Có một trung tâm thương mại ngay trước sân ga, nơi mà bạn có thể làm mọi thứ từ mua sắm cho đến ăn uống. Và tầng 6 của toà trung tâm đó là địa điểm của buổi thu âm.
Vừa bước ra khỏi thang máy, có một biển ghi chỉ hướng cùng với đó là một hàng dài khán giả đang đứng chờ. Tôi đi vào cuối hàng và bắt đầu đợi - Nhìn qua đám người thì có thể thấy đa phần đều là khán giả nam ở độ tuổi khá trẻ, tất nhiên là vẫn có phụ nữ.
Asatani-san, hay được người khác biết đến với nghệ danh Kiritani Noa, hiện đang đóng vai chính trong một bộ phim tên là ‘Koi to Ao no Ririku’. Dàn nhân vật chính là những học sinh cao trung đang ở trong một mối quan hệ không mấy tốt đẹp, và Asatani-san đóng vai một cô gái đang có tình yêu đơn phương với anh rể của mình.
“ ‘Ao Riri’ tuần này hay thật nhỉ? Tui coi đi coi lại mấy lần mà lần nào cũng khóc hết luôn.”
“Noarin dễ thương thật đó, tui mừng là cô ấy không bị cắt mất đất diễn sau khi bị từ chối.”
“Ryuuto-kun cũng vừa lên sóng hồi tuần rồi và cậu ta trông ngầu quá đi mất. Tui chắc Noarin cũng sẽ trông dễ thương lắm.”
Một nữ khách hàng đứng trước tôi nhắc đến một cái tên - diễn viên Fukagawa Ryuuto. Có tin đồn rầm rộ trên mạng rằng Asatani-san đang có mối quan hệ tình cảm với người đó.
Tuy chỉ là một chủ đề trò chuyện bình thường, nhưng đối với người hâm mộ chân chính thì nó là một thứ khá động chạm, và cái tên Fukagawa Ryuuto thường không nên được nhắc đến.
Chỗ quản lý của Noarin có chính sách khá nghiêm ngặt về các mối quan hệ của diễn viên, và nếu cánh truyền thông cũng không thể xâm phạm vào đời tư của cô ấy, vì cổ vẫn còn đang học cao trung. Nhưng vì bản thân là một diễn viên và cũng có thể sẽ trở thành bạn gái của một diễn viên xứng tầm nào đó, có nhiều phe đã đứng lên bảo vệ Asatani-san, nhưng cũng không ít bên liên tục đưa ra những lời vu khống rất khó chịu.
Hơn nữa, hai người đã xuất hiện cùng nhau ở kha khá các chương trình quảng bá, nên cũng có một số người phản ứng dữ đội. Cánh truyền thông cũng bắt đầu đâm chọt, cố dò la lý do
tại sao Kiritani-san, vốn chỉ đóng vai nhân vật phụ, lại được xuất hiện nhiều như thế, và cho rằng mối quan hệ giữa hai người khá đáng ngờ và nhấn mạnh thêm họ không nên xuất hiện cùng nhau thêm lần nào nữa.
Asatani-san có nói với bạn bè của cô rằng đừng nên tin mấy cái tin tức trên mạng. Cũng chẳng phải lần đầu tiên cô ấy phải tự làm rõ mấy cái phiền phức của bọn truyền thông. VÌ hầu như Asatani-san phải đối đầu với những ánh mắt hiếu kỳ xung quanh suốt năm.
-Tớ không sao đâu. Miễn là mọi người biết sự thật, thì như thế là ổn rồi.
Mọi người ghi nhận lời nói đó và nói với một sự ngưỡng mộ rằng Asatani-san được sinh ra với một phẩm chất của một diễn viên.
Mà không cần phải nói, tôi cũng là một trong số họ.
Được học cùng trường từ sơ trung cho đến cao trung với một cô gái sống ở một thế giới hoàn toàn khác, tôi đã bị cô ấy thu hút đến mức tôi quen với sự thay đổi xung quanh và sử dụng nó như một cơ hội để thổ lộ cảm xúc của bản thân.
Nếu tôi tỏ tình Asatani-san trước khi cô ấy nổi tiếng, có thể mọi chuyện đã khác. Nhưng quả thật chuyện đó là bất khả thi và thậm chí còn không thể được coi là giả thuyết.
Vì một ‘Kiritani Noa’ nổi tiếng đã là một phần của ‘Asatani-san’.
“Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đến buổi thu âm trực tiếp ‘Thứ bảy bình yên’ hôm nay. Chúng tớ sẽ đưa các bạn đến chỗ ngồi, nhưng xin hãy lưu ý rằng, số lượng chỗ ngồi có hạn nên những nhóm bạn đi hai người trở lên sẽ phải ngồi gần nhau hơn một tí nha.”
Nhân viên bắt đầu giải thích - Tôi đã nghĩ họ sẽ chỉ giải thích rồi xong việc, nhưng sau đó nhân viên bắt đầu gọi những người trong hàng và khán giả bắt đầu đứng thành hàng.
“Vé A, số 10, bạn có ở đây không ạ?”
“Ah… Vâng, Vé A số 10 đây.”
Tôi đang đứng ở tít phía sau, nhưng họ đưa tôi đến chỗ thứ 10 tính từ phía trước. Từ lời của những người xung quanh, có vẻ những tấm vé như của tôi là dành cho những người liên quan đến sự kiện, và từ số 11 thì sẽ là vé thường.
Hình như mấy chỗ ngồi phía trước và phía sau tôi đều trống - hoặc nếu như Nakano-san chỉ được đưa duy nhất một vé, và vé đó nhỏ đưa cho tôi. Nếu thật là thế thì tôi sẽ phải nói chuyện với nhỏ đó.
Tôi đã nhắn hỏi Takane-san rằng liệu có thể gọi cho cô ấy không, và nói với cổ rằng tôi sẽ đi đến buổi thu âm này.
-Tớ hiểu rồi. Cảm ơn cậu vì đã nói với tớ trước khi đi.
-Tớ nghĩ Asatani-san cũng muốn Nagito-san đến lắm đó. Nhưng tớ không biết liệu có thật là chính cô ấy nhờ Nakano-san đưa vé cho cậu không, nhưng đành chịu vậy…
Chỉ thoáng một cái, Takane-san có vẻ cũng bắt đầu đưa ra cái suy nghĩ đã khiến tôi phải trằn trọc suốt buổi sáng.
Hay là do tôi chậm chạp quá, hay do nghĩ nhiều quá? Hay liệu có điều gì đó ở con gái mà chỉ có những người đồng giới mới hiểu?
-Tớ xin lỗi. Mặc dù hiện đang hẹn hò với Takane-san, thế mà giờ đây như thể tớ đang hối hận gì đó.
-Là vì tớ đã luôn ủng hộ Asatani-san…Và không thể rũ bỏ những cảm xúc đấy đến tận bây giờ.
-Nhưng không giống như những cảm xúc nuối tiếc. Chỉ là, tớ nghĩ sẽ tốt hơn nếu Asatani-san không nhận ra tớ ở buổi thu âm.
Đó là lý do tại sao tớ muốn cậu cho phép tớ được đi - vì cho đến cuối cùng, dù cho tôi có nói thế nào đi nữa, thì cũng giống như tôi đang bám víu lấy quá khứ mà hối hận.
Mặc dù tôi biết Takane-san sẽ có thể dần phai nhạt cảm xúc của bản thân cổ dành cho tôi, mặc dù tôi biết những gì tôi đang làm quả thật rất ngu ngốc, mặc xác những suy nghĩ đó, tôi vẫn ngoan cố mà đi đến nơi này.
-Không sao đâu mà. Asatani-san là một người bạn quan trọng đối với Nagito-san mà.
-Vì tớ đã đồng ý rồi nên cậu không cần phải xin lỗi gì hết đó, Nagito-san.
-Thật ra, tớ muốn Asatani-san để ý thấy Nagito-san đã đến buổi thu âm cơ.
-Vì cậu đã rất tốt bụng khi đến cổ vũ cho Asatani-san trong khi cô ấy còn không nhận ra mà.
Tôi không thể hình dung ra cảnh Asatani-san sẽ chú ý đến tôi. Mà dù cho là cổ có để ý thấy đi, thì tôi vẫn không tưởng tượng ra được cảm xúc lúc đó của cô sẽ là như thế nào.
Có lẽ Asatani-san sẽ nghĩ ‘Sao cậu lại ở đây?” hoặc ‘Oh, cậu đến à.’ - Đó là tại sao tôi nói rằng tôi ổn nếu như Asatani-san không chú ý đến tôi.
Tuy nhiên, khi họ xếp chỗ ngồi theo vé, tôi đã ở một ví trí có thể dễ dàng bị thấy từ phòng thu âm.
(Có ổn không…? Nakano-san hẳn đã biết điều này khi đưa mình tấm vé…Mà thêm nữa, liệu Asatani-san có mong rằng Nakano-san sẽ đưa mình tấm vé không…)
“Mọi người ơi, chúng ta sẽ có một chút thời gian trước khi bắt đầu, nhưng xin hãy vào phòng sớm hơn 5 phút nha. Tụi tớ muốn có cơ hội được thấy sự náo nhiệt của mấy bạn trước, nên là hãy cùng làm nóng một chút bằng cách vỗ tay và cổ vũ nào.”
Một giọng thanh niên từ chiếc radio phát ra. Tuy nhiên, hai ghế cạnh tôi - vé 11 và 12 đang nói chuyện khá lớn giọng, khiến tôi khó có thể nghe được rõ.
“Muốn được nhìn Noarin bằng xương bằng thịt quá đi. Không biết cô ấy có mặc mấy bộ đồ gợi cảm nào vào buổi này không ta.”
“Tao không nghĩ bọn họ sẽ làm quảng cáo lộ liễu thế đâu, nhưng nếu cổ đang hẹn hò Ryuuto thì đó sẽ lại là một chuyện khác.”
“Đó là cách mà bọn kia làm marketing đấy. Bọn diễn viên phải kiềm chế nhiều lắm, nên thiếu hơi trai dữ lắm. Tao biết rõ mà.”
“...”
Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình. Hai thằng ngồi cạnh kia nhìn tôi với vẻ bất ngờ - Rồi như thể không có chuyện gì xảy ra, tụi nó quay mặt lại về phía buồng thu âm.
“Không ổn rồi. Bị mấy người ở ghế đặc biệt nghe thấy là toang đấy. Noarin, cố lên nhá, tụi tui là fan bự của cô đó.”
“Thu âm kiểu công khai thế này thì hay thật, nhưng tao ước gì họ sẽ tổ chức bán album ảnh hay buổi bắt tay chào hỏi fan.”
(...Tụi mình chỉ là khán giả nhìn qua tấm kính, nên cô ấy không thể nghe giọng của tụi mình…Nhưng…)
Mấy cái loại người kia, tự ảo tưởng rồi viết bậy bạ trên mạng, lại đang ngồi đây trong buổi thu âm với tư cách là người hâm mộ của Asatani-san sao.
Tôi có thể hiểu lý do mà Takadera lo lắng - Vì có mấy cái thể loại người như thế này cố gắng tìm cách tiếp cận ‘Kiritani Noa’, nên cẩn thận không bao giờ thừa.
“Kiritani-san sẽ xuất hiện ở phân đoạn tiếp theo của chương trình. Cô ấy sẽ xuất hiện trong 30 phút và sau đó, chúng tôi sẽ tiến hành tặng quà lưu niệm.”
“Vậy Kiritani-san sẽ không trực tiếp tặng quà sao?”
“Do một vài lý do, nên cô ấy sẽ không trực tiếp tặng lần này ạ.”
Hai thằng ngồi cạnh tôi tỏ rõ vẻ không vui - Ngược lại, tôi rất mừng vì Asatani-san sẽ không phải trực tiếp gặp mặt fan hôm nay.
Thật sự thì, tất cả những gì tôi muốn làm là hỗ trợ cô ấy trong buổi thu âm này. Nhưng nhìn tình cảnh hiện tại thì tôi không thể làm gì khi tim cứ hồi hộp thế này.
Người dẫn quen thuộc của chương trình radio bước vào và bắt đầu. Như thông báo thì ‘Kiritani Noa’ được gọi lên vào phân đoạn đầu tiên.
“-Hân hạnh được gặp các bạn, tớ là Kiritani Noa đây. Cảm ơn các bạn vì đã dành thời gian đến đây ngày hôm nay.”
Kể cả khi ở trường, tôi vẫn không thể ngưng suy nghĩ về lúc cô ấy bật mode người nổi tiếng sẽ như thế nào.
Có lẽ bởi vì sức ảnh hưởng khá lớn nên cô ấy không thể bị nhầm lẫn với những học sinh bình thường.
Khi là ‘Kiritani Noa’, cô ấy là người tiên phong của thế hệ diễn viên cùng tuổi về kiểu tóc và cả thời trang, chỉ riêng việc xuất hiện ở phòng thu này cũng đã biến nơi đây thành một nơi hoàn toàn khác.
“...Này, này, đùa sao…Nhỏ dễ thương quá trời luôn đấy?”
“Đ* má…Dễ thương thật…”
Hai thằng kia vẫn tiếp tục phát ra mấy cái câu éo nằm trong bất cứ từ điển nào. Khi tụi tôi được nhờ giúp thu âm bằng cách vỗ tay và cổ vũ, hàng khán giả đã háo hức đến mức khiến cả căn phòng như rung lên.
“Hôm nay là một buổi thu âm công khai, nên có rất nhiều người hâm mộ Noarin ở đây. Mọi người, đây là Noarin.”
“Tớ xin lỗi…Noarin thì có hơi…xấu hổ…Nhưng tớ hạnh phúc lắm.”
Asatani-san nhìn xung quanh các ghế khán giả. Từ ghế đầu tiên.
Và cho đến ghế thứ 10 - Không có chuyện gì xảy ra.
Đáng ra là phải như thế, tôi nghĩ.
Tuy nhiên, khi Asatani-san nhìn thấy tôi, cô ấy trông ngạc nhiên trong một tích tắc.
-Và rồi cô ấy mỉm cười.
Từ hồi lễ tốt nghiệp, chưa lần nào tôi được thấy một nụ cười tự nhiên đến thế.
“...Có nhiều người đến như thế tớ vui lắm. Lúc nãy tớ đã lo suốt luôn ấy, cho đến khi bước vào phòng thu.”
“Đây là một sự thay đổi đáng kể đó. Từ lúc show này được chiếu thì tớ chưa từng nhận nhiều thư và postcards đến thế luôn.”
“Cảm ơn mọi người, cảm ơn những người đã may mắn thắng được vé, rất vui vì đã được gặp các bạn. Và cả những bạn không được may mắn, hi vọng tụi mình sẽ gặp nhau vào lần sau nha.”
“Không đúng đâu, tớ lo đến mức phải tập cả việc cười đó.”
Asatani-san là kiểu người nghiêm túc, nhưng cô ấy không hề bị sượng hay vấp gì cả - Chỉ đơn giản đồng điệu với người dẫn chương trình và dẫn dắt cuộc trò chuyện một cách mượt mà.
Tóm tắt nội dung thì là Asatani-san nói rằng vào lần đầu tiên xuất hiện với tư cách khách mời trên sóng radio, cô ấy đã lo lắng đến mức không thể nắm kịp chủ đề của cuộc nói chuyện. Và để có được sự bình tĩnh như hôm nay có lẽ là kết quả của kinh nghiệm và nỗ lực.
Buổi radio này cũng bao gồm quảng cáo của bộ phim, và cuộc nói chuyện cũng hướng thẳng vào đó.
“Fukagawa-san, người đã đến đây vào tuần trước, cũng nhận được câu hỏi từ một bạn nghe đài…Vì vẫn còn xuất hiện trong bộ phim, nên liệu tôi có thể hỏi bạn được không? Nhiều người thực sự rất thích cách mà hai bạn diễn giống như anh trai và em gái, nhưng từ góc nhìn của Kiritani Noa-san, Fukugawa Ryuuto-san là kiểu người như thế nào vậy?”
Một phần khán giả xung quanh tôi đang thì thầm to nhỏ.
Đó là vì vài người trong số họ vừa là fan của Kiritani Noa và cũng là fan của Fukagawa Ryuuto.
Tất cả sự chú ý đều dồn về cô ấy. Asatani-san nghĩ một lúc, và rồi trả lời.
“...Tôi nghĩ anh ấy là một diễn viên có thể khiến mọi người xung quanh cảm thấy thoải mái. Anh ấy đóng vai một người anh trai, nhưng nếu xét về tuổi thì ảnh không có già đến vậy đâu, và còn là một người rất đáng tin cậy nữa.”
“Ngay bây giờ thì có nhiều tin đồn rằng Fukagawa-san và Kiritani-san đang hẹn hò. Vai diễn mối tình đơn phương của Kiritani-san thật sự rất xúc động luôn, và khi cô ấy quyết định sẽ lùi về sau trong tập vừa rồi, tôi đã nghĩ như thế có thật sự là ổn không! Kiểu, ‘Cô ấy chắc chưa thế?’”
“...À thì…”
-Asatani-san nhìn tôi lần nữa.
Tôi đã không nghĩ rằng cô ấy sẽ nhìn về hướng này thêm lần nào, nhưng à thì - Có lẽ chỉ là do cổ vô tình nhìn sang đây và tôi chỉ đang nghĩ quá mọi chuyện lên thôi. Hoặc có lẽ là do có người quen nên vào những tình huống như thế này nhìn sang phía người quen thì sẽ tốt hơn.
Tôi vừa nghĩ thế thì Asatani-san cất giọng,
“Hiện tại tớ đang học cao trung, và cũng đã bắt đầu tìm hiểu về những thứ mà trước kia chưa hề được biết. Có lẽ tớ đang dần trưởng thành hơn.”
“Tôi nghĩ bạn nói đúng đó, vì bạn trông đã trưởng thành hơn rất nhiều luôn. Nhưng nghĩ lại cái hồi Noarin đóng quảng cáo giúp cô ấy nổi tiếng, quả thật nó rất cuốn luôn.”
“Tớ thậm chí còn không dám tự xem lại cơ, xấu hổ lắm.”
“Mọi người đều nói bạn như mọt viên ngọc bị vùi sâu, giờ đã quyết định xuất hiện vậy, bạn thật sự rất dễ thương mà.”
Asatani-san trả lời câu hỏi của mc nam với vẻ xấu hổ - Và rồi quay sang nhìn tôi lần nữa.
“...Ê vừa rồi, nhỏ nhìn tao phải không?”
“Thật sao? Ngon.”
“Tao sẽ đi gặp Noarin. Mày về nhà trước đi, đi chung dễ bị để ý lắm.”
“Quào, ngầu ha. Thường thì tao sẽ phóng về luôn, nhưng tao cũng muốn gặp Noarin nữa.”
Trong tất cả đám người này - Tôi đoán có lẽ hai thằng đó là mấy kẻ mà Takadera bảo tôi nên để ý.
Buổi thu âm diễn ra một cách suôn sẻ. Bọn tôi chơi trò kéo búa bao, và người chiến thắng sẽ nhận được chữ ký làm giải thưởng - Một vài khán giả thì vui và một vài thì buồn, nhưng hai thằng kia thì còn không thèm nghe đàng hoàng.
“Tôi sẽ nhớ bạn lắm, Noarin… Nhưng đã đến lúc cho khách mời của chúng ta phải rời đi rồi. Nhưng cho phép tôi hỏi bạn một câu, bạn có nhớ câu chào cuối cùng cho show này không?”
“Có chứ, tôi tập suốt luôn. Luôn luôn trong tim, bình yên sẽ đến!...Kiritani Noa xin chào.”
Sau khi tạo dàng hình trái tim với hai tay và tạo dáng với khán giả, Kiritani-san cúi chào đủ phía trước khi rời buồng thu âm.
Sau khi nhận quà lưu niệm, khán giả cũng rời đi. Và hai thằng kia, vốn có nói sẽ đợi Asatani-san ra vào chào hỏi, đang trực tiếp hỏi nhân viên.
“Um, xin lỗi nhưng tôi không được phép nói là cô ấy sẽ ra ở phía nào ạ…”
Khi nhân viên từ chối trả lời, bọn họ đi ra với vẻ miễn cưỡng. Đến lượt tôi đi ra ngoài, vì thế tôi quyết định sẽ theo dõi hai thằng kia.
“Lối này đúng chứ? Lối ra và vào dành cho nhân viên.”
Bọn nó nấp vào trong chỗ tối, nhìn về phía cửa phòng nhân sự - Lỡ như Kiritani-san bước ra từ đó thật thì sao? Tôi không nghĩ cổ sẽ ra mà không cảnh giác, nhưng sẽ tệ lắm nếu có hai thằng kia bám đuôi.
Asatan-san hẳn đã để ý tôi đến đây. Vì mắt bọn tôi đã chạm nhau.
Chỉ để an toàn thôi, tôi nên báo cho cô ấy biết rằng ngoài đây có mấy thằng khả nghi đang đứng phục kích.
Nhưng liệu Asatani-san có nghĩ tôi chỉ đang tìm cớ để bắt chuyện với cổ không ta? Mà, tình thế cấp bách, không chừng chờ mãi được.