Sáng hôm giao thừa, Trần Chuẩn gọi điện thoại cho Hứa Tuế, kêu cô xuống lầu nhận đồ.
Mấy phút sau, có một bóng người nhanh nhẹn chạy ra khỏi cửa tòa nhà.
Cốp sau đang mở, Trần Chuẩn đi lên một bước đón cô, đỡ ót kéo cô vào người mình, cúi đầu hôn cô.
Dưới ánh mặt trời sáng rọi, chỉ có mấy giây ngắn ngủi, nhưng lại là nụ hôn sâu.
“Sao anh lại về rồi?” Hứa Tuế thả chân.
Trần Chuẩn lau miệng cho cô: “Về ăn tết.”
“Thật hả!” Hai mắt cô lập tức sáng như sao.
“Ngoan, giúp anh nào.” Cậu vỗ mông cô.
Hứa Tuế nhìn cốp xe, bên trong cậu chất đầy hộp quà lễ tết, nhìn bao bì là biết không phải trái cây trứng gà trên thị trường mỗi dịp lễ tết.
“Hết cả đống này à?” Cô hỏi.
“Còn ở ghế sau nữa.” Trần Chuẩn đưa những món nhẹ cho Hứa Tuế trước.
“Anh mua hả?”
“Bố chồng em mua đó.”
Mất vài giây Hứa Tuế mới hiểu kịp “bố chồng” là sao, cô bật cười, xong lại không nhịn được rít lên một tiếng.
Trần Chuẩn quay sang nhìn cô.
Cô mặc một chiếc áo len xù màu đỏ rộng rãi, bên dưới là váy xếp li ngắn màu trắng, ông len khá dài, chỉ lộ một bên váy, trời như vậy thì không thấy lạnh đâu, dưới chân chỉ đeo mỗi cặp tất màu da thôi.
Không biết tóc của cô đã dài đến ngang vai từ bao giờ, tóc mái được chải lên, thắt bím nhỏ trên đỉnh đầu, những sợi tóc xõa tung, độ cong tự nhiên ở đuôi tóc nhìn rất xinh.
Trần Chuẩn hất cầm: “Đồ mới hả?”
Hứa Tuế gật đầu: “Xinh không?”
“Xinh.” Cậu nói: “Em giống con thỏ vậy đó.”
Hứa Tuế cảm thấy buồn cười, nhất thời không biết cậu đang khen cô hay đang đùa cô: “Làm gì có con thỏ màu đỏ.”
“Còn thiếu cái đuôi.” Cậu lại gần ngắt mông cô, dính sát tai cô: “Khi nào sắp xếp chơi trò cosplay?”
Hứa Tuế nhếch mày, biết ngay cậu chẳng thể nào đứng đắn được quá ba câu, cô cố ý bẫy cậu: “Anh thích cosplay cái gì?”
“Đồ hình thỏ là được.” Trần Chuẩn tưởng tượng đến cảnh đó, cô đeo tai thỏ và vòng cổ lục lạc, sau mông có thêm một cái đuôi tròn như quả cầu, những nơi cần che trên người che không được, eo thon chân dài…
Trần Chuẩn muốn làm cô ngay lập tức.
Hứa Tuế rất sảng khoái: “Được luôn.”
Trần Chuẩn cong môi, thầm nghĩ bạn gái của ai mà lại ngoan ngoãn nghe lời quá vậy nè.
Nhưng cô lại nói: “Anh thích mặc, thì em mua cho.”
Môi Trần Chuẩn rụt lại, giơ tay tóm cô, nhưng cô đã nhanh chân chạy vào trong rồi.
Hai người đi lên đi xuống mấy lượt, gây ra tiếng động ầm ĩ.
Hách Uyển Thanh thấy Trần Chuẩn lại về, còn mang theo đống quà, trong tay bà còn đang cầm mấy cọng rau cần, nhất thời đứng đơ ra ngay cửa bếp.
“Bác gái, con về ăn tết này.” Trần Chuẩn nở nụ cười tươi rói, nhân lúc Hách Uyển Thanh còn chưa kịp nói gì, cậu đã giành nói trước.
Hách Uyển Thanh đi đến xem sơ qua, nào là bào ngư nào là hải sâm: “Sao mà mang nhiều đồ vậy?”
“Bố con chuẩn bị đấy.”
“Lão Trần khách sáo quá rồi.” Hách Uyển Thanh không thể phủ nhận tâm trạng hiện giờ đã thay đổi rồi, không nói đến giá trị của những món này, hôm nay là ngày lễ tết quan trọng như vậy, mà Trấn Chí Viễn chịu để Trần Chuẩn sang đây, thì hai bố con cũng đã quá có thành ý rồi.
Bà hỏi Trần Chuẩn: “Bố con đâu, sao không đến chung?”
“Bố nói phải ở nhà gói sủi cảo.”
Hách Uyển Thanh thả rau xuống, đi vào phòng ngủ lấy điện thoại: “Để bác gọi cho ông ấy.”
Hai người nói chuyện điện thoại tầm năm phút, Trần Chí Viễn từ chối khéo, nói cả một năm trời, dành ra chút thời gian để mình giải tỏa cũng hay lắm, Hách Uyển Thanh cũng không gượng ép ông, bà đưa điện thoại cho Hứa Khang, để hai người chúc tết nhau.
Bà lại quay lại phòng bếp, tiếp tục chuẩn bị cơm tất niên hôm nay.
Không bao lâu sau, Trần Chuẩn đi vào: “Để con phụ bác.”
Hách Uyển Thanh quay sang, thấy Trần Chuẩn đã cởi áo khoác, thay sang quần áo thoải mái lúc nào cũng được chuẩn bị sẵn ở nhà. Mấy bộ đồ này cứ cách vài tuần là bà lại lấy ra giặt một lần, tránh để lâu quá có mùi, bao gồm cả bàn chải đánh răng hay là khăn cũng sẽ thay đổi định kỳ. Nếu không phải luôn coi cậu như con trai mình, bỗng nhiên trở thành con rể, chắc chắn bà sẽ không dễ chấp nhận như vậy.
“Con đừng có vô cho lộn xộn.” Bà đuổi cậu: “Cần làm gì thì làm đi.”
“Dù sao cũng chẳng cần làm gì.”
“Xem ti vi.”
“Hứa Tuế coi mấy cái con không thích?”
“Xem cái gì?”
“Chương trình chuyển hình.” Trần Chuẩn nói: “Một đám cả trai cả gái cứ cười ngu ngu.”
“Có cái tật, ai đời tết nhất coi mấy cái đó.” Ngưng một lúc, Hách Uyển Thanh đưa đống cần tây còn lại cho cậu: “Vậy con nhặt cái cần tây đi.”
“Vâng.” Trần Chuẩn trả lời dứt khoát, cậu xắn tay áo, trước tiên là cậu ra vòi nước rửa tay kỹ càng trước, cậu cầm bó cần tây lên lắc lư, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ khúc nào.
Hách Uyển Thanh đi đến làm mẫu: “Nhặt lá ra, rồi cái thân còn lại bẻ đôi ra, đừng có bẻ đứt, tước ngược những cái sợi cứng, giống như tước đậu que vậy đấy, biết chưa?”
Trầm Chuẩn gật đầu, cậu làm mấy lần là đã có kinh nghiệm, làm vừa nhanh vừa chuẩn.
Cần tây để tối gói sủi cảo, băm nhuyễn xong, phải chần qua nước.
Nước trong nồi sôi lên, Hách Uyển Thanh dùng vợt lưới vớt cần tây ra, bà vẫy vài lần: “Thật ra có thể bỏ qua bước này, không cần chần cần tây mà trộn hẳn vào nhân sủi cảo ăn cũng ngon lắm, nhưng Hứa Tuế chê cứng, làm như vậy thì con bé còn ăn được thêm mấy cái.”
Nhắc đến Hứa Tuế khiến Trần Chuẩn bất giác cong môi: “Cô ấy ăn mì cũng thích ăn mềm nhũn.”
Trời mùa đông ngày ngắn, ngoài cửa sổ trời đã dần chuyển tối.
Nhà đối diện đèn điện sáng trưng, nhất là hôm nay, trước cửa sổ đều treo đèn lồng màu đỏ thật to, khiến không khi càng trở nên vui vẻ náo nhiệt.
Hứa Tuế cũng mở đèn lồng ngoài ban công nhà mình, bốn góc khung cửa sổ còn có đèn lồng đủ màu nhấp nháy liên tục gia tăng bầu không khí.
Cô chống khuỷu tay lên cửa sổ, hít một hơi không khí lạnh lẽo khô ráo, thấy có một đoàn xe lửa chạy từ xe đến, khói đen xuyên qua liên tục giữa rừng cây khô héo.
Không biết Trần Chuẩn đứng cạnh cô từ khi nào: “Nhìn gì thế?”
Hứa Tuế hất cằm: “Hôm nay là giao thừ, không biết ai xui xẻo phải ở lại trực.”
Trần Chuẩn hỏi: “Lúc bác trai còn trẻ, có gặp phải tình huống này không?
Hứa Tuế gật đầu: “Bố em là công nhận đường sắt, có một năm em và mẹ phải đón giao thừa với ông ở trạm giác. Hình như hồi năm em tám chín tuổi ấy, còn nghe nói xe lửa cán chết một người đàn ông lang thang, quần áo nón mũ của người ta ném ở ngay đống rác ngoài hàng rào bảo vệ trạm giác.” Cô chống cằm, nhìn sang Trần Chuẩn: “Tối hôm dó em sợ quá, nên vẫn còn nhớ đến giờ.”
“Không phải em gan lắm à?”
“Lúc đó còn nhỏ, gần đầu tiên tiếp xúc với cái chết ở khoảng cách gần như vậy, sao mà không sợ được.”
“Bây giờ thì sao?” Trần Chuẩn hỏi.
“Đỡ hơn rồi.”
Hai người trò chuyện bậy bạ vài câu, rồi lại cảm thấy ngày lễ tết vui vẻ mà lại nói những chủ đề không may mắn này, thế là nói sang cái khác.
Trần Chuẩn niết mấy ngón tay cô đang đỡ dưới cánh tay: “Mùng ba anh về trung tâm để trực, em có đi không?”
“Trực mấy hôm?”
“Tầm khoảng hai ngày.”
Hứa Tuế giơ tay nắm tay cậu: “Được chứ, ngày nào anh về?”
“Chắc ngày mai.”
“Vậy mùng ba tự em đi.”
Hai người nghĩ gì thì nói đó, đứng ngoài sân thượng tầm mười lăm phút.
Nhà Hứa Tuế ăn cơm tất niên khá sớm, gần mười hai giờ còn một bữa sủi cảo.
Bây giờ trên bàn đã bày đến batr món, Hách Uyển Thanh còn đang làm món cuối cùng là Phật nhảy tường kinh điển.
Không lâu sau, Hứa Tuế và Trần Chuẩn lạnh lẽo đi vào nhà, Hách Uyển Thanh cũng đã bê tô sứ lên.
Trên bàn cơm có cả rượu vang và rượu trắng, Hứa Tuế rót nửa ly rượu trắng, Trần Chuẩn uống rượu vang.