Cuối cùng, chúng tôi không một lần nào luyện tập bình thường cả - giờ đã là 8 tháng 9.

Nói cách khác, hôm nay là ngày trước lễ hội văn hóa.

Chỉ mới qua một tuần kể từ khi kỳ nghỉ hè kết thúc, mà lại cảm thấy như là rất nhiều thời gian đã trôi qua.

Mặc dù sự kiện lớn được biết tới như là lễ hội văn hóa sắp đến gần, nhưng nó đã bị che mờ bởi sự thật rằng tôi đã bận bịu bởi một sự kiện hàng ngày trong tuần này.

Sự kiện đã tiêu tốn cả tuần của tôi – hoạt động cuối cùng của câu lạc bộ Kỳ Kịch.

Mặc dù chúng tôi không hề luyện tập một cách bình thường ở các buổi gặp mặt, chúng tôi vẫn tập trung như một câu lạc bộ hàng ngày.

Và bây giờ, lúc kết thúc hoạt động câu lạc bộ của hôm nay – tôi đang đi bộ về nhà cùng với Rikka.

“Hôm nay cũng lại là một trận chiến kịch liệt nữa. Arc-san và Siesta-san mạnh thật!”

Rikka nới với vẻ vui tươi.

Có thể được thấy cảnh tượng này – thật là đã con mắt.

Tôi đang được ngắm nhìn khung cảnh khiến tôi hạnh phúc nhất: khuôn mặt rạng rỡ của Rikka.

Điều đó khiến tôi biết ơn vì chúng tôi đã có thể tham dự vào hoạt động của câu lạc bộ Kỳ Kịch cùng nhau.

Nghĩ lại về điều đó – trong suốt những buổi hoạt động ở câu lạc bộ Kỳ Kịch, không một lần nào chúng tôi luyện tập một cách bình thường cả.

Cái ngày sau khi thông báo rằng sẽ không có hình thức luyện tập bình thường nào – chủ nhật, ngày 4 tháng 9.

Chúng tôi đã không thể gặp mặt câu lạc bộ ở trường vì đó là một ngày nghỉ, nên thay vào đó chúng tôi tập trung ở một quán karaoke.

Chúng tôi gặp mặt để thi hát karaoke giữa các thành viên câu lạc bộ.

Trích Amaniji-senpai: “Trước hết, chúng ta sẽ bắt đầu với việc luyện giọng. Vì những buổi luyện giọng thông thường rất buồn chán, thay vào đó chúng ta sẽ luyện tập thông qua việc hát karaoke. Hơn nữa, không có nơi nào tốt hơn để thể hiện tính cách riêng kì dị của mỗi người hơn là karaoke!”

Quào.

Tuy vậy, và như những gì senpai đã mong đợi, mọi người đều phô bày hết những tính cách kì dị của họ.

Hiển nhiên, Rikka có một bài đơn ca, và gửi hết tấm lòng mình vào bài hát ấy (cô ấy đã đồng ý cho câu lạc bộ Kỳ Kịch thưởng thức bài biểu diễn của mình). Amaniji-senpai cũng chơi hết mình, và cho thấy sự quái gở của mình bằng cách lao đầu vào mọi bài hát.

Với việc bài biểu diễn của Shichimiya và tôi bị lu mờ bởi hai người họ và những phần trình diễn đó cũng hơi xấu hổ, tôi sẽ lược đi chi tiết về phần đó.

Còn với Kumin-senpai, chị ấy đã ngủ thiếp đi ở giữa buổi hát. Sau khi chị ấy đã hát được một vài bài, thì đã đến giờ ngủ của chị ấy.

Chị ấy có thể ngủ được trong một môi trường như vậy: thật không bình thường chút nào.

Theo nghĩa nào đó, chị ấy đã thể hiện được tính cách kì dị nhất của mình.

Rồi, vào ngày tiếp theo – từ 5 tháng 9 đến 7 tháng 9 – chúng tôi dành thời gian sau giờ học ở trong phòng hiệu trường, tạo ra những bộ trang phục.

Trích Amaniji-senpai: “Vì mỗi người có một vai, chúng ta sẽ làm những bộ trang phục độc nhất cho vở diễn! Người nào làm ra được bộ trang phục đúng nhất với chất kì dị của câu lạc bộ Kỳ Kịch này sẽ chiến thắng!”

Theo một cách, góc nhìn của chị ấy quả là có lý.

Với kịch bản nguyên gốc có hai vai cho mỗi người (cũng như bản chất du kích của vở kịch), thì ban đầu tốt nhất là trang phục chỉ cần là bộ đồng phục trang trí thêm một vài phụ kiện là đủ.

Tuy nhiên, vì bây giờ mỗi vai đã có một người, sẽ rất tốt khi mỗi trang phục của mỗi vai phải thật hào nhoáng nhất có thể, bởi như thế sẽ dễ phân biệt được ai với ai hơn.

Và vì vậy, mọi người bắt đầu tự chế trang phục cho mình.

Trong thời gian ba ngày, tôi đã rất vui. Tự chế trang phục trong khi trò chuyện thoải mái với những thành viên cậu lạc bộ khác thật tuyệt vời.

Đặc biệt khi may vá không phải là thế mạnh của tôi, tôi đã được mọi người giúp đỡ để hoàn thành bộ trang phục ấy. Cùng với Rikka, người bùng cháy với sự nhiệt tình khó tin đối với việc làm trang phục, tôi còn được giúp bởi Shichimiya, một thần đồng mà sự hào hứng so kè được với Rikka, và Amaniji-senpai, người đã (theo cách không được tốt cho lắm) có khiếu thẩm mỹ áp đảo về màu sắc. Nhờ sự giúp đỡ của họ, tôi nghĩ tôi đã có thể tạo nên một thứ gì đó khá tốt.

Còn với Kumin-senpai – trong suốt thời gian hoạt động câu lạc bộ chị ấy đã làm việc hết mình để tạo ra bộ trang phục cho riêng mình, và không có ngủ chút nào. Chị ấy cũng giỏi một cách bất ngờ trong chuyện đó nữa. Khi tôi hỏi chị về kỹ năng cao của chị, chị đã ưỡn ngực ra mà trả lời: “Chị biết may vá vì đôi khi chị tự làm vỏ gối cho mình mà ~.”

Bằng cách nào đó, những người con gái biết may vá chưa hề tuyệt chủng.

Mặc dù ba ngày khá là ngắn, nhưng mọi người đều đã hoàn thiện trang phục cho mình (mà hợp với tính cách của mỗi người đến từng tí một), nên hôm nay, ngày 8 tháng 9, chúng tôi tổ chức một trò chơi ở phòng hiệu trưởng.

Trích Amaniji-senpai: “Sẽ không bình thường chút nào, khi mọi người làm những việc như là chơi trò chơi ở giai đoạn quan trọng như thế này. Điều đó giống như là chơi trò chơi một ngày trước bài kiểm tra vậy. Nên, hãy thưởng thức mọi thứ mà chúng ta có!”

Vậy nên bắt đầu thời gian chơi đùa thích thú của chúng tôi – không cần phải nói, không ai có thể đọ nổi Rikka-san.

Cô ấy không có đối thủ.

Nhân tiện, trò chơi chúng tôi chơi là một trò chơi chỉ có thể chơi bởi năm người cùng một lúc, Super Bomberman 3 (bản game của chính thầy hiệu trưởng). Tuy nhiên, và để cho thấy độ vô đối của cô ấy, chúng tôi thua Rikka kể cả khi lấy 1 chấp 4.

Khỏi phải nói là Rikka có vẻ như là người vui vẻ nhất.

Nhưng, chà, nhìn lại sự hạnh phúc của Rikka hôm nay, tôi cũng có thể chấp nhận những chuyện đó.

Tôi cũng đã có một quãng thời gian tốt đẹp.

“Từ ngày mai sẽ là lễ hội văn hóa. Sớm thôi… quá sớm. Gần đây, có vẻ như thời gian đang trôi qua quá nhanh – có phải có chuyện gì đang xảy ra với tớ không?” Rikka hỏi.

Một câu hỏi thật dễ thương.

“Chà, đối với tớ cũng vậy, Rikka à. Sau khi vào cao trung, thời gian có cảm giác như đang trôi rất nhanh.”

“Vậy ư? Nếu Yuuta cũng cảm thấy như vậy, thì được thôi.”

Nhẹ nhõm, Rikka gật đầu một cái.

“Nếu Yuuta có cùng chung triệu chứng, thì chúng ta sẽ ra đi cùng lúc.”

“…”

Đây có phải là một căn bệnh không?

Mặc dù nếu quả thật đó là một căn bệnh, thì nó sẽ làm một căn bệnh khá đáng sợ.

Sự trôi nhanh của quãng thời gian vui vẻ - mặc dù điều đó có vẻ hơi giả tưởng, nhưng nghe Rikka nói về điều đó khiến tôi cảm thấy như thể tôi thực sự đã nhiễm cái căn bệnh kỳ lạ đó.

Phải. Những lời của cô ấy có sức mạnh như thế đó.

“Yuuta… hãy nghe tớ nói một chút. Về bài nhảy ngày mai: nói thật, tớ hơi lo lắng một chút. Tớ cảm thấy như có một chút sức mạnh bóng tối của tớ không thoát ra được…”

“Lo lắng ư?”

“Phải, nhưng chỉ một chút thôi. Vì đây là lần đầu tiên tớ làm một chuyện như thế này.”

“…Tớ cũng hơi lo lắng về phần của tớ; chắc hẳn là mọi người cũng như vậy. Kể cả thế, tớ chắc mọi thứ sẽ ổn thỏa thôi. Nên cậu hãy cố gắng lên, Rikka.”

“…Phải. Đúng vậy, nếu Yuuta đã nói vậy thì sẽ ổn thôi.”

Sau khi nói như thế, cô ấy gật đầu lần nữa. Tuy nhiên, lần này cái gật đầu ấy rụt rè hơn.

Kể cả Rikka cũng cảm thấy lo lắng về tình hình này: điều đó khiến tôi muốn làm điều gì đó để xua đi sự bất án của cô ấy. Cách nào là tốt để làm điều đó đây?

……

…Tôi không nghĩ ra được gì cả.

Có lẽ tôi sẽ tiếp tục suy nghĩ về chuyện đó ngày mai.

“Nhưng còn về vở kịch, tớ không lo lắng chút nào cả. Vì Yuuta ở bên cạnh tớ mà.”

“Chà… Tớ thì có lo lắng về vở kịch đó đấy… Ý tớ là, cuối cùng thì, chúng ta không hề luyện tập bình thường một lần nào, đúng không?”

“Tớ cũng đã tự luyện tập rồi, nên tớ sẽ ổn thôi. Ngay bây giờ, cùng nhau – cậu có muốn tập luyện không?”

“Không sao đâu, tớ cũng đã tự mình luyện tập rồi – hay đúng hơn, đã luyện tập cùng với Yumeha. Kể cả như vậy, lo lắng vẫn là lo lắng. Tớ không giỏi việc diễn kịch như cậu hay Shichimiya.”

“Điều đó không đúng. Yuuta chỉ cần cư xử tự nhiên như Chúa tể Hắc Hỏa thôi: cực kỳ đơn giản.”

“… Quả là vậy.”

Mặc dù về cá nhân tôi, tôi thấy đó là phần khó nhất.

Tuy vậy, với việc tôi có thể tăng mạnh khả năng diễn kịch bằng cách triệu gọi tôi trong quá khứ đến giúp, sẽ… không có vấn đề gì với phần đó.

Nhưng còn phụ thuộc vào tình huống lúc bấy giờ mà điều đó có nên được sử dụng không.

Tôi đoán tôi phải làm cho Kumin-senpai giận thôi.

“Yuuta, mặt cậu trông hơi lạ đó.”

“Ể, à, ờ, không có gì!”

Và với lời nói mơ hồ như vậy, tôi cố gắng xua mọi thứ đi.

Như mọi khi, khả năng diễn kịch của tôi vào những lúc cấp thiết rất tệ.

“Vậy ư? Nếu như vậy, thì không vấn đề gì cả. Vì Yuuta đã có khuôn mặt của người muốn ai đó giận mình.”

“Không phải điều đó hơi bị kỹ cho một khuôn mặt hay sao!?”

“Đó là khả năng của Tà Vương Chân Nhãn. Biết được mọi thứ về Yuuta.”

“Mọi thứ ư?”

“Mọi thứ.”

Cô ấy khẳng định điều đó ngay lập tức.

Tôi không chắc tôi nên hạnh phúc hay sợ hãi về điều đó.

Sau cuộc trao đổi ấy, Rikka, với một nụ cười vô tư, nói về ngày mai, về bài nhảy, về bộ trang phục, và về vở kịch.

Như là mọi thứ sẽ vui vẻ như thế nào.

Và mọi thứ sẽ thoải mái như thế nào.

Và mọi thứ sẽ tuyệt vời như thế nào.

Cô ấy nói về mọi thứ đó.

Đột nhiên – tôi nghĩ lại về những chuyện của vài tháng trước.

Trước khi chúng tôi bắt đầu hẹn hò, Rikka đã luôn luôn một mình. Cô ấy vô cảm khi đến trường; một cô gái đầu luôn nghiêng đi khi đến giờ toán.

Những ngày mà cô ấy như thế có vẻ như thật xa xôi đến nỗi cảm giác thật hoài niệm.

Giờ đây, Rikka không còn như vậy nữa.

Bây giờ - chỉ có một Rikka thật hạnh phúc, thật vui tươi, luôn vui vẻ, và mỉm cười suốt cả ngày.

Chỉ riêng điều đó thôi đã đủ để khiến tôi cảm thấy thật may mắn.

Đó là lý do tôi cũng cần phải tiếp tục cố gắng hết mình.

Đó là lý do tôi nói điều này vơi cô ấy.

“Lễ hội văn hóa này, hãy cùng nhau thưởng thức nhé.”

“Vâng!” Rikka trả lời với nụ cười đẹp nhất của mình.

Bởi vì cuộc trò chuyện với Rikka rất thoải mái, tôi đã về nhà hơi muộn.

Bây giờ đã gần tối rồi.

Bầu trời đỏ au dần dần chuyện sang màu xanh tím.

Sau khi tạm biệt Rikka, tôi đang trên đường về nhà.

Hiện tại trước tầm mắt tôi là tấm lưng của một cô bé chỉ bước đi một vài bước phía trước tôi.

Khi cô bé đi bộ một mình, cô lắc hai lọn tóc xung quanh, khiến cho bóng của cô bé cũng di động theo.

Buộc tóc hai bên – không hẳn chính xác khi gọi mái tóc của cô bé như vậy, vì kiểu tóc của cô bé hơi khác so với buộc tóc hai bên thật, nhưng nếu tôi phải miêu tả cô bé một cách ngắn gọn, tôi sẽ nói rằng đó là một cô bé buộc tóc hai bên.

Tuy nhiên, ở ngọn của hai lọn tóc đó, được gắn thứ gì đó nguy hiểm – nếu chỉ nhìn vào chiếc bóng kéo dài bởi mặt trời đang lặn, bạn sẽ nghĩ rằng có một cái búa được gắn vào ngọn tóc của cô bé.

Hơn nữa, màu tóc của cô bé gần giống với màu trà sữa, một màu nâu nhạt đẹp đẽ.

Chỉ từ những điều đó, tôi đã có thể biết được cô bé đó là ai. Chỉ có một người trên quả đất này hợp với miêu tả đó.

Dekomori Sanae.

Một cô bé Rikka mới lập giao ước thành hầu cận của mình trong kỳ nghỉ hè; một cô bé đang học năm ba sơ trung.

Vì cô bé đang không mặc đồng phục, tôi đoán rằng cô bé đang trên đường về sau khi đã đi chơi đâu đó.

Dù thế nào, cô bé cũng đang mặc một bộ đồ phong cách Lolita tuyệt vời. Có cảm giác như tôi đang nhìn Rikka vậy.

Hừm.

Ý tôi là, mặc dù cô bé chỉ đơn thuần là người quen của tôi, nhưng cô bé đang đi ngay trước mắt tôi (và một mình nữa), cô bé là một học sinh sơ trung, và cũng đã sắp tối rồi, chắn hẳn là tôi cần trông coi cô bé để cô bé không vướng phải những người kỳ lạ.

Điều đó là đủ lý do để tôi cảm thấy cần phải hộ tống cô bé.

…Phải, đúng như vậy.

Với việc tôi đã nghĩ đến việc hộ tống cô bé, tôi sẽ cảm thấy tồi tệ nếu có điều gì đó xảy ra với Dekomori trên đường về nhà. Vì vậy, tôi sẽ hộ tống cô bé về. Chúng tôi ít nhiều cũng là người quen mà.

Phải nói là, có khả năng Dekomori có thể coi tôi như là một người kỳ lạ ấy, nhưng hãy lờ đi cái khả năng đó.

Chỉ có một người trên toàn thế giới này muốn mình được đối xử như là một người kỳ cục, và người đó hẳn phải là đàn chị đó.

Nghĩ như thế, tôi tăng tốc và gọi cô bé từ phía sau.

“Oi, Dekomori-!”

Có vẻ như nhận ra được giọng của tôi, cô bé dừng lại và nhìn ra sau.

Tuy nhiên, ‘một người quen’ có vẻ cũng là mức độ mà cô bé biết về tôi.

Có vẻ như cô bé không thể nhận ra tôi là ai, và cô bé lườm tôi một lúc với đôi mắt như thể tôi là một kẻ khả nghi nào đó – “Hả? Ai thế? Có phải là một người quen với bạn mình không?” là những điều mà đôi mắt cô bé có vẻ đang nói.

Thật là một cái lườm chi tiết đến kỳ lạ.

“À, là CTHH death.”

“Này! Đừng có rút gọn thế!”

Tôi không biết ‘CTHH’ này là ai cả.

…Nhưng, tôi biết rõ rằng từ đó nghĩa đầy đủ là Chúa Tể Hắc Hỏa.

“Anh có hơi ích kỷ không death. Để xem nào, em chắc rằng đó là… Chung Tâm Hàng Hóa-san death…?”

“Cái quỷ gì thế!? Em còn không biết nó viết tắt của cái gì à!?”

“Xì, Dekomori thuộc nhóm người không sử dùng hướng dẫn chơi game death!”

“Tên đầy đủ của anh chỉ được liệt kê trong hướng dẫn chơi game hay sao hả!?”

Đúng hơn là, tại sao con bé đó nói những thứ ngẫu nhiên như là hướng dẫn chơi game thế!?

Thật là một cú nhảy logic kinh ngạc.

“Gì cơ death? Tại sao anh có vẻ ngạc nhiên vậy? Gì thế death? À, có phải là anh thấy điều em nói hấp dẫn đến mức anh muốn em lặp lại sao death? Có vẻ như không còn cách nào khác được death. Anh thấy đấy, điều Dekomori nói là không như kẻ tầm thường kia, Dekomori thuộc loại tồn tại phản đối việc sử dụng hướng dẫn chơi game death!”

“Lời nói của em chẳng có chút khiêm tốn nào cả! Quan trọng hơn, có hơi kỳ là không khi sử dụng những thứ như thế này làm cái cớ để thiết lập cái bối cảnh chuunibyou quá mức này!?”

“Chuunibyou? Chúa tể Hắc Hỏa đang nói cái gì vậy death? Có vẻ như anh đã bị điên hay mất trí rồi death. Những lời của Dekomori không phải là cái cớ cho cái gì cả death: thậm chí còn không có đóng mở ngoặc nữa death!”

“……”

“Đầu tiên thì, Dekomori không mắc phải căn bệnh buồn cười nào như vậy cả death. Anh quên rồi à death? Khả năng của Dekomori là năng lực di chuyển giữa thế giới 2D và 3D death!”

“Gì cơ? Nguy hiểm quá! Mang anh vào thế giới 2D cùng với!”

Như mọi khi, tôi đang cảm thấy ghen tị.

Chà, nhưng ý tôi là, bất kỳ ai cũng sẽ ghen tị với khả năng như vậy. Tuy nhiên quan trọng hơn, cô bé nhớ rằng đó là Chúa tể Hắc Hỏa.

“Nhân tiện, anh đang làm gì ở một nơi như thế này vậy death? À, có phải là bởi vì Master? Nếu như mọi khi, anh chắc hẳn đã tán tỉnh với Master khi hai người ở bên nhau, nói rằng ‘Rikka Rikka Rikka Rikka Rikka’, phải không death? Thật lòng mà nói, em ghen tị với anh đấy death.”

“Oi, đừng có biến anh thành loại người sến sẩm như thế chứ. Anh chưa bao giờ làm những chuyện như vậy. …Mặc dù anh vừa có tạm biệt Rikka xong.”

“Chưa bao giờ làm…? Em hiểu, ra là như vậy death. Ra là anh là loại người như vậy, loại người tán tỉnh vô tội vạ lúc tạm biệt nhau, phải không? Dekomori thường xuyên bắt gặp phải loại người như anh ở trước cửa bán vé ở nhà ga tàu điện ngầm death. Dekomori gọi những người như anh là ‘Đám người âu yếm ở ga tàu’ death!”

“Đừng có gọi anh cái tên đáng phản đối như thế! Nhưng, chà… anh cũng thường xuyên thấy những người như vậy!”

Có chuyện gì với những loại như vậy chứ?

Tại sao họ lại làm những việc như là bám vào nhau ở nơi công cộng và sướt mướt lúc tạm biệt nhau chứ?

“Đó chỉ là nói đùa thôi death. Như mong đợi, một người như anh quá ngốc để có thể nhận ra điều đó death. Não của anh chắc được làm từ kẹo dẻo death. Nhưng mà, không phải là phần đó của anh làm cho Dekomori hay Master phiền lòng đâu death… Gehehehe…!”

“Em biết đấy, Dekomori… em là con gái: em nên cười theo một cách đáng yêu hơn…”

“Hừm. Có vẻ như anh không hiểu được điệu cười này trang nhã đến như thế nào death, kepupupu.”

“Không có đáng yêu chút nào cả!”

“A! Khỉ thật death! Đó là một cái bẫy death! Đồ hèn hạ death!”

Và, với một dáng vẻ ra hiệu rằng mình đang rất đau đớn, Dekomori quay gót bước đi.

Tôi không biết được là cô bé bước đi do bị sốc hay bởi vì con bé không có việc gì quan trọng phải làm ở đây. Dù sao thì, do cô bé bước đi cũng khá chậm, cuối cùng tôi lại bước đi ngay bên cạnh cô bé, và cùng đi về nhà.

…Con bé thực sự cảm thấy xuống tinh thần à? Mặc dù con bé là deko

[note9637]

.

Tôi thực sự nghi ngờ cái khả năng đó.

Tuy nhiên, sẽ thật không tốt nếu tôi thực sự làm tổn thương một cô bé nữ sinh sơ trung, và tốt nhất là tôi nên nói tiếp một điều gì đó tích cực với cô bé.

“Ừm, nghe này, Rikka cũng thích tình hình hiện tại giữa em và chị ấy. Chỉ là, chà, như em nghĩ, rất khó để anh bỏ qua chuyện em nói là anh hành xử như ‘Đám người âu yếm ở ga tàu’.”

“Ồ? Đột nhiên Chung Tâm Hàng Hóa lại coi thường em death! Có lẽ nào, anh đang hành xử như thể là anh là bạn trai của chị ấy?”

“Anh là bạn trai của chị ấy! Quan trọng hơn, đừng có cố dùng cái tên ấy nữa!”

Quả là một cú trở mặt nhanh như chớp! Chỉ một lúc trước, tôi đang bị coi như là một người bạn trai sến súa quá mức. Hơn nữa, con bé chẳng có xuống tinh thần tí nào cả.

Vì sự hồi phục của cô bé đến quá nhanh, rốt cuộc tôi lại phí công hét lên với cô bé.

Tại sao lại phí công? Bởi vì giọng giận dữ của tôi còn chẳng làm cho Dekomori nao núng: đúng hơn là, cô bé tiếp tục cuộc nói chuyện.

“? Nhưng Master chưa bao giờ nói rằng anh là bạn trai của người death?”

“Không, nhưng chị ấy đã nói rằng anh là người lập giao ước với chị ấy, phải không?”

“Nếu như vậy, thì Dekomori cũng là bạn trai của Master, bởi vì Dekomori cũng giao ước với Master là một hầu cận death!”

“……”

Em ổn với việc làm bạn trai của cô ấy à…?

Hơn nữa, cô bé nói điều đó trong khi mang một vẻ mặt thắng lợi kỳ cục.

Tuy nhiên, tôi phải vững vàng ở đây.

“Nghe này, trong trường hợp của anh, là người có giao ước với chị ấy – có nghĩa là thành hôn phu của chị ấy.”

“Ặc, một bakouple[note9638]

một người death!”

“……”

Tôi bị một học sinh sơ trung nói rằng tôi là một bakouple một người.

Chà, quả là tôi chưa từng hứa hẹn với Rikka rằng tôi sẽ cưới cô ấy, nên theo nghĩa đó thì cũng không phải sai khi gọi tôi là một bakouple một người…

Nhưng mà, một bakouple một người chính xác thì là cái gì?

Không phải chỉ là một đứa ngốc sao?

“Có lẽ một thường dân thối nát không biết được điều này, nhưng để làm hôn phu của một người thì không phải là cần có nhẫn đính hôn sao death? Và vì anh không có, nên anh không thể là hôn phu của chị ấy death!”

“Không, chà… phải, em nói đúng. Tuy vậy, em thực sự không nên nói người khác rằng họ là một cái gì đó như là một ‘thường dân thối nát’.”

“Ể? Vậy thì – Hãy thối rữa đi! Đồ thường dân!”

“Dạng sai khiến sao!? Dekomori, em không gọi bạn bè mình hay người quen những thứ như là ‘thường dân thối nát’ đúng không?”

“Hừm… tất nhiên là không death. Dekomori là một chiến binh cô độc death, vậy nên bất kỳ подруга[note9639]

nào mà em trải lòng sẽ được gọi bằng những cái tên phù hợp death.”

“Подруга …?”

“Kepupu! Anh không biết chữ đó nghĩa là gì à death? Có vẻ sau cùng thì anh cũng chỉ là một Chúa tể Hắc Hỏa mà thôi!”

“Em vẫn chưa sửa được cái cách cười của mình… Không phải em nên sửa được điều đó rồi sao…?”

Tuy vậy, bây giờ tôi đã có ấn tượng tốt hơn về cô bé, bởi vì cô bé đã không còn gọi tôi là thường dân thối nát và thay vào đó bắt đầu gọi biệt danh thật của tôi.

Tôi không chắc là tôi nên gọi phần đó của cô bé là chân thành hay chu đáo nữa.

“Ồ! Có vẻ như lời nguyền vẫn hiệu nghiệm death…! Như dự đoán, anh thực sự là kình địch của Dekomori death! Dekomori sẽ bảo vệ Master death! Và rồi với Dekomori, Master sẽ… gehehehehehe!”

“Khoan đã, chuyện gì với những lời nói mang tính yuri thi thoảng lại bật ra thế!?”

“Hả? Không phải như vậy death! Dekomori chỉ rất tôn trọng và ngưỡng mộ Master death! Chúa tể Hắc Hỏa có thể không hiểu death, nhưng đối với Dekomori thì Master là một tồn tại mà Dekomori muốn gọi là onee-sama death!”

Khuôn mặt Dekomori tràn đầy sự oán hận khi con bé nói rất nhiệt tình. Và nhờ đó, tôi khám phá ra được một sự thực.

Dekomori thực sự, thực sự quý Rikka.

“Onee-sama, hãy dùng chiêu đó! Hơn nữa, hãy trả lời là ‘phải, nghĩ đúng lắm’! Dekomori đã luôn muốn thử điều như thế này ít nhất một lần!”

“Phải, nghĩ đúng lắm!”

Và ngay khoảnh khắc tôi nói lời nói đùa đó – vũ khí của Dekomori, thứ mà con bé gọi là Búa Mjölnir, va mạnh và bụng tôi. “Uoaaaaaa!” là điều mà tôi sẽ hét lên nếu tôi phải hét thứ đang diễn ra trong đầu tôi lúc ấy.

Cú đánh mạnh đến nỗi tôi ngừng thở trong giây lát.

“SUPER INAZUMA ATTACK DEAAATH!”[note9640]

“Quả thật, sức sát thương của chiêu đó thật…”

Sau khi đánh tôi, Dekomori liền sao chép hoàn hảo thế đứng thương hiệu ấy.

Cô bé quả là có kỹ năng.

“Quay trở lại chủ đề trước, về việc gọi Master là onee-sama – ‘Đó không phải tên chị’, là điều mà Master đã nói, vậy nên Dekomori gọi Master là Master death.”

“Ồ… Vậy sao?”

…Bởi vì Rikka cũng nổi tiếng trong đám con gái, tôi có hơi nghi ngờ khi tôi nghe những lời tuyên bố như thế.

Kể cả Kazari-chan trái ngược cũng khá ưa thích Rikka.

Bây giờ tôi nghĩ về chuyện đó – tôi không có kình địch con trai nào, phải không?

“Chà, khi Dekomori hiển nhiên sẽ cưới Master, em chắc chắn sẽ mời anh đến death. Vậy nên bỏ cuộc đi death.”

“ ‘Bỏ cuộc đi’ hả… Tuy nhiên, anh sẽ không bao giờ giao Rikka ra!”

“Vô ích thôi death. Theo như nguồn tin của Dekomori, tình yêu đầu chắc chắn sẽ thất bại death!”

“Đó không phải một thứ mà một nữ sinh sơ trung nên nói! Và những điều như thế hoàn toàn không đúng chút nào!”

“Ha, trong Mabinogion không viết sai cái gì cả death!”

“Ma-mabinogion?”

Con bé này, đang nói cái quái gì vậy?

Như dự đoán từ một người đang mắc chuunibyou, cứ thi thoảng con bé lại bắt đầu nói những thứ vô nghĩa.

Cho đến lúc này, chúng tôi đang có, ít nhất theo ý kiến của tôi, một cuộc trò chuyện ít nhiều bình thường. Tuy nhiên bây giờ, tôi đã không theo kịp được dòng suy nghĩ của con bé.

“DEATH!”

“Không muốn nói là anh hiểu ý nghĩa sau lời nói của em, nhưng lý do gì cho hành động vừa rồi của em!?”

Làm ơn đừng đột nhiên nhảy lên và hét to nữa.

Thường thì điều đó sẽ làm người đối diện giật mình. Làm điều đó đột ngột như vậy giống như là em muốn gây sự với họ vậy.

“Dekomori chỉ bất ngờ như thế thôi death. Rằng Chúa tể Hắc Hỏa vẫn không thể hiểu được bối cảnh của cả Dekomori và chính mình là gì death.”

“Đừng nói những lời khắc nghiệt một cách khiêm tốn như vậy. Nhưng, chà, bằng cách nào đó, anh hiểu điều em đang muốn nói. Khi em nói bối cảnh, đó như là vị trí của em, phải không? Khi anh nhập học cao trung, anh cũng tự hỏi rằng vị trí của mình trong lớp sẽ là gì.”

Mặc dù cuối cùng thì – tôi lại trở thành một kiểu nhân vật ít được chú ý.

Ngay bây giờ, vị trí của tôi là ‘Bạn trai của Rikka’. Sự hiện diện của tôi yếu đến nói một khái niệm như là ‘Bạn trai của Rikka’ là toàn bộ những gì thể hiện bản thân tôi.

“Kepupu! Phần ‘Hắc’ trong Chúa tể Hắc Hỏa có vẻ như có nghĩa là tồn tại một cách mờ nhạt death! Có lẽ anh nên đổi tên thành Chúa tể Hết Hỏa death!”

“Này, sự tồn tại của anh thực ra… mạnh hơn thế một chút…”

Ý anh là, em đang cười điều đó quá nhiều đấy. Và em vẫn chưa sửa lại điệu cười của mình.

Có phải cười như thế là một phần thiết lập của em sao? Cười đúng cách đi.

“Gehehehehe, có vẻ như chất độc bóng tối mờ ảo vẫn đang có tác dụng…! Như dự đoán, hiệu quả biến anh thành không gì hơn một cái bóng mờ nhạt của nó kéo dài đấy death!”

“Tên của anh đang càng ngày càng tệ đấy! Nghe này, anh-“

“Thực tại, tách rời! Tinh thần, vỡ vụn!”

“Hãy nghe anh nói về cái tên của anh!... Và về điều mà em vừa nói, đó cũng là câu mà Rikka cũng hay nói gần đây.”

“Death! Đó là kỹ năng đặc biệt của Dekomori death! Tác dụng của nói là –“

“…Ể? Tác dụng?”

“Nhân tiện, vì lý do gì đó mà Master nói rằng có một mặt khác của Chúa tể Hắc Hỏa xứng đáng với cái tên Ma Vương death – cái nhân cách ác quỷ đó đang ở đâu death? Theo Dekomori thấy, anh chỉ là một kẻ yếu ớt death.”

“Oi, nói cho anh tác dụng của nói đi. Và, chà… về việc anh là Ma Vương, đừng lo về chuyện đó. Anh không còn có năng lực kiểu đấy nữa.”

“Sao, vậy cuối cùng thì anh thực sự chỉ là ruồi muỗi đối với Dekomori thôi death! Gehehe, dea~th!”

“Ha! Đó chỉ là dư ảnh thôi!”

Tránh được đòn tấn công bất ngờ từ Búa Mjölnir (vì lý do gì đó, linh cảm tuyệt vời của tôi đã có tôi biết rằng tôi sẽ bị tấn công), tôi gõ nhẹ lên đầu Dekomori.

Với kết quả là tôi đã tránh được cả đòn tấn công và sự ngốc nghếch của cô bé, Dekomori tức giận rên rỉ.

“Anh, anh đánh em death. Có thể là anh thực sự vẫn là Ma Vương death? Không, chắc hẳn là như vậy death. Master đã nói về việc anh là Ma Vương bởi vì Dekomori đã bị anh lừa daeth! Được, Dekomori đã chú ý đến anh rồi đấy! Chừng nào còn là hầu cận của Master, Dekomori sẽ biến cuộc đời của Chúa tể Hắc Hỏa thành hành băm nhỏ trong vòng ba ngày!”

“Em đang muốn nói cái quái gì vậy!?”

“Chà.”

Và với điều đó, Dekomori ngừng nói.

Có vẻ như con bé mất bình tĩnh quá và chỉ có sự nhiệt tình của con bé đang nói thôi, vậy nên con bé không biết rằng mình vừa muốn nói cái gì.

“Vở kịch, ít nhất là, anh không làm điều gì như là ngáng đường của Master – cố gắng nhé death.”

“Đừng có cố gắng kết thúc cuộc nói chuyện vừa xong. Và hả? Làm sao em biết về vở kịch?”

“Death, bởi vì em đã liên lạc với Master thông qua thần giao cách cảm mới hôm trước death.”

“……”

Không nói những thứ như là em đã nói chuyện điện thoại với cô ấy: quả là một bệnh nhân chuunibyou.

“Ồ, cảm ơn. Anh chắc chắn sẽ cố gắng hết sức. Ồ, phải rồi, vở kịch sẽ diễn ra vào thứ bảy tuần sau, vậy nên nếu em muốn Dekomori, hãy đến xem nhé. Nếu em có đến, trong trường hợp đó anh chắc chắn sẽ khao em cái gì đó.”

“Không cần Chúa tể Hắc Hỏa phải mời đến – tất nhiên Dekomori cũng định đến rồi death. À, anh thực sự sẽ khao em món gì đó sao death?”

Dekomori nhìn lên tôi chỉ với đôi mắt của cô bé, điều đó nhấn mạnh sự thật rằng đôi mắt con bé đang ướt.

Nhìn thấy phần này của cô bé nhắc tôi nhớ rằng sau cùng thì, cô bé thực sự chỉ là một cô bé kém tôi một tuổi; một nữ sinh sơ trung cố gắng thẳng lưng và đứng nhón chân để khiến mình trông có vẻ cao hơn.

Nhưng tôi có vẻ nhớ rằng gia đình cô bé rất giàu có…

Tuy vậy, cảm giác này khá là hoài niệm.

Nó khiến tôi nhớ lại lúc mà tôi mới gặp Rikka.

Một đàn em của tôi về cả chuyện là bệnh nhân chuunibyou và về tuổi thực.

Nói thực, cô bé có cảm giác như là một đứa em gái nữa của tôi vậy.

“Anh biết rồi, anh biết rồi. Anh sẽ đãi em một món gì đó.”

“Gehehe, em đoán là kể cả Chúa tể Hắc Hỏa đôi khi cũng có thể tốt bụng đấy death. Tuy nhiên, đừng quên death. Dekomori và Chúa tể Hắc Hỏa là hai thực thể không thể bao giờ cùng tồn tại death! Không có gì ngoài cái chết đối với những kẻ yêu Master!”

“…Phải, phải.”

Nói gì đây với cái vẻ mặt thắng lợi ấy.

Ý anh là, không phải em cũng yêu quý Rikka sao? Chà, không phải là tôi có thể nói điều gì đó để đáp trả lời nói ấy, vì tôi cũng có thể hiểu được cảm xúc ấy.

“Giao ước đã được thiết lập – vậy thì, vì Dekomori phải nhanh chóng quay về chiến trường do là một chiến binh, chúng ta sẽ tạm biệt tại đây death.”

“Thiết lập ấy… Anh thích đấy. Ồ, hẹn gặp lại.”

Sau khi thè lưỡi về phía tôi, Dekomori quay lưng và đi về.

Không phải đến chiến trường, mà là về nhà con bé.

Khi tôi nhìn cái lưng nhỏ nhắn của cô bé, tôi tự nghĩ rằng kể cả cô bé cũng thấy xấu hổ, và tôi cũng nên tiếp tục cố gắng hết mình.

Ngày mai là lễ hội văn hóa.