Don…. Alvin đập đầu vào bia mộ một cách yếu ớt.
Ngay lúc ấy, tiếng vó ngựa đến gần và một thứ gì đó nặng rơi xuống.
“Heh!?”
Bất ngờ, Alvin đứng dậy, quay phắt lại và vào tư thế chuẩn bị.
Sau đó, cậu thấy con ngựa của mình ở dưới chân đồi bị chém một cách tàn nhẫn.
“Yoo, Hoàng tử Alvin! Lâu rồi không gặp, ngài vẫn khỏe chứ?”
Ở đó xuất hiện một Kỵ sĩ mặc giáp đen toàn thân, cưỡi trên con ngựa đen.
Gã Kỵ sĩ vác kiếm lên vai, rồi nghiêng đầu nhìn một cách thích thú.
“Vậy đã đến lúc ngừng mấy cái trò tà ma ngoại đạo rồi nhể? Thưa Hoàng từ đáng kính?
“Hắc Kỵ sĩ….!”
“Đúng vậy, là Jiza-sama của Giáo Đoàn Bóng Đêm. Tuy chẳng có thù oán gì cả, nhưng ngài sẽ phải chết dưới tay ta thôi.”
Hắn – Jiza, rời con Hắc mã và nói một cách lơ đễnh.
Giáo Hội Bóng Đêm là một tà giáo thờ phụng Hắc Tiên.
Chúng có một quân đoàn hùng hậu mang tên Hắc Kỹ sĩ, và đó cũng chính là một tổ chức ngầm đứng sau mọi tội ác của Vương quốc Hoàng hôn như giết người, bắt cóc, buôn bán nô lệ, tiêu thụ trái phép mỹ vị của nhân gian…
Hôm nay, Alvin có một chuyến thị sát quanh thủ đô cùng với một đoàn cận vệ nhỏ.
Rồi tự dưng gã Hắc Kỵ sĩ Jiza này lao đến tấn công. Trước sức mạnh vượt trội của hắn, đội cận vệ nhanh chóng bị tàn sát.
Cứ như vậy, Alvin chạy bán sống bán chết…… Và sau đó chạy đến đây.
“Nào, kết thúc trò gọi ma gọi quỷ thôi. Đến thời khắc quyết định rồi, thưa Hoàng tử Alvin.”
Tuy nói nhẹ tựa lông hồng, nhưng Jiza lại hướng sát khí lạnh lẽo lên người cậu.
“Dù khách hàng muốn Ngài còn sống nhưng… Rất xin lỗi, ta sẽ không làm vậy. Ngài có thể nguyền rủa và căm hận những vị thần ở thế giới này vì đã cho Ngài trở thành Hoàng tộc–––”
Ngay sau khoảnh khắc mà gã nói vậy…
Jiza lao lên ngọn đồi với tốc độ của một con dã thú đang truy đuổi con mồi, gã nhanh chóng áp sát Alvin. Rồi gã vận hết sức, vung một kiếm từ dưới lên trên.
Không kịp chạy trốn, Alvin nhanh chóng thủ thế và đỡ kiếm của Jiza. Hai lưỡi kiếm va chạm dữ dội. Tính đến khoảng cách thực lực của đôi bên, việc cậu có thể phòng ngự kịp thời gần như là một điều kì diệu.
“…..Haaaa!?”
Cả người Alvin bị thổi bay do phản lực khi va chạm. Cơ thể mảnh mai của cậu liên tục hôn đất, rồi trượt dài.
“Nn?”
Nhìn xuống Alvin, Jiza nghiêng đầu như thể gã đã nhận ra điều gì đó.
“Nhóc… Khi nãy, nhóc đã phát ra tiếng giống phụ nữ nhể…?”
“…..Khục!?”
Alvin ngay lập tức cầm kiếm lên như một cây gậy chống rồi nhìn Jiza với ánh mắt kiên định.
Tuy nhiên, Jiza nhìn cậu không chớp mắt.
Chiếc áo ướt sũng dính chặt vào người Alvin, khiến cho các đường nét cơ thể thấy được rõ ràng, nhưng đối với nam giới thì chỗ đó–––?
“…………”
Gã chăm chăm nhìn người Alvin một hồi lâu.
Nhưng rồi, Jiza dường như hiểu ra điều gì đó, gã cười hoang dại và nói.
“Hoàng tử à, có lẽ nào?”
“Ý, ý ngươi…. Là sao….?”
Alvin trả lời như thể cậu chẳng biết gì hết. Dẫu vậy, Jiza thấy được Alvin đã bị kích động, dù chỉ một chút.
“Hya hahahaha! Ta chưa từng nghe điều này trước đây, thưa Hoàng tử đáng kính, nhưng ai quan tâm chứ? Đằng ngài cũng sẽ chết dưới tay ta thôi.”
“…..!?”
“Nhưng này – Trước khi giết ngài, ta có thể thấy rất nhiều điều mà chúng ta có thể tận hưởng đấy.”
Ánh mắt của Jiza thay đổi hoàn toàn.
Từ ánh mắt của một con dã thú thành ánh mắt của thợ săn nhắm vào con mồi.
Thấy ánh mắt và cái liếm lưỡi của gã, Alvin không kiềm được cảm giác sợ hãi và ghê tởm lan khắp cơ thể.
“Cứ tưởng đây sẽ lại là một nhiệm vụ nhàm chán, nhưng ai ngờ nó lại là một phần thưởng chứ! Hyahahahahaha!”
“….Ku,u….!?”
Cả người cậu bất giác run lên cầm cập.
Trước mắt cậu là một thứ còn đáng sợ hơn cái nỗi đau, tàn nhẫn và nhục nhã hơn cả cái chết – Sự tuyệt vọng khiến tất cả những gì Alvin nhìn được chỉ còn là bóng tối.
Nhưng dù có vậy… Cậu không được từ bỏ.
“Ta…. Ta……”
Cậu giương cao thanh kiếm bằng đôi tay run rẩy, cố gắng trong vô vọng để ngăn cản sự kinh hoàng.
Ngay cả khi điều đó sẽ đổ thêm tuyệt vọng, mọi chuyện sẽ trở nên tàn nhẫn hơn…
Alvin vẫn sẽ chiến đấu.
Vì cậu đã thề. Để có thể bảo vệ đất nước này, để thay đổi mọi thứ.
Vì cha, người đã ra đi–––
“U, u, aaaaaaaaaaaaaaaa–––!!”
Như để quở trách con tim yếu đuối này, như để khích lệ bản thân, cậu thét lên.
Cậu thủ thế, lao thẳng về phía gã đàn ông trên đồi–––
–––––––––.
Chẳng có gì xảy ra cả. Bây giờ, anh không còn ở đó. Anh không có cơ thể để cảm nhận điều gì, cũng chẳng có ý thức để suy nghĩ thứ gì.
Hư. Hắc. Vô. Linh. Bạch. Tưởng.
Như thể đã trở thành một khái niệm, trở thành ‘một thứ gì đó’ vĩnh viễn lang thang trong hư không.
–––Sid–––
Bởi cái tên đầy hoài niệm này, những đường nét đã được sinh ra trên khuôn mặt của người đàn ông mang khái niệm hư vô.
‘Bản ngã’ dần được hình thành.
Nhưng thực tế–––
“….Hở? Đâu là đây?”
Anh đang đứng ở một nơi kì lạ.
Một nơi không có sắc màu, cũng chẳng có âm thanh. Im lặng, đơn điệu trong sắc đen và trắng.
Một bầu trời tối đen như mực, một trận mưa như trút nước.
Một bãi đất rộng lớn cùng những ngọn đồi thoai thoải, trải dài tới tận chận trời.
Rồi mọi thứ xuất hiện một cách từ từ.
Mặt đất ngổn ngang xác của vô số kỵ sĩ. Những thanh kiếm, những ngọn giáo và những tấm biểu ngữ dựng đứng như những bia mộ. Đôi khi sấm sét rền vang như một vết nứt lớn trên bầu trời, chiếu sáng mặt đất từ trong bóng tối.
“….Vết tích chiến trường….?”
Anh nghĩ, đây quả là một thế giới cô đơn.
Một tử địa, nơi không tồn tại sinh vậy sống. Một thế giới trì trệ, nơi thời gian ngừng trôi.
Nhưng Sid tin rằng thế giới này – Là nơi anh thuộc về.
Giữa nơi hoang tàn đó, chỉ có một ngoại lệ.
“…..”
Ở một thế giới với hai màu đen trắng, có một cậu trai ‘có màu’ đang quay lưng về phía Sid.
Cậu trai đó có mái tóc vàng mượt mà, một phong thái uy nghiêm, khoác trên mình một chiếc áo bào sang trọng.
Sid thất thần nhìn bóng lưng ấy.
“….Sid.…. Có vẻ cậu đã tỉnh giấc rồi.”
Trong lòng anh bỗng xuất hiện những xúc cảm kì lạ. Một cảm giác hoài niệm.
“Giọng nói ấy…. Là cậu sao, Arthur?”
Như để đáp lại câu hỏi của Sid, cậu trai đó quay lại. Khuôn mặt điển trai nhưng lại mang nét mặt sầu khổ xuất hiện trước mặt anh.
“Lâu rồi không gặp, Sid.”
“A, Arthur. Thấy cậu thật mừng quá.”
Thấy người mặt sau một khoảng thời gian dài xa cách, Sid mỉm cười trong nỗi nhớ.
Nhưng đồng thời, anh cũng bối rối hỏi người bạn – Arthur.
“Nhưng… Chắc chắn là tôi chết rồi, bị cậu đâm xuyên tim. Tại sao tôi lại ở đây….?”
Arthur không đáp, chỉ đau đớn nói với Sid.
“…Xin lỗi, không còn thời gian nữa rồi. Tôi chỉ nói ngắn gọn thôi. Sid Brace, tôi muốn cậu sống thêm một lần nữa.”
“Ể? Gì cơ? Sống thêm lần nữa?”
“Từ khi cậu chết, đã một ngàn năm trôi qua. Nên tôi muốn cậu nâng đỡ cho hậu duệ của tôi, những người đang sống trong thế giới này, như một vị Kỵ sĩ …Tôi muốn cậu bảo vệ chúng.”
“Hở? Cậu muốn tôi phục tùng những vị vua khác như cậu sao?”
Sid nhắm mắt và suy nghĩ một lúc.
Ngay sau đó, anh mở đôi mắt có chút cô đơn rồi lắc đầu.
“Xin lỗi, Arthur…. Ngay cả khi đấy là yêu cầu của cậu, tôi cũng không thể.”
Sau khi nhìn một lượt thế giới đầy hiu quạnh này bằng ánh mắt xa xăm, anh nói tiếp.
“Tôi thực sự không quan tâm với việc sống lại một lần nữa. Tuy chuyện đã như vậy, nhưng tôi đã cố sống hết mình với niềm tự hào của một Kỵ sĩ. Tôi không có gì hối hận cả.”
“……Sid.”
“Hơn hết… Tôi chẳng biết mình sẽ sống như nào trong một thế giới không có cậu cả.”
Anh nói một cách vui vẻ.
“Cậu biết mà? Tôi sinh ra đã là một con Quỷ. Cậu đã cho tôi lý do để vung kiếm. Cậu là lý do tại sao tôi trở thành một Kỵ sĩ. Bởi vì cậu…”
Rồi Sid nhìn Arthur.
“Dù sao đi nữa, tôi chỉ là Kỵ sĩ của cậu thôi. Tôi không muốn dâng thanh kiếm của mình cho ai khác ngoài cậu…. Xin lỗi nhé, nhưng hãy để tôi ngủ tiếp đi.”
Nói xong, anh nhắm mắt lại.
Nhưng.
“Kể cả vậy, tôi vẫn phải nói với cậu, Sid… Tôi chỉ có thể dựa vào cậu thôi.”
Arthur nói với giọng cầu khẩn.
“Nếu cậu vẫn coi tôi như một vị Vua và là chủ nhân của cậu, mong cậu hãy sống thêm một lần nữa. Hậu duệ của tôi… Đang cầu xin cậu giúp nó.”
“…..”
“Tôi muốn cậu được yên nghỉ lắm chứ. Nhưng… Vì thế giới này, chúng ta phải bảo vệ con bé.”
“…..”
“Tôi không yêu cầu cậu trung thành, tôi chỉ muốn cậu bảo vệ nó. Con bé là hy vọng của thế giới. Nên…”
Sid nhìn Arthur, người có vẻ sắp bật khóc tới nơi.
Rồi anh nhếch miệng cười nhạt.
“…Oi oi, chúa tể của tôi, đừng có làm cái mặt thảm hại thế chứ.”
“Sid…?”
“Haha, bạn tốt của tôi, nếu cậu đã nói như vậy thì sẽ chẳng có đúng hay sai cả.”
Sid nhìn chủ nhân của mình rồi mỉm cười như một đứa trẻ tinh nghịch.
“Nếu cậu thực sự muốn vậy – Tôi sẽ làm điều đó hết sức có thể. Tại sao? Vì tôi là hiệp sĩ của cậu.”
“C, cảm ơn rất nhiều, Sid……”
“Nhưng, Athur này.”
Trước cậu bạn đang tươi cười, Sid nói một cách tự mãn.
“Từ từ, tôi phải tìm hiểu một chút đã chứ? Tôi sẽ kiểm tra xem hậu duệ của cậu có xứng với việc được tôi phục vụ như một Kỵ sĩ hay không đã––––“
––––––––––.