Từ hôm qua tới giờ đã xảy ra chuyện quái quỷ gì thế?

Cho đến ngày hôm qua, nơi này vẫn là vùng đất xa xôi hoang vắng mà Roze biết và yêu thích. Thông thường, khách hàng sẽ chỉ ghé thăm vài tháng một lần.

“Những bộ quân phục đó thuộc về Đội Cảnh vệ Thủ đô.”

Theo sau Roze, Harij cũng nhìn ra ngoài cửa sổ. Gần quá… Cô có thể cảm nhận được hơi ấm của anh ấy trên lưng mình. Dù vậy cô ấy lại từ chối việc thể hiện sự lo lắng trên khuôn mặt.

“... Tôi tự hỏi không biết họ đến đây với mục đích gì nhỉ?”

“Tôi không nhận ra khuôn mặt của họ, nơi này không phải là một phần của tuyến đường tuần tra, phải không?”

Điều này đang trở nên rắc rối…

Khi Roze nghĩ như vậy, hai người đàn ông đã chú ý đến con thuyền gần bến tàu. Họ đang cố leo lên nó.

“Tại, tại sao con thuyền lại ở đó?”

“À. Tôi biết rằng một số khách có thể đến vào ban đêm, vì vậy tôi đã đưa con thuyền sang bờ bên kia bằng một cái trục quay mà tôi đã tìm thấy trước đó. Từ bờ bên này, tôi nghĩ sẽ ổn thôi nếu quay ngược lại trục quay —”

Roze cảm thấy khó chịu—anh đã làm một việc không cần thiết…

Nếu thuyền cập bến ở đó, thì bất kỳ ai cũng đều có thể đến nơi này. Đúng như vậy, hai người đàn ông đã chèo thuyền về phía căn nhà nhỏ.

Roze ngay lập tức đặt lọ tình dược đã hoàn thành lên bàn làm việc của mình và lật tấm thảm trải dưới gầm giường lên.

Ẩn bên dưới là một cảnh cửa bí mật dẫn xuống căn hầm.

Gọi nó là 'hầm' cũng chẳng đúng vì không gian nhỏ hẹp bên dưới chỉ có thể chứa hai người.

Harij giật mình khi nhìn thấy căn hầm. Không một giây chậm trễ, Roze đẩy anh vào trong và đóng nắp hầm lại. Ngay lập tức, một giọng nói phản đối có thể nghe thấy phát ra từ bên dưới. Roze hạ môi xuống đất và thì thầm với anh —

“Hãy giữ im lặng. Xin đừng gây ra một tiếng ồn nào cả.”

Đoán được ý định của cô ấy, Harij ngừng phản đối.

Điều mà Roze lo lắng không phải là việc hai người đó đến đây gây rối.

Hiện tại, Harij đang ở trong nơi ở của Phù thủy, và anh ấy không nên bị bắt gặp bởi những người đó.

Anh ấy là một quý tộc phục vụ vương quốc này và đồng thời cũng là hộ vệ của Công chúa.

Danh tiếng của anh ấy chắc chắn sẽ bị hoen ố nếu anh ấy bị bắt gặp ở một nơi như vậy.

Roze trải tấm thảm lên cánh cửa bí mật và kéo mũ trùm đầu lên như thể không có chuyện gì xảy ra.

Cuối cùng, một trong những người lính gõ cửa.

Một cách thận trọng, Roze mở cửa.

“Xin chào, ngài có phải là khách hàng không?”

“Đây có phải là nơi ở của ‘Phù thủy của Hồ nước’ không?”

“Đúng vậy. Tôi chính là ‘Phù thủy tốt bụng của Hồ nước’. Tôi có thể giúp gì cho hai người?”

“Ngươi nghĩ bọn ta tới đây vì mấy lọ thuốc kỳ quái đáng kinh tởm của ngươi sao?”

Một trong những tên lính thậm chí không thèm che giấu sự khinh thường của mình.

Thật vậy, cô ấy đã quen với điều này.

Chỉ một số ít khách hàng sẽ đối xử với cô ấy một cách tôn trọng, phần còn lại sẽ có thái độ như vậy.

Tuy nhiên, ngay cả khi cô ấy đã quen với nó, điều đó không có nghĩa là cô ấy phải chấp nhận nó.

“Vậy sao. Vậy tôi xin phép.”

Roze nhanh chóng cố gắng đóng cửa lại. Tên lính kiêu ngạo đó ngay lập tức hoảng sợ.

“Này! Ngươi nghĩ bọn ta sẽ bỏ qua cái thái độ đó của ngươi sao?”

“Mấy người sẽ phải làm thế thôi. Bởi vì tôi là một Phù thủy.

Roze là một phù thủy.

Điều đó không có nghĩa là Roze đang hạ thấp bản thân.

Cô ấy không ngại cho mọi người biết điều đó. Xét cho cùng, cô ấy đang muốn nói rõ cho hai người kia về xuất thân và công việc kinh doanh của mình.

Phù thủy không giống như con người. Một số cư trú gần hoặc trong vương quốc; tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là các quy tắc của Vương quốc có thể áp dụng với họ.

Từ xa xưa, phù thủy là những sinh vật độc lập sống tuân theo luật lệ của chính họ.

Hiện tại, họ không còn mạnh mẽ như trước kia và cũng trở nên hiếm gặp. Vì vậy họ được coi là những kẻ có giá trị hiếm và được cấp cho những đặc quyền đặc biệt.

Đó cũng là bằng chứng cho thấy phù thủy chính là sự tồn tại cần thiết đối với những người thuộc tầng lớp thượng lưu.

Ở hòn đảo nhỏ của cô ấy, không có quy tắc nào của vương quốc có thể được áp dụng. Như vậy, không có hình phạt nào có thể được thực hiện vì cô ấy không vi phạm bất cứ điều gì.

Phù thủy sống ở một thế giới khác với con người.

Tương lai mà Roze có thể ở cùng với Harij chỉ là một giấc mơ viển vông. Họ bước đi trên những con đường khác nhau. Ngay từ đầu, thế giới của họ đã khác nhau.

“Xin vui lòng rời khỏi đây!”

“Ngươi… Ngươi nghĩ rằng ta sẽ không đánh ngươi chỉ vì ngươi là phụ nữ sao?”

Tên lính đặt chân vào giữa khe cửa và bắt đầu đẩy cửa vào.

Roze hơi ngạc nhiên trước sự thô lỗ của người lính đó. Tất cả những khách hàng mà cô từng giao dịch đều xuất thân từ tầng lớp cao quý. Do đó, họ và cả những người hầu của họ đều có cách cư xử tốt.

“Này, dừng lại được rồi đấy…” Một người lính khác lên tiếng. Trông anh ấy có vẻ lo lắng - hoặc là vì anh ấy cảm thấy có lỗi với cô ấy, hoặc bởi vì anh ấy không muốn mạo hiểm đe dọa một phù thủy rồi gánh chịu cơn thịnh nộ của cô.

“Xin thứ lỗi, ‘Phù thủy của Hồ nước’. Thực ra chúng tôi có một vài câu hỏi cho cô.”

“Nếu nó liên quan đến tri thức của Phù thủy, các người sẽ phải trả tiền.”

“Không phải vậy, và tôi cũng không mang theo tiền mặt. Thời gian gần đây, trên địa bàn thủ đô thường xuyên xảy ra các vụ trộm cắp. Thiệt hại là rất lớn bởi vì mục tiêu của hắn là dinh thự của các quý tộc và các thương nhân giàu có.”

“Vâng?”

Roze tự hỏi liệu có phải họ đến để cảnh báo cô về tên trộm hay không. Cô lén nhìn hai người đàn ông từ khe hở nhỏ trên cửa.

“—hãy để tôi nói thẳng. Chúng tôi đã nhận được một báo cáo rằng một người đàn ông thường xuyên đến nhà của cô có một số đặc điểm rất giống với tên trộm.”

“Hả!?” Roze kêu lên ngạc nhiên.

Mọi thứ đột nhiên phát triển thành một cái gì đó cô không thể theo kịp.

“Hả, một người đàn ông? …không phải tôi?"

Người đàn ông duy nhất thường xuyên đến đây là Harij. Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa, cô ấy không thể tưởng tượng một hiệp sĩ chính trực như vậy lại là một tên trộm.

Nếu những người lính chỉ vào mặt cô ấy và buộc tội cô ấy là kẻ trộm thì có lẽ còn đáng tin hơn thế.

“Tôi đã nói mọi thứ một cách thẳng thắn. Chúng tôi nghi ngờ rằng cô đã thông đồng với tên trộm. Vì thế hãy để chúng tôi kiểm tra nơi ở của cô.”

Tệ rồi đây.

Roze chớp mắt. Những giọt mồ hôi chảy ướt đẫm lưng cô.

Càng có lý do để họ không thấy Harij ở đây. Vì tiếng xấu của cô ấy có thể kéo Harij vô tội vào thẳng nhà tù.

Tất nhiên, chưa một lần Roze nghi ngờ Harij là kẻ trộm.

Vấn đề là anh ấy đang ở đây, và Roze không thể nói dối để che giấu sự thật đó.

“Tôi muốn cô hiểu, 'Phù thủy của Hồ nước'. Chúng tôi phải bảo vệ người dân, và chúng tôi cần phải trừng phạt những kẻ vi phạm pháp luật.”

“Tôi hiểu.”

“Vậy thì, xin hãy hợp tác!”

Thật khó để Roze từ chối một yêu cầu nghiêm túc như vậy. Là một phù thủy, Roze muốn giúp đỡ người khác.

Coi sự im lặng của Roze như một dấu hiệu đồng ý, tên lính thô lỗ đẩy mạnh cánh cửa — Roze ngay lập tức mất thăng bằng và loạng choạng lùi lại. Như thể vẫn chưa đủ, hắn còn đẩy cô ấy sang một bên khi xông vào.

“Làm ơn đợi đã. Hai người không thể vào đây bây giờ được…”

“Bởi vì ngươi đang giấu đồ ăn trộm phải không? Đống đồ kia thật đáng ngờ.”

“Đó chỉ là đống lộn xộn…”

“Nó quá bừa bộn đối với một người phụ nữ sống một mình.”

Họ chỉ là không biết sự luộm thuộm của một người phụ nữ sống một mình!

“…hoặc, có thể là do ngươi đã che giấu tên trộm suốt thời gian qua?”

“Tôi không giấu tên trộm nào ở đây cả.”

“Hiểu rồi. Vậy cô[note48429] có nhận ra một người đàn ông trẻ, cao, tóc

màu xám, thường xuyên lui tới nơi này chứ?”

Roze run rẩy. Cô ấy là phù thủy, và phù thủy không nói dối. Một khi phù thủy nói dối, phép thuật của họ sẽ không còn tồn tại nữa.

Roze nắm chặt vạt áo choàng của cô ấy.

Bất kể chuyện gì sẽ xảy ra, hay cô ấy nghĩ về nó bao nhiêu lần, mọi thứ sẽ trở nên rất tồi tệ nếu như Harij bị bắt gặp tại nơi này.

Ấn tượng của lính canh về cô ấy đã được thể hiện rõ ràng qua câu nói trước đó.

「Ngươi nghĩ bọn ta tới đây vì mấy lọ thuốc kỳ quái đáng kinh tởm của ngươi sao?」

Bất cứ ai tới nơi ở của Phù thủy thường sẽ thực hiện một cách bí mật hoặc sẽ cử người hầu đến.

Bởi vì độc dược của phù thủy rất ghê tởm, và việc sử dụng nó hẳn là hèn nhát và đáng khinh bỉ.

Roze yêu Harij.

Đó là lý do tại sao—

Em muốn anh luôn có thể bước đi dưới ánh mặt trời.

“Vâng, Tất… nhiên…—”

Mỗi từ cô ấy lắp bắp đều khiến cô ấy đau đớn tột cùng.

Cổ họng cô ấy bỏng rát, như thể khí quản của cô ấy đang bị nghiền nát.

Tai cô ấy ù đi, và tầm nhìn của cô ấy thu hẹp lại.

Một cơn đau âm ỉ và sắc bén xuyên qua trái tim cô.

“...người…đàn ông…đó—”

Không thể đứng thẳng, Roze chống tay vào tường. Cô ấy cảm thấy chóng mặt và không thể tập trung nổi.

“...tôi…không…—”

Cơn đau khiến Roze không thể thở được. Cô không thể ngừng đổ mồ hôi, nhỏ giọt xuống sàn nhà.

“...biế—”

“Cô ổn không?”

Cô ấy run lên vì giọng nói mà cô ấy vừa nghe thấy. Không khí trong lành đột nhiên tràn ngập phổi cô. Một cảm giác đau đớn đột ngột ập đến khiến cô ấy khuỵu xuống, ôm lấy ngực.

Một lòng bàn tay lớn chạm vào lưng của Roze. Cử chỉ của anh ấy dịu dàng và quan tâm, giống như vuốt ve lưng một chú mèo.

“Đừng liều lĩnh. Rõ ràng là cô cần nghỉ ngơi, hãy nằm xuống giường đi.”

Không hiểu chủ nhân của giọng nói, Harij, đang nói gì, Roze lắc đầu.

Tại sao anh lại ở đây? Anh không hiểu được mục đích của em ư? Em đã cố gắng nói dối vì cái gì chứ?

Bây giờ, cô ấy chỉ có thể tưởng tượng ra điều tồi tệ nhất - Harij chắc chắn sẽ gặp rắc rối... Bất giác, nước mắt Roze trào ra.

“Không sao đâu. Tôi là một người trưởng thành không cần bất kỳ sự bao che nào.”

Harij, thì thầm trấn an vào tai Roze, nhẹ nhàng ôm Roze từ phía sau, trước khi cố gắng bế cô vào phòng ngủ.

Tuy nhiên, anh chỉ có thể nâng cô lên trước khi cô lắc đầu tuyệt vọng và bám lấy anh. Cánh tay mỏng manh của cô ôm lấy cổ Harij.

Cơ thể cô ấy vẫn không ngừng run rẩy.

“Cứ yên tâm ngủ đi.”

Cô ấy lại lắc đầu – điều đó chẳng ích gì…

Harij thở dài, trước khi ngồi xuống ghế với Roze trên đùi, với một tay ôm lấy cô ấy. “Vậy ngủ ở đây đi.”