Khoảng thời gian vắng bóng sự xuất hiện của Harij thật chẳng dễ dàng gì đối với Roze.

Đặc biệt là vào mùa đông, khi mà công việc liên quan đến dược phẩm và đồng ruộng ít hơn bình thường.

Thông thường, có một số công việc Roze phải thực hiện vào mùa đông, khi mà động thực vật chìm sâu vào giấc ngủ. Tuy nhiên đến tận bây giờ, cô ấy vẫn không tìm thấy bất kỳ động lực nào để làm cả.

Càng rảnh rỗi, cô ấy lại càng có nhiều thời gian để suy nghĩ.

Ký ức về một người đàn ông với mái tóc bạc hiện lên trong tâm trí cô, buộc cô phải đánh bay ký ức đó bằng cách đập đầu vào tường. Tệ hơn nữa, Safina cứ hai ngày lại đến giao đồ ăn một lần, nên cô không thể không nhớ đến sự xuất hiện của Harij ngày hôm đó…

Nực cười hơn nữa là mỗi khi chuông reo, tâm trí cô ấy chợt lóe lên suy nghĩ “có phải hôm nay người đó lại tới không?”.

Chưa bao giờ cô ấy nghĩ rằng tình yêu lại có thể khiến cho mình yếu đuối đến thế…

Một khi Harij trở về và Safina không còn tới đây nữa, khoảng thời gian kỳ lạ này sẽ nhanh chóng bị lãng quên – đó là điều mà cô ấy hi vọng.

Cô ấy muốn sự bồn chồn của mình dừng lại. Cô ấy muốn quay trở lạinhững ngày tháng yên bình của mình một lần nữa. Cô ấy thực sự ghen tị với sự tĩnh lặng của mặt hồ.

Nhận ra bản thân đang dần chìm vào sự buồn tẻ, Roze vội vàng chạy ra ngoài. Vào mùa đông, mặt trời chỉ ló dạng trong một thời gian ngắn, kéo theo đó là trái tim của con người cũng dần trở nên tối tăm.

Trong khi thở ra qua những đầu ngón tay tê cóng, Roze nhặt những chiếc lá và cành cây rụng trên cánh đồng của mìnhđể nướng khoai tây.

Roze thẫn thờ nhìn những làn khói mỏng bay lên trời.

Mình đã làm việc này từ lúc nào chứ?

Trước khi cô ấy nhận ra điều đó, khu rừng ồn ào hơn bình thường. Có vẻ như những đứa trẻ trong làng đang chơi trong khu rừng.

Roze bị sốc, trước khi căng mắt nhìn kỹ hơn — đó chính là những đứa trẻ đã ném bùn vào cô ấy trước kia.

Những đứa trẻ này quả thực rất dũng cảm. Chúng không sợ sẽ phải nhận lấy sự trả đũa của Phù thủy sao?

Mà dù sao chúng cũng không tiến đến gần bến tàu, cho nên cũng chẳng thể khẳng định được rằng chúng có sợ hay không.

Với một trái tim tinh nghịch, Roze lấy ra một củ khoai tây từ trong đám lá rụng.

Cô ấy đâm củ khoai nóng bằng một cái que và giơ cao lên.

Bọn trẻ trở nên cảnh giác. Chúng bắt đầu nhìn về phía cô ấy, nhưng vẫn không dám tiến lại gần.

Có vẻ như chúng muốn khoai tây nướng, tuy nhiên, những đứa trẻ quá sợ hãi để đến gặp trực tiếp Phù thủy.

Roze đứng dậy. Những đứa trẻ náo loạn như thể chúng nhìn thấy một sinh vật đáng sợ và trốn hết vào trong rừng.

Cô ấy đi đến bến tàu và kéo thuyền lại gần hơn. Cô ấy đặt một ít khoai tây nướng lên thuyền, trước khi đẩy nó trở lại rừng.

Từ nãy giờ, cô ấy đã quan sát con thuyền. Tuy nhiên, không đứa trẻ nào lại gần nó.

Roze trở vào trong nhà của mình vì cô ấy có một số công việc phải giải quyết.

Vào buổi tối, khi cô tình cờ kiểm tra thuyền, khoai tây nướng đã biến mất không dấu vết.

***

leng keng…

Tiếng chuông được chờ đợi từ lâu vang lên sau một tháng Harij vắng mặt ở đây.

Safina đã đến thăm ngày hôm qua. Vì lý do đó, ông ấy không nên đến hôm nay. Hơn nữa ông ấy cũng không bao giờ đến đây vào ban đêm.

Roze không thể kìm nén sự phấn khích trong lồng ngực.

Cô ném chăn sang một bên và ngay lập tức nhảy xuống giường. Cô ấy thậm chí còn quên cả mang giày vào, và lòng bàn chân của cô ấy lạnh cóng.

Vào ban đêm trong khu rừng mùa đông, chỉ có sự im lặng. Như thể tất cả các sinh vật sống đã trốn vào trong giấc ngủ của chúng.

Bầu trời mùa đông trải rộng phía trên khu rừng được trang trí bằng những ngôi sao sáng nằm rải rác.

Mặt hồ phản chiếu những vì sao sáng lấp lánh như một chiếc hộp trang sức bị lật ngược.

Ngay từ khi còn nhỏ, Roze đã yêu thích nhất bầu trời sao. Vẻ đẹp của nó chỉ có thể bị cạnh tranh bởi hồ nước khi nó được nhuộm đỏ bởi mặt trời lúc bình minh.

Cô nhẹ nhàng vén tấm rèm lên bằng đầu ngón tay.

Ai đó đang đứng trên bến tàu.

Anh ta không mang theo đèn, và có lẽ đang mặc trên người một bộ đồ tối màu. Nguồn sáng yếu ớt từ những vì sao chẳng thể giúp Roze xác định được màu tóc của anh ta.

Tuy nhiên, hình bóng đó chắc chắn là của anh ấy. Xét cho cùng, cô ấy thường nhìn chằm chằm vào hình bóng đó từ chính cửa sổ này.

Roze ấn nhẹ lòng bàn tay vào ngực, nó thực sự rất đau.

Cô ấy dường như chẳng có thời gian để ngạc nhiên về việc mình đã chờ đợi lâu như thế nào, bây giờ cô ấy chỉ muốn được nhìn thấy mặt anh càng sớm càng tốt.

Trong khi chải mái tóc rối bù sau khi ngủ, Roze cho thêm giấy và củi vào lò sưởi đang cháy. Rồi nó đột ngột tắt.

Cô ấy tự hỏi mình rằng tại sao anh ấy lại không mang theo đèn khi tới đây.

Harij luôn mang theo một chiếc đèn lồng bên mình. Không chỉ là nguồn sáng, chiếc đèn còn tăng cường khả năng ngụy trang cho thân phận ‘lữ khách’ của anh.

Khi cô ấy nhìn chằm chằm vào cửa sổ một lần nữa, hình bóng đó đã ở trên thuyền — và vẫn không có ánh sáng.

Liệu có phải anh ấy đã quên mang theo đèn để soi sáng?

Ý tưởng ngớ ngẩn đến mức Roze gần như tự cười nhạo chính mình.

Cô ấy có một linh cảm xấu.

Có lẽ, anh ấy chỉ không muốn làm phiền Roze. Anh ấy có thể không bật đèn vì anh ấy không muốn báo cho cô ấy biết về sự hiện diện của anh ấy—điều đó cũng không thể. Nếu vậy, anh ta sẽ không lại gần khu vực này.

Bởi vì, anh ấy biết rằng chuông chắc chắn sẽ reo và báo cho cô ấy biết có khách tới thăm.

Một lần nữa, Roze nhìn vào cửa sổ, cô ấy không còn nhìn thấy con thuyền nữa.

Có vẻ như người chèo thuyền không bị lạc đường. Đúng hơn, rất có thể anh ta đã thay đổi hướng đi của mình. Thay vì cập bến thuyền trên bến tàu của hòn đảo, anh ta đang trốn ở đâu đó, cố gắng tiếp cận nơi này mà không bị chú ý.

Linh cảm của cô ấy đã biến thành sự thật.

Roze chạy đến kệ và lấy ra vài lọ nhỏ.

Tay cô ấy run lên vì sợ hãi và mất kiên nhẫn, khiến cho một số lọ rơi xuống sàn.

Trong bóng đêm, tiếng thủy tinh vỡ vang vọng.

Cô ấy như đông cứng.

Thật tệ, cô ấy đã vô tình thông báo cho kẻ lạ mặt đang tiếp cận nơi này rằng cô ấy đã tỉnh giấc!

Nếu không thể tấn công bất ngờ, Roze gần như không có cơ hội chiến thắng.

Không có phép thuật nào là tức thời mà phải thực hiện đúng trình tự. Nó không chỉ đòi hỏi thời gian mà còn đòi hỏi sự tập trung và bình tĩnh đáng kể.

Từ bỏ ý định tự vệ, Roze kéo tấm thảm trải dưới gầm giường lên.

Cô ấy mở nắp hầm và chui vào trong. Cô ấy cố gắng vươn tay ra xa nhất có thể để sắp xếp tấm thảm sao cho không có gì khác thường. Thời gian càng trôi qua, cô ấy càng trở nên hoảng loạn, những ngón tay ngày càng trở nên run rẩy.

Phía bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Roze từ bỏ việc sắp xếp tấm thảm và quyết định đóng nắp hầm lại.

Căn hầm bị bao trùm bởi bóng tối.

Cô ấy nín thở, cuộn tròn cơ thể thành một quả bóng. Cô ấy ôm mình bằng cả hai tay. Có thể nghe thấy rõ tiếng tim đập thình thịch.

Có một âm thanh lạch cạch phát ra từ phía trên.

Nó quá gần, Roze đang run rẩy không ngừng. Nắp hầm cũng rung lên vì cô ấy. Cô ấy thực sự sợ hãi. Loại chuyện này chưa từng xảy ra trước đây. Lần đầu tiên trong đời, cô ấy cảm thấy rằng sống trong cô độc không phải là điều tuyệt vời

Có lẽ là bởi vì, cô ấy muốn tiếp tục sống.

Và được ngồi ăn cùng anh ấy một lần nữa.

Roze nhắm chặt mắt và cúi đầu.

Sau khi tiếng đập cửa ngừng lại, cô ấy có thể nghe thấy âm thanh thậm chí còn đáng sợ hơn khi cánh cửa từ từ mở ra.

Kẻ đó có thể mở khóa từ bên ngoài. Không thể nhầm được, hắn có dụng ý xấu.

Kẻ đột nhập đi qua lối vào. Hắn ta đến mà không được mời, đến nơi mà Phù thủy đã lớn lên, được bảo vệ và yêu thương, đến nhà của Roze.

Roze sợ hãi, buồn bã và tức giận.

Mỗi khi kẻ đó bước đi, sàn nhà phát ra những âm thanh ghê rợn.

cót két…cót két…

Kẻ đột nhập đang tiếp cận vị trí của cô ấy. Roze không còn biết điều gì đang chờ đợi mình nữa.

Một lúc sau, kẻ khả nghi bắt đầu đi quanh nhà.

Có lẽ là do đèn tắt mà thỉnh thoảng lại có ra âm thanh của một cái gì đó bị đá hoặc rơi xuống. Mỗi lần như vậy, kẻ khả nghi đều nhỏ giọng chửi thề. Tất nhiên, đó là một giọng nói xa lạ. Tất cả những tiếng nói đó đến tận tầng hầm với sự tức giận.

“—Aah, Phù thủy không có ở đây. Mình đã nghe nói đó là một phụ nữ trẻ. Mình đã lặn lội tới đây vì nghĩ rằng có thể vui vẻ với cô ả một chút…”

Roze không hiểu tên đó đang nhắc đến loại ‘vui vẻ’ gì, nhưng cô biết chắc chắn rằng đó không phải là điều tốt.

“Chẳng có cái quái gì ở đây cả. Cô ta hẳn phải bán rất nhiều thuốc, rõ ràng cô ta sẽ kiếm được nhiều tiền hơn thế này…” Cùng với tiếng kim loại va chạm, là tiếng chửi rủa bực bội của kẻ đó.

Thật ra thì đúng là như vậy. Cô ấy hiện đang ngồi trên đống tiền cô ấy nhận được từ Harij sau khi thanh toán cho yêu cầu làm Tình dược. Vì đó là một số tiền lớn nên cô ấy đã giấu nó ở đây.

Cơ thể cô run rẩy nhiều hơn, làm cho những đồng tiền phát ra âm thanh lớn.

leng keng - một âm thanh kim loại vang lên.

“Gì vậy!?”

Roze tuyệt vọng dùng cả hai tay bịt miệng. Nếu không, cô ấy chắc chắn sẽ hét lên.

Tiếng kẽo kẹt của ván sàn cho thấy người đàn ông đang đến gần cô.

“Cô đang ở đó phải không?”

Từ giọng nói đó Roze có thể khẳng định rằng hắn ta đang nở một nụ cười thô bỉ.