Mặc dù không ngại bị chụp, Kỷ Phồn Âm vẫn ngại bị người ta bao vây chặn đường, cho nên trước khi ra ngoài, cô phải cẩn thận ló đầu ra hai bên để nhìn quanh xem xét một chút.
Một bàn tay vươn ra từ sau đầu Kỷ Phồn Âm, động tác ôn hòa che khuất hai mắt dưới vành nón của cô rồi kéo về phía sau: "Ở đó có một chiếc Buick màu đen, người ở bên trong đang cầm máy ảnh."
Tầm mắt Kỷ Phồn Âm bị che kín, hoàn toàn không để ý đến lời nói của cậu, trong đầu còn nghĩ: Trần Vân Thịnh còn dám kéo đầu mình lại dựa vào ngực cậu ấy cơ đấy.
Cô không nhịn được bật cười: "Chị còn không nhìn thấy, sao lại phải tin em chứ."
"... Chị." Trần Vân Thịnh mơ hồ gọi cô, "Em còn tưởng rằng em tìm nhầm người."
Kỷ Phồn Âm không đẩy tay của cậu ra, cô nhắm mắt lại nhàn nhã hỏi: "Không phải lúc trước em đã có khả năng đặc biệt có thể nhận ra được chị hay sao?"
"Nhưng đây là một thế giới khác." Trần Vân Thịnh nói rất nhỏ.
"Cho nên... chỉ còn phải khích lệ em đúng không." Kỷ Phồn Âm cười toe toét, sau đó đưa tay đặt lên đầu của Trần Vân Thịnh, lần thứ nhất trượt xuống sờ lên cái trán của cậu, sau đó mới sờ lên mái tóc của cậu.
Cô xoa nhẹ hai lần coi như là ban thưởng.
...
Trần Vân Thịnh vô cùng ngoan ngoãn, còn hơi cúi đầu cọ cọ vào trong lòng bàn tay của Kỷ Phồn Âm, nhưng vì con mắt rủ xuống nên chỉ có thể nhìn thấy vành mũ lưỡi trai của Kỷ Phồn Âm.
Nhưng ở trong lòng bàn tay, cậu lại có thể cảm nhận được lông mi của Kỷ Phồn Âm ma sát vào da, gây ra một cơn ngứa ngáy vô cùng bứt rứt, sau đó thuận theo mao mạch bò vào bên trong.
... Mặc dù sờ đầu không phải phần thưởng mà Trần Vân Thịnh muốn nhất, nhưng chỉ cần được Kỷ Phồn Âm chạm vào, đối với cậu mà nói cũng đã đủ thỏa mãn rồi.
Kỷ Phồn Âm nhanh chóng rút tay lại, thờ ơ nói: "Mặc kệ bọn họ có chụp hay không, chúng ta đi ra ngoài đi."
Cô nói xong liền định đẩy cửa ra trực tiếp đi ra ngoài, Trần Vân Thịnh kéo cái cánh tay bị cô lôi kéo dùng sức ngăn cô lại: "Chúng ta đi xuống hầm đi, em có lái xe."
Thân phận của Kỷ Phồn Âm ở cái thế giới này không thể coi thường, vừa mới xuất hiện lại chưa được bao lâu, Trần Vân Thịnh không muốn cô bởi vì tin đồn mà bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Còn nữa, cũng là điều quan trọng hơn, cậu cũng không biết liệu mình lúc này còn có tư cách trở thành đối tượng mang đến tin đồn cho Kỷ Phồn Âm hay không nữa.
Kỷ Phồn Âm đóng cái cánh cửa mới mở ra được gần một nửa lại, cô hỏi: "Vậy ở thế giới này em có người nhà không?"
Giọng điệu của cô nghe tự nhiên như thể thời gian chưa từng trôi qua vậy.
Trần Vân Thịnh buông lỏng hai tay che mắt Kỷ Phồn Âm ra, nhưng xúc cảm từ hàng lông mi của cô vẫn giống như là một cái ấn ký đọng lại ở trong lòng bàn tay của cậu: "Không."
Kỷ Phồn Âm ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó khẽ nhíu mày: "Vậy người nhà của em đâu rồi?"
"Bọn họ rất ổn." Trần Vân Thịnh cười đổi đề tài, "Chị biết gần đây có chỗ nào bán kem ăn ngon không? Em có thể đề cử một quán."
"Vậy đi đến quán mà em đề cử đi, chị mời em nha." Kỷ Phồn Âm quay đầu nhìn thoáng qua, "Ừm, thang máy ở..."
Trần Vân Thịnh chỉ đường: "Ở trong chỗ ngoặt mà mình vừa mới đi ngang qua đó."
Kỷ Phồn Âm đi hai bước theo hướng mà cậu chỉ, hình như bây giờ mới ý thức được cổ tay của cậu còn đang nằm ở bên trong bàn tay cô, còn hơi cúi đầu xuống nhìn một cái, nói đùa: "Nếu em không chạy, chị sẽ buông tay."
... Nào có ai hỏi như vậy.
Trần Vân Thịnh cúi đầu nhìn cô, nhếch nhếch miệng do dự hai giây, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí nhỏ giọng nói: "Vậy em sẽ chạy."
Kỷ Phồn Âm lại cười lên, vừa cười vừa nói: "Em luôn có cách để khiến cho chị vui vẻ."
Cô quả nhiên không buông tay ra, đi thẳng đến nhà để xe dưới tầng hầm đến tận chỗ để xe của Trần Vân Thịnh rồi mới buông ra.
Bởi vì hai làn da tiếp xúc quá lâu truyền đủ hơi ấm trong phút chốc lại phải tiếp xúc với làn không khí đầu đông, xúc cảm lạnh buốt đó làm cho Trần Vân Thịnh không tự giác cuộn ngón tay lại, sau đó mới vòng qua đầu xe đi đến ghế lái.
Sau khi đóng cửa xe thắt chặt dây an toàn, Trần Vân Thịnh đột nhiên nghe thấy Kỷ Phồn Âm nói: "Lái xe an toàn, giữ cả hai tay ở trên vô lăng."
Cậu ngẩng đầu nghi ngờ hỏi: "Hả?"
Xe còn chưa khởi động mà.
Kỷ Phồn Âm nghiêng đầu cười: "Không phải ban nãy em còn cúi đầu xuống nhìn tay của chị sao?"
Trần Vân Thịnh thậm chí còn không ý thức được mình làm như vậy, sau khi bị Kỷ Phồn Âm vạch trần cậu mới lập tức hiểu ra lời nhắc vừa rồi là có ý gì, khuôn mặt lập tức nóng bừng lên.
"Vừa nãy chị còn đang suy nghĩ em hình như đã trở nên thành thục hơn khá nhiều, kết quả em vẫn ngây thơ y như ngày xưa?" Kỷ Phồn Âm khá là tự nhiên cười nhạo cậu.
Thế là Trần Vân Thịnh lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc hỏi: "Vậy lúc không lái xe thì sẽ được làm vậy, có đúng không?"
Kỷ Phồn Âm nghiêng đầu từ chối cho ý kiến, hỏi lại: "Em cảm thấy thế nào?"
Trần Vân Thịnh nghĩ mãi mà không hiểu được.
Tựa như trước kia cậu gần như không thể biết chắc được trong lòng Kỷ Phồn Âm đang suy nghĩ cái gì, cũng giống như trước ngày hôm nay cậu cũng không dám chắc mình còn có thể gặp lại Kỷ Phồn Âm nữa hay không, càng không biết mình có thể hoàn thành vụ cá cược với Thẩm Thích hay không.
Sự thật chứng minh, cậu chưa bao giờ có thể trở thành đối thủ của Kỷ Phồn Âm.
Trần Vân Thịnh bờ môi khô ráo, khởi động chiếc xe đi ra khỏi nhà để xe.
"Em còn biết gần đây có cửa hàng ngon để đề cử, nói cách khác, em khá là quen thuộc với khu vực quanh đây, có đúng không?"
Nghe thấy Kỷ Phồn Âm tra hỏi, Trần Vân Thịnh nhanh chóng dùng khóe mắt nhìn cô một cái: "Ừm, em có tới đây ở một khoảng thời gian."
"Hiện tại mới liên lạc với chị sao?" Kỷ Phồn Âm trầm ngâm một lát, "Vậy em bây giờ đang làm việc, hay còn là học sinh?"
"Em đang thực tập, lúc trước em có gửi hồ sơ của mình đến studio của chị, nhưng mà có lẽ là vì không có kinh nghiệm cho nên mới không được nhận thông báo phỏng vấn."
Kỷ Phồn Âm gật đầu, dứt khoát nói: "Rất tốt, em thực sự không thích hợp tới phòng làm việc của chị."
Trần Vân Thịnh chần chờ một giây, thứ đầu tiên nghe ra chính là một phản hồi tiêu cực từ câu phủ định này.
Nhưng Kỷ Phồn Âm lại nhanh chóng tiếp tục nói: "Bọn họ có cơ sở để nghĩ rằng em dựa dẫm vào chị để đi cửa sau, nếu như em là thực tập sinh mà chị là cấp trên trực tiếp của em, tất cả mọi người chắc chắn sẽ nghĩ ra rất nhiều lý do để giải thích cho việc chị đối xử tốt với một nam sinh viên tuổi trẻ tài giỏi trong phòng làm việc của mình."
―― vậy chị công khai cho bọn họ biết đi.
Trần Vân Thịnh thầm nghĩ trong lòng, rồi lại không nhịn được dùng khóe mắt liếc nhìn Kỷ Phồn Âm một cái.
"Chú ý đường đi kia." Kỷ Phồn Âm đột nhiên nói.
Trần Vân Thịnh có tật giật mình, tưởng là mình bị bắt quả tang, lập tức nói xin lỗi: "... Thật xin lỗi."
Kỷ Phồn Âm cười ra tiếng, cô sờ sờ đầu Trần Vân Thịnh, giọng nói ôn nhu: "Em thật dễ bị lừa."
Trần Vân Thịnh: "... Chị, thái độ của chị đối với em có phải cũng đã không giống trước kia rồi hay không?"
Trước kia, cô dường như sẽ khắc chế hơn khi có ý định làm những hành động trêu chọc hay động chạm với cậu.
Sẽ không dễ dàng nắm lấy tay cậu như thế, sẽ không tựa đầu vào lồng của cậu như thế, cũng sẽ không tự nhiên sờ đầu của cậu như thế.