…Ngủ đã quá…
Roze đã có một giấc ngủ ngon đến mức cô ấy muốn tự mắng mình là đồ ngốc.
Bây giờ đã là buổi sáng. Roze ôm đầu nằm một mình trên giường. Cô ấy có thể cảm thấy nước dãi chảy xuống khóe miệng.
Ngoài cửa sổ, một chú chim nhỏ có lẽ là bay từ trong rừng, đang hót líu lo suốt từ sáng sớm.
ĐÃ SÁNG RỒI SAO???
Mặc dù hiện tại tâm trạng của cô ấy đang ở mức thấp nhất, nhưng thể chất của cô ấy lại đang ở mức cao nhất.
Cơ thể cô ấy cảm thấy nhẹ nhàng và đầu óc cô ấy cảm thấy sảng khoái. … Có lẽ là suốt thời gian qua, cô ấy đã ở giới hạn của mình?
Cô không muốn biết rằng mình có thể yếu đuối như vậy.
Roze, người luôn quyết tâm tỏ ra mạnh mẽ, thở dài trên gối.
“Dậy rồi à?”
“—Huh!?”
Từ bên kia bức tường, Harij cất tiếng gọi, ngay lập tức khiến cô run lên.
Sao mình có thể dễ dàng ngủ quên trước mặt anh ấy như vậy!? Mình thực sự có thể bất cẩn đến mức nào chứ!?
Chà, cô ấy biết mình không ngáy, nhưng ít nhất điều đó không làm cô ấy bớt lo lắng. Cô ấy không có can đảm để hỏi về những gì đã xảy ra ngày hôm qua sau khi cô ấy ngủ.
“X–xin lỗi vì đã làm phiền.”
“Đừng nói vớ vẩn nữa! Mau thay đồ rồi dậy đi!”
Một phù thủy sẽ chẳng quan tâm đến trang phục. Tuy nhiên, Roze vẫn kiểm tra kỹ khuôn mặt ngái ngủ của mình trên chiếc gương ma thuật đặt bên cạnh giường. Sau khi lau mắt và nước dãi trên miệng, cô ấy dùng ngón tay chải tóc.
Từ đằng sau tấm bình phong[note48350], Roze ló mặt ra.
Mũi cô ấy hơi hếch lên. Có thể dễ dàng nhận ra cả căn phòng đang tràn ngập mùi thơm.
“Hãy ra đây và ngồi vào ghế đi.”
“Vâng.”
Như thể tuân theo mệnh lệnh trực tiếp của cấp trên, Roze chạy nhanh về phía bàn.
Những gì trước đây từng là một chiếc bàn lộn xộn giờ đã được sắp xếp gọn gàng. Không, ngay cả căn nhà bừa bộn cũng không còn nữa. Giờ đây, đã có những con đường để đi lại dễ dàng và những không gian để ngồi ăn uống.
Cô ấy ngồi xuống ghế trong khi cảm thấy kinh hãi—… làm sao điều này có thể xảy ra chỉ trong một đêm?
Đĩa bánh mì sandwich được đặt trên bàn ngay trước mắt cô. Roze hít vào một hơi sâu.
“Thứ này –! Nó là gì vậy?”
“Tôi đã câu cá trong hồ và sử dụng số bơ táo còn lại để nướng nó, sau đó kẹp nó giữa bánh mì. Tôi cũng hái một ít mùi tây từ cánh đồng rồi rắc lên chiếc bánh cùng với muối và gia vị. Tôi cũng đã tưới nước cho cánh đồng. Nhưng quan trọng hơn, vẫn còn rất nhiều bánh mì, có phải cô lại bỏ bê việc ăn uống?”
Cô ấy thực sự không nói nên lời. Roze lắc đầu lên xuống như một con rô bốt hỏng.
“Có vẻ rất ngon… bữa sáng này… thật không thể tin được…” Mùi thơm của bữa sáng và mùi thơm của căn nhà hòa quyện với nhau.
“Điều này… giống như, bà—”
“Hả?”
Trước những lời cô ấy nói ra, Harij tròn mắt vì sốc. Roze ngay lập tức lắc đầu.
Cũng giống như khi bà vẫn còn sống vậy.
Khi ấy, nơi ở của Phù thủy tràn ngập ánh sáng ban mai và được bao quanh bởi các loài chim. Một bữa sáng ấm áp sẽ được bày sẵn trên bàn. Roze vẫn còn nhỏ, tuy nhiên, cô ấy chưa bao giờ bỏ qua một bữa sáng nào. Cô ấy luôn ngồi trên bàn trong khi dụi dụi mắt của mình.
Trong khi bị bà mắng vì ngoại hình xộc xệch, Roze vẫn vui vẻ nhấp một ngụm súp bà nấu.
Đã vài năm rồi, cô ấy thậm chí không thể nhớ lại những khoảnh khắc đó trong cuộc đời mình…
Hành động của Harij đã khiến trái tim cô rung động rất nhiều - điều mà có thể sau này sẽ khiến cô ấy hối hận.
Tuy nhiên, ngay bây giờ, cô ấy có thể tự hào nói rằng, đây chính là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình.
“Cảm ơn ngài rất nhiều… Tôi đã ngủ rất ngon… và ngài thậm chí còn làm cho tôi bữa sáng…”
Tuy nhiên, trước khi cô ấy có thể kết thúc câu nói của mình, một chiếc cốc đã được đặt trên tay cô ấy. Nó có mùi thơm tương tự như loại trà mà Roze từng pha trước kia.
… Có phải anh ấy đã ủ nó trong khi nhớ bài hát ấy không?
Mình vui quá, mình thực sự muốn khóc.
“Tôi xin phép dùng bữa…”
“Ừ.” Harij, người đang ngồi ở ghế đối diện, cũng đang cầm một cái cốc.
Ngay cả trước khi ăn, cô ấy đã biết đây sẽ là bữa sáng ngon nhất trong cuộc đời mình.
***
Ăn xong bữa sáng, Roze liền bắt tay vào việc chế tạo thuốc.
Cô áy dồn hết tâm trí vào việc điều chế để có thể quên đi cơn đau trong lồng ngực.
Cô cẩn thận lấy ra phần còn lại của hỗn hợp dung dịch được tạo từ lần điều chế Tình dược trước và đổ nguyên liệu cuối cùng, ánh trăng vào.
Ánh sáng nhảy múa trước khi nó tàn lụi.
Lọ thuốc bí mật của Phù thủy đã hoàn thành.
“Đây là Tình dược mà ngài đã yêu cầu. Xin vui lòng thanh toán.”
Harij sững sờ trước lọ thuốc mà Roze vừa mới điều chế.
“Khoan. Sao nhanh vậy?”
“Trước đây, tôi đã yêu cầu rất nhiều nguyên liệu để có thể tạo ra nhiều hỗn hợp. Lần này, tất cả những gì tôi cần làm là thực hiện một số điều chỉnh nhỏ.”
Mặc dù gật đầu với lời giải thích của Roze, Harij có vẻ không bị thuyết phục và hài lòng.
“Tôi có thể hoàn thành sớm vì những nguyên liệu mà ngài đã cung cấp cho tôi lần trước, và cả lòng tốt của ngài nữa. Lần trước ngài không chỉ trả nhiều tiền mà còn mang đồ ăn tới cho tôi. Tôi đã được ngài chăm sóc rất nhiều. Vì điều đó, tôi xin gửi đến ngài lòng biết ơn chân thành của tôi.”
“...Đừng bận tâm… Tôi muốn trả tiền cho lọ thuốc, nhưng hiện tại tôi không mang theo tiền bên mình.”
“Tôi biết điều đó.”
Thuốc của Phù thủy rất đắt.
“Vấn đề tậm chí còn tồi tệ hơn. Vì những gì đã xảy ra đêm qua, hôn lễ của công chúa sẽ được tổ chức sớm hơn. Tuần sau cô ấy sẽ phải rời khỏi đất nước này và nhiệm vụ của tôi là hộ tống cô ấy tới biên giới.”
“Ara, vậy thì thật tốt khi Tình dược đã được hoàn thành. Tôi thực sự không quan tâm đến chi phí đâu.”
Roze đẩy lọ thuốc vào người Harij như thế muốn đẩy anh ấy ra khỏi nhà. Harij đang nhìn cô với một cái nhìn như thể anh không tin vào mắt mình.
“...Cô, có ai từng nói rằng cô rất vô tâm không?”
Các Phủ thủy vốn bị cho là như vậy, những kẻ không bao giờ hình thành mối ràng buộc với người khác. Không có cái gọi là mặt đối mặt hay trò chuyện với khách hàng.
Do đó, không có cơ sở nào để các phù thủy được gọi là vô tâm.
Lần trước khi đưa lọ thuốc cho Harij, cô ấy đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ trải qua nó nữa, khoảng thời gian cùng với Harij.
Tuy nhiên, điều ngược lại đã xảy ra.
…Mình tự hỏi tại sao hai chúng ta lại vẫn ngồi ăn cũng nhau như vậy?
Mình càng ngày càng khó nói lời chia tay với anh ấy.
Mình không muốn phải rời xa anh ấy.
Nhưng thật ngu ngốc khi tin rằng những tháng ngày hạnh phúc này có thể kéo dài mãi mãi…
Trước đây cô ấy đã có thể dễ dàng cất chiếc khăn trải bàn kia đi. Những bây giờ điều đó có lẽ là không thể được nữa.
Gọi cô ấy là đồ vô tâm, đối với Phù thủy, điều đó là không thể chấp nhận được.
“Trong cả cuộc đời tôi, đây là lần đầu tiên ai đó nói rằng tôi vô tâm – hãy chờ tôi một lát.”
Roze ngừng nói vì cô ấy nghe thấy tiếng chuông quen thuộc. Khi nhìn ra ngoài cửa sổ, cô ấy nhìn thấy những bóng người trong rừng.
Hai người đàn ông tiến lại gần nơi này trong khi đang nói chuyện với nhau.