Sau màn đáp lại tình cảm của Sena, Sena, Rika, và tôi đoán mò đoán mẫm về câu ‘tớ đi du hành đây’ của Yozora.
Tuy nhiên, dù chúng tôi có cố bao nhiêu đi chăng nữa, những gì chúng tôi biết thêm được cũng chỉ là một con số không tròn chỉnh, vậy nên tạm thời tôi chỉ biết nhắn lại rằng, ‘Đừng có đi đến nơi nào nguy hiểm đấy, được chứ?’. Không một tin hồi đáp.
Giả như ngày mai Yozora không đi học, thì chúng tôi sẽ qua nhà nhỏ và lục lạo vòng quanh, còn hôm nay thế là đủ rồi.
Trong khi vẫn còn khoác trên người bộ đồng phục bẩn thỉu, tôi tạt qua siêu thị trên đường về và chuẩn bị vật liệu cho bữa tối, bởi tôi thừa biết một khi đã về được đến nhà thì tôi chẳng còn sức đâu để ra ngoài thêm lần nữa.
Dọc đường tới siêu thị, tôi rẽ qua một ngã rẽ.
Suốt quãng đường là hàng hàng những ngôi nhà xây san sát nhau trải dài đến tận nhà tôi, tôi đi ngang qua ngôi trường tiểu học thời ấu thơ và đi tiếp ba phút nữa, tôi đến nơi đó.
Một khu công viên công cộng.
Đó là một công viên nhỏ với số thiết bị khu vui chơi ít ỏi như hộp cát, thanh xà ngang, xích đu. Do trời đã sập tôi nên cũng chẳng còn đứa trẻ nào ở lại nữa.
Ngay nơi này tôi đã gặp Sora lần đầu, Sora và tôi, cả hai tuy không học chung một ngôi trường, cứ sau giờ học là chạy đến đây cùng vui đùa. Kể từ lúc tôi quay lại thị trấn này, mỗi lần đi siêu thị về tôi lúc nào cũng đi qua nơi đây, nhưng hôm nay là lần đầu tiên tôi dừng chân lại.
Có lẽ Yozora sẽ đến đây – tôi thầm nghĩ như vậy.
Tôi chậm rãi đưa mắt ra xung quanh công viên, nhưng chẳng thấy Yozora ở đâu cả.
…Cuối cùng chẳng có gì thuận lợi như vậy nhỉ…
Tôi thật sự mong cô nàng đó không đi đến nơi nào nguy hiểm…
Đem theo nỗi khắc khoải nặng trĩu đó, tôi rời công viên và đi tiếp đến siêu thị
☺
Mua sắm xong tất và về tới nhà. Trong phòng bếp là Kobato đang ăn vụng trong tủ lạnh.
“Ke?! K-Kukuku… N-ngươi bắt ta chờ lâu quá đó, nửa kia của ta.”
Kobato nói đoạn rồi bối rối đóng cửa tủ lại.
Đã gần 7 giờ tối rồi à, em ấy có đói và ăn vụng thì cũng phải lẽ.
“Anh đi nấu ngay đây, ráng chờ một chút nhé.”
Nghĩ rằng mình cần chuẩn bị đồng phục cho ngày mai, tôi vào phòng thay đồ, vừa thay vừa nói với Kobato.
“Kukuku… Tối nay cơn khát máu đang cồn cào điên cuồng khắp ruột gan ta… Ngươi nên chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn hơn mọi bữa đấy… T-ta cho phép ngươi nấu nhiều gấp đôi đó…”
“Em đói đến vậy cơ à? Chà, cũng không sao, nhưng mà…”
Tôi không còn nhiều thời gian đâu để làm một bữa thịnh soạn được, để chiều theo Kobato muốn, tôi làm một dĩa mỳ sào thịt xông khói, còn tôi thì ăn xà lát dùng chung với súp vậy.
Trong khi đang nấu, cô em gái Kobato của tôi trước giờ không khi nào chịu tự nguyện phụ tôi cả, lại đang bày biện chén dĩa ra bàn dù tôi không nói gì.
“… Có chuyện gì xảy ra với em vậy?”
Thấy tôi đang ngờ vực, Kobato lắc đầu và nói lảng rằng, ‘Không có gì,’.
Thôi, cũng không sao…
Sau khi dọn thức ăn ra hết lên bàn, cả hai đứa đồng thanh hô ‘itadakimasu’ rồi bắt đầu cho thức ăn vào miệng.
Trái với chuyện con bé đang đói rã ruột, Kobato ăn thật chậm chạp.
Tôi biết mà, có chuyện gì đó kỳ lạ đang diễn ra ở đây.
Từ hôm tôi chạy trốn Sena, Kobato không một lần quay lại câu lạc bộ nữa.
Trước mặt cô em gái ruột thịt của mình tôi cứ trưng cái bản mặt nhục nhã làm sao, vậy nên tôi không khỏi cảm thấy khó xử khi nói chuyện về câu lạc bộ. Nhưng nghĩ lại về Kobato, cũng thật khó để chúng tôi cứ tiếp tục cuộc sống bình thường trong căn nhà này như trước kia.
“…Em đã biết về chuyện của Yozora chưa?”
BANG*
Kobato run bần bật, đánh rơi chiếc nĩa của mình. Trúng chóc tim đen của con bé rồi.
“Vậy ra em cũng nhận được tin nhắn đó.”
“Ah, vâng…”
Kobato khẽ gật đầu.
Yukimura đã báo lại việc em ấy cũng nhận được, có lẽ cậu ta gửi cho tất cả thành viện trong câu lạc bộ Láng giềng.
“Em lo lắng cho Yozora à?”
“Mhm…”
“…Không sao đâu, anh chắc thế nào chị ấy cũng về ngay ấy mà.”
Trong nỗ lực khiến em ấy an tâm hơn, tôi điềm tĩnh nói:
“…Khiến cả Kobato phải lo lắng nữa ư? Cô ta đúng là…”
Tôi vô tình tuôn ra một trào những câu từ có trộn lẫn một chút khinh miệt.
Thế là.
“C-chị ấy…”
Kobato, vì một vài lý do gì đó, đưa đôi mắt trách móc ra hướng về phía tôi.
“Hm?”
Gò má có đôi chút sắc đỏ và:
“…C-chị ấy, em không có ghét chị ấy.”
“Ehh?!”
Nghe một người sợ người lạ như Kobato nói ra những lời đó khiến tôi không khỏi kinh ngạc mà thốt lên.
“C-chị ấy… luôn bảo vệ chúng ta khỏi con quái vật man rợ đó… Cả hôm trước nữa, chị ấy cũng đuổi con khỉ đỏ dị hợm kia đi mất…”
“…Con quái vật man rợ, ý em là Sena đó hả?”
“…Mhm.”
Kobato nhăn mặt, gật đầu lia lịa.
Con khỉ đỏ dị hợm hôm trước… Còn ai khác ngoài Aoi kia chứ.
Bữa đó cô ấy đã cố giải tán câu lạc bộ Láng giềng. Cô ấy tiến thẳng vào phòng sinh hoạt và bảo rằng Kobato không được phép tham gia câu lạc bộ khi em ấy thuộc phân khu cấp hai.
Khi đó, người đã chứng minh việc Kobato được phép tham gia câu lạc bộ, cũng như đập tan lý sự cùn của Aoi, chính là Yozora.
Còn về việc lúc nào cũng bảo vệ nó khỏi Sena… giờ nó nói tôi mới để ý, cứ mỗi lần Sena lên cơn rồi nhào vào Kobato, người luôn cầm cây vỉ ruồi để mà đập Sena và chấm dứt cơn giận của cô ấy luôn là Yozora.
Mặc dù thật ra Yozora không hề có chủ đích đó, Kobato là người chỉ quan tâm đến kết quả cuối cùng, thành ra suy nghĩ rằng cậu ấy là ‘người luôn luôn bảo vệ mình’.
“…E-Eh… vậy là…em thích Yozora à?”
Nghe câu đó, khuôn mặt của Kobato đỏ chín cả lên rồi ngượng ngùng gật đầu nhè nhẹ.
Cứ như chúng tôi đang nói chuyện về cô người tình của nó vậy.
“…Kukuku… để có thể tự bảo vệ bản thân, ta, quý tộc của bầu trời đen tối, Leysis Vi Felicity Sumeragi, đấng tôi cao đã triệu hồi vị hiệp sĩ bóng đêm từ màn đêm tăm tối từ mảnh quá khứ u ám…”
Cái quái…
Trong một khoảng ngắn khi tôi rời mắt khỏi thực tại, trước khi nhận ra được rằng con em tôi đã bị Yozora thu phục mất rồi.
Tôi ngạc nhiên tới mức quên bẵng luôn cả chuyện vặn lại rằng ‘bóng đêm’, ‘màn đêm’ và ‘tăm tối’ đều cùng một nghĩa.
‘Được triệu hồi từ mảnh quá khứ u ám’ thì tôi thấy cũng hợp với cậu ta một chút.
Nhưng, Kobato đã bị… bởi Yozora, huh…?
Tuy có hơi bất ngờ, nếu như việc này có thể giúp Kobato vượt qua được nổi sợ với người lạ mặt, thì tôi nên vui mừng mới phải.
Tôi tự hỏi Sena sẽ nói gì nếu cô ấy biết chuyện này…
Kobato đã chặn số của cô ấy rồi, ấy vậy mà bây giờ còn có thêm cả hiệp sĩ để bảo vệ nữa.
…Nhân tiện nhắc đến Sena…tôi đáng ra nên kể cho Kobato nghe chuyện xảy ra hôm nay chứ.
Dù gì thì em ấy cũng là thành viên của câu lạc bộ mà.
“Ah… Này, Kobato.”
Tôi gọi Kobato, người đang loay hoay trong khi ăn.
“Mhm?”
“Hôm nay anh về lại câu lạc bộ rồi.”
Đôi mắt của con bé mở to.
“Thật sao?”
“Thật đấy. Nên ngày mai em cũng đến đó luôn đi.”
“Kukuku… Rất tốt, ta giờ đã có thể quay lại với những bọn tạp chủng mà ta thấy phù hợp với gia tộc của ta rồi.”
Nói một cách năng nổ theo phong cách của Leysis xong, Kobato lại tỏ vẻ chán nản.
“…Ah, nhưng… như vậy… um… cô ta sẽ…”
Với vẻ bực bội, Kobato làu bàu trong họng.
“Là về Sena hử?”
Kobato gật đầu.
“Hôm nay, anh có nói với Sena rằng anh yêu cô ấy.”
Dẫu cho việc kể chuyện ấy cho cô em gái của mình thật xấu hổ, tuy nhiên tôi vẫn cứ nói.
“AN-CHAAAAN!”
Với biểu hiện không khác gì như trong bức tranh ‘Tiếng thét’ của họa sĩ Munch, Kobato hét lên.
“AN-CHAN! KHÔNG, ONII-SAMA!”
“O-Onii-sama?!”
Tôi bị sốc khi lần đầu tiên trong đời được gọi như vậy.
Bằng một vẻ mặt nghiêm trọng hơn bao giờ hết, Kobato nhìn tôi và nói:
“KỂ CẢ NÓ CÓ LÀ ĐÙA ĐI CHĂNG NỮA THÌ EM CŨNG KHÔNG BAO GIỜ THA THỨ CHO ANH ĐÃ NÓI NHỮNG THỨ KINH TỞM NHƯ VẬY ĐÂU! KHÔNG, XIN ANH ĐỪNG NÓI NHỮNG CHUYỆN NHƯ VẬY NỮA!”
Kobato làm tôi bất ngờ khi chuyển sang nói chuyện theo lối kính cẩn để khẩn nài tôi với đôi mắt đã ướt đẫm nước mắt.
Em ghét cô ấy đến vậy cơ à… thậm chí em nó còn bảo là kinh tởm nữa…
“Fuuuu~~ fugugugu, gurururu…!”
“Chà, um… Về chuyện anh yêu cô ta thì không phải là đùa đâu, anh nói thật đấy.”
“AN-GYAGEGACHAN?!”
“Em không cần phải phát điên như vậy đâu! Đây là con người thật của anh! Nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ đi hẹn hò với cổ, yên tâm đi.”
Tôi nhanh miệng giải thích cho Kobato, người đang hành động như là một con thú hoang dã đang bị kích động.
Về lý do tại sao tôi không định hẹn hò với bất kỳ ai trong câu lạc bộ Láng giềng, cũng như tôi cũng chỉ vừa mới chấp nhận cảm xúc thật lòng của cô ta mà thôi.
“Fuuuu~~ Fuuu~~ Fuuu~~”
Khi tôi nói xong, phải chờ một lúc nữa rồi Kobato mới dịu xuống được.
“…Nhưng mà nè Kobato, Sena cũng có vài điểm tốt—”
“FUNGYA!!”
Ngay khi vừa nghe tới cái tên Sena là Kobato, tuy vừa mới bình tĩnh lại, trở lại hoang dại như mới nãy.
…Xem ra tạm thời thì nói chuyện về Sena bị xem là điều cấm kỵ mất rồi.
Dù cho cô ấy đã nói rằng cô sẽ có bất cứ thứ gì mình muốn, giả sử lúc nãy tôi chọn Sena thay vì câu lạc bộ, thì trong tình trạng này Kobato chắc chắn không bao giờ chịu kết thân với cô ấy đâu.
“Fuuu…”
Kobato dừng hành động man rợ của mình lại bằng cách thở một hơi thật sâu, và đặt cái nĩa của mình trên dĩa.
“Kobato?”
“Tâm trạng tối hôm nay của ta không được tốt… Ta sẽ ném nơi đây vào khoảng không bóng tôi của ta…”
Nó nói với vẻ giận dữ, rồi cầm chiếc dĩa vẫn còn thừa vài cọng mì lên và đi thẳng lên căn phòng trên tầng hai của nó.
“Ăn xong rồi nhớ rửa sạch nhé!”
Tôi đành nói vậy rồi tiếp tục xử lý nốt bữa ăn của mình.
☺
Cùng nhớ lại nào. Những chuyện đã diễn ra trên sân thượng hôm nay…
Tôi đã nói với Rika rằng ‘Anh yêu Sena’ và bỏ em ấy ở lại mà hướng thẳng đến phòng sinh hoạt. Sự thật không phải vậy, mọi chuyện chưa dừng lại ở đó…
“Ah, nhân tiện đây, Kodaka-senpai. Sẵn đang nói về chuyện này nên Rika muốn hỏi luôn.”
“Hm?”
“Anh nghĩ thế nào về mọi người, ngoại trừ Sena-senpai ra. Hay nói cách khác, anh thấy Yukimura-kun và Yozora-senpai thế nào?”
Rika nhìn thẳng vào mắt tôi và ném cho câu hỏi đó.
Tôi thành thật đáp lại em ấy đúng những gì con tim tôi mách bảo.
“Anh thích Yukimura … Không xạo đâu.”
“Eh?!”
Nghe câu trả lời của tôi, Rika không khỏi run rẫy khắp người.
“Ah, không, em hiểu lầm rồi, nhưng…Nói sao đây… Y-Yukimura có làm tim anh phải xốn xang một chút…”
“Một chút, huh? Ơ có phải, um, ý anh là ‘thích’ kiểu như thích một người khác giới đúng không?”
“C-chắc vậy?”
Tôi ngập ngừng đôi chút.
Vừa mới nãy, tôi đã tuyên bối rằng tôi yêu Sena, nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy thật đáng ngạc nhiên làm sao khi tôi có thể nói ra những từ đó trơn tru đến như vậy.
Nhưng không chỉ mỗi Sena, có một sự thật không thể nào lầm được là tôi cũng cảm thấy thích thú với Yukimura.
“C-chuyện đó xảy ra khi nào vậy ạ?!”
Tôi trả lời Rika, người đang nghiêng người ra phía trước và hỏi:
“Eh? Ah… Anh nghĩ là, vừa mới nãy.”
“Mới nãy ư?!”
“Ừ. Trước khi em nhắn cho anh thì anh có gặp em ấy, lúc đó anh cũng bắt đầu có cảm giác đó luôn…”
“…Yukimura-kun, chỉ với một khoảng thời gian ngắn thôi mà cậu làm được tới vậy cơ à… Mở ra một flag to tổ bố luôn sao…”
Ban đầu, lần cả đám rủ nhau đi hồ bơi chơi và trong lúc thay đồ trong phòng giữ đồ, tôi khá sốc, bởi tôi hồi đó vẫn cứ đinh ninh Yukimura là con trai.
Trước khi tôi phát hiện ra Yukimura là con gái, tôi lúc nào cũng tự nhủ với lòng rằng,’Cậu ta là con trai’, để tôi không đánh mất bản thân mà phải biết kìm mình lại. Bất cứ khi nào em ấy bộ lộ vẻ dịu dàng và ngây thơ trong sáng của mình ra là y như rằng tim tôi có cứ đập liên hồi vậy.
Thành thật mà nói, nếu tính số lần tôi nghĩ rằng, ‘người này dễ thương thật’, thì rất tiếc cho đội Sena, người chiến thắng chắc chắn là Yukimura.
Và, nội trong những tình huống bình thường thôi thì tôi đã nghĩ rằng em ấy quyến rũ sẵn rồi, khi tôi gặp em ấy trước khi lên sân thượng, sức mạnh ý chí của em ấy còn là một thứ gì đó rất vững vàng.
—Liệu điều đó có cần phải có lý do không?
—Liệu điều đó có thực sự cần thiết không?
—Em ở cạnh Aniki là bởi em muốn thế.
Những lời đó của Yukimura đã tiếp thêm dũng khí cho tôi để có thể đối mặt được với tình cảm của Sena.
Dẫu nhiều lần tôi có chút bất ngờ với những suy nghĩ trong đầu em ấy, sự ngăn nắp và dịu dàng của em, sự bình tĩnh và cách cư xử nhẹ nhàng, tuy những điều đó mạnh mẽ là vậy, nhưng lại đi thần tượng tôi mới chết.
Nói thật nhé, dù cho Yukimura có là con trai đi nữa thì tôi cũng bị mê hoặc mà thôi.
“…Ừ thì, Yukimura là một người con gái tốt bụng… Nên Rika cũng phần nào hiểu được tại sao anh lại có cảm tình với cậu ta.”
Với đôi mắt bất mãn, Rika nói tiếp:
“Còn Yozora-senpai thì sao?”
“…”
Tôi lặng thinh.
Cuối cùng tôi cũng mở miệng được sau một hồi trơ người ra không biết nói gì.
“…Anh không biết nữa… Anh không biết phải nói cái cảm giác này ra sao nữa…”
“Cứ nói em nghe đi, chúng ta đã là bạn rồi mà.”
Rika càng hối thúc, tôi lại càng ngần ngừ.
“…Chà, có là bạn đi nữa, nhưng mà nói mấy điều này cho con gái nghe thì ngại lắm…”
“Haa?”
“Ah, không, trai hay gái thì cũng khó nói như nhau thôi… Nó giống như là…Cảm thấy khó chịu khi bị bắt phải nói ra ấy.”
“Haa? Nói tóm lại?”
“Thì, giống như…giả sử anh nói cho người khác nghe, thế là họ nghĩ, ‘Wow đúng là một gã khó ưa’, vậy đấy.”
“Anh lại trốn tránh nữa rồi, Senpai. Cứ nói cho Rika nghe đi, dù anh có nói gì đi nữa cũng không sao đâu.”
“Thật không?”
“Em hứa với anh.”
Rika, với khuôn mặt nghiêm chỉnh, gật đầu đầy dũng khí.
Và như tất yếu, tôi buộc phải nghĩ lại.
“…Hiểu rồi, anh nói đây. Nói cho em biết trước luôn, em sẽ là người duy nhất mà anh nghiêm túc nói cho nghe đấy, biết chưa?”
“Vâng ạ.”
“…Anh sẽ nói cho em nghe suy nghĩ của anh về Yozora.”
“Mạnh dạng lên.”
“…Anh sẽ nói thẳng luôn nhé?”
“Nói đi anh.”
“Nặng.”
Vâng, chỉ có duy nhất một từ đó thôi.
“Ah…”
Rika đờ mặt ra nhìn tôi, không tỏ vẻ gì là ngạc nhiên hay phê phán, cả thừa nhận cũng không nốt. Nhỏ ngượng nghịu thở một hơi dài thườn thượt.
“…Rika đã hiểu.”
“Ah… Cám ơn nha…”
Tôi đã không còn là Taka như ngày trước nữa.
Không chỉ mình tôi thôi đâu, từ cái ngày tôi nhận ra được Mikadzuki Yozora chính là Sora, tôi cũng biết rằng cậu ta đã khác xưa rồi.
Mặc dù việc tôi đã phát hiện được cậu bạn thuở ấu thơ của mình là con gái chính là yếu tố quyết định, nhưng không chỉ vậy, còn có sự khác biệt cách tiếp cận cũng như sự dũng cảm và niềm tin vào công lý mà cậu ta luôn theo đuổi, còn bây giờ thì…Ưm… Mikadzuki Yozora cứ như là một người hoàn toàn khác vậy.
Nếu đã là Sora hồi trước thì cậu ta chắc chắn sẽ không bao giờ nói những thứ kiểu như,’Người bình thường đi chết hết đi’.
Tuy nhiên, hãy cùng nhìn lại cách Yozora đối xử với tôi ra sao— tái hợp và trở thành đôi bạn ‘Mikadzuki Yozora và Hasegawa Kodaka’ trong câu lạc bộ Láng giềng, trải qua cả nửa năm trời với nhau— ấy thể mà cậu ta vẫn còn xem tôi là ‘Taka’.
Khoảng thời gian tôi và Sora chơi chung với nhau hồi trước có tính ra sao cũng không thể nào quá nửa năm được.
Dẫu cho thời gian không quá quan trọng…Nhưng không ai có thể chối được rằng quãng thời gian của chúng tôi ở câu lạc bộ là nhiều hơn.
—Ngày hôm nay cũng giống như hôm đó vậy.
—Cứ như hồi mười năm về trước.
Tôi ghét phải nói điều này một cách vui vẻ đến vậy, nhưng Yozora… Có thể mười năm trước tôi xem cậu ta là một đứa con trai, nhưng còn bây giờ thì trong mắt tôi cậu ta chỉ là một cô gái nhan sắc mỹ miều mà thôi…
Khuôn mặt của Yozora bỗng hiện lên trước mắt tôi.
Lúc đó tôi đã trả lời,
—Ờ, đúng là có chút giống hồi trước thật.
Từ ‘chút’ đó là thông điệp tôi muốn nhắn cho Yozora, với ý nghĩa là mọi chuyện đã khác xưa rồi… Dường như ý nghĩ của tôi đã không với được tới Yozora.
Cho đến tận bây giờ, Yozora vẫn khư khư bấu víu vào cái ký ức từ mười năm trước, còn tôi thì không còn để tâm gì đến chuyện đó nữa. Chính điều đó đã tạo ra một khoảng trống lớn giữa hai chúng tôi.
Mười năm nay, tôi đã đi từ nơi này đến nơi nọ, chuyển trường không biết bao nhiêu là lần, hàng loạt chuyện đã xảy ra, dù cho tôi không có lấn một người bạn nào, nhưng ký ức suốt quãng thời gian đó vẫn luôn tồn đọng trong tôi.
Ngày qua đoạn tháng, không một lúc nào tôi được vui vẻ như khi còn kề cạnh Sora, cho tới khi tôi gia nhập câu lạc bộ Láng giềng. Nhưng kể cả vậy, đó chỉ đơn thuần là một trang giấy được điểm sắc trong hàng năm trời lẳng lặng trôi.
Hay chỉ là do tôi quá vô tâm?
Yozora cũng đã trải qua rất nhiều chuyện suốt mười năm kia mà.
Nghe cậu ta nói, ‘Tớ mừng vì cậu vẫn còn nhớ đến tớ suốt mười năm qua’, thật lòng tôi không thể nào cảm thấy vui được.
Yozora xem tôi như một người trong mảnh ký ức thuở ấu thơ. Trong mắt cậu ấy chỉ luôn đau đáu về khoảng thời gian đó để rồi coi thường những gì chúng tôi đã làm được trong câu lạc bộ.
‘Tại sao lại làm đến vậy?’, một câu hỏi mập mờ và ngắc ngứ vang lên.
‘Điều đó thật vô lý!’, một câu trả lời chất chứa sự bất ngờ, kinh ngạc pha lẫn thêm một chút nghi ngờ đáp lại.
Cuối cùng, tôi không hiểu gì về Mikadzuki Yozora cả.
Ngay từ đầu, những cảm xúc Yozora dành cho tôi phải chăng là tình yêu? Hay chỉ là sự rung động của tình bạn lâu ngày gặp lại? Liệu đó là mong ước phụ thuộc vào một ai đó hay là độc tâm muốn chiếm giữ cho riêng mình? Hay là một thứ gì khác nữa…?
Tôi không ngu đến nỗi cho rằng Yozora không biết trái tim của cô đang hướng đến điều gì.
Cái cảm giác bối rối và lo lắng, băn khoăn không biết nên nói gì lúc gặp nhau cứ đè nén trong lòng… tôi không biết làm gì cả.
Trải qua mọi chuyện cùng nhau, tôi có thể thấy rõ, gần đây, Yozora ngày càng quan tâm hơn đến câu lạc bộ. Chưa kể Yozora ra đang dần dần thay đổi… có lẽ theo một chiều hướng tốt… Chí ít đó là những gì tôi nghĩ.
…Tuy trong đầu tôi suy nghĩ như vậy, tôi vẫn không nói cho Rika nghe lấy một chữ.
Ý tôi là, dù có xem thế nào các bạn cũng thấy đây giống như là nói xấu sau lưng người khác ấy.
Tôi không muốn nói bất cứ điều gì trong số đó cho người bạn của mình, người mà tôi đã vượt qua bao khó khăn gian khổ để kiếm được.
☺
Tôi chợt tỉnh giấc, kim đồng hồ hiện đang điểm mười hai giờ đêm.
Có vẻ như sau khi xử lý xong bữa tối, tôi về lại phòng và tại đây tôi đã thiếp đi.
Cả người đau ê ẩm, cơn mỏi mệt vẫn chưa tiêu biến.
Cơn buồn ngủ lại leo lên não nữa rồi, mà nhận ra mình chưa làm bài tập cho ngày mai nên tôi buộc lòng gượng dậy.
Tôi nghĩ hiện tại thì tôi đi tắm rửa cho mát mẻ tí rồi vào phòng làm bài cho xong để quay trở lại giấc ngủ.
Tôi ra khỏi phòng và xuống tầng dưới.
Ngạc nhiên thay, đèn đóm vẫn sáng trưng.
Giờ này mà Kobato vẫn còn thức sao?
Đảo mắt quanh phòng khách nhưng không thấy bóng dáng của Kobato đâu, tôi bèn vào bếp.
Cảm thấy đói và khát, tôi mở tủ lạnh ra kiếm cái gì đó ăn cho chắc bụng rồi mới đi tắm.
Huh…? Tôi nhớ tôi còn một ít sữa ở đây mà, biến đâu mất rồi.
Kobato uống hết rồi à…?
Tuy nhiên, ngay khi đó, hình ảnh một chai cola còn nguyên vẹn lọt vào mắt tôi. Tôi tự hỏi. Nếu cho Kobato chọn lựa giữa sữa và cola, tôi dám cá thế nào con bé cũng sẽ chọn cola cho mà xem.
Ấy vậy mà… chai cola vẫn chưa khui còn sữa thì đi không một ngày trở lại ư…?
Thôi kệ, Kobato nổi hứng lên uống sữa cũng là chuyện thường tình mà, nhỉ…? Nghĩ nhiều làm chi cho mệt óc, tôi mở tủ định lấy bánh kẹo ra ăn.
Hình như hơi bị ít so với hôm qua thì phải…
Đã xơi một bữa tối đầy nhóc rồi mà còn kiếm thêm bánh để ăn thêm nữa sao?
Không phải là chuyện không thể nào xảy ra, chỉ là… có chuyện gì đó mờ ám đang diễn ra tại đây.
Giờ nghĩ lại mới thấy, kể từ lúc tôi về đến nhà là Kobato nó hành xử sao sao ấy.
Nào là đòi ăn tối cho nhiều hơn nè, tự dưng chẳng nói chẳng rằng phụ tôi dọn bàn ghế này nọ nữa nè, đã vậy con bé còn mượn cớ tỏ thái độ giận dữ để đem thức ăn lên phòng nữa…
Nếu tôi nhớ không lầm thì vài năm trước cũng đã có lần xảy ra trường này rồi…
Hồi đó, con bé vừa mới học mấy năm đầu của tiểu học mà thôi. Tình cờ một ngày nọ, nó bắt gặp một chú mèo bị bỏ rơi gần nhà, thế là nó lẻn vào nhà đem thức ăn cho chú mèo đó.
Tuy nhiên, đáng buồn làm sao khi Kobato lại bị chứng dị ứng với mèo. Cả nhà phát hiện được chuyện đó khi con bé bắt đầu xuất hiện các triệu chứng như hen suyễn hay ho sù sụ lên. Sau đó, ba tôi kiếm cho con mèo một người chủ mới. Sau khi hồi phục, bố tôi đã mắng Kobato một trận ra trò. Xong rồi ông lại ôm con bé vào lòng, vừa khóc vừa nói, ‘May quá, không sao rồi’, suốt.
Lại hoài cổ nữa rồi.
Dù sao thì, thấy con bé không có bất cứ dấu hiệu nào trên người nên có thể yên tâm không phải là mèo rồi. Có thể là chó hay con gì khác chẳng hạn?
Có điều, mang danh là Onii-chan của Kobato, tôi không thể cho cứ cho qua chuyện con bé nuôi động vật sau lưng tôi được.
Vào khoảng đó, tôi nhận ra rằng trong phòng tắm có tiếng nước chảy.
Con bé đem con chó (hay con gì đấy) vào phòng tắm nhân lúc tôi đang ngủ ư? Tôi thế là phóng thẳng vào đó ngay lập tức.
“Này, Kobato! Em —”
Vừa nói, tôi đưa tay bật tung cánh cửa.
Và thứ tôi phát hiện không phải chó hay mèo gì hết mà là người vừa bỏ nhà đi bụi kia.
“Nnfaa…?”
Thở hổn hển một cách quyến rũ, cậu ta quay mặt về phía tôi.
Thân hình mảnh khảnh của cô ẩn sau dải bong bóng trắng ngần, cánh tay trái với vòi hoa sen cao quá đầu, tay còn lại thì chắn chéo bụng, xuống giữa đôi chân. Mái tóc đen huyền bóng lưỡng sau làn nước với đôi mắt nhắm tịt trong đê mê và khuôn mặt đỏ như táo chín.
Vì một lý do nào đó, Mikadzuki Yozora đang hiện diện nơi đây, tắm rửa trong căn nhà của tôi.
“Eh…?”
Có lẽ do cậu ta chưa chịu chấp nhận thực tại đang hiện hữu trước mắt mình, thế nên Yozora cứ nhìn tôi mà không làm gì cả.
Do quá bất ngờ nên đầu óc tôi cũng đi mất luôn rồi.
Liệu có thể nào đây chỉ là một giấc mơ?, tôi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về giả thiết này.
Chờ đã, chẳng phải đây đơn thuần chỉ là một giấc mơ thôi sao? Tôi đã thiếp đi trong khi đầu óc vẫn còn vương vấn chuyện của Yozora nên mới mơ ra vậy đây mà… Cơ mà, mơ gì không mơ lại chơi ngay cảnh này, chắc tôi tự tử luôn quá.
“Kukuku , ta mang khăn đến rồi đây, kị sĩ của——”
Đây không phải là nằm mơ.
Một giọng nói lẻn vào tai và tôi quay mặt lại. Kobato vừa mới chạy vào phòng tắm.
“Gyaa?!”
Kobato hét lên.
Nối đuôi theo là, ‘Ah?! Hiya, heeh?! Ko-Koda, yaa, hiii, hoou!’.
La như chưa từng được la, Yozora lấy hai tay che ngực và gập người lại.
Với khuôn mặt trắng bệch, tôi bước ra khỏi đó trong im lặng.
Vào lúc đó, tôi mới nhận ra trong giỏ đựng quần áo kia là một bộ đồng phục nữ sinh Học viện Thánh Chronica và bộ đồ lót màu hường mà Kobato không có.
“Ahh, umm, An-chan…”
Tôi vỗ nhẹ lên cái đầu đang thấp thởi bồn chồn của Kobato và nói, ‘Lát nữa anh sẽ tính chuyện với em sau.’ và rời khỏi.
☺
Khoảng mười phút sau, tại phòng ăn nhà Hasegawa.
Ngồi đối diện với tôi là Kobato và Yozora, đang ghì mặt vào đầu gối của mình.
Yozora đang vận bộ đồng phục thể dục của trường. Tóc cậu ấy vẫn còn ươn ướt sau khi cô vội vã chạy ra khỏi phòng tắm, thành ra cậu ấy buộc phải chùm khăn ngang đầu.
“…Giờ thì, Kobato.”
Tôi chưa biết mình nên làm gì, bởi vậy tôi đành hỏi Kobato.
“…Ai đây?”
“……K-kỵ sĩ bóng đêm ạ…”
Kobato trả lời nhỏ xíu, đôi mắt thì run lập cập.
“Vậy… Vị kỹ sĩ bóng đêm này làm gì trong nhà ta đây?”
“E-em nhận nuôi ạ…”
“Kỵ sĩ bóng đêm không được chào đón tại nhà chúng ta. Đem trả lại đi.”
“E-em sẽ nuôi nấng kỹ càng mà.”
“Không được. Em có dậy sớm được đâu. Nếu em nuôi không nổi thì lẽ thường tình khi đem nó trả về chỗ cũ.”
“N-nhưng em sẽ làm được! Em sẽ dẫn nó đi dạo hằng ngày và em sẽ giúp anh khi anh gặp khó khăn!”
“…Tôi biến thành thú cưng hồi nào vậy?”
Trong cuộc trò chuyện giữa tôi và Kobato tự nhiên lại trở thành một cuộc đàm thoại về việc nhận nuôi thú cưng giữa một người cha và con ông ta, vị kỹ sĩ bóng đem đây tức tối vặn lại.
“…Và? Chuyện này là sao đây, Yozora?”
“…”
Yozora làm bản mặt như muốn òa khóc lên bất cứ lúc nào và bắt đầu kể lại mọi chuyện.
Cậu ấy kể về việc cậu ấy chợt bắt gặp tôi tức tốc chạy lên sân thượng ngày hôm nay… không, phải nói là hôm qua mới đúng chứ.
Về việc cậu ta theo đuôi tôi và lén nhìn cảnh tôi và Rika đấu nhau ở cửa sân thượng.
Về việc cậu ta không thể chấp nhận được khi thấy tôi và Rika trở thành bạn bè khi trận đánh kết thúc, về việc cậu ta chạy khỏi đó và ra khỏi trường ngay lập tức.
Bị thất tình, trong đầu cô chợt nảy ra ý nghĩ đi du hành và thế là gửi tin cho tất cả thành viên trong câu lạc bộ rằng, ‘Tôi đi du hành đây. Đừng có mất công tìm kiếm làm chi nữa.’
“Tuy nói là đi du hành và bảo mấy người đừng lo lắng, vậy mà… trong người không có lấy môt cắc bạc, cũng không có điểm đến nào trong đầu nữa, quan trọng hơn, tớ không có đủ can đảm để làm chuyện đó… Giấc mộng vỡ tan, hy vọng lụi tàn, tất cả đã biến mất hết rồi… tôi tự hỏi bản thân, ‘cuộc đời này có giá trị gì không?’ hay đại loại vậy đấy, hahaha…”
Yozora cười, tự giễu mình.
Nhìn cảnh đó, tôi không cách nào cười được…
Mặc dù cậu ấy đang tự nhạo báng mình, nếu cậu ấy vẫn còn đùa giỡn được, vậy chắc không sao đâu nhỉ…
“Nhưng đúng thật là tớ chỉ muốn biến đi đâu mất, và cũng không muốn ló mặt về nhà nữa… nhưng khi nhận ra rồi thì tớ đã tới cái công viên nơi hai đứa vui đùa ngày trước rồi.”
Có vẻ như linh cảm của tôi không tệ như tôi nghĩ.
“…Tớ ngồi lỳ trên hàng ghế được một lúc, khi mặt trời lặn mất tăm thì Sumeragi tìm ra tớ.”
“Cậu gọi Kobato là ‘Sumeragi’, eh…?”
Tôi thắc mắc về chuyện này trước nhất.
Giờ mới nhớ, tôi chưa một lần nghe Yozora gọi Kobato bằng tên riêng cả, lúc nào cũng là, ‘cô em gái của Kodaka’.
“Em ấy bảo tớ kêu vậy mà…”
“Eh?”
Tôi hướng mắt mình về Kobato.
“Kukuku, ta, Leysis Vi Felicity Sumeragi, cho phép cô ta được gọi ta như vậy.”
Kobato cười hạnh phúc.
“…Và tại sao cậu lại muốn Kobato bí mật che dấu mình?”
Nghe câu hỏi này, khuôn mặt của Yozora trở nên thất vọng và trả lời:
“Đó là vì tớ không muốn gặp cậu, Kodaka…”
“Tớ hiểu là cậu không muốn gặp người mà mình vừa mới bảo, ‘Đừng có mất công tìm kiếm làm chi nữa.’… Nhưng cậu có cần phải viết theo cái kiểu dễ làm người ta lo lắng đến vậy không? Nếu cậu muốn đi đâu đó cho vơi đi nổi đau, còn nhiều cách nói khác mà. Cậu không chịu nghe điện gì hết, nhắn tin thì càng nhắn càng khiến tụi tớ càng thêm lo thôi.”
Sena biết rõ điều đó ‘Yozora không chơi một vố lớn như vậy đâu.’ Bằng không thì cô ấy đã hớt hải chạy đi kiếm cậu ta rồi.
“……Tớ muốn được cậu lo lắng cho tớ một chút…”
Yozora nói với một chút lúng túng, tựa một đứa trẻ hờn dỗi.
“Cậu muốn tớ lo lắng cho cậu à… Thôi nào…”
Đúng y như những gì Sena đã dự đoán, cậu ta chỉ đơn thuần muốn tôi lo lắng nhiều hơn thôi.
“Kukuku… Ta hiểu, ta hiểu mà.”
Kobato tỏ rõ sự đồng cảm với Yozora và gật đầu. Cũng phải nói đến Kobato, con bé lúc nào cũng khiến tôi phải đau đầu hết lần này đến lần khác.
“Haaaa… Thật sao…”
Kobato thở dài sườn sượt, nói:
“Vậy… An-chan…”
Con bé nhìn tôi bằng đôi mắt cún con và nói:
“Cho kỵ sĩ bóng đêm ở lại được không?”
“Kodaka…”
Yozora cũng không kém cạnh khi trưng cho tôi đôi mắt như của chú mèo con bị chủ bỏ rơi…
“Không. Em phải trả nó về chỗ cũ… là những gì anh muốn nói, nhưng… giờ đã là nửa đêm rồi, vậy nên…”
Để cậu ta một mình giữa đường giữa xá lúc này làm tôi không yên tâm lắm.
“Chờ chút đã, Yozora. Cậu đã gọi về nhà chưa?”
“…Chưa.”
Yozora giận dữ lắc đầu.
“Ehh?! Vậy là tệ lắm đấy, cậu không biết sao?! Giờ này mà cậu còn chưa về, họ chắc sẽ lo lắng——”
“Không có đâu.”
Yozora thẳng thừng ngắt lời tôi.
“Bọn họ sẽ không đời nào làm vậy đâu. Kể cả tớ có không về nhà hay đi học đi nữa. Tớ làm gì, làm ở đâu, họ không quan tâm.”
Yozora vừa nói vừa chực sắp khóc bất kỳ lúc nào.
“Tớ đảm bảo cho dù tớ có thật sự đi đến nơi nào khác, hay họ nhận được tin tớ không đi học, hay nếu tớ có bị cảnh sát bắt giam đi chăng nữa, họ cũng chỉ xem tớ là đồ phiền phức mà thôi…”
Tôi chưa từng nghe chút gì về gia cảnh của Yozora.
Những gì tôi được biết về Sora của mười năm về trước chỉ là cô ta là con một của gia đình tọa lạc tại một căn hộ mà thôi. Thực tế, tôi chưa bao giờ đến chơi nhà của cậu ấy.
Hồi ấy, Sora không nói nhiều lắm về bản thân mình cho tôi nghe, tôi cũng không quan tâm lắm.
Khi gặp nhau, tôi không muốn phải bị quấy rầy về những chuyện xảy ra trong trường học, và thế là tự nhiên cả hai chúng tôi không muốn tìm hiểu quá sâu về người khác.
Chỉ cần chơi đùa vui vẻ với nhau là được rồi, tôi không muốn đau đầu vì những chuyện không đâu.
Những gì tôi biết được về gia đình của Sora chỉ là——
—— Nếu ta không thể có được 100 người bạn thì cũng chẳng sao, chỉ cần ta tìm được một người bạn mà mình có thể trân trọng bằng 100 người cộng lại là được. Nếu ta chỉ có duy nhất một người bạn- một người ta quan tâm lo lắng hết thảy và ngược lại, cuộc đời của ta sẽ đáng giá hơn rất nhiều——
Đó là những gì mẹ của Sora đã từng nói.
Hồi đó tôi có chút băng khoăng do ở đây cậu ta chỉ nói đơn thuần ‘mẹ’ mà không phải là cả ‘cha mẹ’.
Hiện tại, theo như tôi biết thì Mikadzuki Yozora thường mua sắm qua mạng, cậu ấy cũng thường đến nhà hàng để ăn hay đi karaoke một mình. Vậy nên không có vẻ gì cậu ta gặp khó khăn về vấn đề tài chính cả.
Có lẽ tôi nên hỏi sâu hơn nữa… về gia cảnh của Yozora… nhưng cái cảm giác nặng trĩu này, liệu tôi có nên nhúng mũi vào sâu hơn không?
Trong khi tôi đang lạc lối, không biết nên làm gì thì:
“Hatchu!”
Yozora hăt hơi một cái thật dễ thương.
Cậu ta chỉ vừa mới tắm xong thôi… Thật tệ nếu như cậu ta bị cảm lạnh.
“…Đành chịu vậy. Hôm nay cậu cứ ở lại đây đi.”
“An-chan…!”
Đôi mắt của Kobato ánh lên một vẻ vui mừng khôn tả.
“K-không sao chứ?”
Yozora sốt sắng hỏi tôi.
“Nếu chỉ là một đêm thôi thì không vấn đề gì. Vả lại cậu là khách của Kobato mà, chứ có phải của tôi đâu. Đuổi cậu đi thì bị thô lỗ.”
“Ra vậy… Cậu xem vậy mà cũng khoan dung phết đi chứ. Có vẻ như đúng thật là cậu đã qua đêm tại nhà Thịt rồi…”
Dù Yozora có lầm bầm trong cổ họng đi nữa, tôi cũng chẳng hỏi lại, ‘Cậu nói gì vậy?’.
☺
Sau khi Yozora sấy khô tóc xong, chúng tôi chuẩn bị đi ngủ.
Do Kobato bảo là cho cả hai nằm chung một giường cũng được nên tôi cũng chẳng mất công trải nệm ra làm gì.
“Yozora, trước khi ngủ, cho tớ hỏi cậu một chút được không?”
Tôi nói với Yozora khi cậu ấy bước theo Kobato về phòng con bé.
“Kobato, em lên ngủ trước đi.”
Không biết có phải do con bé biết rằng chúng tôi sắp có chuyện quan trọng cần phải nói không hay la chỉ đơn thuần là do buồn ngủ, Kobato đáp lại, ‘Mhm…’ và làm theo lời tôi nói.
“…Có chuyện gì vậy, Kodaka?”
Sau khi Kobato đã vào phòng, tôi mới mở miệng.
“…Tớ và Rika đã trở thành bạn bè rồi.”
“…Tớ biết, tớ đã ở đó mà.”
Sau một khoảng ngần ngừ, Yozora nói với vẻ thờ ơ.
Tiếp theo đó là một tràng cười.
“…Cũng phải thôi, trong cả câu lạc bộ, chỉ có Rika là cậu nói chuyện tự nhiên nhất thôi… Rika cũng có vẻ thoải mái hơn khi ở cạnh cậu nữa…”
“Ah… Chà, nói đúng hơn không phải chúng tớ kết bạn với nhau ‘hôm nay’, mà phải là chúng tớ đã là bạn từ lâu rồi.”
Dừng nói một chốc, tôi lại tiếp tục:
“Tuy là tớ thân với Rika nhất trong câu lạc bộ Láng giềng. Nhưng khoảng thời gian tớ ở bên cạnh các cậu cũng——”
“Dừng.”
Không phải là một giọng hét lớn như tôi lúc trước, Yozora nói nhỏ nhẹ với một giọng pha lẫn chút cô đơn.
“Cậu không còn là Taka nữa, đúng không?”
“Ừ…”
Tôi gật đầu.
“Vậy cậu và tôi… chúng ta không còn là bạn nữa.”
Một giọt lệ rỉ ra ở khóe mắt Yozora, cô cười, nói.
“…Hiểu rồi.”
Hasegawa Kodaka và Mikadzuki Yozora không phải bạn bè của nhau.
Tình bạn chỉ đến từ một phía thì không đủ để hai người trở thành bạn bè.
“Rika là một cô gái tốt.”
Yozora nói lẩn trong tiếng thở dài.
“Ân cần và chu đáo, đã vậy còn thông minh tháo vát, chưa kể em ấy có thể sáng chế ra nhiều phát minh mới giúp ích cho xã hội nữa… Nếu phải chọn giữa làm bạn với em ấy hay với một cô gái xảo trá, hay u sầu, ảm đạm, ích kỷ nằm trên đống rác rưởi, thì đương nhiên là người đó sẽ chọn em ấy rồi. Có ai dại đến mức chọn cô gái đó cơ chứ.”
Tôi không thể cất nên nổi một chữ trước Yozora, người vừa đang tự giễu bản thân, vừa cười, với một dải nước chảy dài xuống má.
“Tôi cũng có nghe tin thoại mà em ấy nhắn rồi. Em ấy bảo rằng tôi chỉ biết cong giò lên mà chạy trốn, chỉ biết đổ lỗi cho người khác, chỉ biết chán ghét thực tại và không làm được gì cho chính bản thân mình… Ờ, đúng hết đấy, toàn bộ đúng hết đấy, đúng đến nổi tôi không biết trả lời lại ra sao đây này.”
“Em ấy rất hối hận vì nói những lời đó đấy. Nhưng…”
Trong khi tôi vẫn còn đang lưỡng lự, không biết có nên nói ra không, tôi nói:
“Ýem ấy định nói là ‘Nếu đã ghét việc đó, vậy đừng chạy trốn nữa, có được không...?’. Em ấy——”
“Haha”
Yozora tuông ra một tràng cười lãnh đạm hòng ngắt lời tôi.
“Yozora?”
Yozora cong môi lên, từ đó nở ra một nụ cười.
“Tỏ lòng thương hại với một con bọ rác rưởi như tôi à… Có bạn rồi nên bày đặt giở trò tự tế với người khác chứ gì? Đúng như những gì tôi mong đợi ở bọn phởn đời các người.”
“Cô…!”
Nghe cô ta nói, thay vì tức giận trước, tôi lại cảm thấy buồn. Đúng là tự hạ mình mà.
Dù có muốn hay không đi nữa, bây giờ tôi đã bị buộc phải mở to mắt ra mà chấp nhận rằng người mang tên Sora tôi quen ngày xưa bây giờ đã chết rồi.
“Nói xong hết chưa?” Yozora nói.
Từ giờ chỉ còn cách tùy cơ ứng biến mà thôi.
“Sau khi xuống sân thượng, tôi đi gặp Sena để cho cô ấy hay tình cảm của tôi với cô ấy.”
Yozora trừng trừng đôi mắt nhìn tôi.
“V-vậy câu trả lời của cậu là…?”
“Tôi bảo tôi yêu cô ấy.”
Tôi đã đắng đo rất nhiều, không biết có nên nói ra cho cô ta nghe hay không.
Tuy nhiên, nếu cô ấy trở lại câu lạc bộ thì trước sau gì cũng biết được thôi. Thôi, nhân lúc ba mặt một lời, nói thẳng luôn đi.
Vẻ mặt nơi Yozora vẫn không biến sắc.
Một khoảng lặng bao chùm nơi đây.
“Thế à?”
Yozora lầm bầm với giọng dửng dưng, không tỏ chút gì là quan tâm cả.
Sau đó, tôi ra sức giả thích mọi chuyện rõ hơn cho cô ta như tôi làm với Kobato trong bữa tối. Rằng dù yêu nhưng tôi không có ý định sẽ hẹn hò với cô ấy, nhưng Yozora vẫn mảy may không để tâm, lời tôi nói cứ vào tai này là tai kia để trôi đi mất, đôi mắt cô nhìn xa xăm.
“…Kodaka… Anh ta yêu Sena, huh…?”
Tôi gật đầu đáp, ‘Ừm…’, với Yozora, người đang nhìn tôi để xác nhận lại một lần cuối.
“Rồi tôi hiểu.”
Lời Yozora nói ra lẩn chìm trong tiếng thở của cô.
Không một chút giận dữ, không nói xấu, chửi rủa tôi, Sena, hay cả Rika, cũng không đau buồn, nước mắt vẫn không rỉ ra nơi khóe mắt, tất cả chỉ có một nụ cười nơi gò má, một nụ cười yếu ớt, chớm nở rồi lại tàn lụi trong chớp mắt.
“Haha… Mọi thứ đến đây là hết…”