“Đã để mấy người phải chờ!”
Một giọng nói mạnh mẽ, đanh thép vang lên trong căn phòng im lặng.
Như thể toàn bộ nơi này nằm dưới sự thống trị của Harij.
Hai người lính đứng bất động, họ thậm chí không thể cất lời trước mặt người đàn ông khả nghi đột nhiên xuất hiện.
Trước những người lính đang chết lặng, Harij hỏi với giọng rõ ràng và nghiêm khắc.
“Hai ngươi thuộc tổ chức nào? Tên là gì?”
“…huh?”
“Ta nghi ngờ liệu các ngươi của phải là những người lính thật sự hay không. Sự thô lỗ và hung hăng của các ngươi khiến ta cho rằng trước mặt ta chỉ là những kẻ tội phạm đang giả mạo.”
Hai người lính ngay lập tức sửa lại tư thế của họ.
“Các người đã tới đây mà không báo trước. Dù thế cô ấy vẫn đáp lại một cách lịch sự. Lẽ ra các ngươi cũng nên cư xử lại như vậy. Nhưng thay vào đó, các ngươi lại khiến cô gái tội nghiệp này sợ hãi đến mức khuỵu ngã.”
Roze hiện giờ đang dựa lưng vào Harij trong khi anh nhẹ nhàng xoa lưng cô ấy. Cô ấy phát ra tiếng thì thầm như tiếng mèo kêu, thứ mà Harij chưa từng nghe thấy trước đây.
Giọng nói du dương của Harij, ngọt ngào hơn bất kỳ món ngọt nào mà anh đã mang đến cho cô, rót vào tai cô như rót mật.
Tuy nhiên, cùng lúc đó, một lượng lớn câu hỏi tràn ngập trong đầu cô.
–Chuyện này, anh ấy đối xử với mình như thể mình là người là người yêu của anh ấy.
Có lẽ vì đã ngừng nói dối, hơi thở của cô ấy đang dần tốt hơn.
Màu đỏ dần trở lại trên gương mặt ẩn giấu trong chiếc mũ trùm.
Khi Roze cựa mình để di chuyển xa khỏi Harij để có thể ngồi một mình, anh ấy đã quở trách cô và lại ôm cô lần nữa, đặt cô ngồi ngay ngắn trên đùi mình. Điều đó khiến cho đầu của Roze tràn ngập những dấu chấm hỏi.
Một dấu chấm hỏi, hai dấu chấm hỏi, ba—…
Ngay bây giờ, cứ như thể cô ấy đang chơi một trò chơi trong đầu—một trò chơi yêu cầu cô ấy sắp xếp hàng này đến hàng khác các dấu chấm hỏi.
“Tôi thực sự xin lỗi vì đã gây ra rắc rối. Tôi là Naja Harasa, thuộc đơn vị số sáu của đội Cận vệ Arnaf Sulfufa.”
“Tôi là Kev Bizel.”
“Arnaf Sulfufa. Vậy, đội trưởng của các anh hẳn là Ngài Filcerf?”
“Đúng vậy ạ.”
Thái độ của lính canh rõ ràng đã thay đổi. Harij không thể che giấu hào quang cao quý của mình. Không, anh ấy không có ý định che giấu nó.
Lính canh nói chuyện với Harij như thể anh ta là cấp trên của họ, mặc dù chính bản thân họ cũng không hề nhận ra điều đó.
“Khi còn trẻ, ngài Filcerf từng là cận vệ của cha ta. Ta đã được ông ấy giúp đỡ rất nhiều.”
Harij nói như không có gì, trong khi tiếp tục xoa lưng cho Roze.
Roze không thể làm bất cứ điều gì. Cuối cùng cô ấy trở thành một bức tượng nhỏ ngồi trên đùi Harij.
“...X, xin thứ lỗi. Mạn phép cho tôi được hỏi quý danh của ngài là?”
Một lính canh thốt lên với vẻ mặt cay đắng. Hai chữ ‘bản án tử hình’ treo nơi khóe mắt họ.
“Harij Azm—”
Khi anh ấy tuyên bố tên thật của mình một cách thản nhiên như thế, đồng thời tay anh cũng nhẹ nhàng xoa lưng Roze như muốn thả lỏng cơ thể đang trở nên căng cứng vì bối rối và sợ hãi của cô.
“Ta là một kị kĩ hoàng gia, và trùng hợp thay, cũng là một người đàn ông trẻ có mái tóc xám.”
Các lính canh ngay lập tức đứng thẳng và chào.
“Chúng tôi thành thật xin lỗi vì đã vô lễ.”
“Chúng tôi không biết đó là Azm-sama, và đã hành xử không đúng mực –”
“Ta không quan tâm đến điều đó. Những gì mà ta quan tâm… mấy người hiểu ta đang nói gì, phải không?”
Bàn tay đang xoa lưng Roze dừng lại.
Hào quang của Harij bao trùm toàn bộ nơi này, tĩnh lặng. Không khí lạnh làm đông cứng cả ba người họ.
“Tôi rất xin lỗi vì đã gây ra quá nhiều rắc rối cho Phù thủy-dono.”
“Chúng tôi xin hoàn toàn nhận lấy trách nhiệm!”
Cơ thể săn chắc của những người lính uốn cong khi họ cúi đầu trước Roze.
Roze uốn éo cơ thể, cố gắng đáp trả lại lời xin lỗi của họ. Tuy nhiên, Harij siết chặt vòng tay của anh và ngăn cản cô. Vì không thể chống lại sức mạnh của anh, Roze vẫn ngồi yên đó.
Những người lính chắc hẳn đang nghĩ rằng họ đã làm rối tung mọi chuyện. Hai người họ không dám nhìn thẳng vào Roze và Harij nữa.
“N-nhưng, điều này không lạ sao? Ngài ở đây vì lý do gì, Azm-sama?”
“Này thằng ngu, ngậm cái miệng của cậu lại đi!” Một người lính khác hốt hoảng can ngăn.
“—nếu không, chúng ta sẽ viết gì trong báo cáo của mình đây!?”
“Chà, các anh có thể bịa ra bất cứ thứ gì—!!”
“Đâu thể làm như thế được ạ.”
Có vẻ như nếu cả hai được lệnh nhảy xuống hồ, họ sẽ vui vẻ làm như vậy. Từ khuôn mặt của cả hai, có thể thấy rằng ở lại đây là điều cuối cùng họ muốn làm.
Harij đưa ra câu trả lời cho câu hỏi của người lính.
“Ta là đàn ông, còn cô ấy là phu nữ. Nếu các anh khăng khăng muốn can thiệp sâu hơn vào công việc cá nhân của ta, ta sẽ rất vui lòng được báo cáo trực tiếp với đội trưởng của các anh.”
Những người lính dậm chân chào trước khi nhanh chóng chuồn khỏi nơi này.
*
*
*
Ngay khi những người lính rời khỏi, Roze cuối cùng đã lấy lại được sự tỉnh táo.
Vào lúc cô ấy sắp nhảy ra khỏi lòng Harij, vòng tay ôm lấy cô ấy của Harij lại trở nên mạnh mẽ hơn.
Không thể trốn thoát, cô ấy quay lại nhìn Harij với khuôn mặt nhuộm đầy sự sợ hãi và xấu hổ.
“Cái –!? Thưa quý khách!”
“Gì thế em yêu?”
Roze không nói nên lời. Vì cô ấy không ngờ rằng Harij lại làm một trò đùa vô bổ như vậy.
“Em có thể gọi tôi là Harij một lần nữa.”
Anh ta thật tồi tệ!!!
Roze trở nên tức giận.
Harij dường như không sợ Roze tức giận chút nào, anh dùng ngón tay để cởi mũ trùm đầu của cô ra.
Trước đó không lâu, mọi thứ đã không diễn ra theo ý muốn của Roze.
Mọi thứ thật bất ngờ, cô không thể giữ bình tĩnh!
“T-tại sao!? Tại sao ngài lại hành động như thể chúng ta là một cặp? Thật là một lời nói dối trắng trợn! Hơn nữa, tại sao ngài lại cho họ biết tên của mình—!?”
“Tôi cũng có thể hỏi lại cô như vậy, Roze, tại sao cô phải nói dối vì lợi ích của tôi?”
Vẻ mặt của anh ấy nghiêm túc đến mức khó có thể tin rằng anh ấy là cùng một người với anh chàng đã nói đùa khi nãy.
Đôi mắt xanh biếc, sắc bén của anh xuyên thấu Roze. Ánh mắt anh như đang trách móc cô.
Roze bối rối vì không ngờ mình lại bị chỉ trích.
“Là do… Tôi nghĩ rằng quý khách không muốn bị ai đó bắt gặp tại một nơi như thế này.”
Đó là lý do tại sao cô ấy lại che giấu Harij. Cô ấy nghĩ rằng theo cách này, sẽ không có vấn đề gì xảy ra. Cô không bao giờ mong đợi họ sẽ tranh cãi về điều đó.
“—và vì thế, cô đã nói dối? Cô đã nói một lời nói dối gần như giết chết bản thân mình?”
Tại sao cô lại liều mạng nói dối—tại sao cô lại liều mạng vì anh?
Rõ ràng là chỉ có một lý do—bởi vì em yêu anh hơn cả mạng sống của mình, Harij-sama. Tuy nhiên, cô ấy không thể thừa nhận điều đó.
“Tôi không biết hậu quả lại nghiêm trọng đến thế. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên tôi nói dối…”
“Đó không phải là điều tôi hỏi...”
“Hãy trả lời tôi trước. Tại sao, tại sao ngài lại xuất hiện? Mặc dù tôi đã đi xa đến mức chịu đựng cơn đau để che giấu ngài… ngài thậm chí còn trực tiếp nói với họ tên của mình…”
Bỏ cuộc trước Roze, người đang muốn quay trở lại cuộc hội thoại trước đó, Harij đã thành thật thú nhận.
“Mười ngày sau, công chúa sẽ được gả đến một vùng đất xa xôi. Bản thân tôi sẽ bị bãi nhiệm khỏi chức vụ của mình với tư cách là một hiệp sĩ cận vệ hoàng gia, vì vậy sẽ không có thời gian cho những tin đồn phát triển.”
“Nếu điều đó không gây ra vấn đề gì cho cả ngài và Lau-sama thì tôi yên tâm rồi… nhưng, còn gia đình ngài thì sao?”
“Gia đình tôi? Không thành vấn đề, tôi không phải là người thừa kế. Mà, bởi vì việc cử hành hôn lễ sẽ diễn ra sớm hơn dự kiến, nên sau đó tôi cũng chưa nhận được thêm nhiệm vụ mới. Có thể tôi sẽ được rảnh rỗi một thời gian.”
“—Như thế thật sự ổn sao?”
Tại sao anh ấy lại bình tĩnh như vậy?! Roze như muốn hét lên.
“Sao chứ?”
“Tin đồn về việc chúng ta là… là người yêu…”
“Thật hiếm khi thấy cô kích động như vậy. Ngẩng mặt lên để tôi xem nào!”
“Đừng đùa giỡn với cảm xúc của tôi!?”
Roze hét vào Harij, người đang cố nâng cằm cô lên để xem biểu cảm của cô ấy.
Tuy nhiên, Harij thậm chí không hề nao núng khi cánh tay mảnh khảnh của Roze đẩy anh ra. Thay vào đó, Roze lại mất thăng bằng và suýt ngã khỏi lòng Harij.
“ – Cô đang chơi trò gì thế?”
Với sự hỗ trợ của Harij, cô ấy đã cố gắng đứng vững trên đôi chân của mình nhưng sự bình tĩnh, niềm kiêu hãnh và tình yêu của Roze đều tan thành mây khói.
Roze đã cố gắng để bảo vệ Harij, nhưng hóa ra điều đó là không cần thiết. Cô cảm thấy bản thân mình thật thảm hại.
Và dù chỉ là lời nói dối, nhưng được Harij đối xử như người yêu khiến cô ấy cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
Hai cảm xúc trái ngược nhau xoáy sâu trong lòng Roze và khiến mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát.
Sau khi cố gắng thoát khỏi sự giam cầm của Harij, cô ấy ngay lập tức ném lọ tình dược cho anh –
“Một khi nhận được thứ này, ngài không còn việc gì ở đây nữa, phải không!? Tôi không cần tiền của ngài, vì vậy hãy biến khỏi tầm mắt của tôi!! Đồ cặn bã, đồ khốn, đồ sâu bọ![note48432]”
Sau khi đẩy lưng Harij ra khỏi nhà, Roze đóng sầm cửa lại một cách thô bạo.
“Biến về —!!!”
―Đó là ngày mà Phù thủy tốt bụng của Hồ nước, Roze, phát điên lần đầu tiên trong đời.