Bước chân vào nhà, hình ảnh đập vào mắt tôi đầu tiên là Yozora lăm lăm con dao sừng sững ở trong bếp.
“Gyah?!”
Tôi bất giác thét lên.
“Ah, Kodaka…”
Yozora chết đứng người và cố gượng lên một nụ cười kỳ quặc.
Cô ấy nắm chặt con dao bằng đôi tay mình, tuy vậy con dao vẫn cứ run rẩy hoài không dứt.
…Nói tóm lại là Yozora đang đứng đó, run run con dao yên vị trong hai bàn tay của cô và miệng thì cười méo mó.
Nếu ai đó hỏi tôi thì tôi sẽ nói nó hợp với cô ấy lắm.
Chắc cũng không cần phải nói lại là tôi vừa hét lên lúc nãy đâu nhỉ.
“Fu… Cậu về rồi à…”
Tôi bước lùi xuống một khoảng và hét lên bởi Yozora vẫn đang lăm lăm con dao đó đang tiến gần lại tôi:
“Ch-chờ chút đã! Hãy ngồi xuống và nói chuyện đã nào!”
“Huh? Cậu đang nói gì vậy?”
“Không, ý tôi là… Đừng đâm tôi…”
“Huh?! N-nói gì lạ vậy?! Ai thèm đâm cậu đâu chứ, đồ ngốc…”
Nhìn Yozora bối rối và đặt con dao lên bếp trở lại, tôi mới nhận ra là mình đã hiểu lầm.
Hướng mắt lên bàn, tôi thấy có một cái thớt đang nằm trên đó. Và còn có vài miếng cà rốt bị cắt ra.
“Kukuku… Hôm nay ngươi về sớm nhỉ, thân gia của ta…”
“…Hai người đang làm gì vậy?! Sao cậu vẫn còn ở đây nữa, Yozora?”
“Su-Sumeragi nói tôi có thể ở lại thêm một ngày nữa, ngu gì không nhận lời.”
“Kukuku… Chuyện là thế đấy, thân gia của ta.”
Yozora đang mặc bộ đồ thể thao mà chúng tôi đã mua lúc đi chơi ở Nagoya bữa trước, chắc mẩm cô ấy đã về lại nhà để lấy nó đây.
“…Thế chính xác là hai người đang làm gì ở đây?”
“Kukuku… Bọn ta đang pha chế hỗn hợp của thuốc hắc pháp thuật vạn năng…”
Tôi đặt bao trên bàn- trong đó chứa khoai tây, hành ngò và một gói thịt.
Nhìn cà rốt nằm chình ình trên mặt bàn, tôi ướm hỏi:
“… Sao các cậu lại đi nấu cà ry? Hay là thịt hầm nhỉ?”
“Kukuku… Có thể nhận ra loại cốc tai bí mật này, quả đúng như ta kỳ vọng ở thân gia của ta…” Kobato nói.
“Rồi, cà ry đó… Tôi nghĩ tôi nên nấu bữa tối hay gì đó để cảm ơn vì những rắc rối mà tôi đã gây ra cho hai anh em nhà cậu.” Yozora lẩm bẩm đáp lại.
Kobato chưa bao giờ cảm thấy hứng thú với việc nấu ăn, trong khi đó hồi đi tắm biển thì Yozora đã bảo mình không biết nấu ăn – tôi có lý do để lo lắng. Nhưng tuy vậy tôi vẫn cảm thấy có chút vui sướng trong lòng.
“Có ổn không nếu tôi giao bữa tối lại cho hai người?”
“…Không đâu.”
Yozora nhìn tôi đang tự háo hức kia và và lắc đầu.
“Eh?”
“Tôi cứ nghĩ là mình có thể làm món cà ry… nhưng có vẻ như không được rồi.”
Yozora nói rồi lia mắt qua con dao bếp.
“Tôi không thể dùng dao sao cho đúng được. Tôi không thể nấu… Làm người khác vui vẻ sao… Đôi bàn tay bẩn thỉu này không làm được gì cả ngoài làm tổn thương người khác…”
Kobato nhìn Yozora với sự khâm phục cực độ và đôi mắt lấp lánh, miệng thốt lên ‘Kukuku… quá tuyệt…”. Vì lý do nào đó, lúc này, Yozora cứ chằm chằm nhìn vào lòng bàn tay mình với cái nhìn thật xa xăm, đôi môi mấp mấy những lời không thể đến được vào tai tôi.
Xem ra tôi phải đảm nhiệm bữa tối này như mọi lần nữa rồi.
Thôi, thì dù sao cũng giúp tôi khỏi phải đi mua thêm nguyên liệu cần thiết nữa. Nên chắc cũng ổn.
☺
Tôi nấu cà ry và dùng phần gia liệu còn thừa để làm món rau xào, cả ba đứa quây quần lại quanh chiếc bàn như bữa sáng.
“Yozora, cậu ru rú trong nhà tôi suốt cả ngày hôm nay à?” Tôi hỏi cô ấy.
“…Nếu bỏ qua việc tôi đi lấy đồ thay và mua sắm này nọ thì đúng.”
“Cậu làm gì cả ngày vậy?”
“Xem ‘Kurogane no Necromancer’ thôi.”
“Huh?”
Trong khi tôi trơ mắt ra kinh ngạc trước câu trả lời tôi không tài nào ngờ tới được, Kobato cất tiếng cười trong tâm trạng vui vẻ.
“Kukuku… Chính ta đã bảo cô ta làm thế đấy…”
“Tôi dã xem hết cả phần một rồi và sắp đi được đến nửa phần hai rồi thì Sumeragi về tới nhà, thế là cả hai đi mua đồ luôn.”
Trốn học ở nhà để xem anime cả ngày… Ôi, đời đắng cay làm sao.
“…Thế nào? Có hay không?”
“Ừ… hay lắm.”
Yozora thành thật cười sau khi đồng tình.
“Kukuku… Dự án thánh thần đã tạo ra ‘KuroNecro’ chính là Kinh thánh của thời đại mới… Hãy cùng ta xem tiếp phần còn lại của phần hai sau khi giải quyết xong bữa tối… Đặc biệt là ba tập cuối phần hai đấy. Bọn họ sẽ đạt được cấp độ của thần thánh vậy nên ngươi nhớ mở mắt ra xem cho rõ đó…”
“Fu… Vậy cùng xem nào. Nhóc thích phần hai lắm phải không, Sumeragi?”
“Umu.” Kobato gật đầu.
“Còn ngươi thì sao, kỵ sĩ của ta?”
“Cá nhân chị thì thích phần một hơn, chí ít hiện tại là như vậy… Chị thấy màn mở đầu rất là hay.”
“Hoo… Tôi không ngờ đấy. Chẳng phải màn mở đầu là phần mà chẳng ai thèm ngó ngàng gì tới sao?” Tôi bình luận.
Tôi thì chưa từng xem qua ‘KuroNecro’ một lần nào, nhưng nhờ vào Kobato tôi cũng có hiểu biết chút chút.
Với những cảnh mang hơi hướm đen tối và cốt truyện sâu đậm, bộ phim là một cú hit lớn kể cả với những khán giả lớn tuổi. Tuy nhiên, ở phần đầu tiên, nhất là ở đoạn mở đầu, thì lại đánh vào chú ý của học sinh tiểu học hơn và do đó cũng chỉ đơn thuần là những trận chiến giữa cái thiện và cái ác theo một cách gập khuôn… câu chuyện đặt nặng những yếu tố của Ma pháp thiếu nữ trong đó… Nói đơn giản là một phát trúng hai đích.
“Kukuku… Guernica-chan trong phần một nhìn rất dễ thương nên ta thích, nhưng với cái tính cách trẻ con đó thì chẳng ai quan tâm cả. Ta vẫn thích cô ấy, nhưng…Tính cách của Guernica-chan ban đầu khác hẳn, nên… ta nghĩ nó cũng có tí giá trị nào đó…”
Kobato cố tiếp tục câu chuyện nhưng trong đầu vẫn còn chút rối răm.
Yozora cười nhẹ nhàng.
“Ngoài chuyện đó ra thì chị không hẳn là ghét cái cốt truyện đơn giản như vậy… Một nhân vật chính tốt bụng và dũng cảm, người sẵn sàng lao đầu vào bất cứ khó khăn nào, không cần một giây suy nghĩ chỉ để bảo vệ bạn bè và gia đình của mình… Dù nó chỉ là một câu chuyện thô cứng với kết thúc không quá phức tạp và Guernica hồi đó vẫn chưa xảo quyệt như bây giờ, nhưng chị thích nó. Chính nghĩa chắc chắn sẽ thắng, cái ác rồi sẽ tàn lụi, có nỗ lực thì sẽ được đền đáp, niềm tin sẽ không bao giờ bị phản bội, ước mơ cao cả sẽ không quay lưng với bạn… Mặc dù chỉ là trong anime mà thôi, nhưng chị thích thế giới đó.”
Ánh mắt và nụ cười nơi Yozora lóe lên một hy vọng mãnh liệt song tiếc thay, cái thế giới đó không tồn tại ở bất cứ nơi đâu.
Những người như tôi, người đã trải qua cả cuộc đời sống trong đen đủi, chỉ biết đồng cảm với cô ấy.
Chính nghĩa không phải bao giờ cũng thắng, cái ác vẫn luôn nhan nhản quanh nơi. Cố công bỏ sức nhưng chẳng ai thèm để tâm, niềm tin nơi người khác luôn bị phản bội. Những ước mơ tươi đẹp ở đâu chả có, nhưng mấy ai thực hiện được.
“…Cậu biết không, hồi tôi còn là một đứa trẻ, tôi thường hay xem siêu nhân và ma pháp thiếu nữ.”
“Quả thật vậy… Tôi có nhớ hồi đó hai đứa hay chơi trò làm anh hùng lắm.”
Đột nhiên nghe những lời hồi tưởng qua bờ môi của Yozora như vậy, tôi nhận ra miệng mình đã cười tự khi nào.
“Giờ nói mới nhớ, có lần cậu nhảy lên thật cao để bắt chước tuyệt chiêu cuối của mấy siêu nhân ấy, cuối cùng lại bị thương. Máu từ đùi túa ra vương vãi khắp nơi…”
Nghe tôi nói, Yozora không khỏi đỏ cả mặt.
“Đừng có nhắc lại chuyện đó khi đang ăn nữa!”
“Kukuku… Nghĩ tới những chuyện như vậy trong quá khứ… Những kí ức thấm đẫm sắc máu … Quá tuyệt…”
Lúc đó Sora khóc toáng lên còn tôi thì chỉ biết đứng đó banh miệng la lên, ‘Cậu ấy sắp chết rồi! Sora chết mất thôi!’. Chẳng có gì có thể gọi là tuyệt được.
Tôi trao đổi ánh mắt của mình cho Yozora và cả hai cùng buôn vai thở dài.
Một nụ cười chợt thoáng qua trên khuôn mặt của Yozora.
“…Tôi đem lòng ngưỡng mộ các anh hùng và ma pháp thiếu nữ, mù quáng hy vọng rằng công lý thật sự tồn tại, tôi xem tình yêu và tình bạn tựa thánh vật… Vậy mà, tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy…?”
Tôi không nói được lời nào.
Tại sao trong thế giới này, sự cam đảm và tốt bụng không mang lại hạnh phúc cho ta được chứ?
☺
Sau khi ăn xong bữa tối, Yozora và Kobato xem cho hết các tập còn lại của ‘KuroNecro’ phần hai, sau đó cả hai đấu một trận ‘Magical Hyper Battle 3′.
Trong trận đấu với Maria hồi hôm trước, vừa nhập cuộc là Kobato đã dùng toàn lực của mình đập cô bé tơ tả. Lần này thì khác, con bé đưa ra lời khuyên cho Yozora: “Với người mới chơi thì điều khiển Guernica-chan hơi khó, thế nên tốt nhất là chị nên chọn những nhân vật vừa có thể cận chiến và tấn công tầm xa được như Carol hay Meru-chan…”. Chưa dừng lại ở đó, con bé còn hướng dẫn cách chơi nữa: “Khi chị muốn sử dụng đòn Gehenna Flames, thì làm thế này này… Chị nhấn nút vuông rồi nhanh chóng hướng lên trên như vầy…”
Yozora tiếp thu rất nhanh và nhanh chóng có một trận ngang tài ngang sức.
“Kukuku… Nine lives breaker―!”
“Fuhaha! Aegis Barrier! Em chơi rất hay nhưng ta rất tiếc, Sumeragi à!”
“Cá―?! Chiêu tối thượng của ta đã bị chặn rồi ư…! Tại sao chứ?!”
“Fuu, ta hủy Ice Needle đi và có thể tăng tốc tốc độ sử dụng Aegis Barrier lên. Giờ đến lượt của ta! Ultimate Spiral!”
“Ku… Thật đúng với những gì ta mong đợi ở ngươi, kỵ sĩ của ta… Nhưng vô dụng thôi…!”
“K-không thể nào! Em có thể chống đỡ được đòn đó sao?! Em thật sự mạnh quá đấy, Sumeragi…!”
Cả hai người họ tựa như đã nhập lại làm một với nhân vật của mình và đoạn cao trào của cuộc chiến đang đến gần.
Đáng lẽ họ chỉ nên nói chuyện một cách bình thường thôi khi đang đấu như vậy, đó là những gì tôi nghĩ, nhưng xem ra nói như vậy làm họ dễ chịu hơn nên tôi đành giữ nó trong lòng.
“Hoo, ra đó là ‘Hell Blazer Buster: Cerberus Mode’, với hydra[1] và gryphon[2] lần lượt bay ra tấn công sao… Xuất hiện trong tập tám của phần hai nhỉ.”
“OfuofuofuofUO…?!”
Kobato trố mắt trầm trồ phấn khích.
“Có thể thấy thấu đòn tấn công của ta sao… Ngươi quả thật không đơn giản …”
“Lỡ làm cảnh đó tới nước này rồi mà bỏ dở thì phí lắm! Lần này ta sẽ chịu nhận đòn như trong anime. Chuẩn bị đi, không hỏng hết bây giờ!”
“Bihihi, ahem, v-vậy để ta chỉ ngươi câu lệnh bí mật của Meril-chan. Với nó ngươi có thể đỡ được bất cứ đòn tấn công mạnh mẽ nào!”
Dù chỉ mới xem qua bộ anime một lần nhưng trí nhớ siêu phàm của Yozora giúp cô ấy nhớ tiếp được những diễn biến tiếp theo mà chỉ những ai thật sự say mê bộ phim mới nhớ được. Dĩ nhiên, việc này làm Kobato kích thích đến tột độ.
Sau khi tắm cùng nhau xong, cả hai lại chiến tiếp rồi giải lao một chút.
Thấy họ không hề có ý định ngừng lại dù đồng hồ đã điểm nửa đêm rồi, tôi mới bảo:
“Nàaaay, hai người đi ngủ mau đi.”
“C-chỉ một chút nữa thôi! Đây là cơ hội ngàn năm có một để tái hiện lại trận chiến giữa Excalibur và Astaroth Howling trong tập mười một của phần đầu tiên đấy, ta sẽ ngủ sau khi nó kết thúc!”
Tôi đáp lại lời nài nỉ của Kobato, “Chỉ mười phút nữa thôi đấy!” rồi cất tiếng thở dài. Tôi nói thêm:
“Còn nữa… Hai người nên quay về câu lạc bộ đi.”
Tôi nói, dù biết rõ là người đầu tiên chạy trốn khỏi đó, tôi chả có tư cách gì mà bảo họ cả.
Những ngón tay đang bấm liên hồi vào bàn phím kia của Yozora và Kobato bỗng nhiên ngưng bặt.
“Maria rất cô đơn khi không được gặp Kobato mấy ngày nay đấy.”
Tôi chẳng dám gì mà nhắc đến Sena ở đây.
“…!”
Kobato hoàn toàn bị bất ngờ, hàm răng ngưng lại giữa luồng hơi thở thoảng qua từ miệng, sự ngập ngừng hiện rõ lên mặt con bé vài giây.
“…Kukuku… Con chó săn ngốc của chúa đó, xem ra nó không biết đề phòng gì cả… Đã đến lúc ta tiêu diệt cô ta rồi…”
“Ừ, đi tiêu diệt nó đi.”
Kobato liếc mắt qua nhìn Yozora và lay lắc chiếc áo của cô:
“…Đ-đi cùng nhau nhé?”
Yozora ngượng nghịu, hết nhìn tôi lại lia mắt sang Kobato. Rồi cô nhìn vào khoảng không vô định, miệng lẩm bẩm:
“…Ư-ưm… Nếu em đã nói vậy, Sumeragi, chị nghĩ mình đã có thể tự thoát khỏi độc tố của âm phủ và quay về với hiện tại một lần nữa… Dù sao chị cũng là kỵ sĩ của Sumeragi mà…”
Nghe những lời đó thoát ra từ miệng của Yozora, với khuôn mặt ửng đỏ, Kobato không khỏi rạng lên.
Tôi cũng cảm thấy gánh nặng trên đôi vai này đã vơi đi phần nào.
Xem ra cuối cùng tất cả thành viên một thời của câu lạc bộ Láng giềng đã chính thức tái hợp trở lại.
Chú thích
↑ Con rắn chín đầu mà Hercules đã đánh bại
↑ Sư tử đầu chim