Ngọt đắng

[Asatani-san, tớ xin lỗi vì đường đột nhắn tin thế này.]

[Tớ đến để xem buổi thu âm, nhưng để ý thấy có vài kẻ khả nghi đang đứng để chờ cậu ra ngoài. Nên nếu có thể thì sẽ tốt hơn nếu cậu không sử dụng lối ra dành cho nhân viên đó.]

[Tớ chắc nếu có quản lý đi cùng thì sẽ ổn thôi, nhưng cẩn thận thì vẫn hơn.]

[Tớ biết đây cũng chẳng phải chuyện liên quan đến tớ, nhưng tớ chỉ muốn cho cậu biết thôi.]

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô ấy không đọc tin nhắn. Nhất là sau khi buổi thu âm vừa kết thúc thì cổ khó có thể có thời gian kiểm tra điện thoại.

Vậy thì tôi sẽ phải tự đi giải quyết mấy tên đó - Nhưng nói thì nói thế, nếu cứ đi lại rồi nói với hai thằng đó không được đứng đợi ở đây, thì cũng chẳng khác gì khiêu khích.

(...Hi vọng là tụi nó bỏ cuộc sớm.)

Giống như tôi đang bám đuôi mấy kẻ bám đuôi vậy, và tôi thì còn khá lộ liệu nữa. Nếu bảo vệ tới tuần tra ở đây, thì chắc chắn tôi cũng sẽ bị nghi ngờ chung với đám kia.

“...”

Chiếc điện thoại trong túi tôi rung lên. Là tin nhắn trả lời từ Asatani-san.

[Nagi-kun, bỏ qua phần chào hỏi đi, tớ hỏi cậu cái này được không?]

[Ừm, được chứ.]

[Cậu đang nói là có vài người lúc nãy theo dõi buổi thu âm, và giờ đang ở ngay cổng ra vào dành cho nhân viên để đợi tớ sao?]

[Tớ đoán thế. Tại tớ có ngồi gần bọn họ nên có nghe qua lúc họ nói chuyện.]

Có một khoảng dừng ngắn trước khi tin nhắn tiếp theo đến. Chợt, cánh cửa phòng nhân sự mở ra - Có vẻ là một nhân viên khác nên tôi thở phào nhẹ nhõm.

[Hôm nay quản lý không đi cùng tớ. Vì có vài chuyện cần xử lý với một nữ diễn viên khác.]

[Vậy tốt hơn thì cậu không nên đi một mình. Có hai người đàn ông ở đây. Tớ có nghe họ nói chuyện, nên tốt nhất thì Asatani-san không nên gặp trực tiếp họ thì hơn.]

Tin nhắn của tôi không nhận được phản hồi trong một lúc. Tôi nấp vào chỗ khuất để tránh mấy người nhân viên từ phòng đi ra - Và hai thằng kia cũng nấp và không hề có dấu hiệu gì là sẽ rời đi.

[Ok, tớ hiểu rồi. Trước đây đúng thật là có mấy kiểu người hâm mộ như thế đến đây.]

[Ở phía bên kia có cầu thang, nên chắc tớ sẽ đi xuống ở bên đấy.]

Vậy chắc là ổn rồi - Tôi nhẹ nhõm và trả lời tin nhắn nhanh nhất có thể.

[Tớ sẽ để ý bọn họ cho. Khi nào cậu đến nơi an toàn thì cho tớ biết nha.]

[Okay, cảm ơn cậu nha.]

Asatani-san đã phải chọn cách đi xuống tận 6 tầng lầu để tránh mấy thằng kia - Liệu tôi có nên bất chấp mà lôi tụi kia ra khỏi đây không nhỉ.

-Trong khi nghĩ thế, tôi nhận được tin nhắn khác từ Asatani-san sớm hơn tôi tưởng.

[Nagi-kun, cậu có rảnh không?]

[Tớ đang định ra qua cửa sau của toà nhà. Cậu qua đây được không?]

Lúc này thì không còn thì giờ gì để chần chừ nữa rồi. Ưu tiên đưa Asatani-san đến nơi an toàn trước rồi tính gì thì tính.

Đang định trả lời cô ấy thì đám kia bắt đầu càu nhàu, có vẻ tụi nó đã bắt đầu nản khi phải đợi trong vô vọng.

“Đéo gì vậy ta, nhỏ không ra luôn kìa. Hay là có lối ra khác?”

“Vậy tụi mình ra ngoài đợi xem sao? Chia ra canh ở hai phía trước và sau, thế là không bị bắt.”

(...Tệ rồi đây!)

Hiện là chiều thứ bảy, và toà nhà này đang đông nghịt những người mua sắm từ tầng một đến tầng bốn. Đợi thang máy thì sẽ rất lâu, có khi đi thang bộ còn nhanh hơn.

Nếu khán giả của buổi thu âm mà gây gỗ với nhau thì chắc chắn Asatani-san cũng sẽ gặp rắc rối. Tôi cũng không phải dạng háo thắng - Cứ tránh mọi rắc rối có thể trước đã.

Tôi tìm đường ra phía sau của toà nhà - Vẫn còn vài người ở đây. Tôi nhìn xung quanh để xem liệu Asatani-san có ổn không, nhưng vẫn chưa tìm thấy cô ấy.

“...Nagi-kun.”

“...”

Một giọng nói nhỏ nhẹ gọi tên tôi, và khi quay lưng lại - Là Asatani-san, cô ấy đang mặc thường phục chứ không phải bộ trong studio lúc nãy, với tóc được búi lên và che bởi chiếc nón cùng chiếc kính khung đỏ.

Nếu nhìn từ xa thì chắc chắn sẽ không nhận ra cổ là ‘Kiritani-san’ vừa bước ra từ studio. Tuy nhiên, nếu ở khoảng cách gần thế này thì chắc chắn sẽ bị phát hiện.

“Cảm ơn cậu vì đã đến đây…Vậy, mấy người đó…?”

“Bọn họ nói là sẽ đi ra ngoài canh, nên tụi mình phải chắc chắn không chạm mặt họ…”

Đang nói dở thì tôi bắt gặp ánh mắt của một trong hai thằng lúc nãy. Nhưng tôi đang đứng phía sau Asatani-san nên có vẻ hắn vẫn chưa để ý tôi.

“Bọn họ đang qua đấy. Đi ra khỏi đây trước khi bị tụi nó để ý.”

“Nhưng tụi mình không thể đi vòng qua cửa trước được đâu…Ở đó có đông người lắm.”

Hai thằng kia không phải là người duy nhất phải đợi. Các người hâm mộ bị hụt vé, hay cả những người vô tình đi ngang qua, đang tụ tập lại ở đây vì một lý do nào đó.

“...Nagi-kun, cậu ở cạnh tớ một tí nha?”

“Asatani-san, tớ có ý này hay hơn này…”

Cách duy nhất để rời khỏi đây - Phía sau của toà nhà, chỉ có một trong hai thằng lúc nãy đứng đó.

Và có vẻ hắn vẫn chưa để ý thấy bọn tôi. Nếu thế thì tôi nên nhanh chóng nắm cơ hội trong khi hắn còn bị xao nhãng. Chợt nghĩ thế thì-

“Đi cùng nhau nha.”

“...”

Asatani-san nắm lấy tay tôi. Như thể cô ấy đang bắt đầu diễn vậy, một vai diễn về ‘một cô gái hẹn hò với bạn trai của mình’. Hôm nay thời tiết khá nóng nên đồ của Asatani-san cũng khá mỏng. Khi cổ bám vào tay tôi, cái phần cơ thể đáng ra không nên bị đụng chạm giờ đây lại đang chạm vào tôi.

“...Cảm ơn cậu vì đã đến đây.”

“À, ừm…”

“Cứ diễn theo đi. Cậu trông cũng vui mà.”

Dù có cải trang cỡ nào, nếu đi cạnh nhau rồi tỏ ra thân mật quá thì chắc chắn sẽ bị để ý. Tuy nhiên, Kiritani Noa lại dễ dàng khiến điều đỏ trở nên rất tự nhiên với khả năng diễn xuất của mình.

Mặc dù nhìn qua đây, nhưng hắn lại cau mày và nhìn vào điện thoại.

Sự căng thẳng lên đến đỉnh điểm khi bọn tôi đi ngang qua. Tuy nhiên,

“Nhỏ cũng không ra cửa sau luôn. Thế cửa trước sao rồi? Không có ở đây thì phải ở đó chứ. Oh, thôi bỏ đi, chắc hẳn nhỏ phải đi ở chỗ nào đó ít bị nghi ngờ nhất rồi.”

Bọn tôi rời toà nhà và tiếp tục đi một lúc nữa - Thị trấn thường khá náo nhiệt vào ngày nghỉ, và bên cạnh đó thì sự căng thẳng cũng dần bớt và tôi nhìn sang Asatani-san đang đi bên cạnh.

“U-Um…Asatani-san, tớ nghĩ tụi mình ổn rồi đó…”

“Ừ. Nagi-kun là một diễn viên tài ba thật nha. Cậu diễn tự nhiên quá trời.”

“Không, không, tớ chỉ là dân nghiệp dư thôi mà…Mà quan trọng hơn, tớ xin lỗi vì đột ngột nhắn tin như thế.”

Bọn tôi vừa đi vừa nói chuyện - Asatani-san đang định đi về phía sân ga.

“Tớ khá bận rộn với công việc nên thường thì tớ không đi chung với quản lý. Và trước đây cũng từng xảy ra mấy chuyện như hôm nay…Thế nên Nagi-kun quả thật đã giúp tớ rất nhiều khi cho tớ biết đó.”

“...Um…Tớ nhận được tấm vé từ Nakano-san. Chỉ là tớ không biết liệu tớ có được phép để đến đây hay không,...”

Có quá nhiều câu hỏi trong đầu nhưng tôi lại không biết phải nói ra như thế nào.

Nhìn thấy tôi như thế, Asatani-san không hề tỏ ra thất vọng mà chỉ cười một cách lạnh lùng.

“Cậu nghĩ tớ nhờ Yui-chan đưa vé cho cậu sao…”

“...Tớ không biết nữa.”

“...Tớ không hề nói với cô ấy. Chỉ là cổ tự ý muốn đưa cho Nagi-kun thôi. Tớ đưa hai vé cho Yui-chan và cô ấy có nói là sẽ đến đây.”

Nakano-san là người tự quyết định, và Asatani-san không hề nhờ vả gì cả.

Lý do mà Nakano-san làm thế có lẽ là vì nghĩ rằng tôi vẫn là fan của Asatani-san.

Nhỏ không biết rằng tôi đã thổ lộ với Asatani-san và rồi bị chia tay, thế nên chắc hẳn nhỏ chỉ có ý tốt khi làm thế - Có lẽ đó là câu trả lời hợp lý nhất.

“Ah…Không biết tớ có nên nói thế không. Nhưng không phải là lỗi của Yui-chan đâu. Cậu chắc cũng đã khó chịu lắm đúng không? Tớ khá chắc điều đó đấy.”

“Nếu là vậy thật…thì việc tớ đang ở đây, Asatani-san…”

Tôi không biết cô ấy cảm thấy như thế nào khi thấy tôi đến buổi thu âm, trong khi tôi còn chưa được cho vé. Liệu tất cả những cái nhìn và nụ cười trong buổi thu âm đó cũng chỉ là diễn - Hay đó là những cái nhìn và nụ cười chân thật?

“...Thấy được ai đó quen thuộc khiến bản thân dễ chịu hơn thật đó? Nhưng khi tớ nghĩ đến việc Nagi-kun vẫn đang dõi theo mình, không hiểu sao tớ vẫn lo lắng lắm luôn. Nhưng không thể cho cậu thấy mặt xấu hổ được, nhưng cuối cùng cũng phải tạo dáng.”

“À, ừm…Nhưng trông nó tuyệt mà.”

“Cảm ơn nha. Tớ không nghĩ là trông nó đẹp hay gì cả, nhưng tớ phải luyện tập rất nhiều đó…Ah, nghĩ lại thì chắc tớ lúc đấy trong ngốc lắm nhỉ. Làm thế trước cái gương.”

Asatani-san tạo lại cái dáng điệu lúc nãy trong buổi thu âm.

Dù là nghĩ theo hướng nào đi nữa, tôi vẫn không thể xem mình là fan được. Tôi không hề đến đây vì điều này.

“Tớ không hề nghĩ cậu tệ ở mấy khoản đó tí nào đâu. Tớ thấy cậu giỏi lắm mà…”

“...Nagi-kun nè, cậu lúc nào cũng khen tớ hết đó?”

“A-À thì…Thật ra cũng đâu phải mọi lúc đâu…”

Có vẻ Asatani-san không nghĩ như thế là tốt. Tôi thì nghĩ tôi chỉ đang nhìn qua cái bề nổi của ‘Kiritani Noa’ mà không một chút phán xét.

-Biểu cảm của Asatani-san thay đổi đôi chút. Có gì đó ẩn sau nụ cười kia, một ẩn ý gì đó.

“...Cậu cũng khen Takane-san như thế này sao?”

Tôi biết thể nào cái chủ đề này cũng sẽ bị nhắc đến.

Tôi vốn ban đầu chỉ định đảm bảo là Asatani-san an toàn và sau đó đi về nhà là xong. Vì thế tôi hoàn toàn không chuẩn bị gì khi nói chuyện với Asatani-san.

“...Nói về chuyện đó lúc này thật không đúng lúc nhỉ? Tớ biết, tớ biết mà. Tớ tồy quá.

“T-Tớ lúc nào cũng rất biết ơn Takane-san. Và lúc nãy tớ nói thế là thật chứ không phải chỉ khen…”

“Ra vậy…Mọi chuyện vẫn tốt ha. Nagi-kun và Takane-san xứng đôi thật nhỉ?”

-Nếu là vậy, thì chẳng phải nói tôi và Asatani-san không hợp nhau sao?

“Thế Takane-san có biết chuyện hôm nay hong?”

“Tớ có nói với cô ấy rồi. Và Takane-san nói là…Nếu tớ chỉ đi để cổ vũ cho một ‘người bạn’, thì tớ nên đi.”

“Tớ hiểu rồi…Đúng là Takane-san nhỉ.”

Với cái diễn biến thế này, không đời nào mà bọn tôi có thể tiếp tục trò chuyện được nữa. Nhưng vừa chợt nghĩ thế, Asatani-san đã làm một chuyện ngoài sức tưởng tượng của tôi - Đi bên cạnh tôi, cô ấy cất tiếng,

“Nagi-kun, cậu đi uống nước với tớ hong?”

Cô ấy chưa từng mời tôi như thế này.

Chỉ là ‘bạn’ nên đi cafe với nhau cũng là chuyện thường. Và có lẽ Asatani-san cũng muốn cảm ơn tôi vì đã giúp.

“Thay lời cảm ơn, thì cho phép tớ đã cậu bánh nha. Cậu thích đồ ngọt hong? Hay cậu muốn ăn tối luôn? Sao cũng được hết á, miễn là vừa túi tiền của tớ-”

Asatani-san có vẻ bối rối.

Tôi đã nghĩ mình sẽ chấp nhận lời mời - Nhưng, tôi phải từ chối.

“Tớ sẽ đưa cậu đến chỗ an toàn và sau đó đi về. Nếu cậu muốn tớ ở đợi cùng cậu cho đến khi có người đón, thì tớ sẽ ở lại.”

Trước giờ tôi chưa từng cảm nhận được nỗi đau khi phải nói như thế này.

Biểu cảm của Asatani-san cũng mất đi sắc thái của nó - Tuy nhiên chỉ trong một khắc, cổ đã trở về bình thường.

Và ngay tức khắc, Asatani-san nhẹ nhàng rời khỏi cánh tay tôi.

“Vậy…Tớ nghĩ ở đây là được rồi. Tớ sẽ nhờ mẹ tớ đến đón. Tụi mình đi đến chỗ cua trước sân ga được hong?”

“Ừ. Tớ đi cùng với cậu được không?”

“Ừm. Nhưng sẽ tốt hơn nếu mẹ tớ không thấy cậu đó. Bà ấy sẽ hiểu lầm mất.”

“Được rồi, tớ sẽ cản thận.”

Lần này, hai đứa đi cùng nhau nhưng Asatani-san đi trước tôi một tí để hai đứa không bị nổi bật.

Trên đường đi, Asatani-san dừng lại trước một cái máy bán nước tự động. Cô lấy ra thẻ của mình. Có vẻ cổ đang định mua đồ uống với tiền điện tử.

“Cậu có muốn uống gì hong, Nagi-kun? Hẳn là cậu phải khát lắm sau khi chạy nhiều như thế.”

“À đâu, tớ chỉ là đợi có một tí-”

“Cà phê lạnh được không?”

“...C-Cảm ơn cậu…”

Tôi nhận lon cà phê từ Asatani-san. Vào những lúc như thế này nếu uống đồ uống có vị ngọt thì chắc chắn tôi sẽ khát thêm, nhưng chắc cũng không đáng kể lắm.

-Tuy nhiên, có gì đó sai sai.

Tôi khá chắc là mình chưa từng nói với Asatani-san món đồ uống yêu thích hay kiểu thế. Hồi sơ trung, khi đi mua mấy thứ cho câu lạc bộ cùng nhau, tôi thậm chí còn nói rằng bản thân không quan tâm dù là trà, nước ép hay cái gì khác, miễn uống được là được.

Lon cà phê này chỉ được bán duy nhất ở sân ga. Không cần hỏi tôi có muốn gì khác không, Asatani-san chỉ chọn một lần và chọn ngay cái này.

“...Cậu không định uống sao?”

“Oh, ừm…Cảm ơn cậu, Asatani-san.”

Tôi mở nắp lon cà phê ra và uống một ngụm. Vị của nó giống y chang lon của Takane-san đưa tôi - Tất nhiên rồi, vì cùng là một hãng cả.

-Và đáng lẽ ra tôi không nên để bản thân xao nhãng trong khoảnh khắc như thế

“Cậu không thích sao?”

“...Ấy…!”

Asatani-san giật lấy lon cà phê trong tay tôi. Và rồi ngay trước mắt tôi, cô ấy trực tiếp uống nó.

Cổ họng trắng ngần của cô di chuyển nhẹ nhàng. Và rồi cô ấy đưa nó lại cho tôi.

“...Có hơi đắng nhỉ. Vậy ra Nagi-kun thích kiểu đồ uống như này.”

Cô ấy hoàn toàn không có vẻ gì là không chịu được vị đắng. Và ánh mắt của Asatani-san giờ đây chuyển về phía tôi-

“Tớ hiểu rõ cậu đó? Những điểm tốt ở Nagi-kun.”

Tôi hoàn toàn không theo kịp những gì cô ấy đang nói.

Chỉ là bạn. Nhưng nếu cô ấy nói thế khi hai đứa còn hẹn hò thì chắc chắn tôi sẽ suy nghĩ khác.

Tôi phải rũ bỏ cái suy nghĩ ‘nếu - thì’ kia mới được. Phải tẩy nó hoàn toàn khỏi tâm trí.

“...Cảm ơn cậu vì ngày hôm nay. Cậu đến giúp tớ vui lắm, Nagi-kun. Nhờ thế mà tớ có động lực để chăm chỉ hơn á.”

Cậu muốn tớ phải nói gì đây, với cái vẻ mặt đó?

Cô ấy nhìn như thể cô đang yêu vậy, mặc dù cái suy nghĩ sai lầm đó là không thể nào.

“Ah…Có lẽ đến đây là được rồi. Bà ấy nói là gần đến rồi.”

“...Ok. Vậy, gặp cậu…ở trường ha.”

“Ừm. Cho tớ gửi lời chào đến Takane-san nha. Cả Yui-chan nữa.”

Asatani-san vẫy tay chào tôi. Tôi cũng rời khỏi khúc cua đó và hướng về nhà.

Một chiếc ô tô trắng đi đến, và Asatani-san ngồi vào xe. Chiếc xe nhanh chóng lái đi và biến mất khỏi tầm mắt của tôi.

Giá như chiếc xe đó đến sớm hơn một tí. Nhưng có lẽ tôi không nên nghĩ nhiều nữa.

Asatani-san đã trở nên nổi tiếng với tư cách ‘Kiritani Noa’. Nhưng, vẫn còn những lúc mà những người trong cùng ngành không thể bắt kịp cô.

Hai đứa đều gặp rắc rối khi ở cạnh nhau. Tuy nhiên, tôi vẫn nghĩ - chẳng phải nực cười lắm sao, rằng tôi, một đứa bị đá một cách dễ dàng như thế, lại ở đây nói rằng tôi lo lắng cho Asatani-san.

Lon cà phê này và biểu cảm của Asatani-san đã phủ nhận cái suy nghĩ đó.

Dù cho là diễn đi nữa, tôi vẫn không tài nào biết được suy nghĩ của cô ấy thông qua cái ánh nhìn đó là gì.