“Vụ việc xảy ra ở…”
.
Natasha trải văn kiện ra đầy bàn rồi bắt đầu nói.
.
“Một khách sạn du lịch ở vùng núi tuyết. Cậu nghe đến Khách Sạn Westminster chưa?”
“Nếu nhớ không nhầm thì, nó là một khu resort nổi tiếng. Tôi đã luôn muốn ở đó thử một lần, nhưng mà…”
“Hồi 5 tuổi gì đó tôi có từng ở đó. Khách sạn đó, cậu nên biết, nó được xây như thể dựa lưng hẳn vào vách núi vậy. Nên cả tầng 1 và tầng thượng đều có rối ra vào riêng”
“Ở tầng thượng luôn sao? Nó nối với chỗ nào?”
“Là một đài quan sát. Khung cảnh ở đó rất đẹp, tôi nhớ là họ có loại ống nhòm tốn tiền để sử dụng thì phải. Ngoài ra, còn có thể đi từ tầng thượng trực tiếp ra đỉnh vách núi. Gần đó đi một chút có một khu rừng, cậu nên thử đi picnic ở đó một lần”
.
Một khách sạn resort. Một khu rừng trên vách núi, và một đài quan sát. Xem ra chỉ ghi nhớ là không đủ hết thông tin, nên tôi bắt đầu ghi lại trên sổ tay.
.
“Vụ việc bị phát hiện vào ngày 12 tháng 11. Sáng sớm. Một trong những bảo vệ của khách sạn phát hiện cái xác khi đang trên đường tuần tra ở công viên tầng 1”
“Công viên nữa sao? Rốt cuộc chỗ đó lớn cỡ nào vậy?”
“Ừm, tôi hiện ở đây không có văn kiện chi tiết gì. Theo như tôi nhớ thì nó khá là rộng. Công viên của nơi đó có một cái hồ kiểng lớn và vài bụi cây tạo hình… với một vài Tượng đá kì lạ nữa; có thể nói là hơi đáng sợ đi?”
.
Tượng đá? Và tại sao?
.
“Cái xác được tìm thấy ở ngay bên cạnh một trong những Tượng đá đặt khắp nơi quanh khách sạn theo báo cáo”
.
Natasha lật qua hồ sơ. Có một bản đồ vẽ lại góc nhìn trên trời xuống hiện trường.
Ở bên trái tấm sơ đồ đó có một đường thẳng, bên cạnh có ghi chữ ‘khách sạn’. Nên có lẽ từ chỗ đường đó qua trái là khách sạn. Tức là bên phải của nó là công viên.
Ở ngay giữa công viên, có một hình tròn.
.
“Hình tròn này là gì?”
“Đó là bức tượng”
“Bức tượng như thế nào?”
“Chờ một chút. Tôi nhớ mình có tấm hình chụp nó đâu đó trong tập hồ sơ này”
.
Natasha mò qua mớ hình chụp trên bàn, cuối cùng hô lên.
.
“Euraka! Đây rồi!”
.
Tôi nhận lấy tấm hình. Trên đó, tấm hình được chụp từ góc dưới, một chiến binh đang cưỡi một con ngựa trắng.
Cả con ngựa lẫn người cưỡi đều làm bằng đá. Nhưng mà thanh kiếm phủ đầy thực vật đang chĩa lên không lại phản chiếu ánh sáng mặt trời. Nhìn sao cũng thấy, nó là một thanh kiếm thật.
Và trên đó dính đầy một chất lỏng màu đỏ.
.
“Đây là máu sao?”
“Đúng vậy. Khớp hoàn toàn với máu của nạn nhân. Và cũng là máu thật không chút nghi ngờ”
.
Tượng đá. Kiếm. Và máu
Thanh kiếm trong tay bức tượng cách ít nhất 2 mét so với mặt đất. Bức tượng được cố định trên mặt đất, và nhìn thì tôi đoán nó quá nặng để một người duy nhất có thể nhấc nổi.
.
“Ưm, tôi muốn hỏi cho chắc, nhưng cái đó không phải là vũ khí giết người đúng không?”
“Dĩ nhiên là không. Vũ khí giết người là đây”
.
Natasha lấy ra một tấm hình khác.
.
“Đây là vũ khí giết người. Là Thánh kiếm Blutgang”
.
Tôi vừa nhìn tấm hình vừa hỏi lại. Một thanh kiếm đơn giản thanh lịch có dấu vết của năm tháng. Và theo như tôi thấy thì có phần hơi cùn nữa.
.
“Đây là gì?”
“Tôi vừa nói đó thôi, là Thánh kiếm. Nó nhận được chúc phúc của các tinh linh, là một hiện vật thần thánh thực sự đó”
.
Tôi lại nhức đầu nữa. Vụ án này là sao đây?