói gì cơ.
Tôi không nghĩ chuyện hai người họ chia tay là hiểu lầm. Asatani-san chia tay Nagito-san chỉ là một lời nói dối mà chính bản thân cổ cũng không muốn nói ra.
Nhưng là vì cô ấy buộc phải nói. Lý do mà cô ấy phải chọn cách dối lừa-
“...Tớ muốn được biết. Tại sao Asatani-san lại phải chia tay Nagito-san?”
Tôi đưa chiếc khắn tay cho Asatani-san.
Cô ấy nhìn nó và cười - Một nụ cười xinh đẹp, mong manh.
Nhưng rồi, từ chối chiếc khăn tay của tôi, cô lấy ra một chiếc khăn của bản thân và lau đi nước mắt.
“...Tớ hoàn toàn không thể đọ lại cậu, nhỉ? Từ lần đầu thấy thì tớ biết là tớ sẽ không ưa được cậu rồi, Takane-san.”
“...Thật ra thì tớ cũng thế.”
Asatani-san nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên. Tôi đã nói điều mà tôi sẽ không bao giờ nói với bất cứ ai.
Tôi ghen tỵ với những người được nói chuyện với người mà họ thích, và tôi có những cảm xúc tiêu cực dành cho họ.
“Nhưng…Lúc này thì tớ lại không nghĩ thế. Tớ muốn nói chuyện với Asatani-san.”
“...Cậu dịu dàng thật, Takane-san. Nếu tớ mà là cậu thì chắc chắn tớ sẽ nói mấy điều thậm tệ lắm. Dù gì tính cách tớ cũng có đẹp đẽ gì đâu.”
“Cái đó thì…Tớ hiểu.”
“Oh, cậu dần bạo dàn hơn kìa. Tớ biết mà, Takane-san bật chế độ tấn công thì khó nhằn nha.”
Tôi cười - Tôi không có ý sẽ tấn công, mà dù thì tôi có thể thử.
“Tớ biết là Asatani-san không phải người xấu, nhưng chỉ là do không thành thật thôi.”
Asatani-san mỉm cười và quay mặt khỏi tôi. Và rồi, sau khi đứng vững lại, cô ấy ngồi xuống chỗ ngồi, đối diện tôi.
Nếu được nghe sự thật từ Asatani-san lúc này, có thể sẽ tốn khá nhiều thời gian trước khi tôi có thể nói với Nagito-san.
-Lúc đầu tôi không nghĩ mình sẽ ưa cô ấy, nhưng dần thì tôi nhận ra bản thân cũng có thích cô ấy.
“Nếu tụi mình không có cơ hội gặp như thế này, không biết liệu hai đứa có thành bạn được không nữa.”
“Có chứ. Nhưng còn tuỳ vào thứ mà tụi mình sẽ bàn với nhau…”
“...Ra vậy. Hm, tớ nên bắt đầu từ đâu đây?”
“Từ lúc mà cậu gặp Nagito-san…Cuộc nói chuyện này không nhất thiết phải kết thúc trong hôm nay đâu.”
Nếu có thể nghe trọn vẹn câu chuyện, tôi sẵn lòng ở đây đến hết ngày.
“Um…Tụi mình nên kiếm chút gì đó để uống hong? Một lon cà phê chẳng hạn.”
“Không đâu. Có lẽ lần sau, tớ sẽ mua cho Nagito-san.”
“...Vậy là cậu biết tớ đã theo dõi cậu ở sân ga.
“Ừm. Nếu cậu nhìn tớ như thế thì tớ nhận ra cũng phải.”
Biểu cảm trên khuôn mặt của Asatani-san khi nhìn tôi giờ đã thay đổi. Cho đến lúc này, cô ấy đã tự giam mình trong một cái vỏ bọc vô hình, và tôi không thể biết được cô ấy nghĩ những gì. Nhưng bây giờ, tôi đã biết nụ cười hiện tại thật sự là cô ấy.
“Cậu rất xinh đẹp khi diễn, nhưng…Asatani-san thật sự còn đẹp hơn.”
“...Nếu Takane-san là con trai thì chắc chắn kha khá cô gái sẽ sa vào lưới tình với cậu đó.”
“Thế còn Asatani-san thì sao…?”
“...Cậu biết tớ mà nhỉ?” (Ý là chỉ thích một mình main.)
Người mà cô ấy yêu - Và là người duy nhất cô ấy từng yêu, chỉ một mình cậu ấy. Cho dù trong một câu chuyện giả tưởng, cô ấy vẫn sẽ không yêu một ai khác.
Tôi chắc rằng cô ấy rất trân trọng những kỷ niệm khi ở cạnh Nagito-san và không muốn chia sẽ với bất cứ ai khác.
Mà dù tôi không thể nghe được, tôi muốn được nghe bất cứ thứ gì cô ấy kể cho tôi. Cho dù tôi có trở nên ghen tỵ với cô ấy, tôi vẫn sẽ không hối hận.
Vì tôi sẽ tạo nhiều kỷ niệm hơn với Nagito-san.