=========

<Góc nhìn của Seika>

Tôi đã rơi vào trạng thái rối bời suốt năm ngày qua.

Mối tình đầu, người mà ban đầu tôi chỉ định nói lời cảm ơn – hóa ra lại là cậu bạn mà gần đây tôi bắt đầu cảm thấy có chút rung động. Không, mà khoan, tôi thực sự chỉ định nói cảm ơn thôi sao? Nếu Kou-chan lớn lên thành một anh chàng đẹp trai tuyệt vời thì sao? Ngược lại, nếu Kousei không phải là Kou-chan, liệu tôi có dừng lại ở mức "có chút rung động" không?

Nhưng giờ tôi đã hiểu ra rồi. Tôi yêu cậu ấy, cả trong quá khứ lẫn hiện tại. Đứa trẻ tôi từng yêu đã trở thành thành một người tuyệt vời, sự dịu dàng và chân thành ấy vẫn như ngày nào, tôi đã yêu cậu ấy thêm một lần nữa. Chỉ vậy thôi.

Nói ngắn gọn, cậu ấy chính là định mệnh hoàn hảo của tôi. Bởi vì ngay cả khi không biết tên thật, bản năng của tôi vẫn tìm ra được cậu ấy.

Tôi ngăn bản thân suy linh tinh rồi hít một hơi thật sâu.

Sau khi về nhà, tôi đã tìm cách lảng tránh mấy câu hỏi của mẹ rồi ngã lưng xuống giường. Đến giờ chắc cũng đã mấy chục phút trôi qua rồi.

“Kou-chan... Kousei.”

Không biết tôi đã gọi tên cậu ấy bao nhiêu lần rồi.

“Kutsuzawa... Seika.”

Ê, mình bị hâm à? Có bị hâm không vậy!? Cả hai còn chưa chính thức hẹn hò mà đã lảm nhảm mấy câu này rồi.

Nhưng mà... nhưng mà. Nếu sau này chúng tôi có thể kết hôn và sống cùng nhau, tôi sẽ có thể nhìn thấy nụ cười dịu dàng của cậu ấy bất cứ lúc nào. Tôi sẽ có thể nghe giọng nói trầm ấm ấy bất cứ lúc nào. Còn mấy trò đùa về các tướng quân thời chiến... tôi không cần, nhưng chắc sẽ vui lắm nếu lâu lâu chúng lại xuất hiện một cách khó hiểu.

“Bình tĩnh đi nào, thật sự đấy. Tự nhiên nghĩ đến chuyện kết hôn thì nặng nề quá rồi.”

Nhưng thật ra, tôi vốn là kiểu người nặng tình mà. Dù sao tôi cũng đã theo đuổi cậu ấy suốt tám năm nay rồi. Tuần trước còn lén theo cậu ấy về tận nhà nữa. Tôi thực sự đã trở thành một kẻ bám đuôi chính hiệu mất rồi.

“Mình có làm phiền cậu ấy nếu gọi không nhỉ? Tin nhắn tôi gửi trên Rine còn chưa được đọc... Cậu ấy không thấy mình phiền đâu nhỉ?”

Dù tôi cũng từng để cậu ấy "seen" mà không rep rồi. Tôi thật là ích kỷ. Nhưng tôi không thể dừng lại được.

“Không lẽ do cách tôi nhắn có vấn đề!? Có khi nào tôi đã viết giống như cách nhắn trong nhóm chat của tụi mình không... nên cậu ấy mới không đọc?”

Ư~, sao vẫn chưa đọc vậy?

“AAH! Đọc rồi!”

Tôi dán mắt vào màn hình điện thoại suốt hai phút chờ đợi. Và rồi, một khung tin nhắn màu xanh lá hiện lên. Đọc rồi!

[Mong cậu cũng sẽ giúp đỡ tớ nhé. À mà, để tránh gây hiểu lầm ở trường, cậu nên hạn chế tiếp xúc với tớ.] (Kousei)

“Hự!?”

Tôi lỡ thốt ra một tiếng kỳ lạ. Thật luôn á? Mà đúng rồi, chuyện này là đương nhiên mà. Tôi quên mất tiêu. Nhưng khoan đã—

[Xin lỗi vì đã để cậu chờ lâu mà không rep nha. Đừng giận tớ nhé, dù gì cũng là bạn tốt với nhau mà. À đúng rồi, lên lớp ta cũng sẽ chơi với nhau nhiều lắm đấy. Chuẩn bị tinh thần đi nhé?]