Sau khi đốt pháo xong, mấy đứa nhỏ vui vẻ nhảy nhót đi về.
Giờ này thì chương trình Đêm hội liên hoan xuân chỉ mới vừa bắt đầu, nên cả sân chỉ có hai người họ.
Hứa Tuế cũng đã gần như tỉnh hẳn rượu rồi, cuối cùng cũng cảm nhận được cái lạnh.
Cô hít hít mũi, hỏi Trần Chuẩn: “Anh lấy thuốc lá ở đâu ra vậy?”
“Lấy trong hộp thuốc của bác Hứa ấy.”
“Anh biết hút thuốc?”
Trần Chuẩn buồn cười: “Biết chứ, cái này thì có gì khó đâu.” Nhưng vì tránh xảy ra đại chiến, cậu nhanh nhẹn chèn thêm một câu: “Nhưng không có ghiền.”
Hứa Tuế thu hồi đôi mắt không được thân thiện cho lắm, cho dù cô có thích nhìn, nhưng nếu lựa chọn, vẫn hi vọng cậu có một cơ thể khỏe mạnh: “Sau này không chút nữa.”
“Đã nói là không có ghiền.”
Hứa Tuế hứ một tiếng: “Anh cũng kỷ luật lắm mà.”
Trần Chuẩn nghĩ ngợi: “Đúng thật, từ lúc anh lên cấp ba bắt đầu tập thể thao, thì khá là giỏi trong việc tự kỷ luật. Anh có thể chạy bộ tám km mỗi sáng trong bốn năm liên tiếp, sáng không chạy thì tối sẽ chạy bù.” Cậu nói: “Vì muốn tăng cơ, anh cắt carb một năm, bia rượu cũng không đụng đến.”
Hứa Tuế bái phục cậu từ tận đáy lòng: “Không có gì làm anh ghiền hết à?”
Hai người vẫn đứng cách nhau một khoảng kha khá, Trần Chuẩn liếc sang cô: “Em,” Cậu dừng chừng nửa giây: “Cố ý hỏi chứ gì.”
“Cố ý cái gì?”
Trần Chuẩn lười phải giải thích với cô, cậu đứng thẳng người, giơ tay đội lại nón trên áo khoác cho cô: “Đi thôi, về nhà coi liên hoan xuân.”
Hứa Tuế được cậu ôm vào lòng đi về nhà, nón đang đội trên đầu to quá, thêm lớp lông nhung cứ rũ xuống, gần như chắn hết tầm mắt của cô.
Hứa Tuế cũng chẳng thèm nhìn đường gì, dù sao cậu cũng không tự chui vô hố đâu.
Cô lặng lẽ đi theo cậu, rồi bỗng giật mình hiểu ra thì ra khi nảy cậu trả lời hai câu riêng biệt.
Hứa Tuế cười tủm tỉm, rồi ôm thật chặt eo cậu.
Cả hai vòng qua bồn hoa, rồi đi ngang qua một tòa nhà, lúc sắp đến nhà, có gì đó lành lạnh lướt qua mặt Hứa Tuế, cô cố gắng ngẩng đầu, dưới ánh đèn đường càng thấy rõ hơn, hóa ra tuyết đã rơi rồi.
Thật ra từ sáng cô đã trông mong sẽ có tuyết rơi. Ngày lễ tết vui vẻ như vậy, còn có cậu kề bên, hình như có tuyết rơi thì mới coi như là hoàn mỹ.
Thế là vào ngày cuối cùng của năm nay, Hứa Tuế kéo Trần Chuẩn, hai người ôm hôn nhau dưới ánh đèn đường giữa bầu trời phủ tuyết.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Chuẩn về Nam Lĩnh, cậu cũng cần phải sum vầy với bố mình, ngoài ra còn có họ hàng cần đi thăm gặp.
Mùng ba Hứa Tuế tự lái xe, đến nhà đã quá buổi trưa rồi.
Lâu lắm rồi không về nhà, trên bề mặt đồ gia dụng và trên nền nhà đã đống đầy bụi, Hứa Tuế vào nhà vệ sinh mở nước nóng trước, rồi quét dọn kỹ càng một lượt từng ngóc ngách trong nhà, lúc định đi tấm thì chuông cửa lại vang lên.
Không cần nghĩ cũng biết là ai, Hứa Tuế vừa cột tóc vừa đi ra mở cửa.
Trần Chuẩn mang theo hạt dẻ ngào đường đến, cậu mua ở ngay trên đường gần tòa nhà, tươi ngon nóng hổi vừa mới ra lò.
Lúc Hứa Tuế tắm xong đi ra, Trần Chuẩn đã bóc mấy hạt bỏ vào chén, bảo cô mau ăn nhân lúc còn nóng.
“Sao lần nào anh bốc cũng ra được nguyên hạt vậy.” Bình thường cô toàn cắn ở giữa, rồi cắn phần thịt hạt ở trong.
Hứa Tuế cầm một hạt lên, ngồi lau tóc trên sô pha, hình như cô hỏi đại vậy thôi.
Trần Chuẩn vừa bóc hạt dẻ vừa xem ti vi, nghe thế thì cười cười, có vẻ cậu cũng chẳng định dạy cô.
Đài truyền hình trung ương vẫn đang chiếu lại Liên hoan xuân, cũng chỉ có mấy đài tỉnh thành mới tìm được một hai bộ phim để coi thôi.
Hai người chẳng nói gì nhiều, mạnh ai nấy làm, nhưng cũng chẳng thấy chán.
Một lúc sau, Hứa Tuế ngẩng đầu nhìn đồng hồ, hỏi Trần Chuẩn: “Mấy giờ mình đến trung tâm?”
“Tối rồi đi.”
“Vậy ăn tối xong rồi đi?”
Trần Chuẩn gật đầu, lấy một hạt đã bóc vỏ đút cho Hứa Tuế. Thật ra cậu chỉ ăn được hai ba hạt, còn lại toàn bóc cho cô.
Hứa Tuế dùng điều khiển chọn kênh, nhưng không tìm được chương trình gì hay, mở hết một đợt, cuối cùng để đại một đài, rồi lại lấy hạt dẻ trong chén, cô thích cảm giác thơm ngon ngọt ngào đầy ấp thế này.
“Thấy hạnh phúc không?” Bỗng nhiên Trần Chuẩn hỏi.
Đối với cô mà nói, chắc là hạt dẻ đã thuộc thức ăn dạng mềm mịn dinh dính rồi chứ.
Hứa Tuế biết cậu đang ghẹo mình, liếc nhìn cậu: “Cũng được.”
“Chia sẻ với anh nữa.” Cậu rướn người đến để hôn cô.
Hứa Tuế né đi, giọng chê bôi: “Gớm quá.”
Trần Chuẩn chỉ vồ lấy hư không, thật ra cậu muốn đùa với cô thôi: “Đừng ăn nhiều quá, nóng lắm đấy.”
Hứa Tuế gật gật đầu.
Trần Chuẩn đổ vỏ hạt dẻ vào thùng rác, đứng dậy đi rửa tay, xong rồi nằm luôn ra sô pha, đầu gối lên đùi cô.
Hai chân Hứa Tuế gác lên bàn trà, suýt thì không chịu được trọng lượng của cậu.
Ti vi đang phát quảng cáo, ngày nay du lịch đã trở thành thú tiêu khiển thịnh hành cho mỗi kỳ nghỉ, giới thiệu rằng ngôi làng nào nằm giữa núi rừng cho các kỳ nghỉ, môi trường xung quanh thanh thản an nhàn, chim hót hoa nở, nét đặc sắc là có những căn phòng được thiết kế gác mái hiện đang nổi tiếng, ở chỗ này sợ rằng sẽ mất ngủ, vì phong cảnh nơi đây đẹp đến nỗi không nỡ bỏ lỡ.
Hứa Tuế chẳng chút hứng thú: “Ngủ cả đêm chắc trúng gió luôn quá.”
Trần Chuẩn đồng ý: “Đau đầu là cái chắc.”
Cô hỏi tiếp: “Không sợ cứt chim rớt trúng à?”
“Nhiều khi còn có rắn.”
Hứa Tuế vò tóc Trần Chuẩn, lông tơ trên cánh tay dựng hết cả lên.
Trần Chuẩn giơ tay sờ đùi cô: “Muốn làm gì cũng không tiện, mặc dù rất kích thích, nhưng mà không có thoái quen biểu diễn lộ thiên.”
Hứa Tuế cười cười.
Hai kẻ bị dị ứng với lãng mạn thảo luận một hồi, kỳ nghỉ này có thể đóng cửa nghỉ khỏe rồi.
Mà tiếp ngay sau đó, ti vi lại chiếu quảng cáo nội y, mẫu nội y này có hiệu quả gom nâng ngực, chất liệu mềm mịn tệp da. Hình minh họa là một người mẫu dáng người cực đẹp, có sự so sánh rõ ràng giữa trước và sau khi mặc mẫu này, bên ngoài khoác thêm đầm cổ V cực sau dài che mông, phần ngực căng đầy, hiệu quả tốt vô cùng.
Hứa Tuế nói:: “Hình như em không có đồ kiểu này.”
Trần Chuẩn liếc cô: “Mặc ra đường à?”
“Chứ sao?”
“Trần truồng luôn cho hay.”
Hứa Tuế cố ý chọc tức cậu: “Để hôm nào mua một bộ thử.”
Trần Chuẩn nói: “Em mà dám mặc ra đường, anh đánh gãy chân em.”
Cậu uy hiếp cô bằng giọng nhẹ nhàng, không biết bắt đầu từ khi nào, mà không khí đã thay đổi rồi. Hai người làm gì còn tâm tư đâu mà thảo luận những thước quảng cáo sau đó nữa.
Sau đó Hứa Tuế được Trần Chuẩn ôm vào trong phòng ngủ, khi mọi thứ kết thúc thì đã bốn giờ rưỡi rồi, đợi tắm rửa dọn dẹp thì cũng chẳng còn kịp làm cơm tối.
Cả hai đến trung tâm thú y đón Đoan Ngọc trước, trên đường đến trung tâm có cửa hàng tiện lợi, Trần Chuẩn xuống xe mua hai phần cơm nắm và một cái sandwich, rồi lại lấy thêm hai chai nước suối.
Ngày mùng ba tết, họ giải quyết bữa tối vừa sơ sài vừa đơn giản.
Lúc đến trung tâm, cửa cổng vẫn còn đang khóa, vợ chồng chú Lưu đã ra ga xe lửa rồi, chỉ để lại giấy nhắn, báo đã cho chó mèo ăn xong rồi, nhắn Trần Chuẩn chốc nữa thay nước thêm lần nữa.
Trần Chuẩn cất giấy nhắn, cậu bảo Hứa Tuế cứ ngồi đỡ đi.
Trần Chuẩn ôm cô: “Nhiệt độ trong phòng có được chưa?”
“Ấm lắm.”
“Em còn có thói quen mặc quần áo đi ngủ nữa à?”
Hứa Tuế không hiểu ý cậu: “Chẳng lẽ anh đi ngủ không mặc gì?”
“Ý anh là áo chống lạnh và quần giữ ấm của em kìa.” Cằm của Trần Chuẩn đè trên đỉnh đầu cô, bàn tay rỗi việc của cậu mò vào trong áo cô.
“Đồ ngủ em chuẩn bị xong xuôi rồi, nhưng lúc đi quên bỏ vào ba lô.” Cô kéo tay cậu ra ngoài: “Anh bỏ ra, em buồn ngủ rồi.”
“Vừa sờ vừa ngủ.”
“Ngủ không được.”
“Đếm cừu.”
“Một chú cừu, hai chú cừu, ba chú…”
Trần Chuẩn chụm năm ngón tay lại ngắt nhẹ cô, giọng cậu lười biếng: “Đếm thầm.”
Hai người nói chuyện một lúc, dừng khoảng mửa phút, hơi thở của Trần Chuẩn đã dần trở nên sâu và đều. Hứa Tuế ngẩng đầu nhìn cậu, trong phòng rất tối, gần như không thấy được gì, cô chỉ đành sờ mặt cậu, đổi một tư thế thoải mái hơn để đếm cừu, rồi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng cảm giác chưa ngủ được bao lâu, thì Hứa Tuế đã bị người bên cạnh làm cho giật mình.
Cô giật mình mở mắt, lóe một phát, Trần Chuẩn nhanh chóng nhảy xuống giường, đi chân trần đến trước cửa sổ, kéo một góc rèm lên để nhìn.
Tim Hứa Tuế đập thình thịch, “Sao thế?”
Trần Chuẩn ra hiệu cô đừng lên tiếng.
Đoan Ngọ cũng tỉnh đang nằm dưới đất, đúng là nó không còn nhanh nhẹn như trước, không phát hiện ra gì bất thường, chỉ lặng lẽ nhìn sang Trần Chuẩn.
Hứa Tuế ngồi đơ trên giường một lúc, cuối cùng đã hiểu có chuyện gì, cô mím miệng, cũng đi chân trần xuống đất, nhẹ nhàng đến cạnh Trần Chuẩn.
Nhìn theo khe hỡ từ rèm cửa cậu vén lên, Hứa Tuế thấy có mấy bóng người đi lại trong sân, trên lưng chúng còn vác gì đó, đang đi qua đi lại.
Bỗng chốc cả người Hứa Tuế cứng đờ, cô kéo cánh tay Trần Chuẩn: “Trộm chó à?”
“Báo cảnh sát.” Giọng Trần Chuẩn trầm xuống.
Hứa Tuế chẳng bước nổi nữa, gần ba mươi năm trên đời lần đầu tiên cô gặp chuyện thế này.
Trần Chuẩn thả rèm cửa xuống, quay người níu cánh tay Hứa Tuế, kéo cô vào góc tường ở đối diện. Cậu nhìn cô, ánh mắt cậu lạnh lùng, giọng cậu cũng chưa bao giờ nghiêm khắc đến thế: “Chút nữa cho dù có xảy ra chuyện gì, em cũng không được ra ngoài, nghe chưa?”
Giọng Hứa Tuế run lên, cô nắm chặt cậu lại: “Anh cũng đừng ra ngoài…”
“Để chúng nó trộm đi thì cả đám chó đó chắc chắn sống không nổi.”
“Anh ra đó nguy hiểm lắm.” Hứa Tuế càng sợ điều này hơn.
“Anh giữ bọn chúng lại, em đừng mở đèn, khóa cửa cho kỹ, báo cảnh sát.” Trần Chuẩn nhéo mạnh cô một cái: “Nghe rồi thì gật đầu.”
Sau hai giây chần chừ, Hứa Tuế gật đầu.
Trần Chuẩn lại nhìn cô vài giây, giọng cậu dịu lại: “Ngoan, không sao đâu.”
Cậu nói xong lấy cái xẻng sắt ngay cửa, mở khóa đi ra ngoài.
Trần Chuẩn chạm chính diện với đám dó.