Cái lạnh mùa đông tháng ba vẫn chưa tan.

Saito và Lily xuất hiện từ trong một chiếc xe nọ.

“Lạnh quá~”

Vừa mới bước ra khỏi xe, Saito đã co mình lại vì cái lạnh.

Rồi thì một mỹ nữ tóc vàng xinh đẹp nhìn ra từ cửa sổ ghế lái.

“Mang theo khăn choàng CHỨ? Saito-KUN.”

Mỹ nữ xinh đẹp đang nói mà có chút bập bẹ này là người mẹ Lucy của Lily.

Cũng vì đã quen từ xưa, Saito được bà chăm sóc như thể là con của mình vậy.

“A~……tầm này thì không sao đâu ạ.”

“Vậy thì mẹ đưa con đi. Con quên mang theo mất rồi.”

“Oh~ hiếm khi mới thấy Lily quên HA.”

Nhưng được một lúc thì không còn lạnh như lúc vừa ra khỏi xe nữa, nên Saito từ chối nhận khăn choàng mà thay vào là Lily.

“Mẹ trông chờ kết quả tốt NHÉ.”

“Cảm ơn vì đã đưa cháu đến ạ.”

“Con đi nha mẹ.”

“Bái bai de~SU.”

Lucy có công việc sau đó nên họ đã chia tay nhau.

Saito nói lời cảm ơn vì được bà đưa đến, Lily thì tiễn với tâm trạng với mọi khi rồi thì bà Lucy khởi động xe rồi đi khỏi bãi đỗ.

“Vậy rồi, mình đi thôi.”

“Ừm.”

Sau khi tiễn bà rồi thì hai người đi đến tòa nhà to lớn kia.

Hướng mà họ đang đến là tấm bảng ở sân trường.

Nơi đó có dán kết quả thi cử.

“Nà~ nà~, bà nghĩ mình đậu không, Lily?”

Trên đường, Saito hỏi Lily xem cô có tự tin hay không.

“Tôi làm bài tốt lắm nên chắc không sao đâu. Ông thì sao?”

Đáp lại, Lily trả lời có lẽ cô sẽ đậu mà không có chút háo hức, sau đó hỏi ngược lại Saito.

“Không biết nữa, chả nhớ gì hết.”

So sánh với Lily học rất giỏi, Saito thì học kém nên mùa thi cậu đã rất bận rộn.

Cậu không còn nhớ mình đã học gì, đã giải gì nữa.

Thế nên cậu không biết mình làm bài được không, chả rõ kết quả nữa.

Chỉ là, bây giờ cậu đang mang tâm thế làm những gì có thể làm rồi nên có rớt cũng chẳng còn cách nào khác nữa.

“A~, thấy rồi kìa.”

“Ưwa~,……đông người quá.”

“Đừng khó chịu ra mặt thế chứ, đi thôi nào.”

“H-, hay là mình chờ cho bớt người một chút đi?”

“Không chờ.”

Đi được một lúc thì đã có thể thấy tấm bảng. Saito cất tiếng chỉ đến thì Lily cau mày trước đám đông.

Saito muốn nhanh chóng nhìn kết quả nên cậu đã kẹp lấy cánh tay của Lily rồi kéo cô đến chỗ đám đông.

“A, có số của tớ rồi. Hoan hô——!”

“Chết tiệt~~, tại sao lại không có số của mình chứ! Thôi hết rồi——!”

“Xin lỗi, xin lỗi. Ô~, có thể xem từ đây này.”

Vừa xin lỗi dòng người đang la hét thảm thiết trước kết quả thi cử vừa chen lấn vào, đến chỗ có thể thấy được tấm bảng rồi thì Saito reo hò lên trông mừng rỡ.

“A~, có số của tôi rồi.”

“Thiệt hả!? Ở đâu.”

“Kìa, ở đằng đó.”

“Giỏi ghê ta, chúc mừng bà! Ờ mà, giờ đâu phải lúc vui mừng kết quả của người khác chứ. Số của mình……có rồi.”

Rồi thì Saito bàng hoàng khi thấy số của cả hai trên tấm bảng.

Tuy là có tự tin rằng bản thân mình đã học nhiều hơn người ta trong mùa thi cử, nhưng cậu đã chẳng nghĩ rằng mình lại có thể đậu ngôi trường danh môn này.

Saito véo má mình xem có phải mơ không, cơn đau điếng ấy đã bảo cậu đây không phải là mơ.

“Thiệt hả trời thiệt hả trời, trời ơi. Tôi đậu trường cao trung Seira rồi, tin được không Lily!?”

Thứ ập đến Saito đã chấp nhận hiện thực chính là niềm vui ngập tràn.

Vừa reo hò với khẩu điệu như thể là của gyaru, Saito vừa ôm thật chặt lấy Lily.

“Ưwaa~, khoan đã, biết ông vui nhưng đừng có đột nhiên ôm người ta chứ! Xấu hổ quá!”

“Hahaha~, không thể đâu!”

Sau đó, Lily khẩn cầu Saito dừng lại vì cơn đau từ cái ôm chặt kia, nhưng vì sướng rơn mà cậu từ chối ngay tắp lự.

Thế là Lily được Saito ôm thật chặt cho đến khi mà cậu thấy thỏa mãn.