Vào một ngày hè nọ vào năm trước.
“Nà~, trước khi đến nhà bà, tôi đi mua kem được chứ Lily?”
Trên đường đến nhà Lily, do không chịu nỗi cơn nóng nữa mà Saito đòi đi mua kem.
“Cũng được, mà còn vài phút nữa là tới rồi. Không nhịn được hả?”
“Không được. Nóng quá sắp tan chảy tới nơi rồi.”
“Th-, thế hả. Vậy tới tiệm bánh kẹp xem có bán kem hay không.”
Lily cạn lời khi chỉ còn vài phút nữa là đến nhà mà cậu không chịu đựng nỗi, nhưng thật sự là tình trạng khẩn cấp với cậu rồi.
Thật sự nếu không ăn gì thì cậu sẽ tan chảy đi mất, và khi quyết tâm cầu xin rồi thì Lily miễn cưỡng chấp nhận.
Và họ đã đến tiệm bánh kẹo nhỏ ở ngay gần đó.
“Cô à. Cho 1 cây Gari〇ri ạ.”
“Đây. 150 yên nhé.”
“Vừa đúng 150 yên đây ạ.”
“Cảm ơn.”
Vừa vào tiệm, Saito gọi bà cô đang trông tiệm để mua cây kem trong tủ lạnh.
Ngồi xuống băng ghế bên cạnh rồi thì Saito xe bọc và tận hưởng một cách sảng khoái.
“A~ ngon quá~. Sống lại rồi~”
“Nhìn ông ăn ngon lành ghê, làm tôi cũng muốn ăn kem rồi. Nè~ nè~, mua cho tôi một cây đi, tí nữa tôi trả tiền cho.”
Saito trông hạnh phúc ra mặt khi độ lạnh và ngọt của cây kem đang thấm dần vào cơ thể đã mệt mỏi vì cái nóng.
Nhìn gương mặt đó của cậu bạn thuở nhỏ, Lily trở nên muốn ăn kem rồi nhờ cậu mua, tí nữa sẽ trả tiền.
“A~, xin lỗi. Lúc nãy vừa xài hết tiền luôn rồi. Mà nhất thời thì trong thẻ Suic〇 của tôi có tiền nhưng mà—”
“Xin lỗi nhé~ Chỗ cô không thể xài Suic〇 được.”
“—Là thế đấy.”
“Ểể~ sao lại như thế chứ~”
Nhưng xui thay trong ví của Saito không còn tiền nữa.
Cậu có bỏ tiền vào IC card có thể dùng ở cửa hàng tiện lợi, nhưng tiệm bánh kẹo cũ kỹ thì lại không thể.
Biết được chuyện đó, Lily tỏ vẻ thất vọng.
“Ăn một miếng không?”
“Ăn hết rồi nói thế, bộ muốn chọc tôi tức hả?”
“Hả~! Từ lúc nào mà.”
Thấy bạn thuở nhỏ của mình như vậy, Saito thấy tội nghiệp mà chìa cây kem ra và mời cô cắn một miếng.
Nhưng mà, cây thì có, còn kem thì chẳng còn đâu.
Dường như là Saito đã sàn phẳng hết trong vô thức rồi.
“Hứm~, thôi được rồi. Về nhà đằng nào cũng có kem mà, nào, đi về nhanh thôi.”
“Oi oi, đừng có dỗi mà. A~—”
Lily khó chịu khi không thể ăn kem, cô đứng dậy rồi thì bước đi, bỏ Saito lại một mình.
Saito nhìn thấy Lily như vậy, biết là đã trở nên rắc rối nên định đuổi theo cô, nhưng nhận ra chuyện nọ mà đã dừng chân lại.
Sau đó, lúc mà Lily đã đi được khoảng trăm mét thì cuối cùng Saito cũng đã đuổi kịp.
“Hà~ hà~, đừng có giận lên như thế vì không được ăn kem chứ. Bộ bà là con nít hả.”
“Tôi không có giận. Ông mới là con nít đó. Cắn cả một miếng to mà quên luôn thưởng thức hương vị còn gì.”
Saito thấy hứng thú vì từ tiểu học cho đến cao trung, cô vẫn dỗi vì chuyện như thế.
Nhưng mà đối với Lily, bị chìa cái cây chẳng còn gì ra như thế đúng là một cú sốc thật to lớn, sao mà cô có thể thấy thoải mái cho được.
“A~, thế hả. Tưởng bà thành thật nhận lỗi rồi thì tôi sẽ cho bà cái này vậy mà.”
“Ể~, sao ông lại có thêm một cây kem đấy?”
“Trúng thưởng.”
“Đùa à. Vậy cho tôi đi.”
Nhưng khoảnh khắc mà cô biết Saito đang cầm thêm một cây kem nữa thì sự việc đã chuyển biến.
Lily mặt mày sáng rực lên, cô vươn tay đến cây kem mà Saito đang cầm nhưng ngay trước đó đã bị cậu tránh đi.
Gương mặt Saito mà Lily đang nhìn thấy cũng đã chuyển biến sang tinh ranh.
“Không cho. Tại bị xem thường, bị nói là con nít này nọ nữa, nên cây này tôi ăn luôn.”
“Ưwa~n, xin lỗi. Lỗi của tôi. Xin lỗi mà, cho tôi cây kem đi~!”
“Ểể~, tính sao đây ta~”
“Nếu Saito đã muốn thế thì tôi đành phải miễn cưỡng.”
“Ưwa~, chờ đã, sao lại thành thế này.”
Saito cho đến ban nãy còn u uất vì bị xem thường, giờ đã tươi tắn đung đưa cây kem trước mặt và chọc Lily. Đến khi cô thay đổi tâm trạng đến tấn công cậu thì cậu mới hối hận vì mình đã làm quá.
Cho đến khi về đến nhà Lily, hai đứa đã đành phải rượt đuổi lấy nhau.
Trong lúc đó thì cây kem kia đang tan chảy ra hết rồi.