Bỏ hội học sinh lại sau lưng, tôi bước đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ.

Rika, Sena, Yukimura, và Maria đã có mặt ở đó hết cả rồi. Vừa đặt được một chân vào bên kia cánh cửa là Maria đặt bịch bánh khoai tây đang ăn dở xuống đất, vội vội vàng vàng phóng thẳng về phía tôi.

“Nghe nè, nghe nè, Onii-chan! Hộp bentou hôm nay ngon quá trời quá đất luôn! Bình thường đã ngon rồi mà lần này nó còn tuyệt hơn nữa! Tại sao vậy?! Nói cho em đi mà!”

“Tại bữa nay anh có cho thêm một ít gia vị thêm ấy mà.”

Tôi nói với cô bé Maria đang phấn khích kia và lấy tay xoa đầu con bé.

Trong khoảng thời gian vắng mặt ở câu lạc bộ, tôi đã giao lại toàn bộ trọng trách đưa-bữa-trưa-của Maria cho Yukimura hết.

Cứ mỗi lần Yukimura mang bánh mỳ và manga đến cho tôi vào giờ ăn trưa là tôi đưa hộp bentou của Maria cho và nhờ em ấy giao cho con bé giúp tôi.

Ngày hôm nay, lần đầu tiên sau một khoảng thời gian ngắn, tôi đã có thể đích thân mình giao tận tay hộp bentou cho Maria, điều này làm tôi vui thêm một chút. Và trên hết, có vẻ như nó đã được đón nhận một cách vui vẻ.

“Umm, nói sao ta… Cho anh xin lỗi vì mấy ngày qua anh đi biệt tăm biệt tích nhé.”

Tôi nói lời xin lỗi với Maria.

“Có gì đâu. Những chuyện như vậy xảy ra hoài mà.”

Cô bé vô tư lự trả lời, vừa tỏ vẻ sảng khoái khi được tôi xoa xoa đầu.

“Maria đúng là một cô bé ngoan nhỉ.”

“Yep!”

Con bé gật đầu, mở miệng cười tươi rói, rộng đến mang tai.

“Cơ mà, Onii-chan, con ma cà rồng thúi kia mấy ngày nay cũng trốn ở cái xó nào đó luôn – Đúng là đồ hư đốn. Cô ta vô vọng thật rồi―”

“Kobato có nói là hôm nay nó sẽ đến đấy.”

“Thiệt sao?!” Maria hạnh phúc thốt lên. Nối đuôi theo là người khác còn ‘tươi’ hơn nhiều…

“Thiệt sao?!”, từ Sena, ngay khi tôi vừa dứt lời là bao nhiên sự tập trung vào cái galge đang chơi đó biến đi đâu mất.

“Ư-ừ. Lúc tớ nói là tớ sẽ bắt đầu quay lại câu lạc bộ từ hôm nay, nó nói là nó cũng sẽ đến nữa.”

“Yippie―! Cuối cùng mình cũng được ôm ấp Kobato lại nữa rồi!”

“…Chắc không cần tớ nói cậu cũng biết là từ trước đến giờ cậu vẫn chưa được ôm ấp con bé một lần nhỉ…”

Như thường lệ, tôi lại đâm thọt vào nỗi đau của Sena đang mừng rỡ kia.

“Uehehe♥, Kobato-chan, guhehe…” Sena cười một cách mang rợ, miệng thì lẩm bẩm ‘những ngôn từ yêu thương’ với nàng nữ chính trong game, thái độ của cô ấy vẫn bình thường như những gì đã hứa vào ngày hôm trước.

Cô ấy vẫn là Kashiwazaki Sena của ngày hôm qua.

Dựa vào động thái này tôi không thể đoán được liệu cô ấy đang hành động một cách bình thường hay đang cố chịu đựng rất nhiều nữa.

“Chúc mừng anh, Aniki.”

Yukimura bước thật chậm rãi về phía tôi và cúi đầu chào, mỉm cười thật nhẹ nhàng.

Đã giúp tôi đưa hộp bentou đến cho Maria, còn phụ tôi với những công việc nơi hội học sinh hôm qua, và trên hết thảy là luôn dõi theo từng bước chân của tôi dù đã thấy được bản chất thực sự của tôi. Với những khung hình từ quá khứ dội lại trong đầu, tôi muốn gửi lời cảm ơn tới em ấy vì những gì đã làm cho tôi, nhưng chưa kịp mở miệng thì có cái gì đó bất ngờ đập vào mắt.

Từ lúc bước vào câu lạc bộ đến giờ, tôi không tài nào thấy được phần thân dưới của Yukimura, thứ đã được che lấp đi bởi chiếc bàn. Yukimura không còn vận trên mình bộ đồ quản gia thường thấy lúc ở đây nữa, mà thay vào đó là bộ đồng phục học sinh.

Chưa hết, đó không phải là đồng phục của con trai.

Bên trên là một chiếc blazer nữ, còn phía dưới là… một chiếc váy.

Lần đầu tiên trong đời, tôi được diện kiến hình ảnh Yukimura mặc bộ đồng phục nữ của Học Viện Thánh Chronica.

“Yukimura, em― S-sao lại?! Sao em lại mặc đồng phục nữ sinh chứ?!”

“Như anh đã thấy, em là một thiếu nữ trinh trắng ạ.”

Yukiramura trả lời như điều đó rất dỗi là bình thường.

“T-thì đúng là vậy, nhưng mà…”

Ôi thôi rồi… Em ấy đột nhiên cho tôi xem vẻ thục nữ yêu kiều của mình và giờ tim tôi đập điên loạn cả lên rồi đây này.

…Chắc tại bất ngờ nên mới đập nhanh vậy thôi.

“Nhìn lạ lắm sao ạ?”

“À không, nếu ta nói đến thứ gì đó kỳ lạ ở đây thì cái tình huống này đáng để nói hơn đấy! Bộ đồ quản gia kia biến đâu mất rồi?”

“Em chán bộ đó rồi.”

“Em chán nó rồi ư?!”

“Ngay từ đầu em đã không thích nó rồi và hôm qua Yusa-Yusa bảo em rằng em mặc đồ con gái nhìn đẹp hơn.”

“Yusa-Yusa?”

Tôi lúng túng như gà mắc tóc với cái tên lạ lẫm này:

“Em đang nói tới Yusa Aoi đó.”

Yukimura trả lời mà không thêm vào đó bất cứ kính ngữ nào.

“Umm, Yukimura-kun, cho tớ hỏi tại sao cậu lại gọi cô ta là ‘Yusa-Yusa’ vậy?”

Rika lí nhí hỏi thay cho tôi.

“Cậu ấy là bạn của tớ.”

Yukimura lại trả lời cứ như chuyện hiển nhiên vậy.

“B-bạn của cậu ư…?”, Rika nói, lộ rõ hẳn vẻ run sợ của em ấy.

“Nghĩ lại mới nhớ, hồi nãy lúc anh nói chuyện với Aoi, cổ cũng gọi em là ‘Yukki’ nhỉ…… H-hai người thân thiết với nhau từ khi nào?!... Tưởng anh đây ngu lắm à, nó chỉ vừa mới hôm qua thôi sau cái vụ…”

“Đúng như vậy ạ.” Yukimura gật đầu.

“Chúng em hứa với với nhau sẽ đi tăng độ nữ tính của cả hai lên.”

“T-tăng độ nữ tính sao…”

“Vâng, tụi em đã thống nhất sẽ đi mua sắm cùng nhau.”

Thế là Yukimura mỉm cười. Uwaa, dễ thương không chịu được. Một khi Yukimura đã tăng độ nữ tính của mình lên thêm nữa thì chuyện gì sẽ xảy ra đây…?

Đúng thật là lần đầu gặp mặt, Yukmiura và Aoi ở hai bên đầu chiến tuyến, nhưng cả hai đều hết mình vì niềm tin yêu của mình. Và có vẻ khá là lạ khi tôi nói ra điều này, tuy nhiên hai người họ đều có chung một suy nghĩ khác thường là họ cho rằng tôi rất ‘ngầu’, vậy nên nếu cả hai nói chuyện đàng hoàng với nhau thì việc làm bạn giữa họ không có gì phải làm lạ cả.

Nhưng dẫu vậy đi nữa, chỉ mới có hôm qua thôi mà. Trời ạ…

“U-Umm, Yukimura-kun.”

Rika nói với giọng hơn run rẩy.

“Có chuyện gì vậy, Rika-dono?”

“Cậu đang gọi Yusa-senpai bằng biệt danh ‘Yusa-Yusa’, đúng không?”

“Đúng vậy.”

“…Yukimura-kun, cậu thích được gọi bạn của mình bằng biệt danh lắm, đúng không?”

“Đúng vậy, bạn bè cả mà.”

“Cậu gọi Rika là gì?”

Yukimura bắt đầu cảm thấy bối rối một hồi, đoạn nói:

“…? Rika-dono là Rika-dono, không phải sao?”

“…Thất vọng làm sao…”

Rika bĩu môi, tỏ rõ sự bất mãn.

“Em thôi trề môi ra nữa có được không?”

“…Nhưng… Mặc dù chúng em được xếp chung nhóm Đàn em, ấy vậy… Muuu…”

Rika càu nhàu với tôi.

Xem ra vì là hai thành viên duy nhất học năm đầu trong câu lạc bộ Láng giềng, nên em ấy nghĩ mình có một mối quan hệ nào đó với Yukimura.

Đến đây mới nhớ, hiện tại cũng có một trường hợp như Rika ngay đây thôi.

Em ấy có cùng biểu hiện như Maria khi con bé nhìn cảnh Kobato bị bạn bè cùng lớp vây lấy hồi lễ hội trường diễn ra bên phân khu cấp hai.

“Yu-Yukimura-kun!”

Rika vận hết nội lực của mình nói lên với Yukimura.

“Vâng?”

Yukimura đáp lại với tông giọng thường ngày của mình.

“Yukimura-kun, cậu có xem Rika như… một n-người bạn không…?”

“Ha?”

Không biết có phải là do Rika nói những từ cuối không được rõ cho lắm hay là do em ấy giả vờ không nghe thấy, như tôi đã từng làm – nhưng hành động này không có gì phải nói là độc ác hay mỉa mai cả. Việc này nằm ngoài khả năng của Yukimura, em ấy không thể nào hiểu hết được ý nghĩ những từ vừa nãy, thế nên Yukimura đành nghiêng đầu và ‘Ha?’ một cái.

“Ah… Umm… Không có gì…”

Làu bàu câu đó trong miệng, Rika buông rũ đôi vai xuống trong thất vọng cùng cực.

“Tớ sẽ nói cho cậu nghe rõ sự thật này… Rika cứ đinh ninh trong đầu rằng mọi người trong câu lạc bộ Láng giềng đã là bạn bè hết cả rồi, nhưng đau lòng thay sự thật lại là – trừ Kodaka-senpai ra – không ai nghĩ như vậy hết… ‘Chẳng phải chúng ta đã là bạn bè rồi sao?’ ― tớ nghĩ như thế đấy, nhưng có vẻ như tớ đã sai thật rồi…”

Shiguma Rika―― Em ấy vừa có một mối quan hệ khó xử với Yozora xong giờ đến lượt Yukimura không xem mình là bạn.

Còn với Sena thì tệ hơn nữa, cô ấy thật sự không để tâm gì tới Rika cả.

Chúng thật khó hiểu… những thứ hay được gọi là ‘mối quan hệ giữa người với người’. Chà, hiển nhiên là vậy rồi.

Sau đó, khoảng thời gian trong câu lạc bộ cứ dần dần trôi với bầu không khí lạ lẫm bao trùm nơi đây.

Tôi thì làm bài tập, Rika chăm đầu vào máy tính, Yukimura tiếp tục tập luyện ‘Độc ảnh quyền’ từ hồi còn làm quản gia, Sena lại chơi galge, Maria nhởn nhơ bắt chước lại các động tác của Yukimura, còn không thì vởn vơ quanh tôi.

Những hoạt động thường nhật của câu lạc bộ Láng giềng – tất cả mọi người làm chuyện riêng của mình.

Khoảng một tiếng hơn hay sao đó trôi qua, Sena đảo mắt ra khỏi galge của mình và nhìn tôi.

“Này, Kodaka.”

“Hm?”

“Khi nào Kobato mới đến?”

“Chịu…”

Quên béng mất, bên ngoài đã sập tôi mất đất rồi.

“Để tớ thử hỏi xem sao.”

Và thế là tôi nhắn cho Kobato, [Bao giờ em mới tới?].

Ba phút sau, tôi nhận được tin nhắn của Kobato, [Hôm nay không tới đâu].

“…Xem ra hôm nay con bé không đến rồi.”

“EEHHH?!”

Bao nhiêu mong đợi của Sena tan nát hết, cô buồn rầu thốt lên.

“Ra vậy… Con mà cà rồng thúi đó bữa nay không đến, huh…”

Bỏ Sena qua một bên, nhìn thấy Maria cô đơn như vậy không khỏi làm tim tôi đau xót.

“Haa…” Sena thở dài rồi tắt game đi.

“Kobato không đến để la ó tôi à. Tôi về đây.”

Sena rời đi, bốn chúng tôi lại tiếp tục giết thời gian ở câu lạc bộ, nhưng không lâu sau Yukimura nhận được một tin nhắn.

“Aniki, mong anh thứ lỗi cho em ngày hôm nay.”

“Chuyện gì?”

“Hôm nay Yusa-Yusa hoàn thành hết công việc sớm nên cô ấy muốn mời em đi mua sắm chung.”

“Chị ấy vừa mới nhắn đó à? Hơi bị trễ đó.”

Rika nói năng đầy gai góc.

“Yusa-Yusa khá là bận rộn với công việc bên hội học sinh.”

“Ừ, ừ, câu lạc bộ Láng giềng chỉ là một nơi để đám ngốc tụm năm tụm bảy lại cho vui thôi.”

Rika nhanh chóng đáp lại Yukimura với vẻ khó chịu.

Không lâu sau khi Yukimura đi khỏi, chúng tôi cũng về luôn.

“Bye-bye, Onii-chan! Mai gặp lại nhé―!”

“Em trông chờ vào hộp bentou của anh ngày mai lắm đấy.”

Tôi tạm biệt Maria, người đang đứng dõi theo tấm lưng đang dần dần tiến xa ra khỏi cô bé và vẫy tay chào, và đi ra cỗng với Rika ở sát bênh.

Vào khoảng thời gian này không còn ai đi xe buýt nữa nên tại trạm chờ xe buýt mỗi tôi và Rika.

“Em vẫn còn suy sụp vì chuyện của Yukimura và Aoi à?”

“K-không, không phải em suy sụp hay gì đâu. Chỉ là hơi bị sốc thôi.”

“Em quên rồi sao?”

Tôi đưa tay lên và đặt nó nằm xuống tại đỉnh đầu của Rika.

“…E-em đã có anh rồi, phải không nào?”

Tôi nói mà trong đầu không chút mảy may nào về hậu quả có thể xảy ra sau này.

Nhưng bạn nhìn này… Chứng kiến Rika- bạn của tôi- với ước nguyện được làm bạn với người khác ngay trước mắt mình – việc đó làm tôi có buồn một chút.

Đây là cảm giác gì? …Ghen tị ư? Với Yukimura á?!

Tôi ước mọi điều tốt đẹp nhất đến với Yukimura, tôi có một mối quan hệ khá là tốt với Aoi, và tôi thật sự thích việc Rika luôn quan tâm tới câu lạc bộ Láng giềng. Nhưng… chẳng hiểu sao, tôi lại khó chịu khi thấy em ấy cảm thấy hiu quạnh chỉ bởi Yukimura. Đúng là Rika xem Yukimura là bạn không có gì sai trá, nhưng chỉ mình tôi không đủ cho em ấy sao? Những thứ cảm xúc tiêu cực đó trồi lên đầu và chúng khiến tôi rầu rĩ.

Tôi tự hỏi đây là gì…? Tôi hoàn toàn rối rắm trước cái xúc cảm này, thứ xúc cảm mà tôi chưa lần nào gặp.

“Anh nói đúng, Senpai.” Rika tươi tắn nói.

“U-Ummm… Kodaka-senpai?”

“Hửm?”

“R-Rika cũng muốn chúng ta gọi nhau bằng biệt danh!”

Rika nói với khuôn mặt ửng sắc đỏ của ngượng ngùng.

“B-biệt danh?”

“Vâng! Chúng ta đã là bạn bè cả rồi mà, em cũng muốn chúng ta gọi nhau bằng những từ như ‘Yusa-Yusa’, ‘Yukki’, ‘Thịt’, ‘Ma cà rồng thúi’, hay ‘Thánh của bãi phân’!”

“P-phải rồi nhỉ! Chúng ta là bạn rồi!”

Gọi nhau bằng biệt danh.

…Giống như Sora và Taka đã từng làm.

“Vậy anh định gọi Rika là gì đây?”

“Hmmm, để xem nào………… Hủ nữ biến thái.”

“Cái đó là phỉ báng! Nó đúng với sự thật rồi còn gì!”

Công tắc của Rika bật lên ngay khi tôi vừa dứt câu.[1]

“Đâu. Thịt với ma cà rồng thúi cũng có hơn gì đâu…”

“Làm ơn xin hãy cho em một cái tên mà ai nghe được cũng thấy rõ tình bạn sâu đậm của chúng ta trong đó ấy.”

“Nhưng bảo anh quyết định ngay bây giờ thì hơi khó… Trước giờ em đã có biệt danh gì chưa?”

“Chưa từng. Nhưng em hay được gọi là ‘Σ’. Cái chữ cái La tinh đó.”

“‘Σ’, huh… Nghe cũng giống như họ của em nhỉ, nó làm anh muốn gọi em như thế quá…”[2]

“Chuẩn, nhưng nó cũng có thể gây phản tác dụng và làm cho khoảng cách của chúng ta ngày càng xa ra.”

“Vậy thế này, cái tên ‘Rika’ chỉ có hai âm tiết thôi nên rất dễ đọc… Sao, em có muốn được gọi ‘Rika-Rika’, như ‘Yusa-Yusa’ không?”

“R-Rika-Rika… Muuu…”

Xem ra nhỏ không thích rồi. Bây giờ thì tôi biết đào đâu ra ý tưởng tốt đây trời.

“Thế thì ta lấy những đặc điểm dễ thấy ra mà gọi vậy, ‘Kính cận’ hay ‘Giáo sư’ thì sao nào?”

“Đúng dể thấy luôn… Nếu như mục đích của em là làm nô lệ của thế giới sau khi đeo mắt kính vào và khoác bên ngoài chiếc áo phòng thí nghiệm thì hai cái tên đó cũng ổn đấy.”

“Quả là một việc tra tấn trí não mà. Vậy còn của anh thì sao?”

“Biệt danh của Kodaka-senpai ấy hử… Cách gập khuôn nhất là cứ gọi tắt cái tên là được.”

“Chuẩn không cần chỉnh…”

Trong số những người tôi biết thì có Akane-san gọi Hinata-san là ‘Hina’ này.

“Tên anh là ‘Kodaka’… Nếu gọi theo cách đó thì sẽ là ‘Taka’ nhỉ?”

“Ah, xin lỗi nhé, bỏ cái tên đó đi.”

Rika tỏ ra khó hiểu trước đề nghị của tôi.

“Đó là biệt danh của hồi xưa… Hồi anh còn chơi chung với Yozora.”

“…Thì ra là vậy.”

Nghe câu truyện của tôi xong, mặt Rika biểu lộ rõ vẻ khó xử đoạn quay lại với thái độ vui tươi thường thấy.

“Thế thử dùng mấy đặc điểm bên ngoài xem sao?! ‘Bánh pudding’!”

“Đừng có đùa giỡn với những vấn đề của người khác, rõ chưa…?”

“Ngoài không được thì chơi ở trong vậy! ‘Thất bại của tạo hóa’!”

“Cái đó còn tệ hơn nữa!”

“Thế lấy những sở thích giới tính ra thì sao?”

“Sở thích giới tính ư?”

“’Nam tử mê ngực’.”

“Vi phạm thuần phong mĩ tục rồi.”

“’Chàng trai có chân’ được không?”

“Đây không phải là vấn đề về bộ phận cơ thể!”

“Vậy anh thích cái nào hơn, ngực, mông, hay chân?”

“Mông!”

“Anh thích ‘đồi núi’ hay ‘đồng bằng’?”

“Đồi núi!”

“Đi chết đi, tên cuồng mông! Đồ mê bò sữa kia!”

Sau khi ma mãnh hỏi tôi những thứ em ấy muốn biết xong, Rika nhìn tôi với ánh mắt tựa người dưng nhìn miếng rác muốn quẳng phứt đi vậy.

“Hmmm… Để em suy nghĩ lại nào… Nếu như lấy tên không được thì lấy họ của anh thử coi…”

“Ah, đúng rồi, cha anh hay gọi ông hiểu trưởng là ‘Zaki’, lấy từ Kashiwazaki đó.”

“…Bắt chước với Hasegawa thì ta có… ‘Sega’.”

“Có nhiều mà, sao lại chọn hai âm đó chứ?”

“’Hase’, ‘Sega’, or ‘Gawa’… Trong ba cái, tên đó là được nhất.”

“Thì đúng, cơ mà… Hãy suy nghĩ thêm một chút nữa, được chứ?”

“Lấy câu mở miệng của anh ra đặt được không?”

“Ah, phải ha, trong ngôi trường cũ của anh có một giáo viên được gọi là ‘không chính thức’. Chỉ tại ông ta cứ nói ‘Cái này không được ghi chép lại ở bất cứ nơi đâu cả, được chứ?’.”

“Loại giáo viên kiểu gì vậy?”

“Còn nhiều nữa cơ, như là, ‘Vô vọng’, ‘Can đảm lên’, ‘Hên xui’, ‘Quá mức quy định’, ‘Bình thường thôi’, và ‘Uh-Huh’.”

“Biệt danh của giáo viên hết đó hả?!”

“Ừ.”

“Anh biết nhiều nhỉ?”

“Anh đã chuyển trường không biết bao nhiêu là lần rồi, nên tích lũy được kha khá.”

“Thế có tích lũy được cái biệt danh của học sinh nào không?”

Tôi ngoảnh mặt đi.

“…Được rồi, thử với mấy câu mở miệng xem nào.”

“…Ư, ừm. Nói đến Kodaka-senpai… Thì câu mở miệng phải là―”

“’Cậu vừa nói gì vậy?’, Em tính nói thế đúng chứ gì?!”

Rika chưa kịp hết câu thì tôi đã chắn họng nhỏ.

Rika cười ma mãnh nhưng rồi lại thở dài rũ rượi.

“…Đặt biệt danh cho người khác khó quá đi.”

“Đúng vậy… Nhưng anh nghĩ chỉ là hiện tại ta chưa nghĩ ra thôi.”

“Còn phải nói, nhưng… “Rika nói có lẫn trong đó một chút hờn dỗi.

“…Em muốn được làm nhiều chuyện bạn bè hơn với Kodaka-senpai.”

Rika nói, nửa vui nửa xấu hổ.

“…Vậy…” Tôi bắt đầu đề ra ý kiến.

“Trước hết, sao không gọi tên anh mà không đi kèm với kính ngữ? Như cách Yozora và Sena gọi nhau ấy. Còn nữa, ta cũng thôi cái cách nói kính cẩn với nhau luôn đi, cứ nói chuyện bình thường thôi.”

“Được không?”

Mặt Rika ửng đỏ.

“V-vậy thử thôi… E-em nói đây, được chứ…? N-nói chuyện bình thường làm em lo lắng quá…”

“A-anh hiểu, cố hết sức nào.”

Miệng nói vậy thôi chứ tôi cũng lo cả ra ở đây này.

Rika hít một hơi thật sâu, và nói:

“…………Ko-Kodaka…”

Rika nêu tên tôi thật nhỏ, nghe tựa như tiếng muỗi kêu vậy.

Nói xong, nhỏ đỏ mặt tía tai.

“Guhehe…”

Tệ thật rồi, có vẻ như tôi vừa cất một tiếng cười dị hợm lắm nhỉ.

“Anh vừa cười đó hả…? Ai đời lại đi cười ghê tởm đến thế?!”

“Không, nhưng… Nó có gì đó xấu hổ lắm.”

Mặt tôi giờ lại lồ lộ ra một điệu cười nhăn nhở.

Tuy đúng là xấu hổ thật, nhưng… Nó không quá tệ. Nói trắng ra là tốt, quá tốt đấy chứ.

“C-có lẽ ta không nên làm vậy nữa…”

“Không, cứ tiếp tục đi. Nói sao nhỉ… Có thể nó xấu hổ thật, nhưng dù sao cũng tốt mà.”

“T-thật ư…? Thế, những khi nào chỉ có hai đứa với nhau, em sẽ cố hết sức để nói được…”

“Ừm… Chúc may mắn.”

Vừa dứt lời, chuyến xe buýt cũng đã đến.

“G-gặp em sau nhé, Rika.”

“Ah, ưm Koda… Umm, chào nhé― Kodaka.”

Tôi vội vã phóng lên xe qua cánh cửa đang mở kia khi bị dính một đòn choáng váng từ khuôn mặt xấu hổ của Rika.

Chú thích

↑ Ý nói là Rika bực lên đấy

↑ Σ đọc là Sigma, nghe giống Shiguma