Tôi không biết liệu đây có phải kết thúc câu chuyện của Chisome và Shinra-san không, và tôi cũng không biết phải nói gì.
Nhưng Chisome gật đầu hài lòng và đứng lên, trông em ấy khá sảng khoái.
“Em đi vệ sinh một chút đây.”
“A-Aah…”
“Kaa-san đừng làm gì kì lạ với Nii-san đấy.”
Nói thế, Chisome rời khỏi phòng.
Mashiro đang đứng ở cạnh tôi,, nhưng em ấy lấy cái ghế gần đó rồi đặt bên tôi và ngồi xuống.
“... Bất ngờ thật. Ta chưa từng nghĩ một cô gái giống hệt Chisome lại là nguồn gốc sức mạnh của con bé.
“Đây là lần đầu cô thấy em ấy à?”
“Ừ. Ta mới thấy lần đầu đấy… con bé dễ thương quá, dễ thương, nhưng có vẻ ta không thể yêu con bé được.”
Một lời tuyên bố rõ ràng.
Không cần lựa chọn lời nói, và thật dễ để hiểu rằng cô ấy không thể yêu Mashiro từ tận đáy lòng.
Có vẻ Mashiro cũng không quan tâm lắm, chỉ nhìn cái bánh và Shinra-san.
“Muốn ăn không? Ta không phiền đâu.”
“Con sẽ ăn!”
Chà, cái bóng đã nhấp nháy kể từ khi Chisome ăn bánh rồi, và tôi nghĩ rằng em ấy muốn ăn lắm, Mashiro dễ thương quá nên không khác được.
Tôi nói khi xoa đầu Mashiro.
“Từ góc nhìn của con, Chisome và Mashiro đều dễ thương nên không khác được. Càng dành nhiều thời gian hơn với hai em ấy, cảm xúc đó lại càng lớn hơn… và cứ thế, cả hai đã trở thành người yêu.”
“... Không thể tưởng tượng nổi.”
“Vậy à? Góc nhìn của con có hơi phức tạp, nhưng em ấy hiện tại rất nổi tiếng ở trường đấy. Không chỉ với con trai, mà còn cả con gái nữa.”
“Cả con gái nữa á?”
“Vâng”
À, Shinra-san sốc rồi.
Chà, lời nói và hành động Misora, Yuika, và Akane có hơi nguy hiểm, nhưng không hề có tình cảm lãng mạn nào trong đó, có hơi khác khi nói em ấy nổi tiếng với cả con gái, chắc thế. Nhưng nếu bạn thấy được em ấy nổi tiếng và dễ thương cỡ nào thì cũng không sai khi nói vậy.
“Con yêu Chisome nhiều đến mức hết cứu nổi rồi. Đến mức mà con không thể tưởng tượng ra một tương lai không có em ấy… Tất nhiên là cả Mashiro nữa.”
“.........”
“Ừm… Shinra-san”
“Gì vậy?”
Tôi không biết có ổn không nếu yêu cầu cô ấy làm điều này.
Nhưng tôi muốn Shinra-san cảm nhận hơi ấm của hai em, dù theo cách nào đi nữa.
“Chỉ một lần thôi. Cô có thể chạm vào Chisome và Mashiro không?”
“e?”
“Hai em ấy ấm lắm. Họ không khác gì người thường chúng ta đâu.”
Tôi đã chuẩn bị để nghe những lời lăng mạ, nhưng Shinra-san lại không nói gì cả.
Có lẽ tôi hơi quá khi yêu cầu cô ấy mà không để Chisome hay Mashiro nói gì, nhưng tôi muốn cô ấy biết dù chỉ một lần thôi–Sự ấm áp của hai em.
“Cũng được.” (Shinra)
Trước khi tôi nhận ra thì Mashiro, người đã ăn xong cái bánh, đã đứng trước Shinra-san rồi.
Chỉ là… cảnh tượng đã bị phá hủy bởi miếng bánh trên má, nhưng hình như Mashiro không nhận ra.
“... Cứ tưởng cậu định nói gì, thật vô nghĩa. Đứng yên đi, có bánh trên má này.”
Shinra-san lau cái bánh dính trên má Mashiro bằng chiếc giấy cô đang cầm.
Vào lúc đó, biểu cảm cô ấy không thay đổi gì, và cô ấy cũng thế, nên tôi cười gượng và nghĩ đó là một thất bại.
Tuy nhiên, có một chút thay đổi khi Chisome quay lại.
“Chisome”
“Vâng?”
“... Đứng yên đó.”
“???”
Shinra-san đứng lên và bước về phía Chisome.
Trước sự đột ngột đó, không chỉ Chisome mà cả Mashiro cũng bất ngờ và tròn mắt, liếc nhìn tôi liên tục.
“.........”
Shinra-san chậm rãi giơ tay và đặt lên đầu Chisome.
“... Kaa-san?”
“... Hmm, không có gì thay đổi cả.”
Rồi cô ấy cũng đặt tay lên đầu Mashiro sau đó, không xoa đầu hay làm gì cả, chỉ chạm vào thôi.
Chisome, người đang nhìn chằm chằm vào bàn tay đang dần rời khỏi em ấy, đặt tay mình lên đầu và nhìn Shinra-san, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.
“Con đã làm xong những gì cần làm rồi, phải không? Vậy thì về đi. Không còn gì để nói đâu.”
“Hmm… Con hiểu rồi. Vậy thì về thôi, Nii-san.”
“Ư-Ừ…”
… Chà, tôi nghĩ như này cũng tốt.
Chisome giục tôi đứng dậy; tuy nhiên, vẫn còn một thứ mà tôi phải nói với Shinra-san.
“Ừm, Shinra-san–”
“Cậu không cần lo về tiền đâu. Hay đúng hơn, số tiền được chuyển vào tài khoản là của cậu–đừng ngần ngại, cứ dùng đi.”
“Uhhhh….”
Đúng, chuyện tôi cần nói là về vấn đề tiền bạc.
Lí do mà chúng tôi có thể sống thoải mái cho đến giờ là do Shinra-san vẫn chuyển tiền cho chúng tôi.
Đó là một khoản tiền lớn mà bạn có thể dùng bao nhiêu cũng không hết, nhưng tôi cũng không định lãng phí, nhưng… Tuy nhiên, tôi cũng không thoải mái lắm khi lúc nào cũng nhận được tiền.
“Ta đã nói từ trước rồi. Vì đã giao con gái duy nhất của mình cho cậu, bên này cũng nên trả số tiền đền bù lớn. Cậu không cần ngại. Nếu cậu thích sống cùng nhau, vậy thì cứ sống như cậu muốn và ở cùng người cậu thích.”
Khi Chisome và tôi nhìn nhau, em ấy cười khúc khích.
“... Chà, có lẽ… Kaa-san cũng được, phải không?”
“............”
Và lần cuối, Shinra-san nói.
“Chisome, con đã tự tin nói với mẹ rằng con hiện tại đang rất hạnh phúc. Nếu thế thì hãy chứng minh đi. Mẹ đã lùi việc của mình lại để nói chuyện với con đấy.”
“Kaa-san không cần phải nói như thế đâu.”
“Về đi. Hỏi và trả lời thế là đủ rồi.”
“Vâng, vâng– cảm ơn, Kaa-san.”
“..........”
Rồi chúng tôi ra ngoài.
Khi chào Tachibana-san đã nhìn thấy chúng tôi từ cổng, Chisome vỗ tay lại, nói “Phải rồi” và lấy gì đó ra khỏi túi.
“Tachibana-san. Chị có thể đưa cái này cho mẹ em không?”
“Thứ này… Fufuu, chị hiểu rồi.”
Thứ Chisome vừa đưa cho Tachibana-san là một bức ảnh.
Bức ảnh chụp ba bọn tôi, tất cả đều tươi cười.
“Vậy thì về thôi, Nii-san, nhà của chúng ta.”
“Ừ”
Lần này, tôi không biết chắc chắn lắm, tốt hay không.
Nhưng, nếu Chisome, người đang đi bên cạnh tôi, trông thỏa mãn, thì tôi chắc rằng nó ổn rồi… Bằng cách nào đó, tôi lại có cảm giác mình sẽ có cơ hội gặp lại Shinra-san một lần nữa, và tôi không thể tin được đến đây là kết thúc.
(... Chà, mình chỉ nghĩ rằng lần này ổn rồi.)
Đó không phải một bầu không khí tệ, nên tôi cũng thỏa mãn mà về nhà như Chisome.