Hồi 1: Sự tái sinh của gã <Mọi rợ>

––Tiên Lịch, năm 1446.

Trung tâm lục địa Alfied, Vương Quốc Calvania.

Thủ đô Hoàng gia của Calvania, được cai trị bởi hoàng tộc nối dõi của Thánh vương Arthur.

Sâu trong rừng Chartos ở phía Đông Bắc Hoàng đô, có ngôi mộ của một Kỵ sĩ.

Và đêm nay, tại khu rừng này, một huyền thoại sẽ khải huyền–––

----

“…Crộc! …Crộc! …Crộc!”

Đêm ấy là một đêm giông bão dữ dội.

Mưa gió cuồng bạo cuốn thành vòng xoáy, sấm chớp xuyên thủng bầu trời đêm đen đặc như đáy biển sâu.

Một con ngựa phi nước đại giữa những tán cây bị giày xéo bởi mưa và gió.

Phía trên con ngựa, có một ‘cậu nhóc’ với bàn tay siết chặt dây cương.

Đó là một ‘cậu nhóc’ với mái tóc ngắn màu vàng óng mượt cùng đôi mắt màu xanh ngọc bích trong veo.

‘Cậu nhóc’ khoảng năm đến sáu tuổi. Làn da trắng muốt như gốm sứ, thân hình nhỏ nhắn, mảnh mai. Tất cả toát lên một vẻ đẹp tinh xảo, có đôi chút nữ tính.

Sao đi nữa, những dấu vết của phái đẹp hầu như rất mờ nhạt. Bởi ‘cậu nhóc’ ấy toát lên vẻ uy nghiêm đường bệ khó giấu, một phong thái khiến bất kì kẻ nào cũng phải quỳ gối.

Cậu măc một chiếc áo choàng bên cạnh áo bào lộng lẫy với một thanh kiếm mỏng được dắt ở thắt lưng. Đó là lễ phục của Kỵ sĩ của trường Ma pháp Kỵ sĩ Hoàng gia Calvania.

“Mình… Mình không thể chết… Tuyệt đối không…!”

‘Cậu nhóc’ kéo cương rồi liều mạng chạy xuyên qua khu rừng.

“Phải gọi cho ngài ấy… Nhanh nữa, phải gọi cho ngài ấy…!”

Khi ngọn lửa của tuyệt vọng đốt cháy con tim, cậu bé lại nhớ về truyền thuyết của một Kỵ sĩ nào đó.

Đó là Ngài Sid <Mọi rợ>.

Toàn bộ thế giới đều biết về sự độc ác và tàn bạo của hắn. Kẻ đó là một Kỵ sĩ, nhưng lại không có chút tinh thần của một Kỵ sĩ. Nhưng cha đã kể cho cậu sự thật kể từ khi cậu còn tấm bé–

“………….”

Rất, rất lâu về trước! Khoảng một ngàn năm trước, vào kỉ nguyên huyền thoại.

Người đã chấm dứt sự hỗn loạn của chiến tranh và đập tan sự xâm lăng của Quỷ vương – Vị Anh hùng vĩ đại nhất kỉ nguyên huyền thoại, Thánh vương Arthur.

Thánh vương Arthur là tổ tiên Hoàng tộc Calvania, đã truyền lại cho các thế hệ sau một lời sấm truyền–––

“Những đứa trẻ của ta! Những người được ban phước bởi Tiên! Hãy lắng nghe ta!”

“Một ngày nào đó, những thảm họa lớn sẽ xuất hiện tại Vương quốc của các con.”

“Nhưng chớ sợ hãi! Các con có một Kỵ sĩ hộ mệnh.”

“Ngài đang yên giấc tại nơi sâu thẳm của rừng Chartos linh thiêng.”

“Khi tai ương ập đến, khi mọi việc tiến thoái lưỡng nan.”

“Hãy nhỏ máu của mình lên phần mộ và nói.”

“Hỡi vị Kỵ sĩ và thuộc hạ trung thành, rồi gọi tên của người bạn thân thiết nhất của ta.”

“Chắc chắn, Ngài sẽ tỉnh dậy và tuân theo giao ước cổ xưa.”

–––Đột nhiên, ‘cậu nhóc’ định thần lại rồi kéo dây cương để dừng ngựa.

‘Cậu nhóc’ nhảy xuống lúc con ngựa giương cao hai chân trước.

Một bãi đất trống giữa một khu rừng rậm rạp. Kia là một ngọn đồi nho nhỏ, và có gì đó hình chữ nhật ở đỉnh đồi. Ngay sau đó, một tia chớp lóe sáng trên bầu trời đêm.

Tiếng sấm gầm rung chuyển cả bầu trời, trong phút chốc thế giới bị nhuộm trắng.

Nhưng ánh sáng chói lòa kia đã bị cái gì đó trên đỉnh đồi chặn lại, rồi bóng đen vô tận đổ ập xuống cậu.

“……Điều đó….. Là thật….”

‘Cậu nhóc’ vừa nửa sửng sốt, vừa leo lên ngọn đồi vì một thứ gì đó.

Trên đó, là một ngôi mộ.

Ngôi mộ nằm trơ trọi trên ngọn đồi, đã bị phong hóa nặng. Cậu hầu như không thể nhìn được bất kì cái gì được khắc trên đó.

Sid Brace.

Duy chỉ còn cái tên của vị Kỵ sĩ huyền thoại, dù tốt hay xấu, vẫn tỏa sáng rực rỡ trong suốt những tháng ngày xưa cũ ấy.

“Lời sấm của Hoàng vương Arthur… Luân hồi chuyển sinh thuật….”

‘Cậu nhóc’ rút kiếm ở thắt lưng, rồi nắm lấy lưỡi kiếm bằng tay trái.

Một vết cắt nông xuất hiện trên bàn tay ấy, máu bắt đầu chảy ra.

Rồi cậu nói với giọng cầu khẩn khi chạm vào bia mộ bằng bàn tay nhuốm máu của mình.

“Xin lỗi… Tôi biết tôi không nên đánh thức Ngài, người đang say giấc, nhưng… Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gọi Ngài.”

Những giọt máu trên bàn tay cậu nhanh chóng bị mưa cuốn trôi, nhưng máu của cậu cũng thấm vào bia mộ.

“Tôi biết như này là đòi hỏi quá đáng….. Nhưng bây giờ, tôi cần sự giúp đỡ của Ngài!”

‘Cậu nhóc’ quỳ sập xuống trước bia mộ, cúi đầu cầu nguyện.

“Hãy cứu lấy Vương quốc của Hoàng hôn, hãy đáp lại lời hiệu triệu của tôi….!”

Ngay sau đó–––

“Alvin Noel Calvania, hậu duệ của Thánh vương Arthur, cần sự giúp đỡ của ngài!”

Cậu nhóc – Alvin xướng tên mình.

Đã từ rất lâu rồi, cái tên bị vùi lấp trong dòng thời gian mới được vang lên lần nữa.

“Ngài Sid, Kỵ sĩ Ánh sáng! Giờ là lúc thức dậy sau giấc ngủ dài và thực hiện giao ước cổ của mình!”

Trong khi cậu hét lên––

Tiếng sấm ngày tận thế một lần nữa vang lên. Cơn cuồng nộ của thiên lôi như muốn xé toạc bầu trời đêm thành nhiều mảnh. Ánh sáng trắng chói lòa đã lại nhuộm trắng mọi thứ thêm một lần nữa–––

………..

….Cuối cùng, ánh sáng mờ dần.

Một lần nữa, thế giới lại bị bóng tối nuốt chửng….. Nhưng ngay lúc ấy.

“…………”

Để đáp lại lời cầu nguyện của Alvin, chỉ có một bia mộ cũ, chẳng thay đổi gì cả.

Không có điều gì xảy đến. Chẳng có một lời hồi âm.

Im lặng. Một sự im lặng đầy hỗn loạn, sự tĩnh lặng bị chi phối bởi cơn mưa xối xả.

Giờ đây, cậu mới nhận ra sự thực phũ phàng ấy.

“…..Fu, fufu…. Đúng thật nhỉ… Haha, hahahahaha……”

Đột nhiên mất sức, Alvin buông tay.

“Sau tất cả, lưu truyền cũng chỉ là lưu truyền… Làm quỷ gì có ma thuật nào khiến người chết sống lại chứ.”