“Này Chisome”

“Sao vậy?”

“Em biết đấy, anh đang đi bộ trong hành lang trường hay gì đó à?”

“Ahaha, so sánh tốt đấy!”

Hơi khác so với trường học, nhưng độ lớn của hành lang cho tôi cảm giác giống như đang đi qua hành lang ở trường vậy.

Người phụ nữ đang đi trước chúng tôi, người được cho là Tachibana-san, không nói lời nào sau khi chúng tôi nói chuyện một chút ở bên ngoài.

“.....”

“Anh đang lo lắng à?”

“... Một chút.”

“Cứ thư giãn thôi. Em sẽ ổn thôi dù có nói gì, chúng ta đâu có đến đây để đánh nhau đâu.”

“Em nói đúng.”

“Nhưng em tự hỏi bà ấy có bất ngờ không khi em tự móc mắt mình ra~”

“Con gái không nên nói mấy thứ như thế đâu.”

“Vâ~ng♪”

Nhân tiện, khi chúng tôi đang nói chuyện như này, Mashiro đang trốn trong bóng của Chisome và vẫn chưa ra ngoài.

Chắc Mashiro nghĩ hôm nay là một ngày quan trọng đối với Chisome, và đó là lí do mà em ấy vẫn ẩn mình… Mashiro đã trở thành một đứa trẻ tinh tế rồi.

“Đến nơi rồi. Và cậu là…”

“Nii-san cũng sẽ vào cùng. Ý em là, bởi anh ấy là gia đình hiện tại của em, và anh ấy là người yêu quý giá, nên được mà, phải không?”

“... Tôi hiểu rồi.”

Tachibana-san nhanh chóng cúi đầu và lùi lại.

Khi Chisome gõ cửa *cộc cộc*, giọng nói quen thuộc của người phụ nữ phát ra từ bên trong.”

“Vào đi.”

“Đi thôi, Nii-san”

“Ừ”

Chisome mở cửa và bước vào.

Bên trong căn phòng có một người phụ nữ đang ngồi trên ghế, uống trà hoặc nước gì đấy trong cốc một cách thanh lịch.

Cô ấy, giống hệt Chisome, vẫn đẹp như trước, và ánh nhìn chằm chằm đó xuyên qua chúng tôi.

(... Cô ấy vẫn đẹp như ngày nào.)

Đương nhiên rồi, cô ấy đẹp như Chisome mà.

Sau khi nhìn Chisome và mở hơi to mắt, cô ấy chuyển ánh nhìn sang tôi và nói.

“Chào mừng. Đã được một thời gian rồi nhỉ?”

“Vâng. Nhưng con chưa từng nghĩ chúng ta sẽ gặp lại nhau như thế này.”

“Đây cũng thế— Chisome, ta chưa từng nghĩ rằng sẽ gặp được con lần nữa.”

Ánh nhìn chuyển từ tôi sang Chisome.

Những lời cô ấy nói không chứa đựng tình cảm yêu thương dành cho đứa con gái mà giống như người lạ vậy.

“Cứ ngồi xuống đi. Vì hai người là khách nên để ta chuẩn bị trà và đồ ngọt.”

“e? Thật sao? Nhân tiện thì có bánh phô mai không ạ?”

“Có. Con từng thích chúng mà.”

“Có vẻ là có rồi, Nii-san! Ngồi xuống đi!”

“O-Ou”

Tôi không hiểu lắm, nhưng tôi nghĩ rằng bầu không khí đã không còn nặng nề nữa.

Khi Chisome giục tôi đến bàn, em ấy chắp tay lại và bắt đầu ăn bánh.

“Un. Ngon thật đấy.” (Chisome)

“... Sheesh, nghĩ quá nhiều khiến anh như một đứa ngốc vậy.”

“Ổn mà.”

Nhân tiện, mẹ của Chisome vẫn theo dõi cuộc trò chuyện này với vẻ mặt vô cảm.

“*khụ khụ* Ta đã không xưng tên vào lúc đó—Kamida Shinra”

“Con là Rikudou Taiga. Rất vui được gặp cô.”

Shinra-san, có vẻ là tên cô ấy.

Trong khi chúng tôi giới thiệu bản thân lần nữa, Chisome vẫn ăn bánh phô mai ngon lành suốt lúc đó, và em ấy làm tôi bớt lo lắng.

“Phù, ngon thật đấy. Cảm ơn mẹ vì cái bánh.”

“.......”

Shinra-san không phản hồi lại Chisome, người đang chắp hai tay lại, nói lời cảm ơn vì cái bánh phô mai, mà chỉ uống một ngụm trà một cách duyên dáng.

Kể cả Chisome cũng có vẻ không quan tâm đến việc thiếu phản hồi và cũng không phản ứng gì.

“Giờ thì, Kaa-san. (mẹ)”

“Ta không còn là–”

“A~ Ổn mà. Không còn là mẹ con nữa, đừng nói mấy lời như vậy; con không cần mấy lời phản hồi kiểu thế.”

“.........”

Đó là một câu chí mạng.

Tôi không có gì cụ thể để nói cả, Chisome chỉ nói những gì mà em ấy muốn, và chúng tôi cũng định về nhà ngay ngày hôm nay, vậy nên những lời của Chisome có khiến Shinra-san bất ngờ không…

“Nè Kaa-san, con từng ghét mọi thứ. Tại sao, kể từ khi được sinh ra, con đã bị những người xung quanh đối xử thậm tệ như vậy? Con đã tự hỏi bản thân vào lúc đó. Tại sao con lại bất hạnh?”

“........”

Tôi nhắm mắt lại và nhớ về lần đầu tôi gặp Chisome.

Việc tôi là người chuyển sinh đã bất ngờ rồi, nhưng việc Taiga đã bị giết bởi Chisome trong game còn hơn cả thế nữa.

Tôi không muốn chết như thế; tôi không muốn bị giết, và tất nhiên tôi đã có động lực bởi những suy nghĩ đó, nhưng… hơn tất cả, tôi thích em ấy, và tôi muốn cứu em ấy bằng chính cách của mình.

(... Giờ thì, nó đã thành hình rồi và còn được kết nối với Chisome và Mashiro. Tương lai của cả bọn sẽ tiếp diễn theo cách này.)

Đó chính xác là tại sao, tôi phải xem xét.

Chisome chắc hẳn không muốn gặp trực tiếp mẹ mình trong một khoảng thời gian dài, vậy nên tôi sẽ cố gắng giải quyết chuyện này.

“Kể cả Kaa-san cũng biết mà, phải không? Việc con tuyệt vọng quá lâu, hận thế giới này… Tại sao mẹ lại sinh ra con trong hoàn cảnh đấy? Con đã nói thế và hận Kaa-san.”

“Đúng vậy”

“Cảm giác đó vẫn không đổi… Nhưng, con nghĩ rằng không cần thiết phải nghĩ về nó nữa. Ý con là–”

Rồi Chisome nhìn sang tôi.

“Dù cho có thất vọng cỡ nào, dù cho buồn bã và đau khổ bao nhiêu… bởi đã có một người hùng cứu con rồi.”

Shinra-san nhìn qua tôi sau những lời đó của Chisome.

Thật xấu hổ khi bị cả hai mẹ con họ đều nhìn và nói rằng tôi là người hùng, nhưng tôi rất vui vì mình đã có thể cứu được Chisome.

“Nii-san đã cổ vũ con, và ý nghĩa thật sự của thế giới này, anh ấy coi con là một cô gái và đối xử với con như người bình thường… Có được một người thân thiết quan tâm đến mình, con đã có được niềm vui.”

“...........”

“Từ đó, con đã sớm yêu Nii-san. Con yêu anh ấy, con yêu anh ấy nhiều đến mức không thể chịu nổi, và con nhận ra sự tuyệt vời của tình yêu… Lần đầu tiên, con nghĩ từ tận sâu trong tim mình rằng con mừng vì đã được sinh ra trong thế giới này.”

“... Chisome”

Chắc hẳn sự thay đổi của Chisome đã khiến Shinra-san bất ngờ.

Tôi không nghĩ cô ấy hối hận vì đã vứt bỏ Chisome, và trên hết, những lời cô ấy đã nói với tôi vào lần đó không phải nói dối.

Tôi nghĩ rằng sự bất ngờ của cô ấy khi Chisome bước vào căn phòng từ vừa nãy rất đặc biệt bởi Shinra-san đã thấy Chisome hiện tại đã thay đổi rất nhiều.

“Kaa-san”

“... Gì vậy?”

Chisome nói tiếp.

Nhưng lời nên được nói ra, những lời mà em ấy phải nói.

“Con là con gái Kaa-san, và đó chính xác là lí do mà con hiểu chuyện ở mức độ nào đó. Mặc dù mẹ đã cảm thấy sảng khoái vì đã vứt bỏ con, mẹ vẫn lo lắng cho con từ tận đáy lòng. Con nghĩ rằng chỉ là vô thức thôi, nhưng Kaa-san thật sự quan tâm đến con. Ý con là, nếu không thì Kaa-san sẽ không cho con nhiều tiền để con có thể sống thoải mái, phải không?”

“Chỉ là nghĩ quá thôi. Ít nhất thì nên gửi số tiền lớn khi giao cho người khác, và không có gì sai khi làm thế cả. Không chỉ con mà còn là cho Rikudou-kun nữa, gia đình mà con được giao cho.”

Điều đó là một thứ có cảm ơn bao nhiêu cũng không đủ.

Có một giới hạn cho việc tôi có thể sống với một đứa trẻ, nhưng nhờ có Shinra-san mà tôi có thể thoải mái sống cùng Chisome mà không cần phải làm việc bán thời gian.

“Vâng, vậy thì cứ cho là con nghĩ quá đi. Trên hết, chắc chắn là có nhiều yếu tố khiến con hạnh phúc thế này… và đó là lí do, cảm ơn, Kaa-san, vì đã sinh ra con. Nhờ thế mà con mới có thể hạnh phúc trong thế giới này.”

“... Đừng đùa nữ–”

“Nên là con nói Kaa-san không cần nói gì cả. Kaa-san đã vứt bỏ chính con gái của mình nên chấp nhận việc này đi.”

“Muu…”

Tôi đã nói từ trước rồi nhưng Chisome và Shinra-san cảm thấy phiền phức và cử chỉ nói ‘Muu’ giống nhau thật đấy.

Rốt cuộc thì họ cũng là mẹ con mà, và từ cuộc nói chuyện và bầu không khí, thật dễ để tưởng tượng rằng không gian sẽ tràn đầy tiếng cười.

“Kaa-san, con hứa– con sẽ ổn thôi. Con hiện tại đang rất hạnh phúc… nên là, Kaa-san, mẹ không cần phải mang gánh nặng trên lưng nữa đâu. Con có sức mạnh của tình yêu trong mình rồi.” (Chisome)

“... Thật đấy, Chisome, con đã trở nên tuyệt vời rồi.” (Shinra)

“Ehehe, đều là nhờ Nii-san cả đấy♪” (Chisome)

Và Chisome gọi tên người con gái ấy.

“Mashiro, ra đây đi.”

“Un”

“-!?”

Mashiro đột nhiên hiện ra.

Shinra-san cực kì bất ngờ trước sự xuất hiện của em ấy, người giống hệt Chisome, nhưng cô ấy có thể biết được đó không phải con người.

“Cô gái này là nguồn gốc cho sức mạnh của con, nhưng như con thôi, cậu ấy cũng được cứu bởi Nii-san. Cậu ấy được đặt cho một cái tên là Mashiro, và cũng yêu Nii-san rất nhiều nữa.”

“Vâng. Con yêu anh ấy rất nhiều.”

Chisome cười gượng trước Shinra-san, người đang đóng mở miệng liên tục.

“Hôm nay con chỉ muốn nói rằng con đang hạnh phúc. Và cũng nói lời cảm ơn tới Kaa-san vì đã sinh ra con.”

“Chisome ổn rồi. Onii-sama và con sẽ ở bên cậu ấy.”

Shinra-san nhìn xuống trước lời của hai em và thì thầm “Hiểu rồi.”