Trần Chuẩn đi rửa nho.

Cậu không cho nguyên cả chùm nho vào nước, mà cậu cắt từng quả, vẫn còn để lại một chút cành, cắt cả chùm thành từng quả, sau khi rửa qua nước một lượt, cậu lại ngâm qua nước muối pha loãng một lúc.

Có một cánh tay từ sau giơ ra, lén ăn một quả.

“Ngọt quá.” Hứa Tuế nói.

Lúc cô định bốc thêm quả nữa, thì Trần Chuẩn đã giữ cổ tay cô, vẫy sạch nước cho cô, rồi gạt ra sau.

“Không phải mua cho em ăn à?” Cô hỏi.

Trần Chuẩn vứt hai quả bị nứt: “Còn chưa rửa sạch mà.”

Hai tay Hứa Tuế đặt lên lưng cậu chùi lau vài lần, lầm bầm: “Cũng ra vẻ đó chứ.”

Trần Chuẩn không quay đầu, nhưng cảnh cáo cô: “Còn lau tay bằng vào áo anh, coi coi anh có xử đẹp em không.”

Hứa Tuế rụt tay: “Học từ đâu ra thế?”

“Bố anh.”

Hứa Tuế thấy cậu không được vui vẻ lắm, đoán chắc là sáng nay đi bị Hách Uyển Thanh đả kích rồi.

Một góc dưới đất có đặt thùng quýt, cô cầm mấy trái, lựa trái to nhất để lột vỏ, đút đến miệng cậu: “Há miệng.”

Trần Chuẩn chả có bụng dạ nào mà ăn, thế là nghiêng đầu né: “Em ăn đi.”

Hứa Tuế lại rướn người, dỗ dành cậu: “Mau lên, mở miệng ra.”

Trần Chuẩn đành quay đầu, nghe lời cô ngậm múi quýt, quả quýt mộng nước cắn ngập răng, hương vị ngọt ngào mát mẻ.

“Ngọt không?” Cô lại lột tiếp.

Trần Chuẩn gật đầu.

Hứa Tuế hỏi: “Khi nảy mẹ em nói gì với anh?”

“Còn nói gì nữa, khuyên anh từ bỏ đi.”

Hứa Tuế chia quả quýt ra làm đôi, một nửa cô ăn, một nữa đút cho cậu: “Vậy thì từ bỏ đi.”

Trần Chuẩn quay đầu liếc cô, cứ như sợ cô đạt được ý đồ vậy, cậu cắn răng nói: “Mơ đi.”

Hứa Tuế cười nhẹ: “Vậy thì anh còn buồn rầu gì nữa.”

“Cũng không thể nào cứ căng thẳng như vậy được.”

“Không đâu mà.” Hứa Tuế nói: “Mẹ em là kiểu người cứng miệng mềm lòng, bà trách em thoát khỏi tầm kiểm soát của bà, lúc nào cũng tiền trảm hậu tấu, thêm nữa là sợ mình không hạnh phúc, lỡ sau có chia tay, sẽ ảnh hưởng quan hệ hai gia đình, em với anh cũng bị đả kích. Cho bà chút thời gian thích ứng đi, khi nào bà qua được cái mốc này, thì những chuyện sau đó sẽ thuận lợi cả thôi.”

Quả nhiên là hai mẹ con hiểu nhau rõ hơn, những gì cô nói gần hệt như Hách Uyển Thanh vừa mới nói.

Cậu xoay người lại, cánh tay chống lên kệ bếp, cũng ngoắc tay lấy một quả quýt.

Mặt trời đã lên cao, phòng bếp lại nằm ở hướng đông, vừa hay có thể đón chào những tia sáng đầu tiên, ánh sáng xuyên qua kính thủy tinh, mạ một lớp ánh vàng lên kệ bếp đá hoa cương.

Trần Chuẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, sau khi lột quyết xong, cậu cũng chia làm hai, mình ăn một nửa, một nửa đút cho Hứa Tuế.

Cậu tự giễu: “Một mình em mất hết tám năm, đừng nói là xử lý bác gái lại tốn thêm tám năm nữa chứ.”

Hứa Tuế cười thành tiếng, nghĩ ngợi, rồi quay sang nhìn cậu: “Vậy… những điều mẹ em lo lắng có dư thừa không?”

Thật ra câu hỏi thế này chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng cô vẫn hỏi một cách ấu trĩ vậy đó.

Trần Chuẩn cũng nhìn sang cô, bỗng nhiên cậu phát hiện, sau khi trải qua rất nhiều chuyện, cậu vẫn không cách nào mang đến cho cô đủ cảm giác an toàn. Có lẽ đây là căn bệnh chung của các cô gái.

Cậu ngẫm nghĩ một lúc, giơ tay niết cổ cô, ngón tay lướt nhẹ trên da cô: “Mình sinh đứa con trước đi.”

Hứa Tuế ngỡ ngàng: “Anh điên rồi!”

Trần Chuẩn nói: “Không phải cổ đại có vụ đẻ trước cưới sau à, mình cũng noi theo đi, vừa có thể giải quyết vấn đề của bác gái trong chỉ một lần, cũng là cam kết cho em và anh.”

Nhìn dáng vẻ của cậu, Hứa Tuế không nghĩ là cậu đang đùa, con người Trần Chuẩn có cái tính nói là phải làm rất quyết liệt, bỗng chốc cô thấy hối hận vì khi nảy đã hỏi sai rồi.

Hứa Tuế hơi nghiêng đầu, chỉ vào bồn nước: “Rửa nho xong chưa?”

“Ý kiến của anh thế nào?”

Hứa Tuế nhấc chân đi: “Em thử coi ngon không.”

“Quay lại.” Trần Chuẩn ôm eo không cho cô nhúc nhích, nhét cô vào lòng, kề vào tai cô nói: “Nhớ em rồi.”

Giọng của cậu trở nên khàn ngay lập tức, chủ đề cũng trở nên không đứng đắn, ba chữ này đâu có đơn giản như trên mặt chữ.

Hứa Tuế rụt vai trốn: “Đừng có quậy, mẹ vào liền bây giờ.”

“Tìm lúc nào nhé?”

“Anh muốn cũng được.” Hứa Tuế gấp gáp thoát khỏi cảnh này.

Hách Uyển Thanh vừa vòng qua hành lang là đã nghe tiếng trong nhà bếp, hai đứa cứ thì thầm to nhỏ, vừa nói vừa cười.

Bà dừng bước, không đi vào đó nữa, ở góc này chỉ thấy được bồn rửa và một góc bếp thôi.

Trên kệ bếp đã chất một ụ vỏ quýt rồi, có một lúc thôi, mà hai đứa nhỏ đã xử hết nửa thùng.

Hách Uyển Thanh thấy cái đống vỏ quýt đó còn tức hơn, bả cũng thấy nản lòng, thầm nói đã can thiệp suốt mấy ngày rồi, mà cũng chẳng thấy hai đứa này có thay đổi gì.

Bà quay người về phòng, tiếng đóng cửa làm mọi người sợ hết hồn.

Hứa Khang đang mặc áo khoác, ngồi ở bàn nhỏ cạnh giường nghiên cứu vé số, ông bị tiếng đó làm cho run cả người lên, ngẩng đầu hỏi: “Ai lại chọc bà rồi?”

Hách Uyển Thanh quay lưng lại với ông ngồi ở trên giường, giọng cọc cằn: “Đừng có mà cứ nghiên cứu mấy tờ vé số rách của ông nữa, đâu có dễ gì mà trúng được năm triệu, có thời gian thì lo mà quản con gái của ông đi.”

Hứa Khang đẩy kính lão lên cao: “Con gái tôi ngoan quá thôi, quản gì nữa?”

Hách Uyển Thanh nói: “Nó sắp chạy theo thằng nhóc kia rồi, đến lúc đó ông đừng có mà khóc.”

“Không phải bà thích thằng bé lắm à?”

“Nó cưới về cho tôi một đứa với nó cưới Hứa Tuế làm sao mà giống nhau được.” Hách Uyển Thanh nói: “Nếu làm con ghế, thằng bé không phải là sự lựa chọn hoàn hảo trong lòng tôi.”

“Không quan trọng.”

“Ông…”

Hứa Khang đặt bút trong tay xuống, mặc dù bệnh đó, nhưng đầu óc ông lại rất sáng suốt: “Đừng có mãi nghĩ sẽ sắp xếp cuộc đời cho người khác, con gái không thể nào sống như thể bà mong muốn được, thân làm bố mẹ, mình chỉ cần cho con ý kiến lúc con cần là được rồi, quyền lựa chọn vẫn ở con.”

Hách Uyển Thanh tức không muốn nói.

Hứa Khang nói tiếp: “Ban đầu bà ép con đi xem mắt, không phải Hà Tấn phù hợp với tiêu chuẩn của bà lắm à, kết quả thì thế nào? Bà cảm thấy con nó vui lắm thích lắm à? Đừng làm những việc như thế nữa, đừng có giày vò mãi thế, yên lòng đi, cũng để mình nhẹ nhàng hơn chút.”

“Nhưng ban đầu là do…”

Hứa Khang hiểu nỗi khổ tâm của bà, ông gắng sức rê người qua, vỗ vai bà: Tôi vẫn kiên trì được thêm vài năm, đừng có gượng ép con nó, cứ để nó đi.”

Hách Uyển Thanh ngồi trên giường hồi lâu không nhúc nhích, những gì Hứa Khang nói toàn là lý lẽ, nhưng đàn ông vẫn lý trí hơn, đối với người làm mẹ chuyện chung thân đại sự cả đời của con gái sao bà không lo lắng đi được.

Hách Uyển Thanh rầu rĩ: “Tôi không muốn Hứa Tuế phải tổn thương.”

Hứa Khang lắc đầu, thở dài: “Không sợ tổn thương, đời người ai mà thuận buồm xuôi gió đâu.”

Hách Uyển Thanh không nói nữa, bà cứ ngồi thế trên giường một lúc, thấy đống quần áo đã giặt khô sáng nay lấy từ trên giá xuống, bà kéo đến trước mặt, gấp gọn gàng từng cái một, sau khi gấp xon thì tâm trạng cũng đã bình thường lại rồi.

Bà đứng dậy chuẩn bị xuống bếp nấu bữa sáng.

Hứa Khang lại gọi bà, dặn dò những lời còn lại: “Mọi chuyện hãy nghĩ theo hướng tích cực, tôi thấy Tuế Tuế còn vui hơn bất cứ lúc nào, chưa chắc đã bị tổn thương, hai đứa cũng là thanh mai trúc mã, tình cảm đâu có yêu ớt thế.”

Hách Uyển Thanh nắm tay nắm cửa không lên tiếng, dừng vài giây, mới mở cửa đi ra ngoài.

Những gì Hứa Khang nói bà có nghe lọt tai ít nhiều, sau đó khi thấy hai đứa dính lấy nhau bà cũng chẳng quá bực bội nữa, nhưng vẫn cứ sầm mặt, không xem trọng cuộc tình này là mấy.

Tối đó dùng bữa xong, Trần Chuẩn và Hứa Tuế dọn hết bát đũa cũng như thức ăn thừa ào nhà bếp, hai người muốn dọn rửa, nhưng Hách Uyển Thanh không cho.

Tối nay ăn uống đơn giản, nên dọn dẹp cũng nhanh chóng.

Lúc bà lau sạch tay ra khỏi nhà bếp, thì ba người còn lại đang ngồi ở sô pha xem tivi.

Hứa Khang dựa vào một đầu tay vịn sô pha, hai đứa nhỏ thì ngồi thoải mái ở giữa.

Thấy Hách Uyển Thanh đi ra, Trần Chuẩn theo tiềm thức xê mông qua một bên, để một chỗ trống giữa hai người cho bà ngồi.

Cậu phản ứng như thế lại khiến Hách Uyển Thanh không thoải mái.

Bà đá chân Hứa Tuế, kêu cô ngồi vào giữa: “Để mẹ ngồi ngay đây tựa người một lúc.”

“Ồ.” Hứa Tuế xê qua kế Trần Chuẩn.

Phòng khách không mở đèn trần, chỉ để ngọn đèn tờ mờ sáng ngay hành lang.