Trở lại thế giới của mình, cuộc sống cũng không quá là bận rộn.

Đừng hỏi vì sao, bởi vì Kỷ Phồn Âm trước đó đã sớm rơi vào trạng thái bán nghỉ hưu rồi, một không thiếu tiền hai không thiếu nhàn, cái gì cũng có, nói là dưỡng lão cũng không sai.

Tiếp theo chính là thời gian, thời gian cô đi đến một thế giới khác mất gần một năm, nhưng khi trở về thế giới của mình thì cũng mới chỉ qua mấy ngày, tương đương với việc không có gì xảy ra.

Gần như không ai phát hiện ra cô đã từng lặng lẽ vượt qua hai thế giới.

Nhưng Kỷ Phồn Âm quả thật cảm thấy rất mệt mỏi vì phải đối phó với nhiều người như vậy.

Điểm cuối cùng cũng là điểm quan trọng nhất ―― Kỷ Phồn Âm đi đến một thế giới khác trước khi cô gặp phải tai nạn xe cộ, khi tỉnh lại cô đã nằm ở trong bệnh viện.

Cô thậm chí còn tự trách bản thân mình vì sao không hôn mê thêm mấy ngày nữa, như vậy có thể bỏ qua giai đoạn chịu khổ ở bệnh viện.

―― 10 tỷ nhân dân tệ cực cực khổ khổ kiếm như thế mà còn không đủ để hẹn ngày giao hàng hay sao!

Dựa theo kế hoạch ban đầu, Kỷ Phồn Âm đã chuẩn bị là sau khi về nhà cô sẽ xem hết sạch sành sanh tất cả những bộ phim mới ra mắt trong năm nay.

Ai biết bởi vì thời gian bị chậm đi quá nhiều nên cô đã bỏ lỡ mất cơ hội xem phim tuyệt vời này.

Thậm chí bộ phim mà trước đó cô chờ đợi, hiện tại vẫn còn chưa được công chiếu.

Kỷ Phồn Âm đành phải lười biếng nằm ở trong bệnh viện ba ngày, chờ đủ loại kết quả kiểm tra, đến khi có được xác nhận là không nguy hiểm mới được về nhà, dành suốt ba ngày chỉ để chơi game, đến ngày thứ bảy mới dần dần thoát khỏi sự lười biếng, bắt đầu trả lời các cuộc gọi thăm hỏi đến từ bạn bè.

Trước đó, mấy cuộc gọi thăm hỏi như này đều bảo người của Studio chặn lại.

Chỉ vì mấy cuộc xã giao đó tiêu tốn của cô quá nhiều thời gian, còn có những người bạn bè vì quá quan tâm muốn tới cửa để tận mắt nhìn xem cô đã khôi phục được như thế nào, Kỷ Phồn Âm đều cự tuyệt hết.

Đột nhiên có một người gọi điện thoại tới, Kỷ Phồn Âm nhìn ID người gọi, đột nhiên nhận ra cái gì đấy quen thuộc.

Đúng lúc cô đang rất là tin tưởng vào trực giác của mình.

Cho nên Kỷ Phồn Âm vừa nhận điện thoại vừa rất tự nhiên gọi một tiếng "Thẩm Thích" .

Người đối diện cũng rất tự nhiên đáp lại "Ừ" .

Sau đó chính anh ta mới nhận ra có gì đó không ổn, ngay lập tức trầm mặc.

"Thẩm Thích, hả?" Kỷ Phồn Âm nhướng mày lặp lại, "Nghĩ ra bút danh hay như vậy cơ mà, sao không còn nói sớm cho tôi biết thân phận của anh? Chúng ta quen biết nhau vài chục năm, lần đầu tiên tôi biết anh không phải là con người đó."

". . . chờ một chút, tôi có thể giải thích."

"Không cần giải thích, anh là chủng tộc gì hay thân phận gì cũng không quan trọng, tôi chỉ cần biết anh là bạn của tôi là được." Kỷ Phồn Âm ngắt lời anh ta, "Nhưng mà vừa hay, tôi đang muốn hỏi một chút chuyện ở thế giới bên kia, anh có thể trả lời tôi không?"

"Nếu là cô hỏi thì đương nhiên có thể."

Thứ đầu tiên Kỷ Phồn Âm nghĩ đến chính là: "Kỷ Phồn Âm kia chắc là sẽ không sao chứ?"

"Cô ấy có thể gặp phải chuyện gì?" Thẩm Thích nghiêm trang hỏi.

"Với cái tính cách đáng thương đó, nói không chừng lại phải chịu thua thiệt nữa." Kỷ Phồn Âm thực sự lo lắng cho cái người kia.

Cho dù cô đã thanh trừ hết mọi chướng ngại vật trên đường đi cho cô ấy, nhưng "Kỷ Phồn Âm vẫn sống trong cái thế giới EQ IQ thấp đến đáng thương đó", nếu như bản thân cô ấy không trở nên mạnh hơn thì cuối cùng rất có thể sẽ giẫm lên vết xe đổ.

"Cô ấy rất tốt, " Thẩm Thích dừng một chút, “Không phải cô đã sắp xếp xong xuôi hết đường lui cho cô ấy rồi sao?"

Kỷ Phồn Âm cúi đầu tính một cái.

Có Trình Lâm, có Lệ Minh Nguyệt, còn có Chương Ngưng, ba người này đều không dễ gây sự; tiền mà cô kiếm được cũng đều để lại cho cô ấy, chắc là không có vấn đề gì đâu.

"Cũng có một chuyện..."

Thẩm Thích đột nhiên nói ra bốn chữ, sau đó lại dừng lại.

"Chuyện gì?" Kỷ Phồn Âm lười biếng hỏi lại.

"Không có gì." Thẩm Thích càng che càng lộ, anh ta không giỏi nói dối lắm, "Nếu như... Qua mấy tháng nữa, cô sẽ biết."

Kỷ Phồn Âm lười hỏi lại anh ta, ồ một tiếng rồi liền cúp điện thoại.

Trải qua cái thế giới toàn mấy kẻ điên kia, để quay trở lại với cuộc sống an nhàn dưỡng lão như hiện tại, cô cảm thấy động lực của mình đang ngày càng ít đi, giống như là đã mất đi lượng vận động của cả năm trời.

Kỷ Phồn Âm ngã xuống ghế sô pha, cầm điện thoại lên đọc manga.

Cô thỉnh thoảng cũng hay nghĩ về câu chuyện ở một thế giới khác.

Nhưng người nên chia tay cũng đã chia tay rồi, cho dù có tiếc nuối thì cũng chỉ là một chút mà thôi.

Dù sao đó cũng là một chuyến đi ngoài ý muốn giữa hai thế giới.

...

Thẩm Thích nói "Qua mấy tháng", nhưng chỉ trong ngày hôm đó, Kỷ Phồn Âm đã ném chuyện đó ra sau đầu.

Sau gần nửa năm trôi sau, Kỷ Phồn Âm mới hiểu rõ lời mà anh ta muốn nói ngày hôm đó là có ý gì.

Ngày đó trợ lý của Kỷ Phồn Âm đến đưa cho cô ấy nguyên liệu nấu ăn, cũng giống như mọi lần trước đây, còn mang thêm một rương quà từ những người mê điện ảnh tặng cho cô.