Hành động đó làm cho Trần Vân Thịnh càng cảm thấy cơn tức giận ban nãy của Kỷ Phồn Âm là thật.

Nhưng sau khi khoảnh khắc đó trôi qua, nét mặt của Kỷ Phồn Âm lại khôi phục lại như bình thường, giống như kia chỉ là ảo giác của cậu mà thôi.

Nhưng Trần Vân Thịnh vẫn tin tưởng vào trực giác của mình, trên đường trở về cậu đã cố thu thập đủ sĩ khí, chờ đến khi Kỷ Phồn Âm nói chỗ dừng xe xong, cậu mới ngăn động tác tháo dây an toàn của cô.

Kỷ Phồn Âm giương lông mày lên, nét mặt có vẻ trêu chọc nhiều hơn là bất mãn: "Còn có lời muốn nói à?"

"Có phải vừa nãy chị đã tức giận hay không?" Trần Vân Thịnh nhỏ giọng hỏi, lại đột nhiên chột dạ không biết mình làm sai ở chỗ nào, câu hỏi nghe khá là không chắc chắn.

"Đúng vậy ." Kỷ Phồn Âm cười đáp lại.

Trước mắt Trần Vân Thịnh lập tức tối sầm lại, cảm giác giống như là sau một thời gian vất vả cuối cùng cũng đã lấy được phần tiếp theo của trò chơi chiến lược mà mình đã mong đợi từ lâu, kết quả vừa mở màn thì lựa chọn đầu tiên đã là lựa chọn cái chết.

Trò chơi này chẳng những không thể tải hay khởi động lại, mà còn không có bất luận chiến lược nào.

Trần Vân Thịnh không thể không dừng lại, dùng thái độ đoan chính mà cúi đầu nhận sai: "Vậy chị nói cho em nghe đi, vừa rồi em đã trả lời không đúng ở chỗ nào?"

"Không có gì không đúng hết, " Kỷ Phồn Âm nghiêng người tựa lên trên ghế ngồi nhìn cậu, "Mà là quá đúng."

Trần Vân Thịnh cảm thấy mình có vẽ đã nghe hiểu, nhưng hình như lại là nghe không hiểu.

Trong lúc cậu đang suy nghĩ, Kỷ Phồn Âm đã lách qua tay của cậu tháo dây an toàn ra, cô mở cửa xe, thuận miệng hỏi một câu: "Em đang thực tập ở đâu?"

Trần Vân Thịnh vô thức báo địa chỉ công ty ra, nhưng vừa nhấc mắt lên thì cửa xe đã bị đóng lại.

Trần Vân Thịnh buồn bã nói: "Chị, hẹn gặp lại."

Cậu nhìn qua cửa sổ xe, trông thấy căn biệt thự cách đó không xa.

Chỗ mà Kỷ Phồn Âm sống đương nhiên là một nơi cực kỳ sang trọng, lúc trước Trần Vân Thịnh cũng có thể mua mà không cần nhìn giá, nhưng hiện tại kinh tế của cậu mới vừa vặn cất bước, còn rất lâu mới mua được một căn nhà như thế này.

Phải chăm chỉ kiếm tiền. Trần Vân Thịnh cầm vô lăng trầm ngâm suy nghĩ một lúc, đang định nổ máy xe, đột nhiên nhớ ra mình đã bỏ lỡ một chuyện rất là quan trọng.

―― cậu còn chưa trao đổi thông tin liên lạc với Kỷ Phồn Âm!

Trần Vân Thịnh đỡ trán của mình, thở dài một hơi thật sâu, mở điện thoại ra tìm cái người trước đó đã thông báo cho cậu cách thức tham gia buổi gặp mặt fan hâm mộ của Kỷ Phồn Âm rồi gửi một tin nhắn qua.

Một tiếng sau, đối phương trả lời, uyển chuyển nói rằng phương thức liên lạc của Kỷ Phồn Âm không tiện để lộ ra ngoài.

Trần Vân Thịnh đang do dự giữa việc lái xe về nhà và xuống xe đuổi theo Kỷ Phồn Âm hỏi xin phương thức liên lạc, nhưng sau đó cậu đã quyết định chọn cái sau.

Cậu xuống xe, chạy về cái hướng đi mà Kỷ Phồn Âm vừa mới rời đi được mấy bước trước đó thì đột nhiên, cái điện thoại cầm ở trong tay cậu đột nhiên đổ chuông.

Trần Vân Thịnh cúi đầu nhìn xuống, là một dãy số xa lạ.

Cậu không ngừng bước mà trực tiếp nhận điện thoại, còn chưa mở miệng, đã nghe thấy giọng nói của Kỷ Phồn Âm ở bên kia hỏi cậu: "Sao lại chạy vội như vậy, quên thứ gì à?"

Trần Vân Thịnh vô thức nhìn về phía cửa sổ căn biệt thự, nhưng không thể tìm thấy được bóng dáng của Kỷ Phồn Âm.

"Chỗ chị có camera giám sát đó, đứa nhỏ ngốc."

Trần Vân Thịnh chạy chậm lại: "Em nhớ ra là em quên hỏi chị phương thức liên lạc."

"Vậy em đến đây đi, chị sẽ đưa cho em." Kỷ Phồn Âm nói.

Trần Vân Thịnh cũng không phát hiện được ra có gì đó không đúng, ồ một tiếng rồi liền ngoan ngoãn rời đi, tâm trạng còn có chút vui vẻ.

Sau khi Kỷ Phồn Âm đi ra mở cửa cho cậu, báo xong số điện thoại di động của mình, Trần Vân Thịnh mới hậu tri hậu giác phát hiện ra chỗ không đúng đó là gì.

―― Kỷ Phồn Âm đã gọi điện thoại cho cậu rồi, vì sao cậu còn phải tới đây hỏi lại số di động của cô một lần nữa nữa?

Cậu ngẩng đầu một cái, Kỷ Phồn Âm quả nhiên đang khoanh tay dựa vào cửa cười không ngừng.

Trần Vân Thịnh đã gửi một yêu cầu kết bạn trên WeChat cho cô, sau đó hỏi: "Chị vui như vậy sao?"

Kỷ Phồn Âm nhìn cậu gật gật đầu, nụ cười trên miệng không có ý định biến mất.

Trần Vân Thịnh cũng cười theo: "Vậy coi như là phần thưởng đi, trước khi đi em muốn hỏi chị một vấn đề."

Đây cũng là một thông lệ cũ giữa hai người bọn họ, Kỷ Phồn Âm hếch cằm lên ra hiệu cậu hỏi thẳng.

"Nửa năm trước chị gặp tai nạn xe cộ rồi hôn mê vài ngày, hiện tại thân thể của chị đã tốt hơn chưa? Có di chứng hay là không thoải mái ở chỗ nào hay không?" Trần Vân Thịnh hỏi.

Cậu cảm thấy đây là một câu hỏi hết sức bình thường.

―― dù sao thì thân phận của Thẩm Thích cũng đã sáng tỏ, cậu cũng đã biết chân tướng, cho nên gần như những chuyện liên quan tới Kỷ Phồn Âm cậu đều có thể diễn dịch ra được.

Chờ khi Trần Vân Thịnh đến thế giới này lên mạng tra một chút thì toàn cảnh vấn đề lại càng trở nên rõ ràng.

Nhưng sau khi nghe cậu hỏi xong, Kỷ Phồn Âm nãy giờ vẫn đang cười đột nhiên sửng sốt một chút.

Trần Vân Thịnh suýt chút nữa cho rằng mình lại vô trí nhấn xuống lựa chọn chết thứ hai, lập tức muốn tìm một phương pháp nào đó có thể bù đắp.

Nhưng trước khi cậu kịp mở miệng, Kỷ Phồn Âm đã bước tới và ôm trầm lấy cậu.

Hai tay của cô chen vào khe hở giữa eo và cánh tay của cậu, cho nên chỉ ôm được eo của cậu.

Trần Vân Thịnh lần đầu tiên cảm thấy hai bên cánh tay mình giống như là phế vật vô dụng, đến cả việc nâng lên hay là bất động cũng không thể quyết định được.

―― cần bọn mày để làm gì!

"Tất cả đều ổn rồi." Kỷ Phồn Âm nói, "Nhưng chị nghĩ so với chuyện này, trong lòng em có lẽ sẽ có chút oán trách chị đấy."

Trần Vân Thịnh rủ mắt xuống nhìn vào cái xoáy trên đỉnh đầu cô: "Vì sao?"

"Ừm... Vì sao nhỉ?" Kỷ Phồn Âm từ chối cho ý kiến, buông lỏng cánh tay ra.

Trần Vân Thịnh có hơi thất vọng.

Ôm thêm chút nữa cũng đâu có sao. Cậu muốn.

Sau đó có thể là vì khát vọng quá sâu sắc, cậu đã không cẩn thận lỡ miệng nói ra ý nghĩ trong đầu mình.

"Ôm thêm chút nữa?" Kỷ Phồn Âm hỏi lại.

Trần Vân Thịnh cắn răng một cái, quyết định đáp lại: "Đúng."

"Vậy chị muốn hỏi em một chuyện trước." Kỷ Phồn Âm hơi hếch cằm lên nhìn vào mắt cậu, “Trước kia có phải chị đã nói với em là không được trao tấm chân tình quý giá của mình cho một phụ nữ xấu, có đúng hay không?"

"Chị không phải là người xấu." Trần Vân Thịnh vội vàng đáp lại.

"Bởi vì bắt đầu từ 'Yêu thích' sẽ có rất nhiều con đường mở rộng khác, " Kỷ Phồn Âm lơ đễnh nói, "Đại đa số đều không đi đến được 'Yêu' ."

Trần Vân Thịnh hơi cụp mắt xuống để lắng nghe, chờ đợi cô nói câu kế tiếp.

Quá trình đánh cược với Thẩm Thích kỳ thật diễn ra rất đơn giản.

Sau khi Thẩm Thích nói xong, Trần Vân Thịnh lập tức hỏi có phải anh ta yêu Kỷ Phồn Âm hay không, Thẩm Thích đã thừa nhận.

Trần Vân Thịnh quyết định dùng phép khích tướng với Thẩm Thích không phải là vì cậu bốc đồng, mà ngay từ đầu cậu đã muốn lý luận với Thẩm Thích rồi.

Kết quả không biết câu nói nào lại chọc giận Thẩm Thích, anh ta nói: "Cậu cho rằng cậu có thể thích cô ấy bao lâu? Khi nào cô ấy biến mất khỏi cuộc đời của cậu, chẳng mấy chốc cậu sẽ sớm quên cô ấy thôi."

Trần Vân Thịnh tỉnh táo hỏi: "Nếu như anh thật sự cảm thấy như vậy thì cũng không cần phải tới gặp tôi. Chẳng lẽ anh cũng sẽ đi gặp tất cả những người mà chị ấy từng tiếp xúc sao?"

Lúc ấy toàn bộ bầu trời gần như cũng chìm theo sắc mặt của Thẩm Thích.

Thế là khi cuộc trò chuyện kết thúc, Trần Vân Thịnh và Thẩm Thích đã đánh cược với nhau.