Sáng hôm sau.
Tôi chuẩn bị bữa sáng cho cả ba người.
Hôm nay, Yozora có vẻ đã bình tâm trở lại- ít nhất là theo vẻ ngoài. Cô nào là khen tôi. ‘Cậu nấu ăn cũng ngon đấy chứ…”, nào là ăn hết hai chén cơm này, còn quất tới ba phần súp miso luôn chứ. Cô thậm chí còn xử cả mấy cây xúc xích, trứng ốp lết, và gà rán mà tôi dự định cho thêm vào hộp bento ăn vào bữa trưa nữa.
Có vẻ là do cô ấy đói bởi hôm qua cô chỉ được ăn một ít mì ống còn dư cộng thêm vài viên kẹo của Kobato thôi. Nhìn cô ấy ăn như vậy tôi chẳng những không phàn nàn mà ngược lại còn mừng nữa cơ.
Khi tôi hỏi chút nữa cô ấy có đi học không, cô ấy đáp, ‘Bữa nay cho tôi xin kiếu.’. Thế là tôi gọi cho nhà trường báo rằng Yozora không đi học được, sau đó tôi đưa chìa sơ cua cho cổ rồi đến trường.
“Vậy tôi đi đây. Nếu cô muốn về nhà thì trước khi đi nhớ khóa cửa cẩn thận là được. Chìa khóa thì mai đi học rồi hẳn trả lại.”
“Ừ…”
“Kukuku… Bọn ta sẽ còn quay lại, hỡi kỵ sĩ của ta.”
“Ừm, em đi nhanh lên đi Sumeragi… Cả Kodaka nữa.”
Chào tạm biệt Yozora xong, hai anh em chúng tôi đi khỏi.
Đầu óc của tôi giờ rối bời hết cả lên…
Nhân tiện, khi tôi hỏi Yozora rằng tôi có nên nói cho những người khác trong câu lạc bộ Láng giềng biết việc này hay không…
“Cứ việc nói, tôi không quan tâm đâu.”
“ ‘Cứ việc’ à… Ý cô là tôi bô lô ba la với bọn họ rằng sau khi nhắn tin bảo mình sẽ đi du hành cho đã đời vô rồi thấy đi không được thì ghé công viên ngồi tự kỷ ở đó tới khi Kobato phát hiện và đem về nhà tôi ăn bám luôn hử… Cô muốn tôi nói vậy phỏng?”
“…Ưm.”
Cô ấy đáp lại với một cái gật đầu.
“Vâng, một trang sử mới của cái tiểu sử bất hạnh này đã được mở ra… Thế đó. Cứ cười đi, cười cái đống vô dụng, xấu xí, ném vô thùng rác mà nó còn chê này đi…”
“Không, không có ai cười cả đâu…”
Dù sao thì, trong lúc đang yên vị trên chuyến xe buýt đến học viện, tôi nhắn tin cho Sena, Yukimura, và cả Rika để thông báo cho bọn họ biết được tình hình hiện tại của Yozora.
Tiêu đề: Về chuyện của Yozora
Nội dung: Tôi đã bắt gặp cô ta ngày hôm qua. Có vẻ như cô ta đã từ bỏ việc đi chơi xa rồi. Vậy nên đừng có lo nữa.
Trên chuyến xe, tôi cứ nghĩ đi nghĩ lại không biết phải nhắn sao. Thành ra tôi cứ viết ra, rồi lại xóa, cứ thế mà lặp lại, cuối cùng, thôi cứ viết sao cho ngắn, gọn, xúc tích là được.
Sena đáp lại: ‘Thấy chưa, đã bảo mà. (´―`)☆’
Yukimura nhắn: ‘Xin chúc mừng Aniki, không còn gì có thể vui hơn được nữa.’
Của Rika là: ‘details@lb.’ (TN: có nghĩa là giờ nghỉ trưa gặp em để nói rõ chi tiết)
☺
Và thế là tôi tới ‘Rika tư phòng’ [2]
Rika (người khoác lên bộ đồng phục của mình và để rũ tóc xuống) và tôi nhìn nhau.
——Hôm qua, trên đường về.
Rika cứ lúng ta lúng túng, mãi cố lắm mới nói ra được, ‘Umm… Nếu không có chuyện gì thì ngày mai anh ăn trưa cùng Rika có được không?”, và mời tôi cùng ăn trưa.
“Ăn trưa à?”
“Đúng… Dù sao chúng ta cũng đã là bạn rồi mà.”
“…!”
Tôi đứng trơ người ra đó, ngơ ngơ ngác ngác không biết nói gì.
“…Umm, ngày nào Rika cũng đứng trong phòng thí nghiệm nhìn xuống sân… cô ấy thấy trưa nào cũng vậy, ai ai cũng tụm ba tụm bảy lại ngồi ăn chung hết… ăn trưa với bạn bè, Rika luôn rất thích việc đó và mong mình cũng được làm như vậy một lần…”
“Ă-ăn trưa với bạn bè…?!”
Ahh… Đáng yêu thế.
Một hành động rất dỗi là bình thường của đời cắp bút đến trường… Tuy nhiên với chúng tôi thì đây là cái gì đó quá xa vời.
“N-nếu anh thích thì—”
“Ờ được thôi! Ăn chung với nhau nào!”
Rika bẽn lẽn mời tôi cùng ăn trưa và tôi trả lời trước cả khi nhỏ kịp dứt câu, mặc dù đó chỉ đơn thuần là một lời hứa mà thôi.
“’Tôi trả lời trước cả khi nhỏ kịp dứt câu, mặc dù đó chỉ đơn thuần là một lời hứa mà thôi.’, Rika dám cá rằng anh đang nghĩ trong đầu như vậy với cái bản mặt đó; Rika hơi bị bực mình đấy, nhưng… dù sao thì, đã hứa thì phải làm cho chót nhé, senpai.”
Mọi chuyện là vậy đấy.
Vì là lần ‘ăn trưa với bạn’ lần đầu tiên của tôi kể từ khi bước chân vào ngôi trường này nên buổi sáng tôi dậy sớm hơn mọi khi và tốn công nhiều sức hơn để làm hộp bento này.
Tôi cũng đã báo Yukimura không cần phải mang bánh mì và đem manga cho tôi bữa nay rồi.
Sau khi Kobato và Yozora đã đi ngủ, tôi vẫn còn thức để làm bài tập. Trong lớp, tôi ngủ say như chết vậy, mắt mở ra chưa kịp nhìn đã sụp xuống – nhưng không sao cả, hôm nay là một ngày đặc biệt. Làm sao mà tôi dùng bánh mì hay cơm nắm trong dịp này được?
Tiết thứ tư kết thúc đồng nghĩ với giờ ăn trưa đã đến, tôi đi thẳng đến ‘Rika tư phòng’.
Nhẹ nhàng mở cửa căn phòng thí nghiệm ra, tôi bắt gặp hình ảnh Rika đang nổi hứng ngồi trên ghế rồi quay vòng vòng quanh bàn[3]. Tôi đứng trơ mắt ra đó nhìn một lúc rồi em ấy mới nhận ra tôi đã tới.
Tôi bước vào trong và chọn một chiếc ghế ngồi xuống.
“Ơ, ta ăn được chưa?”, tôi do bồn chồn quá mức mà nói năng một cách kỳ cục, trong khi với tay đến hộp bento tôi đặt trên bàn.
“Ư-Ừ, ăn thôi.”
Em ấy đáp lại cũng không kém phần hồi hộp như tôi.
Bữa trưa của Rika bao gồm một hộp Calorie Mate (vị trái cây), khoảng mười bao chất bổ sung nhỏ, một bịch glucozơ đông đặc, và một chai Dr Pepper.
“…Bữa trưa của em đó à?”
“Đúng vậy.”
Nói như đúng rồi, cứ như bữa trưa của nhỏ rất ư là bình thường ấy.
“…Em đang định dùng cái vẻ ngoài nhân vật của em để làm trò đó hả?”
“Đâu, em có định làm gì đâu… Mấy món này mang theo khá là tiện lợi. Giả như Rika mà đặt hàng trước hai tháng thì cô ta không cần phải bước chân ra ngoài nữa.”
Bộ em bị bệnh đến nổi không ra ngoài được luôn à?
“Không phải hồi đi chơi biển hay công viên em ăn cà ri và tàu hủ chiên giòn sao? Bỏ qua việc em ăn mấy thứ đó với nước sốt hạt tiêu như một con ngốc đi… Anh cứ tưởng em thích ăn mấy món như vậy chứ?”
“Rika thích ăn cay, nhưng nếu ăn nhiều quá thì cái bụng cô ấy nổi điên lên mất. Rika rất chú trọng đến vấn đề dinh dưỡng trong mỗi bữa ăn đấy.”
Em ấy nói với một chút tự hào.
Đúng thật là ăn đồ cay nhiều quá không tốt cho sức khỏe, nhưng có ai lại nghĩ dùng chất dinh dưỡng và calorie trong mọi bữa lại tốt cho cơ thể kia chứ?
Thôi kệ đi, hết giờ ăn thì chết. Thế là tôi mở nắp hộp bento ra.
Trứng và gà nằm chễm chệ trên bữa cơm hai màu, một miếng gà rán đặc biệt, xúc xích được cắt theo hình bạch tuột, trứng ốp lết, một phần xà lách trộn khoai tây với cải xanh, khoai tây và cà rốt, những quả cà chua chín mọng, táo cắt theo hình thỏ, và cuối cùng là một quả cam.
Tôi không chỉ quan tâm đến việc cân bằng chất dinh dưỡng và kết hợp món ăn lại sao cho hài hòa khẩu vị thôi đâu, tôi còn chú ý sắp xếp, trình bày các món ăn, nhìn thật bắt mắt mới chịu cơ.
“Tự anh làm hết nhiêu đó hở, Kodaka-senpai?”
“Đúng đó.”
“Chỉ số sức mạnh đảm đang của anh cao thật đấy… Nào là hình thỏ này, hình bạch tuột nữa này, còn gì nữa ta…”
“Anh lúc nào cũng phải nấu ăn cho Kobato hết… Nên thành ra làm những hình dạng như vậy tự nhiên thành thú vui của anh luôn rồi.”
“Còn hơn cả đảm đang nữa, anh gần như thành bà mẹ luôn rồi, Rika nghĩ vậy.”
“Không có gì đáng vui đâu. Mà em nói anh mới nhớ, chẳng phải em giỏi làm đồ thủ công lắm sao? Anh nghĩ nếu em chịu cố gắng một chút thôi thì những cái này có là gì chứ.”
“Dao bếp to và nặng lắm, Rika cầm không nổi đâu… Nhưng mà với dao laser thì lại khác. Với thứ đó, bạch tuộc là cái thá gì với Rika chứ, cô ấy có thể tạo ra được Dagon-sama[4] luôn đó.”
Tôi đã từng nói với em ấy rằng, ‘Khi nấu ăn, em có thói quen quẳng đủ thứ trên trời dưới biển vào và cuối cùng cả nồi nổ tung hết lên, còn nếu không thì vị của nó cứ như thuốc men vậy’, đó chính là lý do mà em ấy bị gọi là bác học điên đấy.
“Anh không thích ăn cây xúc xính nhìn như quỷ đâu.”
Tôi miệng cười nhăn nhở, tay thì cầm đũa gắp xúc xích.
Rika nhìn nó, tỏ vẻ thèm thuồng.
“…Em muốn ăn không? Hình bạch tuột này.”
“Vâng. Rika rất thích những xúc tu của senpai.”
“Đừng có nói năng nghe tởm vậy chứ… Này, há miệng ra nào.”
Do em ấy không có mang theo đôi đũa nào, thế nên tôi gắp miếng xúc xích và đưa vào miệng cho em ấy.
“I-Itadakimasu.”
Sau một chốc ngại ngần, em ấy táp miếng xúc xích.
“Ngon quá. Đây là lần đầu tiên mà Rika được ăn xúc xích hình bạch tuột đó.”
Rika tươi cười, làm quá mọi chuyện lên.
Mặc dù đó chỉ là một miếng xúc xích mang hình dạng bạch tuột thôi, nhưng thấy em ấy vui như vậy, tôi cũng thầm mừng trong lòng.
“Em muốn ăn nữa không?”
“Muốn chứ.”
Tôi cho em ấy thêm miếng nữa.
“Những cái xúc tu của Senpai đang lấp đầy miệng của Rika, th-thật tuyệt!”
“Lo ăn đi, đừng có nói nữa.”
“…Nnn…Hamu…Han… Xúc xích của Sh-Shenpai đang ở trong Rika…”
“Em cố tình nói chuyện cho nó dâm dâm có phải không?! Hay đúng hơn, em thật sự thích lấy mấy chuyện đó ra mà đùa, huh…”
“Tất nhiên là Rika thích rồi. Thử hỏi nếu anh không cho cô ấy làm như vậy, thì cô ấy còn cái gì nữa?!”
Tôi đáp lại lời của Rika vừa nói:
“Còn nhiều lắm chứ…! N-như là bạn bè…”
“///”
Nghe tôi nói xong là ngựng chín cả mặt, tôi cũng có một chút ngại ngùng…///
“C-cám ơn anh vì miếng xúc xích nhé. Rika sẽ cho anh lại vài viên bổ sung kẽm như một lời cảm ơn.”
“Ư-ừm.”
Để xua bầu không khí ngại ngùng này đi mất, Rika lấy ra vài viên thuốc và đưa chúng cho tôi.
Tôi dùng trà để uống mấy viên đó, dù có chút lưỡng lự.
“Do đây là một sự kiện đặc biệt, anh có muốn đổi thêm không?”
“Đương nhiên rồi!”
“Cho Rika xin vài miếng gà rán nào.”
Tôi nghe theo lời nhỏ và gắp vài miếng gà cho em ấy.
Cắn một miếng, đôi mắt em ấy ngập trong sung sướng.
“Ohh— Vừa cứng vừa giòn, lại ngon tuyêt hảo nữa!”
“Vậy là tốt rồi. Anh phải mất một lúc lâu mới có thể thành thạo được mẹo chiên thịt gà cho ngon đấy.”
“Để đáp lại, Rika sẽ cho anh đống chất sắt đó.”
“Ờ.”
Tôi uống mấy viên thuốc bổ dưỡng mà chúng tôi đã đổi cho nhau.
“Bây giờ Rika muốn được nếm món trứng ốp lết.”
“Ừ, cứ tự nhiên.”
“Ah! Có trứng cá ướp ở bên trong này! Rika yêu trứng cá ướp lắm!”
Nhìn Rika cứ phấn khích như trẻ con vầy đáng yêu thật. Ra em ấy thích trứng cá ướp à… Phải ghi nhớ mới được.
“Ah, Rika cho lại anh vài viên bổ sung canxi nè.”
“Chà, canxi rất cần thiết cho sức khỏe, nhỉ?”
“Tiếp theo, em muốn thử một ít xà lách trộn khoai tây ạ. A~~n.”
“Ừm, đây, ăn đi.”
“Huh? Ngọt thật…”
“Ah, anh có cho thêm một ít sữa đặc vào đấy. Anh nghĩ như vậy thì Maria và Kobato sẽ ăn ngon miệng hơn.”
“Rika hiểu rồi… Vậy ra anh trộn chất lỏng màu trắng đó vào trong thức ăn để đánh lừa các bé gái tuổi chớm lớn sao… Đây, senpai, vitamin B.”
“Đừng có nói chuyện dễ gây hiểu lầm vậy chứ… Không phải đến lúc ăn cơn rồi sao?”
“Ah, vâng. Cho Rika xin một ít món chính nào. A~~n.”
Tôi gắp cho em ấy một ít cơm màu và ăn Calorie Mate nhỏ vừa đưa.
“…Đây là lần đầu tiên anh ăn mấy thứ này, nhưng nó làm cổ anh khô khốc.”
Tôi không thể nào nói nó ngon được.
“Đây, lần này là glucozơ này.”
“Người ta thật sự đem bán mấy thứ này sao?”
“Rika cần chúng để có thể bổ sung nguyên liệu cho não. Nếu không làm vậy, cô ấy sẽ thành con ngốc mất.”
“Chỉ tại em quá thông minh thôi sao?...Ôi tuyệt… Chà, dù sao cũng là đường thôi mà… Nè, ăn vài quả cà chua nhỏ đi.”
“Cám ơn anh. Anh cũng bổ sung thêm magie luôn đi.”
…Và thế là mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy hết lần này đến lần khác, “Có gì đó không ổn.”, tôi chỉ nhận ra khi em ấy quất xong hết cả hộp bento.
“Fuuuh— Lâu rồi Rika chưa có bữa nào no nê như vậy.”
Trái ngược với Rika đang thỏa mãn đằng kia, tôi đang đói meo đói mốc đây này.
“……Ngày mai anh làm hẳn một bữa cho em luôn có được không?”
“Ehh?! Có ổn không?”
“Ừm. Làm bữa trưa cho người khác không khó khăn lắm đâu.”
“Không, chỉ là… Rika thấy chỉ để một mình anh làm thôi thì không được tốt lắm. Chuẩn bị cho cô ấy sẵn một hộp bento luôn…… Rika hẳn sẽ vui lắm.”
Với Rika đang xấu hổ một cách bất thường kia, tôi có chút ngượng, tôi ngoảnh mặt sang chỗ khác rồi nói:
“C-chúng ta là bạn mà, không cần phải khách sáo vậy đâu!”
Tôi cố hết sức để nói ra. Còn xấu hổ hơn tôi nghĩ nữa.
Rika nở một nụ cười tươi như một bông hoa.
“Senpai…! A-anh nói cũng phải, Rika nhờ anh đấy!”
Tôi cố để có thể giấu được sự thật rằng tôi đã bị nụ cười của Rika mê hoặc tự khi nào rồi.
“Ah, phải rồi, không phải chúng ta định nói về chuyện của Yozora sao?”
“Ah, chết quên béng đi mất, anh nói là anh tìm được chị ấy rồi phải không?”
“Ừ. Cô ấy đang ở tạm bên nhà anh.”
“Haaaa?!”
Tôi giải thích cho Rika đang choáng váng kia hiểu đầu đuôi mọi chuyện… Tất nhiên, tôi bỏ qua chuyện được chứng kiến cảnh khỏa thân của Yozora trong bồn tắm.
“…Chuyện này… Geez…”
Khi tôi kể cho em ấy nghe về cái phản ứng mù quáng của Yozora sau khi nghe đoạn thư thoại của Rika nhắn lại, em ấy tỏ ra vẻ cô đơn.
“… Để em nói cho anh nghe nhé, Rika thật sự rất thích Yozora-senpa đó.”
Em ấy bất chợt nói.
“…Ừ, anh biết mà. Em với cô ta khá là thân với nhau. Cả hai cũng có sở thích giống nhau nữa. Như cả hai đều bị chứng ‘sợ đám đông’ này, còn nhớ hồi làm vụ ‘Câu lạc bộ Homoge’ không?”
“Vâng… Rika xem Yozora-senpai… như một người bạn, nhưng có vẻ Yozora-senpai lại không nghĩ vậy.”
“Sao em lại chắc vậy chứ? Ngay cả anh cũng có biết chắc đâu.”, tôi thật sự không biết, “Cô ấy vừa mới hôm qua cũng bảo anh không phải là bạn của cổ nữa kia mà.”
Tôi không hiểu, với Yozora ‘bạn’ có nghĩa là gì.
Nhưng có vẻ như nó khác với tôi hồi tôi sợ phải dựa dẫm vào các mối quan hệ để rồi không xem ai là bạn.
Em ấy thở dài rũ rượi, rồi sau đó hiện lên là một nụ cười cay đắng.
“Bỏ chuyện đó qua một bên đi, Rika thật sự ngạc nhiên về việc Yozora chinh phục được trái tim Kobato bằng cách đó đấy.”
“Ừ… Đến anh cũng không ngờ được.”
“Rika không biết Sena-senpai sẽ ra sao khi biết chuyện này nữa.”
“Umm—Tức giận? Hay là… buồn chăng?”
“…Từ cái vụ tỏ tình kia thì Rika không còn hiểu được phản ứng của Sena-senpai nữa.”
Em ấy nghiêm chỉnh gật đầu.
Trước khi tôi đi gặp Sena để thú thật tình cảm của mình, tôi đã nói với em ấy rằng, ‘Đúng như anh đoán. Anh phải dùng hết sức mình để với được tới cô ấy.” Dù tôi đã nói ra mục đích của mình nhưng về những gì tôi dự định sẽ làm thì tôi vẫn chưa nói.
“Em không hỏi anh sẽ làm gì ư?”, tôi hỏi nhỏ.
——Bất kể anh có làm gì đi nữa, nếu senpai đã suy nghĩ kỹ càng và quyết định như vậy, Rika sẽ chấp nhận vô điều kiện. Đừng lo lắng, lát nữa Rika sẽ đem chôn xác anh sau.
Em ấy nói với một nụ cười.
Geez, tin tưởng người khác phải có giới hạn thôi chứ?
“Khi Rika thấy anh quỳ xuống thôi, Kodaka-senpai, cô ấy thực tâm đã dám chắc rằng anh sẽ từ chối rồi.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên rồi. ‘Tớ sẽ không hẹn hò với cậu nhưng xin hãy để mọi chuyện tiếp diễn như trước’, cái đề nghị đó chả có gì mà đáng khen cả. Chưa kể tới việc anh cúi đầu trước người khác nữa, nội cái đó thôi là đủ để tâm tình suốt cả ngàn năm cũng nguội tăm hết luôn rồi đấy… Chí ít thì Rika nghĩ đại đa số con gái sẽ thế.”
“…Nhưng Sena khác người kia mà.”
“Đúng… Sau khi chị ấy bị vỡ mộng khi anh chạy trốn tình cảm của chị ấy, có vẻ như lời đề nghị của anh đã làm chị ấy quay về với quan điểm lúc trước của mình. Hôm qua… Giả như hôm qua anh nói, ‘Xin hãy hẹn hò với tớ.’ Rika nghĩ khả năng chị ấy từ chối là cao đấy. ‘Sau bao ngày trốn chui trốn nhủi, thế là giờ quay lại để làm một việc ích kỷ vậy là được sao?!’ Rika cho rằng chị ấy sẽ nói vậy đó.”
“…Ai cũng sẽ nghĩ như vậy thôi.”
Vì lý do nào đó, tôi cũng nghĩ mình sẽ làm như vậy.
“Sena-senpai, tuy nhìn chị ấy hồn nhiên nhí nhảnh vậy thôi chứ thật ra cũng rắc rối phức tạp lắm.”
“…Có như vậy thì mới gọi là con người.”
Cô nàng Shiguma Rika đã được xếp vào nhóm loài người thuộc thứ hạng cao rồi, tôi thì vẫn đang ngầm cố để được như thế.
Một con người đơn giản, đó là chỉ là hư cấu.
Làm người yêu hay bạn của một người nào đó không có nghĩa là giữa hai người họ tồn tại một mối quan hệ bền vững, để vung đắp nó ta buộc phải đối mặt với những khuôn mặt khác của họ.
Tôi đã nhiều lần chứng kiến cảnh người tôi yêu trong trạng thái không được tốt rồi.
Có những lúc tôi tự hỏi, ‘Tại sao tôi lại không nói cho cô ấy biết?’ và cảm thấy hối hận.
Người bạn đã cho tôi dũng khí để có thể đối mặt với nỗi sợ này gật đầu và cười, nói, “Đúng vậy.”.
“…Ngày hôm qua là lần đầu tiên Rika được thấy Sena-senpai chỉ đơn thuần là một người bình thường đấy… Nếu người mà ta đang nói tới đây là con người thì ta có thể đấu một trận, và cuối cùng, làm bạn với họ.”
Em ấy tự nói một mình với giọng đe dọa không thể lạ hơn được nữa.
Chú thích
↑ Cơm hộp bên nhật
↑ Chỗ này bên eng chơi ghép từ nên mình cũng đú theo nhé :v
↑ Là dạng ghế ngồi có mấy cái bánh xe quay được
↑ Nói chung là có liên quan đến cái này, mình không đọc nên không biết