Đoan Ngọ nằm nghiêng trên chiếc giường được trùm màn vô khuẩn, bốn chân nó xụi hẳn, eo được băng gạc, do còn đang tiêm thuốc tê, cái lưỡi dài dài của nó cụp trên đệm.
Nhưng hơi thở của nó đã yếu ớt lắm rồi, phải cố sức để thở hổn hển từng cơn.
Trần Chuẩn kéo cái ghế bên cạnh tới, ngồi cách đầu nó một khoảng gần.
Cậu khom lưng, khuỷu tay chống ở đùi, để nếu nó có thể tỉnh lại, thì có thể nhìn cậu lần cuối.
Tôn Thời dựa vào cửa, nhìn cậu, nói nhỏ: “Chắc là cậu ấy đã biết không cứu nổi rồi, nếu không sẽ chở thẳng đến bệnh viện, điều kiện chỗ này không phù hợp để làm phẫu thuật.”
Cổ họng Hứa Tuế như nghẹn hẳn, cô cụp mắt, chỉ gật gật đầu trả lời cậu.
Tôn Thời thở dài: “Cậu ấy muốn Đoan Ngọ ra đi được nguyên vẹn.”
Hứa Tuế chỉ cảm thấy cả người mình rã rời.
Những lời Tôn Thời nói như một con dứa đang cứa vào tim cô.
Chỉ mới một hai tiếng đồng hồ trước, chính mắt cô thấy Đoan Ngọ tông cửa kính, vật lộn với cái tên khốn kia, dưới ánh trăng lưỡi dao nhìn còn bén nhọn lạnh lẽo hơn, rồi đâm vào bụng nó vừa nhanh vừa mạnh.
Cô thấy cho dù Đoan Ngọ đang bị thương, cũng không chịu nhả vai tên đó ra.
Cô còn nhìn thấy nó nằm dưới đất mà người liên tục co rút và máu phun liên tục.
Hứa Tuế nước mắt tràn khóe mi, cô nhìn chỗ khác, rồi đi ra ngoài.
Tôn Thời ở sau cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trần Chuẩn cảm giác xung quanh cực kỳ yên ắng, cậu có thể nghe rõ hơi thở của Đoan Ngọ đang chậm dần.
Cậu giơ tay, vuốt ve đầu nó.
Lông trên người nó chẳng còn sáng bóng mượt mà nữa rồi, hôm nay mới đón từ trung tâm thú y về, cậu thậm chí còn chưa kịp tắm rửa cho nó.
“Đoan…” Cậu nghẹn ngào đến nỗi không thể thốt nên tên nó.
Trần Chuẩn cúi đầu, mãi lâu sau mới nhìn sang nó, ngực của nó chẳng còn phập phồng thấy rõ nữa, cũng chẳng biết đã mở hé mắt từ khi nào, nó đang lặng lẽ nhìn cậu, hệt như vô số lần trước đây, vừa lặng lẽ, vừa lưu luyến.
Trần Chuẩn lập tức kề trán đỡ dưới đầu nó, rất rõ ràng đây là lời chào tạm biệt cuối cùng rồi, vốn cậu còn định trò chuyện với nó về mười năm này, nhưng bỗng nhiên nhận ra chẳng cần nữa rồi.
Đoan Ngọ hiểu lòng người, nó hiểu được hết cả.
Trần Chuẩn chỉ dặn dò nó: “Kiếp sau đầu thai vào một nhà thật tốt, trở thành một đứa con ngoan nha.”
Thế mà Đoan Ngọ lại dùng hết chút sức lực cuối cùng, nó nhếch mũi cọ lên má cậu.
Trần Chuẩn ôm nó vào lòng, tay còn lại che đôi mắt của nó, giây phút này, khóc không thành tiếng.
Sang ngày hôm sau, Đoan Ngọ được Trần Chuân chôn dưới gốc cây ở sân sau trung tâm cứu trợ. Nó rất thích chỗ này, mỗi khi vào hạ, cậu và nó sẽ ngồi hóng mát dưới gốc cây, nó có thể lăn lộn thỏa thích giữa khắp núi đồng, đi ngâm nước trong hồ, chơi đĩa bay, nó còn có thể chạy bắt nô đùa với cậu bạn chó chăn cừu Đức của nó nữa.
Trần Chuẩn ngẩng đầu, không nhịn nổi híp mắt lại.
Hôm nay trời ấm đến bất thường, ánh mặt trời chói lóa, không gió cũng chẳng có mây.
Chẳng bao lâu nữa, cả sườn núi này sẽ được bao phủ bởi sắc xanh lục, hồ nước sẽ được rã đông, gió thổi nhè nhẹ, có thể ngủ ở đây, chắc chắn sẽ vừa lòng Đoan Ngọ.
Cậu vỗ vỗ đất trong lòng bàn tay, cậu dắt theo Hứa Tuế đi ở sau, quay về trung tâm cứu trợ.
Cậu chậm rãi bước đi, không hề quay đầu.
Mà điều đáng mừng là, phần lớn chó trong trung tâm đều được cứu rồi, có lẽ mấy tên đó cũng lo nếu cho nhiều độc quá bán người ta ăn sẽ gặp vấn đề, nên chỉ cho dùng lượng ít thuốc.
Bây giờ đa số đều đang nghỉ ngơi trong chuồng, mấy chú chó con khỏe mạnh thể chất tốt giờ đã có thể chạy nhảy vui đùa lại rồi.
Hai tình nguyện viên vẫn còn đang dọn rác, anh Hoa đi đến vỗ vỗ vai Trần Chuẩn, an ủi cậu: “Đừng tự trách mình, mọi chuyện xảy ra ở đây đều không thể trách cậu.”
Trần Chuẩn chỉ vỗ lại lên tay anh một cái, không nói thêm gì.
Hứa Tuế nhặt lại cái khóa bị nạy hư, vứt vào đống rác bên kia, quay đầu nhìn Trần Chuẩn đang bám tay vào rào chắn, nhìn đám chó kia đến xuất thần.
Hứa Tuế đến bên cạnh cậu: “Đang nghĩ gì thế?”
“Anh biết là không trách anh.” Trần Chuẩn cảm thấy khó hiểu vô cùng: “Vậy rột cuộc nên trách ai đây?”
Hứa Tuế nói: “Lỗi là của mấy tên trộm chó, chỉ là chúng ta xui xẻo trở thành mục tiêu của chúng thôi.”
Trần Chuẩn nản chí cúi đầu, mọi chuyện xảy ra vào đêm qua như một cú tát, đánh vỡ hết tất cả niềm tin mà cậu đã cố gắng chống đỡ.
Suốt bao năm nau, cho dù là về tiền bạc hay tinh thần và sức lực mà cậu đã bỏ ra, thật sự đâu có dễ dàng như vậy, chỉ là Trần Chuẩn chưa từng nhắc đến thôi.
Những mọi thứ lộn xộn trước mắt mình, cậu cảm nhận được nỗi tuyệt vọng lớn chưa từng có, luật bảo vệ động vật thì chờ mãi không thấy, mọi người không chịu hiểu cho cũng chẳng hề công nhận, mỗi lần cứu trợ đều có gặp những điều khó khăn khác nhau, không ngờ còn họa vô đơn chí để lũ trộm chó để ý đến.
Những việc mà cậu đã kiên trì suốt bao năm nay, lại bị bọn chúng phá hủy trong phút chốc. Cậu còn để mất người nhà của mình.
Vậy rốt cuộc ý nghĩa của mọi việc mà cậu đã làm là gì?
Trần Chuẩn thả tay, khoác vai Hứa Tuế: “Đi thôi.”
“Muốn đi đâu?”
“Về nhà em ngủ một giấc được không?”
“Được.” Hứa Tuế ôm eo cậu, đỡ một phần trọng lượng cơ thể cậu.
Nửa tháng sau, Trần Chuẩn đưa ra quyết định, cậu giải tán nhóm weixin của tình nguyện viên, đóng cửa trung tâm cứu trợ.
Cậu liên hệ với người bạn cũng mở trung tâm cứu trợ động vật ở thành phố kế bên, định sẽ tìm thời gian gửi hết mấy chục chú chó mèo đang có qua bên đó nuôi.
Trước khi cậu đưa ra quyết định này cậu không hề thương lượng với bất kỳ ai, dứt khoát quả quyết, ít nhất thì mặt mày cậu chẳng có chút gì là lưu luyến.
Lúc Lâm Hiểu Hiểu gọi điện thoại đến, Hứa Tuế đang đến bệnh viện làm thẩm tách máu với Hứa Khang, Hứa Khang còn chưa làm xong, cô nhân lúc này ra cửa hàng tiện lợi mua chai nước.
Lâm Hiểu Hiểu lượt hết mấy câu chào hỏi khách sáo, giọng cô vừa giận mà vừa sốt ruột: “Chị Hứa Tuế, chị có đồng ý chuyện Trần Chuẩn đóng cửa trung tâm không?”
“Hiểu Hiểu, em bình tĩnh trước đã.” Hứa Tuế vỗ về tâm trạng cô, nói tiếp: “Đây là chuyện của cá nhân cậu ấy, không cần chị phải đồng ý.”
“Nhưng mà, chỉ là một lần ngoài ý muốn thôi mà, sau này tụi em sẽ tăng cường bảo vệ thì có thể tránh việc này xảy ra rồi, mặc dù lần này đã khiến cậu ấy bị đả kích khá lớn, nhưng em nhớ cậu ấy là người kiên cường lắm mà! Huống hồ gì bao nhiêu con đều sống nổi, Nam Lĩnh còn có biết bao nhiêu động vật lang thanh đợi được cứu, sao mà cậu ấy nói đóng là đóng được chứ. Trung tâm cứu trợ này mở từ năm nhất đại học, đến nay đã được năm năm rồi, em với cậu ấy kiên trì đến bây giờ, cậu ấy nhẫn tâm quá…”
Lâm Hiểu Hiểu nói liên tù tì một hơi suốt hai phút hơn.
Hứa Tuế đứng trên con đường lát gạch bên ngoài cửa hàng tiện lợi, trong tay cô là chai nước còn chưa kịp uống ngụm nào, cô cầm điện thoại, thở dài một hơi.
Lâm Hiểu Hiểu im lặng một lúc: “Chị Hứa Tuế, chị còn đó không?”
“Còn đây.”
“Hay là… chị khuyên cậu ấy nhé.”
Hứa Tuế nói: “Chị tôn trọng quyết định của cậu ấy.”
“…Đừng mà.” Lâm Hiểu Hiểu như đấm vào bông vậy, không biết nên nói gì nữa.
“Cậu ấy mất Đoan Ngọ rồi.”
Nhắc đến chuyện này, Lâm Hiểu Hiểu xót cả mũi: “Em biết, nhưng mà…”
Hứa Tuế chậm rãi đi vào sảnh bệnh viện, giọng kêu vừa dịu dàng vừa nhẹ nhàng, nhưng vô cùng vững vàng: “Chị cảm thấy bây giờ không có gì quan trọng hơn cảm nhận của cậu ấy hết, cậu ấy thấy mệt rồi, thì cứ nghỉ ngơi đi đã.”
Im lặng một lúc, Lâm Hiểu Hiểu thất vọng: “Chỉ có thể vậy sao?”
“Đúng thế.”
“Vậy đám chó mèo sang tuần sẽ bị chuyển đi hết, em thật sự không nỡ.” Lâm Hiểu Hiểu nói: “Nếu như có ngày lỡ cậu ấy hối hận, thì chúng nó cũng chẳng thể quay lại.”
Hứa Tuế dừng chân, mấy giây sau cô mới đi tiếp.
Trò chuyện thêm vài câu, Lâm Hiểu Hiểu mới cúp điện thoại, lúc này cô mới có thời gian mở chai nước.
Khí hậu sau tết quay lại nhanh, nếu như không có gió, thì coi như cũng ấm áp, một số thanh niên đã đổi sang trang phục mùa đông vừa dày vừa nặng rồi.
Hứa Tuế tạm vẫn đang mặc áo khoác phao qua đầu gối đó, cô nhân chân vào tầng một sảnh bệnh viện, tìm đại cái ghế trống nào ở khu vực chờ để ngồi.
Bệnh viện ban ngày lúc nào cũng ồn ào tấp nập, cô nhìn dòng người qua lại, chậm rãi uống nước.
Bất chợt, gương mặt cô bỗng trở nên thả lỏng hoàn toàn.
Hứa Tuế gửi tin nhắn weixin cho Lâm Hiểu Hiểu: Cho cậu ấy chút thời gian đi.
Sau khi gửi đi thì cô cất điện thoại, vứt chai không vào thùng rác, đi thang máy lên trên.
Tối hôm đó, Hứa Tuế muốn gọi video call với Trần Chuẩn.
Trần Chuẩn nằm nghiêng ngả trên sô pha rộng lớn trong nhà, nhìn tinh thần cũng chẳng khác gì trước đây, cậu ấy cụp mắt nhìn màn hình, nhếch môi cười: “Nhớ anh à?”
Hứa Tuế cũng cười với cậu: “Vậy anh có nhớ em không?”
Trần Chuẩn liếc nhìn sang chỗ khác, nói nhỏ: “Bố anh đang ở đây đó.”
Hứa Tuế bèn im lặng.
Trần Chuẩn đứng dậy lên lầu, màn hình cũng liên tục lắc lư theo bước chân của cậu: “Khi nào mới về lại?”
“Hình như em mới đi hôm trước thôi.”
“Đang làm gì thế?” Trần Chuẩn nằm dài trên giường.
“Đọc sách.” Hứa Tuế chuyển ống kinh sang tài liệu dày thật dày trên bàn: “Tháng năm là thi rồi.”
“Có tự tin không?”
“Chuyên ngành ban đầu của em không đủ điều kiện đăng ký dự thi, cần phải có văn bằng bên kỹ sư công trình trước đã, bên phía chiêu sinh có hỗ trợ đăng ký mấy lớp, hơi mất thời gian một chút.” Hứa Tuế nói: “Năm nay không đậu thì năm sau vậy.”
Trần Chuẩn lắng nghe, không tiếp lời.
Hứa Tuế nhìn Trần Chuẩn ở đầu bên kia, cũng im lặng không nói nữa.
Im lặng một lúc, “Hứa Tuế…” cậu lại im.
Hứa Tuế mím môi, cô biết hết cả, nhưng chẳng nhắc gì đến, chỉ nhẹ nhàng nói: “Anh ngoan chút nhé.”
Thế là Trần Chuẩn bật cười.
Hứa Tuế nói tiếp: “Anh ngồi với em chút nha, một mình em đọc sách hơi buồn ngủ.”
Thật ra giờ cô đang tỉnh táo lắm, và rõ ràng là người cần được bầu bạn hơn là cậu mới đúng.
Cô ngáp một cái, dụi dụi mắt.
“Được.” Trần Chuẩn lật người nằm nghiêng, gấp tay đệm dưới đầu, để điện thoại lên gối bên cạnh: “Em đọc sách đi, anh coi điện thoại, nếu như em ngủ gật, anh sẽ đánh thức em.”
“Được.”
Hứa Tuế cũng dựng điện thoại lên giống vậy, để ống kính dựng đối diện với mặt mình, cô mở tài liệu, ban đầu cô chẳng thể nào tập trung được, đọc được nửa trang, thì cũng quên mất chuyện mình đang video call.
Bất giác, đã sắp mười giờ rồi.
Bố mẹ ở phòng bên cạnh ngủ khá sâu, cách căn phòng khách tối đen, vẫn lờ mờ nghe tiếng ai đang ngáy.
Đồng hồ tích tắc trôi, lúc Hứa Tuế nhìn vào màn hình, người ở đầu bên kia điện thoại đã ngủ mất rồi.
Cô nâng cầm ngắm cậu một lúc, da cậu hơi tối màu, trên má có chỗ lỗm vào, vì hôm qua mới cạo đầu đinh, nên nhìn cậu hơi hung dữ.
“Rồi sẽ ổn thôi.” Hứa Tuế nói nhỏ.
Cô chỉnh đèn đầu giường tối bớt, đặt điện thoại kế gối, rồi nằm xuống ngủ.
Video cứ để vậy suốt cả đêm.
Sáng đến Trần Chuẩn thức giấc, màn hình điện thoại tối đen, cậu ấn nút mở khóa vài lần, hóa ra là do hết pin đến tắt nguồn.
Cậu ngồi trên sô pha cho tỉnh, cậu lười xuống lầu lấy dây sạc, thế là đi tìm dây dự phòng.
Cậu mở hộc tủ, lục tới lục lui, rồi thình lình cậu ngơ ra.
Sợi dây xích Hứa Tuế tặng cậu được kẹp giữa hai quyển sách, sợi dây này cậu chẳng nỡ cho Đoan Ngọ đeo mấy lần, bây giờ muốn xài thì cũng chẳng còn cơ hội.
Đột nhiên cậu nhớ đến một câu đọc được trên mạng, họ nói, nuôi thú cưng cũng như là chính tay mình gieo một hạt giống bi thương vậy.
Trần Chuẩn chưa từng nghiêm túc suy nghĩ đến hàm ý của câu nói đó, đã bao nhiêu năm nay, cậu đều dốc hết sức mình để cứu sống chúng, chưa từng bi quan, mãi cho đến một ngày cậu trải qua nỗi đau như cắt đó.
Trần Chuẩn chống tay lên bàn, mãi một lúc sau, cậu mới lặng lẽ đóng hộc tủ lại.
Mấy ngày sau, cậu đến trung tâm một chuyến.
Bạn cậu gọi đến, nhắn cậu chỉnh sửa tài liệu cụ thể của số chó mèo được đưa sang đó, bao gồm giống, giới tính và chiều cao cân nặng,…
Trong lúc cậu thống kê số lượng, thì chú Lưu đến, nói có chuyện muốn bàn với cậu.
Trần Chuẩn nghe xong thấy khá là bất ngờ.
Bây giờ con trai chú Lưu đang học nghiên cứu sinh, sau khi tốt nghiệp buộc phải ở lại Nam Lĩnh làm việc, tương lai rất có khả năng sẽ mua nhà cưới vợ ở đây.
Hai ông bà già muốn ở gần con trai, nhưng lại không muốn gần quá làm phiền đến cuộc sống con trai mình.
Bao nhiêu năm nay sống ở trung tâm quá tốt, trồng rau chăm chó, có nơi nương thân, cuộc sống thanh thản, cuối tuần con trai đến ở một hai ngày, ăn bữa cơm đoàn viên đã thấy thỏa mãn lắm rồi.
Thế nên chú Lưu muốn Trần Chuẩn để trung tâm lại cho vợ chồng chú Lưu quản lý, các tình nguyện viên vẫn có thể tiếp tục làm công tác cứu trợ, chó mèo cứu được mang về trung tâm đều sẽ do họ nuôi.
Chú Lưu lấy sổ tiết kiệm có tám mươi ngàn ra, nói là tiền thuê nhà và các chi phí liên quan.
Trần Chuẩn cũng chẳng thèm suy nghĩ coi chuyện này có hợp lí không, cậu chỉ nghĩ vợ chồng chú Lưu mình biết rõ thế nào, nếu giao trung tâm cho họ, đám chó mèo chắc chắn vẫn được yêu thương.
Trung tâm này mượn của Trần Chí Viễn, vốn cũng chẳng tốn phí gì.
Trần Chuẩn không nhận.
Nhưng chú Lưu nhất quyết nhét vào tay cậu, nghe ý còn muốn ký hợp đồng rõ ràng.