Cùng lúc ấy…

Một tia sét xẻ đôi màn đêm đánh thẳng vào bia mộ.

Bị đánh trúng, bia mộ cổ xưa biến thành cát bụi, mặt đất bị đốt cháy.

Thế giới trở thành một màu trắng xóa––––

Và khi ánh sáng tắt dần, một bóng người xuất hiện sau dư âm của sấm.

Người đó khoảng hai mươi tuổi với mái tóc và đôi mắt màu đen.

Cơ thể có vẻ hơi gầy, nhưng lại vô cùng chắc khỏe.

Đó là một người đàn ông mặc Kỵ sĩ phục cổ xưa, trông khá đơn giản nhưng lại tràn đầy sức sống–––

“Vậy – Ở kiếp này, thanh kiếm của mình ở đâu nhỉ?”

Anh ta mở mắt, lầm bầm một cách mạnh mẽ.

Dứt lời, anh hất nhẹ chiếc áo choàng rồi đứng dậy.

“….Eh?”

Hình bóng một người đột nhiên xuất hiện trên ngọn đồi sau sấm khiến Alvin không tài nào hiểu nổi.

Lúc này đây, Alvin đang bị thương nặng, bị Jiza một tay nắm lấy ngực, yếu ớt lơ lửng trên không trung.

“C, cái quái gì vậy……?”

Còn Jiza, kẻ đang liếm môi khi nhìn Alvin, hoàn toàn bị phân tâm khi thấy sự xuất hiện đột ngột của gã đàn ông.

Còn gã dị hợm kia, gã đang nắm và mở tay trên đồi như thể đang kiểm tra gì đó.

Nhưng giờ, gã bắt đầu nhìn xung quanh và thấy Alvin và Jiza.

“Mày là thằng nào? Tại sao lại có mặt ở đây….?”

Gã nhìn Alvin, lơ đi Jiza đang gầm thét.

Sau đó, gã nheo mắt lại như thể nhận ra điều gì đó – Ngay khắc kế tiếp.

Bam! Bóng dáng của gã đột nhiên biến mất

“Ể?”

Trong tích tắc, cơ thể của Alvin đột ngột bị kéo lên. Chỉ vài giây, cơ thể cậu rơi vào trạng thái vô trọng lương và tầm nhìn của cậu suy chuyển dữ dội như một dòng nước.

Ngay lúc ấy–

“……Nhóc ổn chứ?”

“A…..”

Giờ đây, Alvin đang được một người đàn ông bế công chúa.

“C, cái quái gì… Động tác vừa rồi của mày… Nhanh quá….!?”

Jiza, kẻ đứng cách xa hai người cả chục mét thét lên.

Gã đàn ông thì vẫn bế Alvin trong tay và chăm chú nhìn Jiza.

Rồi–

“Itte, nóng quá!?”

Alvin đột nhiên cảm thấy mu bàn tay phải bỏng rát.

Trên mu bàn tay cậu bỗng xuất hiện một biểu tượng hình thanh kiếm.

“Người đã triệu tập ta, là nhóc nhỉ?”

Gã để lộ mu bàn tay phải của mình ra và nói với Alvin. Cánh tay của gã cũng vậy, cũng có biểu tượng giống của cậu.

Thông qua biểu tượng đó, Alvin cảm thấy một thứ gì đó như liên kết linh hồn với gã ta.

“A, ano…? Vậy ngài là…”

Alvin, người vẫn yên vị trong vòng tay, lắp bắp hỏi.

“Pft, nhóc à. Khi hỏi tên người khác, chẳng phải nhóc phải nói cho họ tên của mình sao? Phải chứ?”

“Vâng, là, là lỗi của em, em xin lỗi!”

Alvin co rúm người lại rồi nói tên của mình.

“Em là Alvin… Hậu duệ của Thánh vương Arthur, Alvin Noel Calvania…”

“Alvin… Hiểu rồi, tên đẹp lắm.”

Sau đó, Sid vừa cười toe toét vừa nói tên mình.

“Tên của ta là Sid. Sid Brace, Đệ Nhất Kỵ Sĩ của Thánh vương Arthur.”

“N, ngài là, Sid….. Là ngài Sid huyền thoại đó….? Th, thật sao…?

Để đáp lại câu hỏi của Alvin, Sid nhẹ mỉm cười.

“Aa, đúng rồi. Ta ở đây để đáp lại lời hiệu triệu của cậu… Hắn, là kẻ thù đúng chứ?”

Kế đó, Sid nhìn về phía Jiza, kẻ đang thất thần cách đó vài chục mét.

“U,un! Hắn là kẻ thù ạ!”

“Vậy lùi lại đi. Ta sẽ xử lý mọi chuyện nhanh thôi.”

Nói xong, Sid đặt Alvin xuống.

Alvin, người đang yếu do chấn thương nặng, ngã xuống đất. Ngay sau đó, Sid bước tới, chắn trước cậu như để bảo vệ.

“Ta sẽ bảo vệ cậu.”

“C, cảm ơn ngài…. Nhưng, điều đó….”

Sau lưng Sid, Alvin thét lên với vẻ lo lắng.

“Làm ơn, hãy cẩn thận! Hắn là một tên Hắc Kỵ sĩ, rất mạnh đó ạ!”

Như để trấn an Alvin, Sid mạnh mẽ đáp.

“Đừng lo, ta cũng mạnh lắm đấy.”

Nói xong, anh để Alvin ở sau lưng rồi quay lên đối đầu với Jiza.

“Tch…….”

Mặt khác, Jiza tặc lưỡi cảnh giác. Bây giờ không còn bầu không khí cợt nhả khi nãy nữa, chỉ còn ánh mắt lạnh lùng của một chiến binh muốn tàn sát kẻ thù.

Trước ánh mắt ấy, Sid lại chẳng hề dao động.

“Mày……. Rốt cuộc là mày đến từ cái nơi của nợ nào?”

Sid đáp lại trong sự im lặng.

“Thú thật, tao thấy mày nổ cũng kinh phết đấy. Hahh? Sid à? Chẳng phải đó là tên của thằng kỵ sĩ trong thời đại truyền thuyết ngàn năm trước sao?”

“……….”

“Kẻ đó là Kỵ sĩ mạnh nhất thế giới, hắn sử dụng song kiếm với tài năng vượt qua cả <Tam Đại Kỵ Sĩ>! Hẳn mày tự hào lắm mới tự gọi mình là Sid <Mọi rợ>, một gã điên loạn và tàn nhẫn!?”

Những gì Jiza nói.

“Kuhahahaha!”

Khiến Sid bật cười hạnh phúc.

“Điên loạn và tàn nhẫn? Từ khi nào ta đã được gọi như vậy? Quả là một kiệt tác! Ta đã được vinh danh trong lịch sử như một Kỵ sĩ, nhưng việc để lại tai tiếng cũng có vẻ rất thú vị!”

“Tsk! Giỏi thì chém gió nữa đi ––! Kuraite・Kirisake!” [note43045]

Ngay lúc ấy, Jiza mất bình tĩnh rồi lao lên.

Vừa thét lên bằng Tiên Ngữ, hắn vừa vung kiếm chém Sid từ trên bên trái xuống.

“ –Tch!”

Xoẹt! Máu bắn tung tóe.

Đáng ra Sid đã né được một cách hoàn hảo, nhưng ngực của cậu “đã bị thương.

“Ngài Sid!?”

“Kuhaha! Thật nhục nhã!”

Alvin lo lắng thét lên và Jiza buông lời chế giễu.

Và rồi––

“HAHAHAHAHAHAHA–––– Tiếp đi chứ!?”

Jiza bắt đầu tấn công.

Chém lên, chặt ngang, vung xuống – Những đòn tấn công liên tiếp như vũ bão.

Những đường kiếm nhanh như chớp, nhưng Sid lại né vô cùng nhanh và chính xác mỗi khi nó đến gần.

Nhưng––

Xoẹt! Xoẹtt!

Nhưng vì lý do nào đó, cơ thể của Sid toàn những vết cắt, lượng máu đổ ra không ngừng tăng thêm.

“Sao thế? Sao thế? Hyahahahahaha!”

“––Tsk.”

Thanh kiếm của Jiza gầm lên, tựa như một cơn bão vậy.