“Cậu thấy đấy… kể cả nếu tớ tận dụng sức mạnh của Tà Vương Chân Nhãn, thì sự ô nhiễm của Trái đất cũng sẽ không ngay lập tức dừng lại được. Nếu chuyện này tiếp diễn thì sẽ không ổn…! Ugh… Yuuta, cậu đi trước đi…!”

Ngày 3 tháng 9. Hôm nay, giờ học chỉ kéo dài đến trưa – ngay bây giờ, các tiết học đã kết thúc.

Còn 6 ngày nữa là đến lễ hội văn hóa.

Hầu như không còn thời gian để luyện tập cho vở kịch nữa.

Bởi vì có ít thời gian như vậy, nên tôi muốn đi tập sớm nhất có thể. Tuy nhiên, khi tôi rủ Rikka đi cùng, cô ấy từ chối tôi bằng câu nói hài hước đó.

Tình cờ thay, cách mà cô ấy cầm chiếc chổi bằng cả hai tay khiến cô ấy trông giống như một siêu anh hùng đang chuẩn bị xuất phát. Ngầu quá.

“À, phải rồi. Hôm nay cậu phải đi trực nhật. Được rồi, tớ sẽ đến đấy trước. Tớ sẽ nói với các đàn chị rằng cậu sẽ đến hơi muộn chút do phải trực nhật.”

“Đã rõ, chiến dịch ‘Bình thường hóa Trái đất’ bắt đầu! Với lị, Yuuta. Không phải Trái đất đang bị tấn công sao!?”

“Chuyện đó ở đâu ra vậy!? Không, không phải! Thực ra, nó chưa bao giờ bị tấn công cả! Chưa lần nào! Tại sao cậu lại nghĩ như vậy!?”

Nghĩ lại thì, công bằng mà nói, có rất nhiều phim ảnh và anime có vụ Trái đất bị tấn công!

Nếu Trái đất chưa từng bị tấn công, thì những câu chuyện trong các tác phẩm ấy sẽ không bao giờ bắt đầu!

“Tớ hiểu. Tuy nhiên, tớ thường hay nghe kể rằng Trái đất đang bị tấn công. Có phải điều đó nghĩa là có nhiều người có ham muốn tấn công Trái đất không?”

“Đừng có nghĩ như vậy! Không ai có ham muốn như thế cả!”

“Trong trường hợp đó, điều đó có nghĩa là Trái đất-san có ham muốn bị tấn công mạnh mẽ à? Tớ hiểu rồi, vậy những ham muốn đó được thể hiện cho Trái đất-san thông qua những thứ như phim ảnh. Đã rõ, tớ đã hiểu.”

“Cậu nghĩ Trái đất-san là M à…?”

Và, cứ như thế, chúng tôi bị cuốn vào bầu không khí và bắt đầu tám chuyện.

“NÀY! BẮT ĐẦU DỌN DẸP ĐI CHỨ!”

Tin đồn nói rằng cô ấy là hội trưởng tương lại của câu lạc bộ khiêu vũ.

Cô ấy còn là thành viên hội đồng được ủng hộ chịu trách nhiệm cho chương trình của lớp tôi trong lễ hội văn hóa lần này.

Cô ấy là người đã khoe khoang về sự nối tiếng áp đảo với bọn con trai trong lớp tôi.

Trong lớp tôi, cô ấy là vua – với vẻ mặt như quỷ dữ, Nibutani Shinka đi đến để mắng mỏ chúng tôi.

Hoặc hành hung chúng tôi.

Chúng tôi sẽ bị giết mất…!

Tôi run lên vì sợ đến mức tôi không thể thốt lên lời. Tuy nhiên, Rikka không bị đe dọa, đưa ra một câu trả lời dõng dạc cho Nibutani.

“Mori-sama, chúng tớ đang trong một cuộc trao đổi vô cùng quan trọng. Cuộc trao đổi về tương lai của Trái đất. Và cũng là, cuộc trao đổi về tương lai của chúng tớ cùng nhau.”

“Cậu vẫn chưa xong cái đấy à!?”

Tôi bất ngờ bởi vì đó là giọng của tôi.

Hay đúng hơn, cậu đang hân hoan tuyên bố cái gì vậy, Rikka-san!

Không, chờ đã, ể!? Nghe những lời đó thực ra cũng khiến tôi hạnh phúc!

“Sao cơ? Trái đất? Không cần phải lo lắng về những thứ như thế! Lúc nào nó nổ tung thì nó sẽ nổ tung, và không có điều gì chúng ta có thể làm cả! Bây giờ đi dọn dẹp đi!”

“Grrr. Xem ra không thể làm gì được, Yuuta. Gặp cậu sau nhé.”

“Ồ, OK. Gặp cậu sau.”

Với những lời đó, Rikka lon ton ra khỏi lớp để đi dọn dẹp chăm chỉ.

Tôi bị bỏ lại sau. Tôi có thể dự đoán ít nhiều về cách mà mọi thứ sẽ tiến triển từ nay về sau, và điều đó thật đáng sợ…

Vẻ mặt của Nibutani hướng về tôi làm tôi liên tưởng đến một cái mặt nạ Hannya[note9627] . Làm sao mà cô ấy còn trở nên đáng sợ hơn trước được…?

“Nhưng không phải hai cậu đang tán tỉnh nhau hơi nhiều sao? Cậu có phải là, gọi là gì nhỉ, oranyan[note9628]

khi có người xung quanh không?”

“Phần nào trong cuộc nói chuyện với nãy là chúng tớ tán tỉnh nhau thế!?”

Đó chỉ là về Trái đất thôi! Hơn nữa, những thứ đó chỉ tuôn ra do lời khởi đầu cuộc nói chuyện kỳ quái của Rikka thôi!

Còn nữa, cậu vừa mới nói gì? Rằng ở nơi công cộng thì tớ là oranyan? Có vẻ như vốn từ vựng của Nibutani vẫn cổ đại như mọi khi…

“Ai nhìn thấy hai cậu trò chuyện như vậy cũng sẽ nghĩ là hai cậu đang tán tỉnh nhau.”

Đỡ cánh tay bằng cái chổi, Nibutani nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt khinh thường kẻ bình thường, trước khi thở ra một hơi dài ‘haaa’.

Mọi thứ thực sự đến mức cậu cần thiết phải thở dài một cách phóng đại như vậy không…?

Đó chỉ đơn thuần là một cuộc trao đổi về Trái đất.

“Nhân tiện, có điều tớ muốn hỏi – đó là về âm mưu của Takanashi-san. Cậu ấy đến chỗ tớ và nói ‘Tớ đang cố gắng thuần thục bài nhảy, nhưng trong lúc nào tớ sẽ luyện tập ở nhà, vì tớ không thể đi tập nhảy được. Có được phải không?’ Chuyện đó là như thế nào vậy?”

“Tại sao thi thoảng cậu cứ nhỡ đóng vai người khác thế…”

Hơn nữa, những vai diễn của cô ấy có vẻ khá giống với người thực…

Nhưng mà, có thể chỉ do Rikka quá dễ bắt chước thôi.

“Cậu ấy đang giúp đỡ một đàn chị với vở kịch của chị ấy. Kết quả là, cậu ấy cuối cùng lại thành nữ chính của vở kịch. Như dự đoán, đó là vấn đề phải không?”

“Ừm, không hẳn. Takanashi-san: cậu ấy có kỹ năng. Kể cả tớ cũng bất ngờ với trình độ cậu ấy. Không có vấn đề gì nếu cậu ấy nghỉ luyện tập, vì những gì cậu ấy cần làm là hoàn thiện bài nhảy hơn nữa thôi. Tuy vậy, sao cậu ấy lại giúp đỡ một vở kịch một cách đột ngột như vậy?”

“Chà, đó là một câu chuyện dài.”

“Hừm, vậy sao… Takanashi-san, cậu ấy đã thay đổi một chút rồi”, Nibutani thì thầm.

Có vẻ như đó là những suy nghĩ thật lòng của cô ấy.

Khá là bất ngờ khi nghe những lời nói đó từ cô ấy.

“Lần đầu tớ gặp cậu ấy – Tớ đoán cậu có thể nói tớ đã có một vài mối lo về cậu ấy, nhưng có vẻ như là bây giờ cậu ấy sẽ ổn thôi. Kể cả khi không có tớ phục hồi cho cậu ấy.”

“Cậu vẫn có ý định phục hồi cậu ấy hả…”

“Không phải hiển nhiên sao? Tuy nhiên, nếu mọi thứ xấu đi – nếu cậu ấy trở thành Takanashi-san bóng tối – thì quá trình phục hồi cậu ấy sẽ được triển khai ngay lập tức.”

“…Takanashi-san bóng tối”, à. Phải, có lẽ là từ góc nhìn của cậu thì cô ấy đang thay đổi theo một hướng tốt hơn.

“Hử? Phải, tớ đoán vậy. Hiển nhiên là tớ muốn phục hồi cho cậu ấy rồi, vì thật khó chịu khi cả cậu ấy và Kanzari cứ làm phiền tớ kiểu ‘Mori-sama Mori-sama’ ấy.”

…Quào, thật ư?

Chuyện đó thực sự xảy ra à? Tôi chưa bao giờ chứng kiến điều đó, nhưng suy cho cùng thì thế mới là Rikka mà. Cô ấy thật tuyệt vời.

“Tuy vậy, dù chỉ từng chút một, cách suy nghĩ của tớ đã thay đổi.”

“Cách suy nghĩ?”

“-Tớ, nếu hồi đó, nếu tớ cũng có một người như cậu, một người sẽ ở bên tớ - có lẽ những thứ như quá khứ đen tối của tớ sẽ không bao giờ xảy ra.”

“…Chuyện đó-“

“Chỉ đùa thôi! Vì mục đích duy trì Takanashi-san tinh khôi, cậu cần tiếp tục làm người bạn trai tuyệt vời của cậu ấy, Geruzoni.”

“Ể?”

Tôi ngạc nhiên vì sự bình thường đó.

Không phải là những lời của cô ấy là tôi bất ngờ, mà đó là nụ cười của cô ấy. Nibutani… Từ khi nào cô ấy lại trở thành một người tốt bụng? Có lẽ là trong kỳ nghĩ hè chăng.

Nhưng khi chúng tôi gặp nhau trong kỳ nghỉ hè, không có vẻ gì là cô ấy đã thay đổi cả.

“Này, sao lại có vẻ mặt ngạc nhiên vậy! Điều đó làm tớ giận đấy. Tớ đang Geki Oko-stic Finaleality Punpun Dream[note9629]

đây.”

“…Cách chọn từ đó khá là chuunibyou đấy.”

Cứ như thế nói là ‘Vĩnh Cửu Băng Hàn Chưởng’ vậy.

“Ể, thật ư!? À… A, tớ đang geki oko punpun maru[note9630]

đấy!”

“Đã quá muộn để nói lại theo một cách đáng yêu hơn rồi.”

“Đi chết đi!”

Vừa nói thế, Nibutani lườm tôi với thái độ bạo hành mọi khi.

Cá nhân tôi ghét cái cảm giác M có được từ cuộc nói chuyện vừa rồi, nhưng, chà, như dự đoán, cuộc nói chuyện ấy sẽ không có cảm giác đúng lắm nếu không có nó.

“Đủ rồi! Cậu đang cản trở việc dọn dẹp đấy, xùy xùy!”

“À, phải. Xin lỗi vì đã chen ngang. Ồ, phải rồi, có một thứ tớ mới nghĩ ra khi cậu cực kỳ giận dữ, và đó là về vở kịch – nếu cậu thích, Nibutani, cậu hãy đến xem vở kịch nhé. Tớ cũng diễn trong đấy đấy.”

“Geruzoni cũng tham gia? Ahahahahahahahaha!”

Nibutani cười lớn một tràng, với tay đặt trước bụng.

Để cô ấy cười nhiều như vậy… Có vẻ như đối với cô ấy, việc tôi diễn kịch là một thứ buồn cười…

“Tớ đã có thể thấy được rồi! Cảnh cậu làm điều gì đó đáng quên như quên lời thoại giữa chừng và thêm điều đó vào quá khứ đen tối của cậu! Tớ rất mong đợi đấy-!”

“Những điều như thế sẽ không xảy ra đâu! Tớ khá tự tin về kỹ năng diễn kịch của tớ đấy: tớ chơi trò gia đình mỗi ngày-“

Và khi những lời ấy thoát ra khỏi miệng tôi, tôi nhận ra những gì tôi vừa lỡ lời.

Như mọi khi, tôi đã phạm phải sai lầm khi nói chuyện với Nibutani.

Hơn nữa, nó không chỉ là một lỗi nhỏ do bất cẩn, đó là một trong những sai lầm lớn nhất đời tôi. Nếu một sai lầm như thế diễn ra ở nơi làm việc, tôi sẽ bị đuổi việc mất.

Hiển nhiên, khi Nibutani nghe thấy sai lầm của tôi, cô ấy không bỏ lỡ cơ hội để nở ra nụ cười tàn bạo ấy.

“Ồ? Vậy bọn cậu chơi trò gia đình à? Hửm, gì cơ, các cậu giả vở là một cặp đôi mới cưới sao?”

“Không-không phải đâu!”

“Vậy thì là gì? Một đám cưới thứ hai?”

“Không có cái kịch bản kiểu ấy khi chơi trò gia đình đâu!”

Cậu biết đấy, khi cậu nói như vậy, cậu làm như là xã hội cho rằng những chuyện giả vờ đều là trò đùa. Tớ nhất định sẽ không tha thứ cho cậu vì điều đó. Cậu cần phải lãng mạn hơn.

“Chà, kể cả nếu là về chuyện cậu tái hôn, hay cậu giả vở là Saigou-san, hoặc về bất cứ thứ gì-“

“’Giả vở là Saigou-san[note9631] ’ là cái quái gì!?”

“Cậu chấp nhặt những thứ nhỏ nhoi quá! Thật sai lầm nếu cậu nghĩ móc trả lại mọi thứ là một điều tốt!”

Để đáp lại câu móc họng nhẹ của tôi, Nibutani bùng cháy.

Với một cú trái tay – đó là bạn của tôi, lời móc trả. Có vẻ như chuỗi những sự sắp đặt đã bị phá vỡ.

“DÙ. SAO. THÌ! Đi đi, xùy xùy. Đi chỗ khác chơi.”

Cậu là người gọi tớ ra mà… Nhưng nếu tôi thực sự nói điều đó, cô ấy sẽ lại giải phóng sự bạo hành của mình lần nữa, nên tôi quyết định bỏ qua.

“…Ok, được rồi. Vậy thì, dọn dẹp chăm chỉ nhé.”

“Geruzoni nữa, với, chà, vở kịch đó. Gắng nhé?”

Sau khi nói điều đó, Nibutani quay lưng lại tôi và bắt đầu dọn dẹp.

Với những lời có vẻ như là động viên từ Nibutani, tôi hạnh phúc rời khỏi lớp, cảm ơn sự ủng hộ của cô ấy trong lòng.

Sau khi rời khỏi lớp, vì lý do gì đó tôi không thể ngừng nghĩ về việc cuộc trò chuyện ngắn vừa rồi thú vị đến như thế nào.

Khi tôi có thể từ bỏ cả sự nuối tiếc và lớp học đằng sau, tôi cân nhắc việc ghé qua lớp 1-3 để gọi Shichimiya đi đến câu lạc bộ cùng tôi. Tuy nhiên thật không may, Shichimiya cũng phải trực nhật hôm nay.

Vì cả hai người họ đều bận, tôi không còn cách nào khác ngoài tự mình đi qua khuôn viên trường, nơi mà đang trở nên cực kỳ sôi động do những sự chuẩn bị sau giờ học cho lễ hội văn hóa. Tôi đi dạo từ từ đến phòng hiệu trưởng.

Vì hôm nay tôi đi một mình, không như hôm qua tôi đi thẳng đến phòng hiệu trưởng ngay.

Bây giờ tôi đã ở trước cửa phòng hiệu trưởng – như hôm qua, ở đây hoàn toàn im ắng.

Vì có khả năng là thầy hiệu trưởng sẽ ở đây lần này, tôi hít một vài hơi sâu.

-Tôi sẵn sàng rồi.

Tôi nghĩ tôi đã sẵn sàng, nhưng hóa ra, hít sâu không giúp tôi thoải mái hơn chút nào. Tôi vẫn cứng người lo lắng khi gõ lên cửa phòng hiệu trưởng hai lần.

Vì căng thẳng quá độ, tôi đã gõ khá to.

Tuy nhiên quan trọng hơn: lời đầu tiên nói với thầy hiệu trưởng là gì thì mới phù hợp?

Khi tôi đang đắn đo trong đầu xem thầy hiệu trưởng có hiểu không nếu tôi giới thiệu mình là một người phụ giúp cho câu lạc bộ Kỳ Kịch, một vài giây trôi qua. Không có hồi đáp từ trong phòng.

Tôi mở cửa phòng và nhòm vào trong.

Có vẻ như mọi lo lắng của tôi đều không để làm gì, vì thầy hiệu trưởng cũng không có trong phòng hôm nay.

Và – cũng như ngày hôm qua, tôi được chào đón bởi cảnh tượng siêu thực tương tự.

Ở một mình trong phòng hiệu trưởng, Kumin-senpai đang ngủ, với nước dãi lòng thòng dưới miệng.

Mỗi khi tôi thấy mặt chị ấy, chị ấy đang trong giấc ngủ…

Tuy nhiên cũng có một điểm khác biệt so với ngày hôm qua, về chiếc gối… Đó là chiếc gối cá nhân của chị ấy à?

Dù sao thì, do sự bất khả kháng cự của chị ấy lúc này, tôi hơi lo lắng rằng ai đó sẽ vào trong khi chị ấy đang ngủ và tấn công chị ấy.

Tôi cân nhắc xem có nên để chị ấy ngủ không, nhưng sẽ có vấn đề với sự tỉnh táo của tôi (không phải vì tôi đang chuẩn bị tấn công chị ấy, mà vì tôi lo lắng về đống nước dãi) nếu chị ấy cứ tiếp tục ngủ. Tôi đoán sau cùng thì tôi cũng nên đánh thức chị ấy dậy…

“Vì chị đang ngủ nên em xin lỗi”, tôi xin lỗi trong đầu khi tôi tiếp cận Kumin-senpai không thể tự vệ.

Quào, chị ấy đầy sơ hở… Chị ấy không khác gì đang khỏa thân vậy.

Với những suy nghĩ như thế xuất hiện trong đầu, tình thần của tôi đã hoàn toàn bị xáo trộn.

Thở sâu… Lấy lại sự bình tĩnh, tôi điều chỉnh âm lượng giọng nói tương tự như lần trước tôi đánh thức chị ấy dậy.

“Ưm, chị chảy nước dãi kìa.”

…Chị ấy không thức dậy.

Có vẻ như chị ấy đang ngủ sâu hơn lần trước.

Hửm, tại sao lại như vậy?

Dù sao đi nữa, tôi không thể để chị ấy như thế này được, nên tôi nắm nhẹ vai chị ấy và lắc chị ấy.

“Xin lỗi, chị dậy đi, chị đang nhỏ dãi từ miệng kìa.”

Dường như để đáp lại cú lắc của tôi, Kumin-senpai thức dậy, từ từ nâng người lên trong khi phát ra tiếng ‘Kayy’ với giọng ngái ngủ.

Ngay khi chị ấy cử động – tôi thả tay ra. Dù sao thì đây cũng là một tình huống tế nhị.

Cùng lúc đó, Kumin-senpai – người đã chuẩn bị một chiếc khăn trong tay từ trước – lau đi nước dãi trên mặt, trước khi nhanh chóng quay mặt về hướng tôi. Chị ấy nháy mắt hai lần, như thể để xác nhận tình hình.

Rồi, trong khi nhìn tôi với đôi mắt còn chưa mở hẳn, chị mở miệng nói.

“…Vừa rồi là một cơn động đất liên mảng (kiến tạo)? Hay đó là một cơn động đất nội mảng (kiến tạo)?”

“Chị có phản ứng thái quá không đấy? Đó chỉ là một cú rung nhẹ thôi mà! Hơn nữa, với cách mà chị đặt ra câu hỏi đó, không nghe như là chị tin rằng có một cơn động đất đã xảy ra gì cả! Chị có bình tĩnh quá không đấy?”

“…Vậy, không phải là động đất à?...Zzz”

“Khoan đã, hãy đợi một chút! Làm ơn đừng ngủ tiếp sau khi chị đã nhẹ nhõm rồi!”

“Hehe, không cần phải lo. Chị chỉ nói ‘zzz’ thôi.”

“Cuối cùng là chị nói thế à? Chị nghĩ rằng nói một thứ như thế giữa cuộc trò chuyện là ổn à?”

“Hehe, không cần phải lo lắng. Chị đang đùa thôi – ý nhầm, chị đang giả vờ ngủ thôi.[note9632] ”

“Chị còn định sắp đặt cho một câu đùa nữa à!?”

Không lẽ cuộc trao đổi vừa rồi đều là sắp đặt!?”

Thật tuyệt vời, Kumin-senpai…!

Chị ấy chỉ vừa mới thức dậy, và chị ấy đã chuẩn bị sắp đặt một câu đùa rồi… Nó hay đến nỗi tôi muốn lặp lại cuộc trao đổi vừa rồi.

Nhưng mặc dù nó thú vị như vậy – haiz.

Chà, tôi đang nghĩ là sẽ vui như thế nào khi đánh thức chị ấy dậy lần nữa. Tôi không hẳn mong đợi sẽ làm thế một lần nữa, nếu có lần sau.

Khi Kumin-senpai dụi mắt cho tỉnh táo, tôi lặng lẽ ngồi xuống.

Tôi ngồi đối diện với Kumin-senpai. Đâu phải là tôi có thể ngồi bên cạnh chị ấy chứ.

“Rồi, chị dậy, chị dậy rồi. Chà sá.”

“…Một câu chào mà còn không có trong manga và novel nữa!?”

Một sự sắp đặt à!?

Đây có phải cũng là sắp đặt cho một câu đùa không!?

“Ahaha, xin lỗi xin lỗi. Chị vẫn hơi ngái ngủ một chút. Chào buổi sáng!”

Khi Kumin-senpai nói vậy, chị ấy vươn mình, phát ra tiếng ‘Mmmm’. Chị ấy có vẻ vẫn khá là buồn ngủ. Tiếng ‘Mmmm’ đó cũng dễ thương đấy…

Hơn nữa, mặc dù chị ấy là đàn chị của tôi, chị ấy không có vẻ già hơn tôi lắm. Khuôn mặt của chị khi mới thức dậy cũng khá dễ thương nữa.

Mặc dù chị ấy có tạng người nho nhỏ, chiều cao của chị không thấp đến mức có thể gọi là giống trẻ con (thực tế, thân hình chị hoàn toàn ngược lại với trẻ con). Chỉ là khuôn mặt chị - vì một lý do gì đó làm tôi liên tưởng đến đứa em gái lơn của tôi – thì rất non trẻ. Mặc dù trước đây tôi đã sử dụng cách so sánh này với một người khác, nhưng thực sự không có cách nào miêu tả vẻ ngoài của chị ấy tốt hơn là ‘mang dáng vẻ một cô công chúa của một quốc gia đã tàn’.

Cô ấy có cảm giác như là một người bạn phải bảo vệ.

“Chào buổi sáng, Kumin-senpai. Ưm, em không chắc là chị muốn nghe điều này từ một đứa đàn em mà chị mới gặp nhưng… có lẽ sẽ tốt hơn nếu chị không ngủ ở nơi mà chị không thể tự vệ thế này…”

“Hửm? À, em lo cho chị à! Cảm ơn vì đã quan tâm ~. Vì chị có thể ngủ ở mọi nơi, nên chị cũng hơi bất cẩn. Nhưng chị thường ngủ sau ở phòng y tế, nên em không cần phải lo lắng cho chị nhé ~.”

…À, tôi hiểu. Vậy lần đó, cũng là chị.

Nhưng, lần đó, không phải là – trước khi tôi có thể suy nghĩ xong, Kumin-senpai nhắc đến chính điều mà tôi đang nghĩ trong đầu.

“Nhưng, nghĩ lại thì, không phải là phòng y tế cũng hoàn toàn an toàn đâu. Thi thoảng, chị cũng bị vẽ bậy lên mặt. Thật khó chịu khi Hideri-chan làm thế.”

‘Trời ạ’, là điều mà chị ấy có vẻ muốn nói khi nhún vai.

Tôi hiểu, ra đó là tác phẩm của Amaniji-senpai.

Mặc dù nét vẽ đó chắc không phải là bút mực vĩnh cửu, nhưng tôi vẫn hiểu được sự khó chịu của Kumin-senpai. Sẽ khá là xấu hổ khi đi lại xung quanh mà không nhận ra rằng có những thứ đó ở trên trán.

Có vẻ như tôi đã đúng khi đặt một chiếc gương cho chị ấy vào lúc đó.

“Em nghĩ em đã thấy một điều tương tự lần em đi đến phòng y tế: có phải đó là tác phẩm của Amaniji-senpai không? Có giống Amaniji-senpai không khi viết một thứ phiền phức như là ‘quỷ dữ’ ở trên trán người khác…”

“Ế, em thấy rồi à? Úp, xấu hổ quá.”

Kumin-senpai có vẻ không xấu hổ chút nào khi chị ấy che trán lại.

Có thể thực ra là chị ấy cũng xấu hổ do khuôn mặt chị hơi đỏ lên một chút. Tuy vậy, chị ấy vẫn không hoảng loạn hay gì cả, nên hơi khó để phân biệt.

Chị ấy hơi bị thư giãn quá.

“Hideri-chan nói rằng vẻ ngoài của chị không thú vị lắm: khi có thể thì chị ấy sẽ vẽ lên mặt chị khi chị đang ngủ. Chị thực sự mờ nhạt thế à? Em nghĩ thế nào, Yuu-chan?”

…Một câu hỏi thật khó trả lời.

Nếu chị ấy sẽ hài lòng, thì tôi sẽ rất vui lòng nói rằng vẻ ngoài của chị rất thú vị. Nhưng mà, nghĩ lại thì, người ta thường không hài lòng mấy nếu nghe là họ trông có vẻ thú vị…

Nhưng mà, dựa vào những lời vừa rồi của chị ấy, có vẻ như chị ấy lo lắng vì không thú vị. Có lẽ nói rằng chị rất thú vị là điều đúng đắn.

“Ờ, chà, em nghĩ là cũng khá thú vị…”

“Ể? Yuu-chan, xấu tính, Yuu-chan: chị sắp khóc rồi nè.”

Đó là bẫy.

Tôi đã bị nói là xấu tính…! Tuy nhiên, tôi đã có biện pháp đối phó cho những chuyện như thế này!

“Không, ý em là chị không cần phải lo lắng, vì chỉ hơi thú vị thôi.”

“Ế!? Xấu tính! Chị, chị thú vị chứ!”

Đó là bẫy hai lớp.

Thật đáng gờm…! Tuy nhiên, tôi chỉ giới hạn ở vẻ ngoài của chị khi tôi nói rằng chị ấy thú vị - đúng hơn là, có vẻ như ý định của chị ấy là sắp đặt cho một câu đùa; để đưa ra câu chốt hạ đó… Như mong đợi, chị ấy thực sự là một người kỳ lạ.

Có lẽ theo cách nghĩ đó, không ngạc nhiên gì khi chị ấy hợp với Amaniji-senpai như vậy.

“Nhân tiện, Kumin-senpai, em hơi tò mò chút – tại sao chị lại gia nhập câu lạc bộ này vậy?”

“Hehe, bởi vì chị là bạn thân nhất của Hideri-chan!”

Kumin-senpai trả lời ưỡn ngực tự hào.

Đối với Kumin-senpai, điều nảy hẳn là đáng tự hào.

“Hideri-chan không có người bạn nào khác. Đó là lý do chị là bạn thân nhất của chị ấy.”

“Đứng có nói những thứ ác độc thế một cách thờ ơ vậy chứ!”

“Hả? Nhưng chị không nghĩ đó là một điều tồi tệ, khi chỉ có một vài người bạn. Chị cũng không có nhiều bạn.”

Kumin-senpai nở một nụ cười hiền lành.

Điều đó cũng đúng, tôi nghĩ vậy.

Tôi không tự hào rằng số lượng bạn của tôi có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng tôi cũng không vi quan về chuyện đó.

Kumin-senpai – chị ấy có vẻ như đùa giỡn, nhưng hoàn toàn có thể là với cô gái này, sâu trong tim, chị ấy là một người mạnh mẽ.

“…Chị nói đúng. Em xin lỗi vì đã nói như vậy…”

“À, em không cần phải xin lỗi Yuu-chan. Chưa từng có ai khó tính như Hideri-chan cả!”

“……”

Tôi không nói ra, nhưng cách nói thờ ơ về chuyện đó quả là ác quá.

Nhưng mà, trong mắt tôi, Amaniji-senpai thực sự là người chưa từng có theo rất nhiều cách.

Chị ấy kỳ lạ, độc đáo, khác biệt, quái dị,…

“Hideri-chan, chà, như em thấy đấy, khá là độc nhất – nhưng chị thích phần đó của cô ấy lắm ~. Cô ấy là Hideri-chan số một thế giới.”

“Hideri-chan số một thế giới.”

Tôi cố găng lặp lại câu đó, nhưng nó vẫn chả có nghĩa gì cả.

Có lẽ điều mà chị ấy muốn nói là người duy nhất giống Amaniji-senpai chỉ có Amaniji-senpai thôi.

Người ta nói rằng có ba người khác trên thế giới giống như bạn, nhưng điều đó chắc chắn là không đúng với chị ấy. Tôi nghi ngờ liệu một doppleganger[note9633]

của chị ấy có tồn tại được không nữa.

“Dù sao thì, ở bên Hideri-chan rất vui, nên là chị tham gia cùng câu lạc bộ với cô ấy. Nhưng mà chị cũng không giỏi những thứ như là diễn kịch lắm ~.”

“Haha, chị ấy chắn chắn là người mà chị không giờ chán được.”

“Ể, vậy ư? Vậy thì, chị sẽ hỏi câu hỏi tương tự dành cho em: điều gì khiến em muốn giúp câu lạc bộ kỳ cục này vậy, Yuu-chan?”

“Kỳ cục… Ơ, chà, bởi vì – vì Amaniji-senpai gặp khó khăn trước mắt em.”

Suy cho cùng thì, lý do tôi giúp đỡ rất đơn giản – điều đó đã chạm đến tôi. Vẻ chân thành, bí mật của Amaniji-senpai.

Những thứ chị ấy nói với tôi hôm qua – chính là lý do tôi phải giúp đỡ Amaniji-senpai.

Tôi muốn giúp đỡ chị ấy. Những cảm xúc của chị ấy đã làm tôi lay động.

Hơn nữa, tôi không chắc vì sao, nhưng tôi vừa tò mò vừa lo lắng về tình cảnh của Amaniji-senpai.

Có lẽ - tình cảnh của chị ấy đã giao thao với tôi ở chỗ nào đó.

“Chị hiểu, bởi vì Yuu-chan rất tốt bụng ~. Hẳn em phải là quý ngài Nổi Tiếng ~. Hehehe, được rồi, bây giờ hãy nói về tình yêu[note9634]

một chút.”

“Koi?”

Tôi nghiêng đầu sau khi nghe được từ bí ẩn bất ngờ đó.

Chị ấy muốn nói về cá chép à?

“Trong khi đúng là chị thích ngủ cũng với chiếc gối Slyly[note9635] , và chị muốn nói chuyện về cá chép – nhưng chị muốn nói chuyện không phải về koi, mà là tình yêu!”

Kumin-senpai đang giận. Chị ấy nghiêng người về trước trong sự giận dữ.

Thật-thật là một cảm giác kỳ lạ, mê hoặc.

Kumin-senpai hiền lành đang giận dữ - thật là một cảm giác sững sờ!

…Chà, nghe này, mặc dù tôi không thể không có những suy nghĩ như vậy, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi đột nhiên tiến hóa thành một thằng biến thái. Tôi chỉ ngạc nhiên đến mức làm tôi có những suy nghĩ như thế thôi.

Làm ơn đừng hiểu nhầm, tôi không giống như thế đâu.

“Chà, chị đoán là con trai thường giả ngủ khi nhắc đến từ tình yêu ~.”

“Không, không phải thế đâu. Kể cả con trai cũng thích nói về tình yêu. Thực ra, con trai rất hứng thú khi nói chuyện về tình yêu.”

“Tốt lắm. Con gái cũng rất hứng thú khi nói về chuyện tình yêu. Đặc biệt là của người khác.”

“Em hiểu. Ai cũng muốn được yêu! Hửm? Em có vẻ như đã nghe được một điều gì đó kỳ lạ ở khúc cuối…”

Phải, có vẻ như là tôi đang bị cuốn vào bầu tâm trạng này. Tôi cảm giác như sẵn sàng nói về mọi thứ ngay lúc này!

Hừm, có vẻ như việc chị ấy giận dữ vừa rồi đã kích hoạt chế độ Ngây ngất trong tôi.

Do đó, một thiết lập mới của tôi, Yuuta (chế độ Ngây ngất), được kích hoạt khi Kumin-senpai giận dữ, đã được tạo ra! Tuy nhiên, việc sử dụng chế độ này từ nay về sau bị cấm.

Kumin-senpai cũng đã nhận ra rằng tôi đang ở trong tình trạng này. Chị ấy làm vẻ mặt nghiêm túc và nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Vậy thì, hãy bắt đầu cuộc nói chuyện về tình yêu.”

“Mời chị.”

“Rikka-chan, Satone-chan, Hideri-chan, và chị: em thích ai nhất trong bốn người, Yuu-chan?”

“Rikka!”, tôi tuyên bố chắc chắn.

Không có sự do dự nào trong câu trả lời của tôi. Hẳn đây là sức mạnh của chế độ Ngây ngất!

…Người này, chị ấy đột nhiên bắt tôi nói cái gì vậy!?

“Từ chối, chị bị từ chối…”

“À, không, đó là… Ờ, chà, chị này, em, bây giờ đang hẹn hò với Rikka, và đó là lý do tại sao… ừm… không phải là em ghét chị, Kumin-senpai, và tất nhiên cũng không ghét Shichimiya hay Amaniji-senpai…”

“Gì cơ!?”

“Chị không biết à!?”

“Lần đầu tiên chị nghe thấy điều đó. Là vậy à, chị không biết đấy.”

Có vẻ như đây là sự phát hiện mới với chị ấy. Vì Amaniji-senpai đã biết, nên tôi nghĩ chắc hẳn là Kumin-senpai cũng biết, nhưng có vẻ không phải như vậy.

Thường thì, bạn sẽ không thể biết được tình trạng quan hệ của đàn em… Chỉ bây giờ điều này mới xoẹt qua đầu tôi.

Dù sao thì, không phải là vấn đề gì nếu chị ấy biết, nên miễn sao chị ấy ổn vởi việc biết về mối quan hệ của tôi với Rikka bây giờ, thì sẽ không sao cả.

“Ra vậy ~. Vậy thì, hai em đã hôn nhau chưa?”

“……”

Kumin-senpai có một nụ cười lớn khi hỏi tôi câu hỏi kỳ lạ đó.

Chị ấy như là một ông chú khó chịu vậy…

Thật không may, có vẻ như thời hạn của chế độ Ngây ngất đã hết thúc. Có vẻ là tôi chỉ có thể chuyển đổi trong ba phút thôi. Từ bây giờ, tôi trở lại trạng thái bình thường.

“Không có lý do gì để xấu hổ cả, Yuu-chan. Không phải đó là điều mà ai cũng có thể làm sao~?”

“Dù cho đó là điều ai cũng làm được, câu hỏi của chị thật không may là câu em không thể trả lời.”

Tôi sử dụng quyền được phép im lặng của tôi. Kể cả nếu điều chị ấy nói với tôi là thật, thì không cần thiết phải cho chị ấy biết.

“Chị chưa hôn ai bao giờ ~.”

“Chị đang chờ đợi em nói ra về kinh nghiệm của mình vì chị thẳng thắn nói ra kinh nghiệm của chị à!?”

“Hideri-chan cũng chưa~.”

“Kể cả nếu chị nói ra kinh nghiệm của người khác, thì câu trả lời vẫn là không!”

Điều đó cũng được tiết lộ mà không có sự cho phép nữa.

Tội nghiệp Amaniji-senpai.

“Hừm, không nghe theo và thú nhận: em thật vô tâm, Yuu-chan[note9636] .”

“Kể cả vô tư chơi chữ như thế cũng không có tác dụng đâu. Em không có mong muốn đồng cảm với lời mời gọi đó.”

“Chà, sao cũng được. Có một cảnh ở trong vở kịch khi mà Cinderella và hoàng tử hôn nhau, nên chị có thể tận mắt xem xem hai em đã hôn nhau trước đây chưa ~.”

“Có cảnh như thế á!?”

Nhưng hôm qua, tôi đã xem qua kịch bản, và không hề có cảnh nảo như thế cả!?

Khi tôi đang hoảng loạn, Kumin-senpai – vẫn đang nở nụ cười lớn – đặt kịch bản lên bàn. Kịch bản được mở ra trang có cảnh đang nói tới.

“Đây, ngay đoạn cuối. Có một hình trái tim, phải không? Chính là cảnh đó.”

“T-t-tại sao chỉ có cảnh đó là lấy từ trong cái kết thực của Cinderella!? K-không thể nào! Hơn nữa, đều đáng nói là hình trái tim lại ký hiệu cho một n-nụ hôn…!”

Tôi hỗn loạn đến mức bắt đầu run lên. Tôi cũng vấp trong lời nói nữa.

Ể!? Khoan đã, chị nghiêm túc à!?

“Đó là một nụ hôn đó ~.”

“……!”

Kumin-senpai khẳng định chắc chắn điều đó, không gặp trở ngại gì từ sự hỗn loạn trong tôi.

Sự hoàn toàn không do dự khi khẳng định điều đó – hay bạn có thể nói, khi nói về vấn đề của người khác – khiến tôi lấy lại tinh thần.

Tạm thời, hãy bỏ qua chủ đề liệu tôi đã từng chôn – khỉ thật, tôi vẫn đang bất ổn.

Hãy bỏ qua chủ đề liệu tôi đã từng hôn chưa để sau.

“Chà, cũng ổn thôi đúng không? Vì em cũng đang hẹn hò với em ấy. Thật lòng thì, chị cũng sẽ ok với hai cô gái có một nụ hôn nồng cháy ~.”

“Chỉ vì có nhiều yêu cầu cho chuyện đó, không có nghĩa…”

Khi tôi đang nói dở giữa câu, tôi chợt nhớ ra.

Tôi nhớ ra – câu chuyện từ hôm qua.

“Sao vậy, Yuu-chan? Khuôn mặt em đang cứng đơ lại. Em thấy con gái hôn nhau là kinh tởm à?”

Như thường lệ, khuôn mặt tôi thể hiện khá thành thật những từ tôi đang cảm thấy.

Bí mật của chị ấy… Có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi cứ nói ra chuyện đó, vì tôi không thể giấu được.

“Không, đó không phải là ý của em – Em xin lỗi vì đã không rõ ràng… Hôm qua, em đã nghe… em đã nghe một chút về đàn chị của các chị… vậy nên em… hay đúng hơn, để em làm thế…”

“À, em nghe từ Hideri-chan à? Phải phải, Miêu nữ-senpai là người đáng lẽ sẽ lấy nụ hôn đầu của Hideri-chan. Nói cách khác, điều em muốn nói, Yuu-chan, là em đã cướp mất nụ hôn đầu của Hideri-chan.”

“Không, đó hoàn toàn không phải điều em muốn nói!?”

Với sự lựa chọn từ ngữ của tôi, như tôi đang van xin được hiểu lầm vậy.

Hơn nữa, vì tôi nói điều đó với vẻ mặt nghiêm túc, có lẽ điều đó còn thêm vào sự hiểu lầm nữa.

“Ahaha, đùa thôi~. Có làm em vui hơn không?”

“Không ạ - nhưng cảm ơn chị vì đã cố gắng.”

A, nói thật ra thì bây giờ… tôi đang cảm thấy đáng thương.

Tôi lại làm ai đó lo lắng về tôi một lần nữa.

Tuy nhiên, như lần trước, sự tốt bụng của những đàn chị này – thực sự đã cứu tôi.

“Tuy vậy, để Yuu-chan nói về Miêu nữ-senpai, Hideri-chan hẳn đã nói gì đó.”

“Đúng vậy, nhưng em là người đã hỏi chị ấy về điều đó.”

“Chị hiểu ~. Vì cô ấy không thể gặp senpai được nữa, Hideri-chan – cô ấy đã không nói về senpai lâu lắm rồi.”

“Ah – “

Tôi không biết rằng ban đầu tôi định nói gì, nhưng tôi không thể nói được gì khác nữa.

Nhận thấy sự khó khăn của tôi, Kumin-senpai nở một nụ cười hiền lành.

“Không cần lo lắng đâu. Kể cả nếu họ không còn gặp được nhau, senpai sẽ mãi sống trong tim của Hideri-chan. Hehe, thực ra chị nghĩ rằng thật tốt khi Hideri-chan nói với em về chị ấy. Chị chắc rằng Hideri-chan đã nói với em về senpai bởi vì cô ấy thực sự rất quý em, Yuu-chan.”

“Điều đó… điều đó không đúng, là em đã bắt –“

“Em thực sự là ngài Lo lắng, Yuu-chan. Thông thường – kể cả khi có bắt cô ấy – nếu cô ấy không muốn nói về chuyện đó, thì cô ấy sẽ không nói gì cả. Không nói rằng Hideri-chan bình thường, nhưng – đối với Hideri-chan, Miêu nữ-senpai rất ‘đặc biệt’.”

“…Đặc biệt.”

“Cô ấy là đứa trẻ như thế đấy, Hideri-chan đó.”

Khi chị ấy nói vậy, Kumin-senpai gật đầu như thể đồng ý với chính mình.

Đặc biệt đối với Amaniji-senpai à?

Có vẻ như chị ấy là một người rất đặc biệt.

Tôi cực kỳ tò mò về việc Miêu nữ-senpai đó là kiểu người như thế nào. Tuy nhiên, không đúng đắn lắm nếu tôi cứ hỏi và nghe về chị ấy hơn nữa. Ngay khi tôi định chuyển chủ đề -

“Em có muốn nghe một câu chuyện thú vị về Hideri-chan và Miêu nữ-senpai không?”

Kumin-senpai đã nói vậy. Hơn nữa, chị ấy còn tiếp tục:

“Em quan tâm không?”

“Chị nâng mức đáng mong đợi hơi cáo đấy…”

“Ahaha, đó là bởi vì em đã nói rằng em biết Miêu nữ-senpai. Chị tự hỏi liệu em có muốn nghe thêm một chút về chị ấy ~.”

“…Ờ, nếu vậy thì, mời chị.”

“Yay! Em thấy đấy, Hideri-chan, cô ấy thực sự ngưỡng mộ Miêu nữ-senpai – cô ấy ngưỡng mộ senpai nhiều đến mức một lần, cô ấy đến trường và mặc một bộ đồ mèo, và nói những thứ như là ‘Tớ là Miêu nữ-senpai’. Giáo viên giận cô ấy đến mức bắt cô ấy phải viết bản kiểm điểm! Sao? Thú vị, phải không ~?”

“……”

Vì đã đặt mức mong chờ lên quá cao, khá là đáng hồ nghi xem tôi có thể nói đó là một câu chuyện thú vị hay không, đúng hơn, điều đó có vẻ như là một thứ rất giống điều mà Amaniji-senpai sẽ làm.

Chị ấy là người mà sẽ làm mọi thứ để trở nên phi thường.

Dù sao thì, Amaniji-senpai… Có phải chị khá là thích những bộ đồ linh vật?

Đúng hơn, điều đó còn được coi là trái với nội quy nhà trường… có vẻ như tôi đã nhầm lẫn khi tin rằng ở trường tôi làm gì cũng được.

“Hả, câu chuyện đó không thú vị à? P-phải, câu chuyện tiếp theo nhất định sẽ thú vị!”

“Không, không phải là nó không thú vị, nhưng mà… mức mà chị đặt ra –“

“Khoan đã, để chỉ kể thêm một câu chuyện nữa! Nếu mà nó không thú vị, chị sẽ cho em cái gối của chị!”

“Chị đang đặt mức lên cao hơn nữa à!?”

Kumin-senpai thực sự là đáng kinh ngạc.

Thông thường, chị sẽ xin mức độ mong chờ đừng lên cao nữa.

Tôi tự hỏi rằng điều này có phải do sự ngơ ngơ của chị ấy không… có vẻ như mọi thành viên của câu lạc bộ kỳ kịch đều phi thường cả!

“Ừm, xem nào, Miêu nữ-senpai có hơi lạ một chút. Nói về cái lạ của chị ấy, chị ấy là một người kỳ lạ ở chỗ chị ấy lúc nào cũng đeo tai mèo –“

Kumin-senpai bắt đầu hồi tưởng về Miêu nữ-senpai.

Bạn có thể nhận ra chị ấy cũng nhớ Miêu nữ-senpai.

Vì đang trong tâm trạng hoài niệm này, nên em thành thực xin lỗi, nhưng em không thể kiểm chế được. Thói quen xấu của tôi – nhu cầu đáp trả mọi thứ - xuất hiện.

“Ế!? Ở trường này, đeo tai mèo cũng được à!?”

“Ahaha, nhưng em thấy đấy, Miêu nữ-senpai chỉ đeo chúng khi hoạt động câu lạc bộ thôi. Chị ấy thực sự là một đàn chị kỳ lạ. Chị ấy sẽ nói những điều như là ‘Đó là danh tính của chị! He he he, vì đây là câu lạc bộ kỳ kịch, chị phải thể hiện tính cách của chị!’ “

“À, vậy là chỉ khi hoạt động câu lạc bộ thôi… Xin lỗi, em chỉ…”

“Tuy nhiên, chắc cũng ổn nếu chị ấy đeo nó mọi lúc thôi. Từng có một quãng thời gian hiệu trưởng bắt chước chị ấy nữa ~.”

“……”

Thật ư, ông hiệu trưởng đó. Không có thứ gì là không làm.

Nghe được điều đó khiến tôi muốn biết lý do tại sao bộ đồ linh vật lại bị coi là vi phạm nội quy của trường.

“Phải, chị ấy là kiểu người như vậy đấy. Một người coi trọng cá tính của mỗi cá nhân. Và là một người luôn làm những việc kỳ lạ. Như là thêm những mục mới trong danh sách món ăn ở căn tin và yêu cầu nhân viên căn tin làm những món đó, hay tổ chức dạy học thêm cho dù không phải là giáo viên. Chị ấy là một học sinh năm ba, vậy mà chị ấy lại có cảm giác như là đang chuẩn bị thi đầu vào đại học vậy.”

“…Chị ấy có vẻ là một đàn chị rất phi thường.”

“Đúng như thế. Chị ấy là một đàn chị rất phi thường. Và một đàn chị hài hước nữa. Một đàn chị tốt bụng tuyệt vời nữa. Hideri-chan và chị là những thành viên còn lại trong câu lạc bộ hồi đó – những học sinh năm nhất vẫn chưa biết đâu vào đâu. Kể cả như vậy, chị ấy đã dạy bọn chị đủ mọi thứ. Thực ra, vở kịch hiện tại cũng có liên quan đến Miêu nữ-senpai-“

“Em đã nghe chuyện này từ Amaniji-senpai. Đó là lý do – lý do tại sao chị ấy muốn biểu diễn vở kịch này bằng mọi giá, phải không?”

“Ồ, em đã nghe hết tất cả chuyện này rồi à? Khá là bất thường đấy, khi Hideri-chan lại nói về chuyện này. Đúng vậy – đó thực ra là kịch bản cho vở kịch bọn chị định biểu diễn ở lễ hội văn hóa năm ngoái, nhưng Miêu nữ-senpai đã bị thương. Kết cục là, vở kịch này đã bị cất lên nóc tủ, nhưng Hideri-chan – em thấy đấy, cô ấy muốn đảm bảo rằng đây sẽ là vở kịch cuối cùng của câu lạc bộ bằng mọi giá.”

“…Vậy sao?”

“Hideri-chan – ngay cả bây giờ, cô ấy không quan tâm đến bất cứ thứ gì ngoài ‘những người kỳ lạ’, đúng không? Đó là lý do tại sao, chị tin rằng cô ấy thành thực ngưỡng mộ những điều mà Miêu nữ-senpai đã để lại. Vở kịch này cũng không phải ngoại lệ - kịch bản này, chị tự hỏi liệu senpai có muốn biểu diễn nó như là một vở kịch du kích không?”

Không dài hơi một khoảnh khắc, Kumin-senpai nhìn lên bầu trời và nói vậy. Đôi mắt chị ấy có vẻ như đang nhìn về quá khứ xa xăm.

Có vẻ như là rất nhiều cảm xúc của Amaniji-senpai cũng được chứa trong những lời vừa rồi của Kumin-senpai.

Những cảm xúc chân thành ấy – chúng đã làm tôi lay động.

Vậy nên là.

Để đáp trả lại những suy nghĩ ấy – tôi không thể từ chối chúng được. Điều đó là không thể. Tôi không thể bơ đi những điều ấy.

Những cảm xúc của Kumin-senpai, và người được gọi là Miêu nữ-senpai – tôi không muốn những mong ước của họ không thành hiện thực.

Tuy nhiên, đó có thể chỉ là sự ích kỷ của tôi khiến tôi cảm thấy như vậy.

Trong vô thức, tôi-

“Tính du kích của vở kịch này – chị cũng muốn nó thành công, phải không?”

-lỡ miệng nói vậy.

Điều đó thực sự là tôi nói trong vô thức.

Tôi vẫn hơi do dự về bản chất du kịch của vở kịch, điều mà có thể sẽ gây khó chịu cho chị ấy – nếu chị ấy giận, tôi sẽ xin lỗi chị ấy bằng cách quỳ lạy.

“Đúng thế, vậy nên mọi người sẽ phải chăm chỉ đấy ~! Ahaha, xin lỗi, chị đáng lẽ phải kể cho em một câu chuyện thú vị, nhưng thay vào đấy lại kể một câu chuyện đáng nhớ. Chắc là chị sẽ phải cho Yuu-chan cái gối của chị rồi…”

“Không sao đâu, chị không cần làm thế. Đó là một câu chuyện thú vị. Vậy đàn chị của chị là người như vậy. Tuy vậy, không phải là kịch bản chị ấy nghĩ ra hơi bị vô lý sao? Câu lạc bộ chỉ có ba thành viên, mà kịch bản lại có tận năm vai.”

“Vậy sao? Tuy nhiên, chị ấy khá là thuyết phục khi nói những điều như là: ‘Không phải mọi thứ sẽ hấp dẫn hơn khi các em có nhiều vai sao? Tuy nhiên diễn viên chính thì không thể đóng vai khác được, vì cô ấy sẽ ở trên sân khấu toàn thời gian.’ Tình cờ thay, ban đầu chị còn có cả vai ‘Chúa tể Phù thủy’ nữa ~. Mặc dù hơi buồn khi không được đóng vai ấy nữa, nhưng chị vẫn rất hăng hái!”

“Đó không phải những lời mà Phù thủy trong Cinderella sẽ nói.”

Điều đó kỳ cục như việc một phù thủy cưỡi một cái phất trần vậy.

Tuy nhiên, nếu chị ấy thực sự đã nói những điều kỳ cục và hấp dẫn như vậy, tôi có thể hiểu vì sao các chị ấy lại bị thuyết phục.

Tôi có thể hiểu được tại sao Amaniji-senpai lại ngưỡng mộ chị ấy.

“Nhưng, chị thực sự nghĩ là sẽ rất vui khi được làm việc chung với Yuu-chan và bạn bè ~. Có nhiều người hơn, thì sẽ có nhiều cá tính hơn. Đó là lý do chị rất mừng khi các em giúp đỡ bọn chị ~!”

“Nghe những lời như thế, làm cho em cảm thấy –“

Ngay khi tôi chuẩn bị nói một điều gì đó –

BAM! Đó là tiếng cánh cửa mở ra.

Nhìn về phía cửa, có ba người đang đứng ở đó – Rikka, Shichimiya, và Amaniji-senpai cùng đi vào phòng hiệu trưởng, và đồng thanh tuyên bố “đến muộn do phải trực nhật!”

Ba người họ khá là hợp nhau đấy. Tình cờ thay, chỉ có Rikka là ‘đến muộn do phải trực nhật’.

Với sự xuất hiện của họ, tất cả thành viên của câu lạc bộ Kỳ Kịch đã tập trung.

…Bây giờ tôi nên nói gì?

Bầu không khí sôi động hẳn lên khi mọi người đều có mặt.

Tôi chắc đang cảm thấy như thế này phần lớn bởi kết quả của việc vừa nói chuyện với Kumin-senpai về hoàn cảnh xung quanh vở kịch.

Đầu tiên tôi chỉ muốn giúp chị ấy chút ít, nhưng bây giờ thì khác rồi.

Bây giờ - tôi muốn vở kịch này phải thành công hoàn hảo.

Đó là điều tôi sẽ nói.

Và tôi nói điều đó. Chân thành. Từ đáy lòng mình.

“Amaniji-senpai! Em, em sẽ cố gắng hết mình cho vở kịch này! Kể cả tính du kích của nó, hãy làm thế và gây sốc cho tất cả mọi người!”

Amaniji-senpai hoàn toàn bối rồi, với đôi mắt biến thành hai dấu chấm và bất ngờ và tôi thêm vào cuối, “Hãy luyện tập hết mình cho vở kịch!” Chị ấy cười, và –

“Thật là giống em, Yuu-chan, khi làm bọn chị bất ngờ! Tuy nhiên, nếu tập luyện thông thường thì bình thường quá! Do vậy, chúng ta sẽ không bao giờ làm điều gì nhưng là tập duyệt toàn bộ! Vở kịch sẽ hấp dẫn hơn nếu được biểu diễn không qua luyện tập! À, nhưng mà hãy ghi nhớ kỹ toàn bộ lời thoại với các diễn biến nhé! Hôm nay chỉ vậy thôi! Bây giờ thì, cùng ăn trưa nhé!”

-thông báo như vậy.

Lần này, đến lượt đôi mắt của tôi biến thành hai dấu chấm.

“Trả sự quyết tâm lại cho emmmmmmmmmmmmmmmm!!”

Tôi không thể không hét lên.