“Sếp nói Thánh kiếm là sao?”

.

Tôi hỏi lại Natasha.

.

“Thánh kiếm, là một thanh kiếm được chúc phúc của Chúa

hoặc là tinh linh, hoặc là Thánh nhân, hay những tồn tại Thần thánh khác. Không như những thanh kiếm khác, nó có thể có khả năng đặc biệt, hoặc là chém được những thứ đặc biệt”

“Khả năng đặc biệt… chẳng hạn như?”

“Để xem. Có một truyền thuyết nổi tiếng về một thanh kiếm sẽ biến bất kì ai rút nó được ra khỏi vỏ thành Vua”

“Vậy nếu không có ai rút được nó ra thì sao?”

“Ai biết chứ? Chắc là kiếm đại ông già nào đó gần đó cho ổng thành Vua?”

.

Nghe hay nhỉ.

.

“Ngoài ra còn có khả năng chữa thương, rồi chém được bất kì thứ gì không cần biết nó lớn hay cứng rắn cỡ nào, hoặc là không cần bảo dưỡng gì cả, có đủ loại khả năng khác nhau”

“Vậy cây Thánh kiếm tên Blutgang này có khả năng đặc biệt nào đó luôn sao?”

“Có. Đầu tiên, chỉ những người có được chúc phúc của tinh lính mới rút nó ra được”

“Hừm, nếu vậy thì… cái tên Thần thánh đáng thương duy nhất có thể rút thanh kiếm này khỏi vỏ là thủ phạm?”

“Chính xác. Đó là một trong những chứng cớ mà cảnh sát sử dụng để bắt giữ nghi phạm”

.

Nghe có vẻ không đúng.

Tôi thử hỏi tiếp.

.

“Nhân tiện, đã có thử nghiệm xác định rằng chỉ những Nhân loại nào được chúc phúc mới có thể rút kiếm ra chưa?”

“Đã có và đã hoàn thành rồi. Phòng lý luận Ma Pháp của lực lượng cảnh sát đã tập trung đủ loại người thuộc tất cả chủng tộc, giới tính và quốc tịch, và kết quả của việc kiểm tra xem ai có thể rút kiếm ra khỏi vỏ là không ai làm được cả. Trừ một”

“Và người đó là cô ta?”

.

Tôi chỉ tay về phái tấm hình. Một cô gái được chụp lại ở đó.

.

“Ừ, là nghi phạm Claudia Rheinland. Trước mắt của các nghiên cứu viên thuộc Phòng lý luận Ma Pháp, các điều tra viên, và cảnh sát, cô ta đã dễ dàng rút thanh kiếm ra được, theo báo cáo. Dù là người cơ bắp, mạnh mẽ nhất cũng không làm được, nhưng cô ta chỉ rút nhẹ là ra”

.

Vậy người duy nhất rút kiếm được là nghi phạm. Nhưng mà có một chuyện khiến tôi thắc mắc.

.

“Vậy còn sau khi rút kiếm ra thì sao? Nếu như có ai khác cướp thanh kiếm sau khi cô ta rút nó ra để vu oan giá họa?”

“Khả năng đó rất thấp. Có hai lí do. Có thể là có một lời nguyền đặc biệt được đặt lên thanh kiếm này”

.

Lời nguyền. Một biện pháp vô hình gây hại cho người khác.

.

“Có lời nguyền trên thanh kiếm này sao?”

“Bởi vì nó là Thánh kiếm mà. Nhưng mà đó chỉ là khả năng, và chúng ta không biết rõ là có hay không. Đang được điều tra ở Phòng lý thuyết Ma Pháp”

“Lí do nghi ngờ có nguyền?”

“Cái đó hả? Một trong những lí do chính là vì nghi phạm nhất quyết không chịu buông thanh kiếm ra”

.

Không chịu buông ra? Nghĩa là sao chứ.

.

“Chuyện đó lạ lắm sao? Nó là một món vũ khí giết người mà. Tôi cá là cô ta dĩ nhiên không muốn đưa nó cho người…”

“Không phải vậy, theo như báo cáo. Khi cảnh sát thử cố lấy thanh kiếm khỏi nghi phạm, cô ta phản kháng rất dữ dội”

“Phản kháng, ý Sếp là cố vùng vẫy sao?”

“Ừ, tôi khá chắc là cô ta có làm vậy, bởi vì lúc bắt giữ cô ta đã có 3 cảnh sát bị thương”

.

Áng mây nhìn ngày càng u ám hơn. Không chỉ là giết người, khi cố bắt giữ cô ta còn nổi loạn lên nữa. Tôi thực sự không muốn phải bào chữa cho cô ta. Nhưng…

.

“Tôi có cảm giác sử dụng nó làm bằng chứng có hơi không đủ. Theo như lý luận tâm lí học, thủ phạm cố phản kháng việc bị bắt giữ là hết sức bình thường”

“Đó không phải là lúc duy nhất cô ta tỏ ra bạo lực đâu, Daniel à”

.

Natasha chợt lấy ngón tay chọt chọt lấy mũi tôi.

.

“Xin đừng”

.

Khi tôi gạt ngón tay bà ấy ra, bà ấy chợt nói gì đó khó hiểu như là ‘fufu, chậm thôi, chậm thôi’

.

“Tôi nói trước đó rồi, trong Phòng lý luận Ma Pháp, bọn đưa thanh kiếm cho nghi phạm một lần. Và cô ta dễ dàng rút kiếm ra được, nhớ không?”

“Vâng, đúng là Sếp có nói vậy”

.

Tôi nhớ lại. Rồi chợt, tôi hơi thắc mắc.

.

“Nghĩ lại thì, thí nghiệm đó có hơi nguy hiểm thì phải. Giao một thanh kiếm cho nghi phạm giết người sao?”

“Ở đó có cảnh sát quan sát cuộc thí nghiệm nữa. Khoảng 10 người thuộc đội chống bạo động. Đều là tinh anh được huấn luyện kĩ càng. Họ chuẩn bị đủ để bắt giữ nếu cô ta định chạy loạn. Nhưng không hề có gì xảy ra cả. Ít ra, chỉ lúc cô ta rút kiếm thì không có”

.

Một cách nói đầy ẩn ý.

.

“Tức là?”

“Khi thanh kiếm đã tra lại vào vỏ, họ cố lấy nó lại thì cô ta lại tỏ ra bạo lực lần nữa. Nếu muốn thấy chi tiết thì có một bản ghi hình đính kèm, tôi cũng đã xem thử. Nhìn giống như một cô gái trước đó ngoan hiền đột nhiên thay đổi hoàn toàn vậy”

.

Thay đổi hoàn toàn sao? Tôi hỏi Natasha.

.

“Có cái gì đó là ngòi nổ sao?”

“Chính xác. Theo như tôi thấy lúc xem thì, nhìn giống như cô ta rất sợ bị lấy đi thanh kiếm đó vậy”

“Sợ sao? Sợ cái gì?”

“Tôi không biết cái gì. Nhưng mà tôi có một người quen làm trong lý luận Ma Pháp, và lúc nghe thế anh ta nói có thể nó bị nguyền”

.

Lý luận Ma Pháp là cách nói tắt của Phòng nghiên cứu lý luận Ma Pháp. Nhân tiện, họ có một cơ sở nghiên cứu khác nữa, bên đó sử dụng khoa học pháp y.

.

“Trong số các lời nguyền, có những cái có tác dụng, và những cái không có. Có lẽ loại sau đã được ếm lên thanh Thánh kiếm”

“Nghĩa là… nghĩa là gì vậy?”

“Ừ ~ để xem. Giả dụ đi, giả dụ thử bé Dan muốn nhìn trộm cảnh tôi đang tắm”

“Mặc dù tôi không hề muốn”

“Tại sao chứ? Nói cho cậu biết chứ, tôi khỏa thân đẹp lắm đó nha

(`・ω・´)”

.

Vì lí do nào đó, Sếp Natasha đang làm một vẻ mặt sảng khoái

.

“Quay về vấn đề chính…”

.

Mặc kệ cố gắng của tôi, Natasha tiếp tục.

.

“Tôi sẽ nguyền bé Dan một cái. Nếu như nhìn lén thì sẽ chết”

“Ha, vậy thôi sao”

“Sao nghe cậu phản ứng không hăng hái gì hết thế”

“Đơn giản, tôi sẽ không nhìn lén. Nên tôi sẽ không chết. Đơn giản hết sức, mà chuyện này có liên quan gì?”

.

Chu mỏ lên như một con gà con bị bỏ rơi, Natasha tiếp tục nói.

.

“Hmmph! Cậu là một con sói đội lốt cừu, tôi chắc chắn vậy! Nói chung là, làm một người đàn ông, bé Danny nhỏ không thể cưỡng lại dục vọng của mình và sức quyến rũ của một phụ nữ trưởng thành là tôi, nên đã nhìn lén tôi tắm”

.

Tôi đã nói là không có chuyện đó rồi. Ít ra, tôi định phản bác lại như thế, nhưng vì tiếp tục là lại làm chệch hướng cuộc nói chuyện, nên tôi kiềm chế bản thân lại.

.

“Nhưng mà vì định mệnh trớ trêu, nên bé Dan bị tôi phát hiện ngay khi vừa mới tắm rửa xong. Không ổn rồi, cậu ta phải làm gì!? Nếu cứ thế, cậu ta đã bị lời nguyền ảnh hưởng nên chỉ còn con đường chết! Thật sốc, thật không ngờ được!”

.

Ở chỗ nào cơ?

.

“Nhưng với lòng khoan dung, cùng với sự tôn nghiêm của một người trưởng thành, tôi nói với cậu ta. Ôi, cậu đúng là ecchi quá mà, không tốt chút nào! Bốp!”

.

Natasha vung nắm đấm lên về phía trán tôi, nhưng tôi né nó.

.

“Tại sao lại né!?”

“Thì, bởi vì Sếp định đánh tôi. Ai cũng sẽ né thôi”

“Mưmưmư, ai biểu cậu nhìn lén tôi làm gì”

“Tôi không có. Quay về hiện thực đi”

“Thì tôi đã nói là giả dụ mà. Hừm. Nói chung là, đó là bài giảng của tôi về lời nguyền”

.

Lần nữa, chỗ nào vậy?

Tôi cố sắp xếp lại thông tin.

Sếp đã khiến việc tôi nhìn lén là cấm kị. Tôi phá vỡ cấm kị. Nhưng mà dù đã phá vỡ nhưng tôi vẫn không chết. Nhưng cơn sợ hãi vẫn còn.

.

“Là loại mà vẫn sẽ không thể hiện tác dụng dù đã phá vỡ một chuỗi quy tắc đúng không? Ý Sếp nói là vậy?”

“Chính xác! Lời nguyền là thứ có thể đặt được mà không cần Mana đặc biệt gì cả. Nên thanh kiếm có là Thánh kiếm hay là Quỷ kiếm cũng không ảnh hưởng nó có lời nguyền. Dĩ nhiên, trên thế giới cũng có nhiều loại lời nguyền có tác dụng rõ rệt nếu như thực sự phá vỡ cấm kị, nhưng mà lần này thì khác. Có thể nào nội dung của lời nguyền trên Blutgang là cô ta không được đưa nó cho ai khác? Nên cô ta mới có vẻ sợ sệt khi nó bị lấy đi như thế”

.

Đúng là nói như thế cũng hơi có lí.

Lí do cô ta bạo lực lúc bị bắt cũng là vì họ cố lấy thanh kiếm đi.

Nghi phạm dù hoàn toàn không làm gì lúc rút kiếm ra lại phản kháng mãnh liệt khi nó bị lấy đi, cùng một lí do.

.

“Ai là người đặt lời nguyền?”

“Sao tôi biết? Tôi không có nhiều thông tin như thế. Lời nguyền thì, có nhiều cái là có người cố tình đặt lên, một số khác thì tự đặt lúc nào không biết”

“Thực sự vậy sao?”

“Là vậy đó. Cứ nghĩ xem Dan, dù đã nghỉ việc ở đây nhưng cậu vẫn gọi tôi là Sếp không phải sao?”

“Thì sao?”

“Tôi không hề bắt cậu. Cậu nghỉ việc rồi, nên gọi tôi thân mật là Tasha cũng không có vấn đề gì cả. Nhưng mà cậu không làm vây. Tại sao?”

“Tại sao…”

.

Nghĩ lại thì, tại sao tôi gọi bà ấy như thế nhỉ?

Dù không gọi bà ấy là Sếp nữa, dùng tên thân mật thì người Sếp này của tôi chắc chắn vẫn sẽ không nổi giận. Dù là không có bị phạt gì, nhưng tâm trí tôi từ chối không muốn làm vậy.

.

“Không một chút thắc mắc nào, rất nhiều những hành động chúng ta làm mỗi ngày như thể đó là chuyện bình thường đều là vì một ‘lời nguyền’. Lời nguyền khiến cậu phải luôn tỏ ra lịch sự đã bị áp đặt lên cậu. Dù có gặp một người mình không thể tôn trọng nổi, nhưng nếu họ là bậc tiền bối ở chỗ làm, hay là cấp trên của cậu, hay là lớn tuổi hơn, hay địa vị cao hơn, việc mà cậu tỏ ra lịch sự liên tục chính là một loại lời nguyền, không phải sao?”

“Vậy tức là nếu lời nguyền đó biến mất, tôi sẽ đang gọi Sếp là Tasha với một giọng trìu mến sao?”

“Muốn thử không?”

.

Sếp Natasha, lấy ngón tay chạm nhẹ lên môi mình, mỉm cười dịu dàng.