Cót két… cót két… cót két…

Tiếng bước chân.

Những bước đi chậm rãi, như thể tận hưởng việc dồn con mồi vào chân tường, trong khi con mồi đã mất nơi nương tựa từ lâu, chỉ còn biết run sợ.

Roze đang thở hổn hển, hơi thở nông của cô lấp đầy căn hầm nhỏ. Dưới sàn nhà, không khí lạnh buốt mơn trớn làn da trắng ngần của cô. Sau đó, một mùi ẩm mốc xộc vào mũi, ngay lập tức phá hỏng dòng suy nghĩ của cô.

Cót két.

Tiếng bước chân dừng lại… ngay trên đầu cô.

Một âm thanh dữ dội vang vọng tận trong đầu Roze, giống như ai đó đang tìm kiếm thứ gì đó, hoặc giống như ai đó vô tình làm đổ thứ gì đó quanh đây.

Cơ thể Roze theo phản xạ nhảy dựng lên. Với tất cả sức lực của mình, cô ấy bịt miệng lại để có thể ngăn bản thân hét lớn.

Roze không thể trốn thoát khỏi căn hầm hay nỗi sợ hãi của chính mình. Nỗi tuyệt vọng đang gặm nhấm cả tâm trí và trái tim của cô.

Lạch cạch…Xoảng…

Một âm thanh đặc biệt lớn, giống như một hộp dụng cụ bị lật ngược, khiến cho Roze giật mình. May mắn là cô ấy đã kịp thời ngăn tiếng hét phát ra từ miệng của mình. Chỉ có tiếng thở của cô ấy là liên tục thoát ra.

Trước khi cô kịp nhận ra, hai bàn tay bịt miệng đã cào vào má cô. Roze đã đến giới hạn của bản thân.

Hắn vẫn chưa tìm thấy cánh cửa ẩn phải không?

…Hoặc có thể nào, hắn đang đùa giỡn với mình? Mọi việc từ nãy đến giờ đều nhằm mục đích dụ mình ra ngoài sao?

Nỗi sợ hãi nuốt chửng Roze. Răng của cô ấy va vào nhau và phát ra âm thanh khó chịu. Cô ấy không muốn kẻ đột nhập biết rằng mình đang ở đây, vì vậy cô ấy cố gắng hết sức để bình tĩnh lại và không gây ra bất kỳ tiếng động nào, nhưng cơn run vẫn không ngừng lại.

Ánh sáng chiếu qua đôi mắt mở to khô khốc của Roze.

Một ánh sáng mỏng chạy dọc trần của căn hầm.

Ánh sáng từ ngọn đèn chiếu qua khe hở giữa ván sàn và cửa tầng hầm.

Tấm thảm bị ném sang một bên.

Roze thở một cách khó nhọc.

Không khi loãng khiến cô ấy chóng mặt.

Nắp hầm mở ra—

Ánh sáng từ chiếc đèn quá chói khiến Roze muốn nhắm nghiền mắt lại. Tuy nhiên cơ thể cô lại không chịu nhúc nhích.

“Roze!”

Nước mắt theo phản xạ trào ra từ đôi mắt mở to.

Tại sao anh lại ở đây?

Âm thanh thoát ra khỏi miệng Roze, nhưng cô ấy thậm chí chẳng biết bản thân đang nói cái gì.

“Không sao chứ?!”

Một giọng nói dịu dàng đầy quan tâm hướng đến Roze.

Nắp hầm được mở ra hoàn toàn và chiếc đèn được đặt sang một bên.

Không khí ngay lập tức tràn vào phổi khiến cho hơi thở của cô ấy trở nên đau đớn. Cơn đau này là quá sức chịu đựng của cơ thể cô ấy. Roze thở gấp; đau quá - vai cô ấy co thắt dữ dội.

…Em sợ lắm…

Em sợ lắm…

Em thực sự rất sợ…sợ lắm…

“Tôi xin lỗi vì đã tới trễ.”

Roze theo phản xạ bám vào bàn tay mở rộng trước mặt mình. Vì lý do nào đó, tay anh lạnh và ướt.

Harij ngay lập tức kéo cô ra, và không lâu sau, cô thấy mình bị mắc kẹt trong vòng tay của anh.

Anh liên tục vuốt lưng cô, làm dịu hơi thở nặng nhọc của Roze.

Roze cảm thấy có thứ gì đó làm ướt áo của mình. Là nước. Cô dần cảm thấy lạnh hơn. Nước thấm vào da cô, cùng với đó là hơi ấm của Harij.

“Em có bị thương không?”

Cánh tay của Harij đang chạm vào Roze dường như đang run nhẹ.

Roze, người cuối cùng đã bình tĩnh lại, cố gắng hết sức để nói không.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, như thể sức mạnh hoàn toàn rời khỏi cơ thể của mình, Harij thở ra một hơi dài đầy nhẹ nhõm.

“Thật may quá!”

Nói xong, Harij ôm chặt lấy Roze một lần nữa.

Anh vỗ nhẹ vào lưng cô—lần này, có vẻ như anh đang cố trấn an bản thân.

Roze cố gắng giải thoát bản thân, tuy nhiên, nỗi sợ hãi còn sót lại không cho phép cô ấy làm vậy. Cuối cùng, cô ấy vẫn ở trong vòng tay của anh.

Bàn tay vẫn còn nắm chặt vì sợ hãi, bám vào quần áo của anh.

Lòng bàn tay to lớn của anh bao lấy bàn tay run rẩy của Roze. Chỉ sau khi anh ấy vuốt ve nó vài lần, cơn run rẩy mới ngừng lại.

“Tôi…xin lỗi…”

“Em không cần phải cảm thấy có lỗi.”

Sau khi cười trấn an, Harij đứng dậy. Sau đó, anh ấy vung chân và đá vào thứ gì đó.

Có thứ gì đó chạm vào đôi chân trần của Harij và lơ lửng trong không trung.

Cứ như vậy nó lao xuống sàn với một tiếng bịch.

Cái thứ này, tôi chỉ di chuyển một chút mà chân lỡ chạm phải rồi.”

Nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của Harij, Roze muốn vặn lại.

Cái thứ mà anh ấy đang đề cập đến là một con người.

Một người đàn ông có mái tóc bạc và chiều cao giống như Harij. Hắn ta hẳn là tên trộm mà lính canh đã nhầm với Harij.

Người đàn ông đã bất tỉnh với đôi mắt trắng dã.

Vậy… tiếng ồn lớn mà Roze đã nghe thấy trong hầm là âm thanh khi Harij đánh bại tên trộm?

Ngoài ra, vì lý do nào đó, có một cái cuốc bên cạnh người đàn ông bất tỉnh… không phải nó nên ở trên cánh đồng sao?

Roze cuối cùng cũng nhận ra rằng tên trộm đang bị trói. Harij đã sử dụng dây thắt lưng của mình để siết chặt nó quanh người đàn ông đó, Roze chắc chắn rằng sẽ chẳng có khe hở nào để cho một con kiến bò qua.

“Tôi muốn ở lại đây với em. Tuy nhiên, trước tiên tôi phải tống giam tên này vào tù đã. Tôi sẽ phái Safina tới đây trông chừng. Cho đến lúc đó, đừng mở cửa cho bất cứ ai.”

“N-nhưng, tôi không mở cửa cho hắn… Hắn ta đã đột nhập vào—” Roze vội xen vào. Cô ấy biết mình không thể ngu ngốc như vậy.

Thay vì tức giận như mọi khi, Harij cười, nghe có vẻ nhẹ nhõm.

“Vậy sao. Xin lỗi nhé.”

Ánh sáng từ chiếc đèn lồng nhẹ nhàng chiếu sáng đôi má của Harij. Nụ cười dịu dàng của anh khiến hơi thở cô như ngừng lại.

“Vậy thì, nhớ giữ ấm đấy!”

“Đúng rồi, thưa quý khách, tại sao người của ngài lại ướt…—”

Sự thật nảy sinh trong tâm trí Roze trước khi cô ấy có thể nói hết câu.

“Ngài… không, không thể nào. Ngài đã bơi qua hồ? Trong cái giá lạnh chết người này?”

Hồ nước về đêm lạnh buốt.

Cái lạnh có thể cắn xé đến tận xương tủy. Nhiều con thú xấu số đã chết vì bị rơi xuống hồ.

“Mặc dù trời tối đen như mực nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng kính vỡ. Con thuyền bị che giấu một cách đáng ngờ. Bất cứ ai cũng có thể kết luận rằng có chuyện gì đó đang xảy ra.”

Vậy thì, bây giờ anh ấy phải cảm thấy rất lạnh. Roze vội vàng đẩy Harij về phía giường. Cô ấy cũng trải tấm bình phong để chặn tầm nhìn.

“Ngài có thể chết đấy, ngài biết chứ?! Làm ơn cởi quần áo ra!!”

“Không chịu đâu~ Ro–”

“Cởi ra ngay!!!”

Giọng điệu của Roze không có chỗ cho sự thương lượng. Sau một lúc, âm thanh cởi quần áo có thể được nghe thấy từ phía bên kia của tấm bình phong.

Ngay sau khi việc đó được hoàn thành, Roze ngay lập tức ném cho anh ta một tấm đệm mùa hè. Do quá vội vàng, Roze có thể đã giẫm phải tên trộm vài lần…

“Hãy trùm chăn lên người để giữ ấm. Ngoài ra, xin hãy trải quần áo ướt lên tấm chắn!”

Rất may, cô ấy có một số củi dự phòng. Cô vội vã thêm một ít vào lò sưởi. Ngọn lửa tí tách, nhanh chóng làm ấm căn phòng.

“Ngươi đang chắn đường đấy!” Roze đá tên trộm sang một bên và kéo tấm bình phong. Cô ấy muốn mở rộng không gian trên đầu giường để Harij có thể sưởi ấm. Nhân tiện, bây giờ Harij không chỉ được sưởi ấm bằng đệm mà còn bằng lò sưởi.

“Nhưng Roze, tên trộm vẫn ở đây —”

“Không sao đâu, tôi sẽ cho hắn uống thuốc ngủ. Sau khi tỉnh dậy, hắn cũng sẽ bị tê liệt”.

“V-vậy à…”

Cô ấy lấy ra một số lọ thuốc từ tủ và nhét vào mồm tên trộm đang bất tỉnh. Bây giờ hắn không còn là một mối đe dọa nữa. Tên trộm nằm bất động trên sàn - và tốt hơn là hắn ta nên nằm yên như vậy.

Roze lục tủ quần áo của mình. Cô ấy đang tìm quần áo mà Harij có thể mặc. Tuy nhiên, cô ấy không tìm thấy. Vì vậy, cô ấy vắt quần áo ướt sũng của anh. Đồng thời, cô ấy cũng lo lắng về việc tấm đệm mùa hè hút quá nhiều nước và không thể sưởi ấm cho Harij được nữa.

Nếu cô ấy bằng cách nào đó có thể tạo ra một khoảng trống để không khí ấm áp từ lò sưởi có thể lọt vào, quần áo có thể sẽ khô nhanh hơn…

Lò sưởi nhanh chóng làm ấm căn phòng. Ít nhất, nó đã thành công trong việc làm khô chiếc áo choàng hơi ẩm ướt của Roze.

“Đúng rồi, áo choàng! Chiếc áo choàng thường ngày của ngài đâu?”

“Tôi để nó trong rừng rồi.”

“Tôi sẽ đi lấy nó. Hãy ngồi yên ở đây và làm ấm cơ thể đi!”

“Roze—!!”

Roze lao ra khỏi nhà. Chỉ sau đó, cô ấy mới nhận ra rằng hiện tại không có thuyền nào ở bến tàu. Nhưng, cô ấy sớm tìm thấy nó - chiếc thuyền đơn độc đang trôi bồng bềnh không mục đích.

Roze cảm ơn sự may mắn của mình, vì con thuyền không ở quá xa tầm với. Cô ấy kéo thuyền bằng mái chèo nằm gần đó.

Cô đi vào rừng và nhanh chóng tìm thấy thanh kiếm, áo giáp và áo choàng của Harij - không phải chiếc áo lữ khách thông thường, mà là chiếc áo choàng hiệp sĩ mà Roze hằng khao khát.

Nhìn thấy chiếc áo choàng đó gần như khiến cô ấy suy sụp hoàn toàn.

Những ngón tay run run của cô nắm chặt lấy lớp vải.

Vì lý do nào đó, khi cô ấy ôm nó vào ngực, cô ấy cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Nếu cô ấy không nhanh chóng quay lại, chắc chắn vẻ ngoài mạnh mẽ của cô ấy sẽ sụp đổ.

***

Roze quay lại trong khi cẩn thận giữ chiếc áo choàng. Harij đang đứng ở cửa, mặc quần áo.

“Quần áo của ngài…đã được làm khô đúng cách chưa?”

“Chúng đủ khô rồi. Tôi sẽ rời đi ngay bây giờ.”

Anh ấy có thể đang lo lắng về việc để tên trộm ở nhà Roze. Khi Harij nhận lấy áo choàng, khóe miệng anh nhếch lên.

“Cảm ơn em vì đã giúp đỡ.”

–mặc dù mình mới là người nhận được sự giúp đỡ từ trước đến giờ…

Nước mắt cô chực rơi.

“…Tại sao—“

Tại sao anh lại cố gắng bơi qua hồ trong mùa đông lạnh giá này?

Tuy nhiên, không phải cô ấy nghe có vẻ vô ơn khi hỏi điều đó sao? Cuối cùng, nhờ hành động khó hiểu của Harij mà Roze đã an toàn sau toàn bộ mọi chuyện.

“Tại sao ngài lại tới đây…”

Roze diễn đạt lại câu hỏi của cô ấy.

Harij chắc hẳn vẫn đang ở xa thủ đô. Dù sao thì anh ấy cũng đang thực hiện nhiệm vụ bảo vệ Công chúa Bilaura ở biên giới. Không có lý do gì để anh ấy có mặt ở đây vào đêm muộn như vậy, thậm chí trong bộ áo giáp cao quý của một hiệp sĩ.

“...Ngài đang theo dõi tên trộm ư?”

Vừa lắc đầu, Harij vừa đeo kiếm vào thắt lưng. Biểu hiện của anh ấy như thể anh ấy đã nuốt phải thứ gì đó cay đắng.

Mình đã nói sai điều gì sao?

“Giống như em, vào một thời điểm nào đó tôi cũng tự hỏi bản thân đang làm gì…”

“…?”

“Nếu đèn trong nhà vẫn sáng, tôi định sẽ ghé qua một chút. Tôi tự hỏi em có ổn không, có ăn uống đầy đủ hay không…”

Roze sững người.

Những điều đó… anh ấy chỉ cần quay lại biệt thự của mình và nghe nó từ Safina, phải không?

“Điều đó…Chỉ vì điều đó thôi sao?”

Khi nhìn thấy Roze đang há hốc miệng, khuôn mặt của Harij méo xệch, có vẻ như tâm trạng của anh không tốt.

“Không sao. Tôi rất vui vì mình đã quyết định đến đây. Vậy tôi đi đây.”

Nói với giọng hờn dỗi, Harij cõng tên trộm lên vai.

“Thưa ngài –”

“Sao vậy?”

Harij quay lại với khuôn mặt ủ rũ.

Roze nắm chặt hai tay vào nhau và cúi đầu thật sâu.

“Thật sự cảm ơn ngài. Ơn cứu mạng của ngài tôi sẽ không bao giờ quên.”

Harij, người đã im lặng chấp nhận lòng biết ơn của Rose, xoa đầu cô và biến mất trong bóng tối của màn đêm.