Xui thay, chuyến đi đến căn biệt thự của Misora chỉ kéo dài một ngày.

Có vẻ như có nhiều căn phòng đã được dọn để ở qua đêm, nhưng như dự đoán, mọi người đều đã mệt rồi, và trên hết là không có quần áo để thay.

“Tớ sẽ đến mời lần nữa. Nhớ đi nhé♪”

Sau khi chào tạm biệt, cả bọn tách ra.

Chúng tôi về nhà vào buổi tối, và sau khi tắm cùng Mashiro, người có vẻ đã buồn ngủ vì mệt, em ấy ngay lập tức ăn xong bữa tối và ngủ luôn.

“Cậu ấy trông như một đứa trẻ vậy.”

“Mặc dù em ấy không khác gì Chisome.”

Đó chính xác là tại sao tôi cảm thấy em ấy đáng yêu hơn vì sự trẻ con nữa.

Ngay từ đầu, em ấy là một cô gái có phong cách tốt hơn cả người lớn, nhưng cách em ấy suy nghĩ lại như một đứa trẻ, và đôi khi hành động của em ấy khiến tôi liên tưởng đến một đứa trẻ mới vào trường sơ trung.

Học sinh cơ thể phụ huynh… Tôi cảm giác như cảnh này có thể tìm thấy trong mấy manga khiêu dâm.

“Kể cả thế thì nóng thật, mặc dù điều hòa đã bật rồi. Đúng là mùa hè mà.”

“Ừ. Vào thời điểm này thì sự tiện lợi của nền văn minh không còn ấn tượng nữa.”

“Vâng~♪”

Chisome đứng dậy và đến tủ lạnh.

Hình như em ấy muốn ăn kem, nhưng em ấy lại phát ra một giọng to đầy thất vọng.

“Ah~! Hết kem rồi…”

Tất nhiên rồi, bởi vì Chisome và Mashiro ăn kem mỗi ngày mà, và nếu hai em ấy ăn nhiều đến thế thì sớm muộn gì cũng hết kem thôi.

“Làm gì giờ? Chúng ta có đến cửa hàng tiện lợi không?”

“Để xem nào~ Đi thôi.”

Rồi chúng tôi rời khỏi nhà.

Mặc dù Mashiro đã vào bóng của Chisome để ngủ, em ấy vẫn đi cùng chúng tôi khi tỉnh lại, em ấy không lo về việc tại sao không có ai ở nhà.

“Thật kỳ lạ khi gió vẫn ấm trong khi đã tối như này rồi.”

“Có lẽ anh phải tắm lại lần nữa khi về nhà rồi.”

“Vậy thì tắm cùng nhau đi?”

“Chắc anh sẽ đồng ý vậy.”

“Un♪”

Làn gió ấm áp vào buổi tối mùa hè, nhưng nó cũng chỉ ấm thôi.

Chisome đang nhìn chằm chằm vào tay tôi, và tôi cười gượng và nói “Không sao đâu” nên em ấy ôm cánh tay tôi.

“... Ehehe♪”

“Có nóng không?”

“Em nghĩ là có~”

“Dù thế thì em cũng không định bỏ ra à?”

“Không~ Nii-san cũng không

muốn em bỏ ra mà, phải không?”

“Ừ, anh không muốn.”

“Đương nhiên rồi~”

Chúng tôi đến cửa hàng tiện lợi khi cười vì cả hai thật giống nhau.

Có cửa hàng tiện lợi ở gần nhà đúng là tiện thật, và mặc dù tôi không đến cửa hàng đó nhiều nhưng nó cũng thường hữu ích.

“Wawaa, khá đông đấy.”

“Cũng có cả ô tô nữa.”

Có một vài ô tô và xe đạp nữa.

Hơn nữa, cũng có một vài thanh niên cả nam và nữ đang ở ngoài cửa hàng, uống rượu sake từng ngụm lớn, để nói ra thì, chúng tôi không muốn dính líu tới họ.

“Ồ, cô gái đó đẹp thật đấy!”

“e? Đúng thật, người mẫu à?”

Chisome còn đẹp hơn tất cả người mẫu đấy, mấy tên khốn.

Như dự đoán, mấy nam sinh và nữ sinh đại học nhìn tôi với ánh nhìn chế nhạo khi thấy Chisome ôm tay tôi, nhưng tôi dám nói rằng mình là người chiến thắng và hạnh phúc hơn bọn họ!

“Anh nói đúng. Chỉ cần cho bọn họ thấy thôi còn hơn cả tốt nữa♪”

“Anh yêu cái cách em đọc vị anh đấy, Chisome”

“Em cũng thế~♪”

Chúng tôi bước vào cửa hàng tiện lợi trong khi tình tứ, lấy giỏ, và tiến ngay đến quầy kem.

Khi chúng tôi đặt cả đống kem vào giỏ và đến quầy tính tiền, người đàn ông trẻ làm việc bán thời gian nhìn vào ngực Chisome.

(Mặc dù anh nghĩ mình không bị lộ thì những người từ bên ngoài vẫn có thể biết được đấy.)

Chisome, người đang đứng bên tôi, có vẻ cũng đã nhận ra, nhưng em ấy không phản ứng gì cả.

Ngược lại, Chisome chỉ tự hào đứng cạnh và nắm tay tôi.

“Cảm ơn rất nhiều~”

“Cảm ơn~”

Chisome và Mashiro ăn kem nhiều hơn tôi, nhưng sau khi mua một lượng lớn, chúng tôi đi trên con đường mà cả bọn vừa đi.

Tuy nhiên, một tên có vẻ là nam sinh đại học vừa này tiếp cận chúng tôi.

“Đợi chút–”

“Không”

“-!?”

Tôi trừng mắt đe dọa nhìn anh ta nhiều nhất có thể.

Tôi không biết cái nhìn của mình có sức mạnh lớn nhường nào, nhưng nghĩ về Chisome ở bên khiến tôi trở nên mạnh mẽ hơn.

Như bằng chứng cho việc đó, vẻ mặt nam sinh đại học kìa trở nên sợ hãi, và tôi đi tiếp khi Chisome nắm tay tôi.

“Thằng khốn!”

“Anh cũng không hơn tôi nhiều tuổi đâu.” Tôi nghĩ thế và định quay mặt lại, nhưng lạ thật, tôi không quay lại mà bước tiếp.

Tôi nghe thấy một tiếng hét nhỏ phía sau và nhìn qua cô bạn gái bên cạnh để hỏi xem có chuyện gì đã xảy ra.

“Kệ đi. Nii-san mà nói chuyện với mấy kiểu người đó chỉ phí thời gian thôi. Em muốn anh nhìn em thay vì làm mấy thứ đó.”

“... Anh đã muốn tỏ ra thật ngầu mà.”

“Nii-san đã luôn ngầu rồi. Nên đây là đúng người đúng việc thôi♪”

Chisome lè lưỡi và cười, khi thấy em ấy như thế, tôi cười gượng, nói rằng em ấy quá đáng tin cậy khi là một người em gái theo nhiều cách.

Việc Chisome dùng được sức mạnh chứng tỏ Mashiro đã dậy, và khi Chisome vẫn nắm tay tôi, Mashiro đang cầm chiếc túi mua sắm mà tôi đang cầm rất cẩn thận

“Kem♪ Kem♪” (Mashiro)

“Em đã trở thành một người bảo vệ kem rồi à?” (Taiga)

“Cậu muốn nhanh về nhà và ăn kem, phải không Mashiro?” (Chisome)

“Đúng vậy!” (Mashiro)

Tuy nhiên, khi nhìn hai em ấy như thế khiến tôi nghĩ.

Cả hai không chỉ thích kem mà còn thích cả đồ ngọt nữa, nhưng kể cả khi hai em ấy chỉ ăn đồ ngọt thì cả hai cũng không béo.

Chisome chưa bao giờ lo về bụng mình, và tôi cũng đã có nhiều cơ hội thấy Chisome khỏa thân, và hình dáng của em ấy không thay đổi gì nhiều cả.

“Hai em không tăng cân tí nào nhỉ?”

“Vâng. Mashiro thì không thay đổi gì cả, nhưng thật lạ khi em cũng thế. Có cảm giác như chất dinh dưỡng đều dồn hết vào ngực rồi.”

“Chắc rồi. Hơn nữa, em cũng không bị sâu răng.”

“Đơn giản mà. Bởi em có thể dùng sức mạnh để tiêu diệt tất cả vi khuẩn trên cơ thể.

“Hả, không phải em mạnh quá à?”

“Kể cả Nii-san cũng không bị sâu răng hay gì đâu, anh biết không? Bởi máu của bọn em cũng đang chảy trong cơ thể anh mà.”

“... e?”

Tôi đặt tay lên hông theo phản xạ, nơi không còn vết sẹo nữa.

Hình như tôi đã có một sức mạnh nhất định nào đấy giống như Chisome và Mashiro, thứ sức mạnh đó đã khiến tôi không thể sâu răng hay mấy bệnh nhẹ khác.

“Đúng là những lần anh cảm thấy không khỏe khá ít . Vậy ra đó là lí do à?”

“Đúng vậy♪ Nên đừng lo về mấy bệnh nhẹ nhé, không sao đâu!”

Điều đó… thật tuyệt vời.

Tuy nhiên, trong trường hợp của tôi, nếu sức đề kháng giảm, ít nhất thì tôi cũng bị ốm, và có vẻ điều đó khác với Chisome.

Chúng tôi về đến nhà trong khi đang nói chuyện, và sau khi ăn kem xong, cả ba đến phòng ngủ.

▽▼

Vài ngày sau, thời điểm đó.

Tôi đang đi theo Chisome, nhưng nơi mà chúng tôi đến bằng xe buýt lại là một khu dân cư cao cấp và có thể dễ dàng nhìn thấy các tòa nhà.

“... To quá.”

“Đã lâu rồi nhỉ. Em chưa từng nghĩ mình sẽ quay lại đây một lần nữa.”

Nhà của bố mẹ Chisome, nơi không được nhắc đến trong game, là một nơi tráng lệ đúng như mong đợi.

Đúng là mẹ của Chisome rất giàu, tôi có thể tưởng tượng ra phần nào, nhưng có vẻ tôi sắp mất bình tĩnh khi đứng trước căn biệt thự lớn như cái tôi thấy trên TV vậy.

“À đúng rồi, em không liên lạc với bà ấy, đúng không?”

“Vâng. Em không biết thông tin liên lạc của mẹ em hay gì cả? Trên hết, mặc dù em không còn thuộc về gia đình này nữa, em vẫn là con gái bà ấy, nên ổn mà, phải không? Nhìn này.”

“... Anh hiểu rồi”

Vậy thì tốt, tôi quyết định xem thử.

Khi em ấy bấm hệ thống liên lạc, tôi nghe thấy một giọng người phụ nữ bên trong, và Chisome nói.

“Đã khá lâu rồi, Tachibana-san. Chị có thể nói với mẹ rằng Chisome đang ở đây được không?”

[O-Ojou-sama!?]

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng ồn lớn, và ít lâu sau, một người phụ nữ hốt hoảng chạy ra.

“Đó là Tachibana-san lúc nãy không?”

“Vâng. Hình như chúng ta được phép đi vào.”

Cánh cổng mở ra và Chisome dẫn tôi đi trong khi nắm tay.

(Kamida… Cái họ đấy cũng rất tuyệt. Nhưng, vì lí do nào đó mà mình thấy nó đúng là như vậy.)

Họ gốc của Chisome, thứ mà tôi mới biết lần đầu, là Kamida, nói cách khác, tên thật của Chisome là Kamida Chisome.

Khi tôi bất ngờ bởi họ của em ấy, thứ cũng giống với Chisome và mang một sức mạnh bí ẩn, tôi hít một hơi thật sâu và bĩnh tĩnh lại, đây là lần thứ hai tôi gặp mẹ của Chisome.

“Anh không cần lo lắng đâu, ổn mà. Em và Mashiro sẽ ở bên anh.” (Chisome)

“Un! Dù chuyện gì xảy ra cũng sẽ ổn thôi.” (Mashiro)

“... Haha, anh hiểu rồi.”

Được rồi, đi thôi.

Đến lúc gặp trực tiếp người đó rồi.