Ngày hôm sau, khi giờ học đã kết thúc.

Hiện diện trong phòng sinh hoạt của câu lạc bộ Láng giềng vẫn chỉ là năm người như ngày hôm qua, Rika, Sena, Yukimura, Maria, và tôi.

“Kodaka? Cậu chắc chắn Kobato-chan hôm nay sẽ đến, đúng không?”

Sena cáu kỉnh nói. Hiện giờ cô không động tay gì với đống game gì của mình. Những gì cô làm chỉ là đợi và đợi, trong lòng thấp thỏm lo âu, cộng nhấp nháp từng ngụm café một.

“Con bé… chắn chắn sẽ tới. Nó cũng vừa mới nhắn lại đây này.”

Nhân tiện đây, hồi sáng Yozora nói rằng, ‘Tôi sẽ xem cho bằng hết phần thứ ba của ‘KuroNecro’.’, nên cô ấy trốn học tiếp thêm bữa nữa. Nhưng sau đó cô có bảo vẫn sẽ đến câu lạc bộ lại.

Ngoại trừ sự trông ngóng từng giây từng khắc của Sena ra, những người còn lại giết thời gian bằng cách làm những việc thường ngày của mình.

Cứ thế, mọi người chờ thêm chốc nữa – cánh cửa mở toang ra.

Người bước chân vào là – Kobato.

“Kobato-chan!”

Khuôn mặt Sena chợt bừng tỉnh, nhập tràn vui sướng.

Thế nhưng, ngay lập tức, cô trố to mắt ra.

Người đang nắm lấy tay Kobato, Mikadzuki Yozora, bước vào phòng câu lạc bộ trong im lặng với vẻ khó chịu không đong đếm được và vẻ nghiêm nghị.

Đóng cửa lại, Yozora đứng trước mặt chúng tôi.

Tất cả mọi người nín chặt miệng, chờ đợi những hành động tiếp theo của Yozora.

Với khuôn mặt bực bội thường thấy của mình được tô thêm chút sắc đỏ từ gò má đang nóng lên kia, cô lầm bẩm:

“…Tuy có hơi xấu hổ, nhưng tôi trở về rồi đây.”

Sau một vài giây ngắn ngủi không biết phải đáp lại ra sao, người đầu tiên lên tiếng là Sena.

“Ahahaha! Quê chưa kìa! Cái gì mà ‘Tôi đi du hành đây’ chứ? Đồ~ngốc Đồ~ngốc! Hahaha!”

không cần biết có phải do lo lắng hay đó là những gì Sena thật sự đang nghĩ (có vẻ cái thứ hai thì đúng hơn), Yozora ‘grrr’ lên một tiếng và đanh mặt nhìn về phía Sena, người đang nhạo báng cô và cười thả ga không một chút nhân nhượng.

“C-cô nghĩ đó là lỗi do ai hả…”

“Huh? Lỗi do ai ư? Cô là người tự đặt mình vào hoàng cảnh đó mà, phải không nào?”

“Gu…”

Yozora ái khẩu, không biết lấy gì để đáp lại.

Sena ‘hmph’ một cái và nở nụ cười dịu dàng với Yozora,

“Nhưng mà, cô biết không, tôi mừng vì cô không thực sự bỏ đi nơi khác đấy.”

Rồi lại quay về với khinh bỉ một lần nữa, bồi thêm tiếp:

“Ý tôi là, nếu cô đi đến nơi cùng trời cuối đất nào đó và rồi chết bên vệ đường hay gì đi nữa, tôi thì cũng không có tiếc lắm đâu, chỉ là nó làm tôi hơi bị nản, biết không?! Nhà tôi hiện giờ đang điều hành cái trường này nữa, lỡ loan tin một học sinh của trường chết thì biết tính làm sao đây?! Cộng thêm cái sự bất tài của cô có thể đem lợi dụng trong một số chuyện nữa!”

“Ugugu…”

Cánh tay trái của Yozora, bên tay đang nắm lấy Kobato, bắt đầu lắc lư dữ dội, hướng lên mặt là sự tức giận đang ngự trị.

“Và? Thế cuối cùng cô đã làm gì sau khi nhắn cái tin đó? Có vẻ cô không ló mặt ra ở trường. Dù sao thì, tôi dám cá là cô tự nhốt mình ru rú trong phòng cho coi.”

“…Tôi qua ở nhà Hasegawa.”

“Eh?”

Sena ngây người ra sau khi câu trả lời của Yozora lọt vào tai mình.

Yozora giương đôi mắt lạnh lùng, hờ hững nhìn Sena, xem ra cô ấy đang cố làm Sena phát điên lên đây.

“Sau lúc đó, tôi đã ở tại nhà của Kodaka và Sumeragi hai ngày qua. Tôi ăn sáng và bữa tối với đồ ăn do chính tay Kodaka làm, xem bản BD của anime mà Sumeragi cho mượn, rồi ăn trưa với món ăn Kodaka nấu cho tôi, lại cùng họ ăn tối tiếp, đến phân khu cấp hai để đón Sumeragi đi học về, và bây giờ, chúng tôi tay trong tay, vai kề vai cùng đến câu lạc bộ.”

“S-Sume…?”

Hiện lên mặt Sena là vô vàn dấu chấm hỏi, và rồi:

“AHH!”

Chỉ tay vào đôi bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của Yozora và Kobato, cô cất lên một tiếng thất thanh gần như có thể xem là tiếng hét.

“Hiie!”

Kobato hoảng sợ và lủi ra sau Yozora để núp.

“K-K-Không thể nào, cô đến đây cùng Kobato sao?! Đợi đã, cô nói cô ở nhà của Kodaka là sao kia chứ?!”

“Nói sao hiểu vậy.” Yozora nói

“T-thật không? Kodaka…”

Sena quay ngắt về phía tôi.

“Eh, ừ…”

“Sao cậu không nói tôi nghe?!”

“Ơ, cậu có hỏi đâu …”

“Cậu nghĩ chỉ cần bảo cô ta vẫn an toàn là xong rồi sao?!”

Sena không hề nhận ra rằng cặp mắt của Yozora giờ đây đang rung động ngượng ngùng khi nghe cô ấy nói vậy.

“Nhưng làm thế nào mà cậu có thể cho cô ta ở lại được chứ?! Cậu nói cậu yêu tôi mà, phải không?!”

Mặt tôi nóng hết cả lên khi cô ấy phun bạch toẹt ra hết.

“L-lúc đó đã quá nửa đêm rồi, để cô ấy đi về một mình thì nguy hiểm lắm. Vả lại, tớ nào có quyền đó, cô ấy là khách do Kobato mời đến mà…”

“Kodaka nói đúng đấy. Cô hà cớ gì tức lên kia chứ? Với nữa, Kodaka đã từng ngủ qua đêm tại nhà cậu rồi, đúng không?”

“Đ-Đó, ưm… L-lần đó không tính! Kodaka chỉ ở lại xả giao với bên nhà tôi thôi, thế nên…”

Mặc dù Sena vẫn giữ trên mặt mình vẻ thách thức nganh bướng, nhưng trong thâm tâm cô ấy đã nhận ra mình đang ở trong thế bất lợi, nên những lời nói phát ra từ miệng cô chẳng có chút quả quyết gì cả.

“C-cơ mà, cô không nghĩ là ngủ lại ở nhà người khác chỉ là một chuyện quá dỗi là bình thường thôi sao?! Cô nãy giờ chỉ đang cố để làm quá nó lên thôi! Chỉ là ở nhà người khác thôi mà, có cần phải khoe mẽ thế không chứ!”

“Uu…”

Lần này đến lượt Yozora rên rỉ trong bất lực.

“C-chà, khi Kodaka ở lại nhà tôi, cậu ta còn thấy tôi khỏa thân hoàn toàn hết ngay trước mặt nữa kìa! Cái đó mới đáng để gọi là thảm họa thực sự!”

Dẫu cho mặt đỏ tía tai, Sena vẫn tỏ vẻ như đáng để tự hào lắm.

“Chúng tôi chạm mặt nhau khi cả hai đều không có lấy một mảnh vai che thân! Cái thể loại hài kịch lãng mạn nào đây?! Kodaka chỉ là một kẻ đã hết thuốc chữa! Một kẻ cuồng dâm chính hiệu!”

“’Cả hai đều không có lấy một mảnh vải che thân’, cái đầu cậu ấy! Tôi hoàn toàn mặt đầy đủ quần áo trên người! Còn nữa, vụ đó là do cậu mà ra cả! Đã cởi đồ hết rồi còn chạy long nhong quanh nhà làm chi rồi nói!”

Tôi không chịu được nữa thế là tôi liền bác lại.

Và rồi Yozora còn chơi thêm trò đổ dầu vào lửa.

“C-CẬU TA CŨNG ĐÃ NHÌN TÔI KHỎA THÂN LUÔN RỒI!”

“Eh?!”, “Eh…?!”, “Eh…”

Không chỉ mỗi Sena mà cả Rika và Yukimura đều tối mày tối mặt ngạc nhiên, bọn họ dù sao cũng chưa nghe việc này mà.

“Y-ý cô là sao?!”

“L-lúc tôi đang tắm táp ở nhà Kodaka, cậu ấy đột nhiên chẳng nói chẳng rằng phóng thẳng vào phòng tắm! C-cậu ấy đúng thật vô vọng mà! Cái bánh pudding vô liêm sỉ!”

“Tôi có biết là cô ở trong đó đâu!”

Nghe Yozora liều lĩnh hét lên, tôi cũng tiếp miệng thét giải thích lại.

“C-cậu ấy còn nhìn ngực tôi hồi đi biển!”

“Tsk… Cũng trong lúc đó… ! Tôi đã làm vài chuyện không cần thiết trong phòng tắm…!”

Vì lý do nào đó, Yozora rên rỉ thất vọng.

“Ahahaha! Tôi cũng được tắm chung với Onii-chan nè!”

Maria gia nhập cuộc chiến.

“Em còn được vinh dự kỳ lưng cho Aniki. Và em cũng đứng thay đồ cạnh Aniki.”

Yukimura nữa!

Chết tiệt, em ấy vẫn còn nhớ chuyện xảy ra ở hồ bơi và suối nước nóng.

“Còn có một dịp Aniki giúp em cởi bộ đồ maid ra nữa.”

“L-lúc đó anh tưởng em là con trai!”

“Đối với em, mặc dù mọi chuyện đã rõ rành rành ra là em là con gái, nhưng em không bận tâm nếu Aniki nhìn thấy toàn bộ cơ thể của em đâu ạ.”

“Kể cả thế cũng đừng có nói chuyện trơ trẽn ra vậy chứ!”

Đầu óc tôi như phát điên khi nhìn thấy Yukimura ửng đỏ mặt .

“Kukuku… Cho tới tận cuối năm ngoái, ta được phép vào phòng tắm với An-chan đó…”

Kobato lao đầu vào như thiêu thân với vẻ ganh đua lạ kỳ.

“Nhưng, nhưng ta là người cuối cùng được tắm chung với anh ấy, rõ chưa?!”

“Ta được tắm chung với An-chan nhiều, nhiều, rất nhiều lần rồi! Nhiều hơn ngươi một triệu tỉ nhân một ngàn lần đó!”

“Chất lượng đáng giá hơn số lượng, biết không?! Ta đã nhìn thấy ‘cậu nhỏ’ của Onii-chan rồi kia!”

“Kukuku, tên đầy tớ mụ mị của Chúa trời kia. Ta nhìn ‘cậu nhỏ’ An-chan đến phát chán luôn rồi. Ta cũng đã nắm nó, đưa tay lên xuống và chơi đùa với nó luôn.”

“Không công bằng! Ta cũng muốn được nắm nó lên xuống và chơi với nó!”

Ôi thôi mấy má dừng lại cho con nhờ.

“…Rốt cuộc nó đã biến thành cuộc chiến nhảm nhí gì thế này?”

Rika, người duy nhất trong số những người ở đây mà tôi chưa được chiêm ngưỡng cơ thể khỏa thân của nhỏ, lẩm bẩm kèm tiếng thở dài.

“Rika, em không thể nói gì-”

Tôi quay mặt sang Rika nhờ cứu bồ và nhận ra một vẻ bất mãn đang hiện diện ở đó:

“…Nghĩ mà xem, không phải anh cũng đã nhìn cả hội học sinh khỏa thân luôn rồi sao?”

“Cái…?!”

Sena và Yozora cũng ái khẩu mất.

“Em cũng đã nghe Yusa-Yusa kể lại rồi. Có vẻ như lúc tất cả thành viên của hội học sinh đang cở đồ ra thì anh đi vào thật đúng giờ đúng lúc nhỉ? Đúng là Aniki… Một tên cầm thú đúng nghĩa.”

“Onii-chan cũng đã nhìn mụ quạ thúi khỏa thân luôn rồi! Khi đó mụ có bảo không sao nhưng mặt mụ nhìn đỏ như tako-san[1] luôn, hahaha!”

Maria lại phun ra tiếp một ít thông tin nhỏ nhặt mà hiện tại đang rất được chú ý.

“…Bố thiên hạ của khỏa thân.”

Rika nói tựa khạc nó ra trong khó chịu.

“Em nói cứ như anh thèm được nhắm họ không mặc đồ lắm ý!... Nói thật nhé, anh đã nhìn con gái khỏa thân đủ lắm rồi…”

“”Đi chết đi!””

Sena và Rika đồng thanh lên tiếng khinh bỉ tôi.

“…Tôi đã…”

Vào khoảng khắc đó, Yozora mở miệng ra định nói gì đó. Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại cúi đầu xấu hổ như vậy.

“…T-tôi đã…”

“Yozora?”, “Có chuyện gì vậy, Yozora…?”

Còn nữa sao? Tôi chỉ nhìn Yozora không mặc đồ có một lần duy nhất vào ngày hôm kia mà thôi… Có chuyện gì xảy ra hồi hai đứa còn nhỏ ư?

Tất cả mọi người đổ dồn sự chú ý của mình vào Yozora và…

“…N-nhưng… cậu ta đã nh-nhìn thấy tôi… đang… thủ dâm…”

Trước những lời kỳ quặc mà Yozora vừa thốt ra nhỏ nhẹ kia, không khí bao trùm câu lạc bộ chợt chựng lại.

“Cái…?!”, “Haa?!”, “Eh?!”, “Hawa…”, “///”

“Này này, , Onii-chan, th-ủ d-âm là gì vậy?”

“Đây là chuyện của người lớn!”

Tôi nhanh chóng đánh trống lãnh Maria, người duy nhất ở đây không hiểu nghĩa của từ đó, nhưng…

“Đó có phải là một hành động dâm dục không?! Em có nghe mụ quạ thúi nói hồi trước rồi. Mụ cũng bảo là em còn nhỏ quá và cố lảng nó đi! Vậy ra Yozora đã làm hành động th-ủ d-âm dâm dục đó trong phòng tắm của Onii-chan à.”

“Uu…”

Lắng nghe những lời Maria nói ra quá ngây thơ trong sáng, Yozora không kìm nổi giọt nước mắt đang trực trào chảy ra và khuôn mặt đỏ lên, chưa dừng lại, cô nói tiếp:

“Đúng đó! Đúng…! … K-khi tôi đang tắm táp trong nhà Kodaka… T-tôi đã… tự làm mình lên đỉnh… Và khoảng khắc Kodaka bước chân vào… T-thế thì sao nào?!”

“T-thiệt à…” Rika đáp lại.

“…Po.” Đó là phản ứng của Yukimura.

Ai cũng choáng váng và đỏ cả mặt.

Tôi cũng không khác.

Ra là lúc đó Yozora đang… Hiểu rồi… Mặc dù đúng là lúc đó có vẻ giống thật nhưng… tôi cứ đinh ninh rằng cô ấy không dám…

“Cô nghĩ mình đang làm gì trong phòng tắm của nhà người ta thế hả…”

“I-im đi!”

Lẽ tự nhiên là cô ấy nhận ra không khí trong đây đang trở nên khó xử hơn bao giờ hết, thế mà vẫn cứ cao dọng nói mạnh mẽ lắm.

“Tôi biết là các người hoàn toàn bất ngờ trước bí mật của tôi, nhưng đó chỉ là một hành động tâm sinh lý bình thường thôi. Và dẹp vẻ ngoài của tôi ra một bên, tôi cũng có chút hứng thú với mấy chuyện tình dục chứ!”

“Yozora-senpai đang tự mình vạch cái bộ mặt biến thái ra đó…”

Lờ đi lời nói của Rika, Yozora lớn giọng:

“D-dỏng tai lên mà nghe này, Thịt!”

“Eh?! Chuyện gì?”

“Cả Rika nữa! Yukimura cũng nghe luôn đi!”

“Vâng?!”, “Hm?”

“Kobato nữa!”

“Ofu?!”

“Tôi giờ đã hết! Tôi đã rơi thẳng xuống điểm thấp kém nhất! Xuống tận đáy!”

‘Đừng có nói về bản thân mình như vậy’, đó là những gì tôi nghĩ, nhưng tôi lại không tài nào phát nó ra thành tiếng được.

“Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy…” Sena nói.

“Chính xác! Ngay lúc này, tôi chỉ là một cục phân thối, thấp kém hơn cả những con sâu, con bọ lăn mình, chôn mình trong vũng bùn, cống rãnh!”

“Chị không nhất thiết phải hạ nhục mình như vậy đâu…” Rika lên tiếng với vẻ thương xót rõ rành rành nơi khuôn mặt.

“Cục phân thúi (゚∀゚)!”

Cơ mà chẳng hiểu sao Maria lại tỏ ra hân hoan đến vậy.

“Lợi thế độc tôn là người bạn thời thơ ấu đã bị mất. Vị thế là một người bạn đã không còn. Tôi cũng không còn có thể tự gọi bản thân mình là con người nữa, tôi được một cô gái bé bỏng nhặt về và bị đối xử không khác gì là thú nuôi. Tóc tôi đã bị lửa thiêu trụi. Đi đến đâu, tôi nôn ra đó. Việc tôi đạo tác phẩm đã bị phát hiện. Đến tận phút cuối, tôi đã bị người khác nhìn toàn bộ cơ thể mình trong khi đang làm một việc đáng xấu hổ!”

“Chờ chút, tôi chưa nhìn hết toàn bộ cơ thể cô mà!”

Dù biết trước thể nào cũng bị bơ đi, nhưng không nói không được. Đề phòng thôi.

“N-nói ngắn gọn hơn…”

Khuôn mặt pha sắc đỏ trải dài đến nơi tai, đôi mắt ầng ậc nước, và một ít chất lỏng nhầy nhụa chảy ra chầm chậm từ mũi xuống miệng, cô nói:

“Tôi thế là hết rồi! Tôi không còn gì để mà mất nữa!”

Không chút mảy may gì đến những lời đáng thương quá sức tưởng tượng vừa nói ra, Yozora dùng hết sức bình sinh cất cao giọng, lấn át hết vẻ hiện hữu bên ngoài của mình.

Chú thích

↑ Miếng xúc xích hình bạch tuột