Part 1:

... Đây là một giấc mơ.

Anh nhận ra ngay vì anh chưa từng thấy khung cảnh này trước đây.

Nơi đó xuất hiện trên chỗ cao một cách ngớ ngẩn. Với những cơn gió thổi một cách dữ dội, anh đứng trên một khán đài có dạng hình tròn.

Nơi đây chả có thứ gì xung quanh. Chỉ có duy nhất một tảng đá lớn mà chỉ nhìn lên thì không thể thấy hết nó. Tảng đá đó có các vân xanh dương tựa như mạch máu nổi lên trên bề mặt của nó. Vật thể đó chỉ đứng đó mà không nói một lời.

Không, còn ai đó nữa. Chính xác là còn một người.

Anh không biết người đấy đã đứng đó bao lâu, nhưng chàng trai trẻ đó đang nhìn chằm chằm về hướng này.

Những cơn gió mạnh làm rối mái tóc trắng và chiếc áo khoác đỏ của anh ta.

Một than kiếm bản lớn thô kệch được nắm trong đôi tay người đàn ông này. Đôi mắt màu đỏ và lục của anh ta đang nhìn chằm chằm như thể một vệt sáng.

Nhưng gì ta có thể thấy trong ánh nhìn đó là cơn giận dữ và hận thù.

"Ta sẽ đánh ngươi đến chết!"

Như một tiếng gầm đầy giận dữ.

Tràn đầy sát khí và không hề có một chút do dự. Anh ta cảm thấy thật sự... thật sự may mắn vì những gì anh đang trông thấy chỉ là một giấc mơ.

'Anh ta' trong giấc mơ thì đang cười.

"Ooh, ooh. Tinh thần tốt đây!"

Môi anh tự cử động, ném sự châm chọc tới chàng trai kia.

Anh hiểu được. Chàng trai trước mặt không thể so bì với anh. Mặc dù vậy, tiếng khóc thương của một con cún thứ chỉ có thể giấc mơ trái nghịch anh cảm thấy vậy, thật dễ chịu khi nghe được.

"Tới đây nào chó con! Tới đây để ta chơi với ngươi nào!"

Như thể trơn trượt, anh quay đôi dao trên tay cùng lúc tạo nên tiếng lách cách.

Gầm lên với tất cả tinh thần, người đàn ông trẻ tóc trắng chạy thẳng đến. Thanh đao bản lớn được nắm trên tay anh tạo nên tiếng ồn như tiếng cắt gió.

Nguy hiểm quá —— đó là suy nghĩ anh- người đang theo dõi giấc mơ.

Không, đó là bản thân anh? Đó là 'anh'? Nó là thứ gì?

Từ dưới đáy bụng, sâu trong đầu, có thể là từ đâu đó sâu hơn. Có thứ gì đó đập phá và trào ra ngoài. Nhiều hơn và nhiều hơn thế. Những thứ có thân là dây xích và đầu rắn, một con đói thèm thuồng tiến tới cắn người đàn ông kia.

"———!!"

Ánh nhìn với sắc đỏ và lục sáng lên. Chúng thét lên cái tên của 'ai đó'.

Bao trùm trong ngọn lửa bóng tối, thanh kiếm lớn vung lên. Một cánh tay đen tuyền đang vươn dài. Nó giống như một khối tràn ngập hận thù.

"PHẢI RỒI, HẬN TA ĐI. NHIỀU HƠN, NHIỀU HƠN NHIỀU HƠN NHIỀU HƠN NỮA!"

Một giọng nói hét lên trong sự thích thú. Không, đó là phải giọng của 'anh ta'. Không, đó là giọng của tôi. Tôi cũng chẳng rõ nữa. Khi nào thì nó là tôi và khi nào không phải tôi? Lúc nào là mơ và lúc nào không?

Tôi không biết. Tôi không biết. Chỉ có lòng tham ngày một tăng, phát nổ bên trong.

Đáng sợ. Đó là những gì tôi nghĩ. Tôi yếu đuối ngay trước khi biến mất.

Với duy nhất cảm giác đó, anh kéo bản thân mình ra khỏi khung cảnh giấc mơ, anh liều lĩnh nhắm mắt.

Dậy đi. Tỉnh dậy đi. Là mơ thôi. Đây chỉ là một giấc mơ...

Cơ thể anh run rẩy với cảm giác bất ngờ té ngã, chàng trai trẻ đã ngủ cho đến bây giờ tỉnh dậy với một cú nhảy mạnh mẽ.

Má anh cảm nhận được ánh nắng ấm áp của bình minh.

Đó là một buổi sáng yên bình.

Từ ô cửa sổ vuông gần giường, những tia nắng nhẹ tràn qua giữ hai tấm rèm đã được kéo chắn, như thể đẩy chúng sang một bên.

Bên dưới cơ thể anh là một chiếc giường đơn giản. Các ngăn kéo chắc chắn của một bàn làm việc được sử dụng để nghiên cứu. Một tủ quần áo tích hợp. Một tấm thảm đơn giản được trải trên sàn.

Chẳng thứ gì thay đổi cả. Một căn phòng bình thường. Một buổi sang bình thường.

Tâm trí anh thức tỉnh từ giấc mơ trở về thực tại. Mặc dù trong phòng của mình, vô thứ lấy môt hơi, chằng trai trẻ tên Kazuma thở dài một cái đột ngột.

"Là một giấc mơ... "

Anh buông đôi vai cứng ngắc và lau trán. Được bao phủ bởi những giọt mồ hôi, lòng bàn tay anh trở nên ẩm ướt.

Chiều rộng vai anh hẹp. Nếu ai đó phải nói, anh ta là một chàng trai trẻ với thân hình thanh tú. Với một làn da nhợt nhạt hầu như không bị cháy nắng, anh không thể được coi là mạnh mẽ theo bất kỳ tiêu chuẩn nào. Thay vì những từ như kiếm và súng, hay thể thao và sân vận động, anh ta phù hợp hơn với những từ như sách và thư viện.

Anh ta, Kazuma Kuvaru (Kazuma Kval), là một con ngươi với thân hình như vậy.

"Dù vậy thì đây vẫn là một giấc mơ kì quặc... "

Anh bới mái tóc đủ dài để che đi đôi mắt, Kazuma than vãn chẳng với ai hết.

Một nơi rất cao đủ để may trôi qua. Một khấn đài hình tròn. Một tấm bia màu đen... một người đàn ông tóc trắng.

Trái lại, 'anh ta' trong giấc mơ không hề có cảm giác giống bản thân anh. Cứ như anh hồi sinh lại được ký ức của một ai đó.

Nhưng mà... chờ đã, đó là ai?

Anh không có ý kiến gì cả. Đầu tiên, kể cả nó dựa trên kí ức của anh, Kazuma chả nhớ gì cả.

Kí ức của Kazuma bắt đầu vào một buổi sáng của bảy năm trước. Anh thức dậy trên giường và bắt đầu kí ức của mình.

Anh ta không biết mình có mối quan hệ nào với anh ta không, nhưng dưới sự giám hộ của một người đàn ông tên là Relius Clover, giờ anh ta đang theo học tại học viện mà anh ta đăng ký. Viện trợ tài chính là tất cả những gì người đàn ông đó làm. Và sau đó trong bảy năm, anh nhận thức được sở thích và bản chất của mình, cũng như điểm mạnh và điểm yếu của anh.

Loại thông tin hình thành nên anh là những thứ đó.

Anh ta không biết về những gốc rễ mà anh ta sinh ra, đặc biệt là viễn cảnh vượt ra ngoài điểm này.

Mỗi ngày, anh chỉ dành thời gian mà không có mục đích. Đôi khi, Kazuma nghĩ rằng anh ta giống như một hạt giống bồ công anh không thể làm gì khác ngoài trôi trên gió.

"... Chết, đây không phải là lúc để lo lắng. Mình sẽ bị trễ nếu không nhanh chóng sẵn sàng."

Những điều anh không thể nhớ chỉ là một điều bình thường. Anh đã quen với nó. Thay vì lo lắng về điều đó, Kazuma đã sửa lại mái tóc vốn đã bị rối loạn khi ngủ, trong khi rời khỏi giường.

Anh mở rèm cửa đã đóng một nửa.

Khi ánh mặt trời buổi sáng tràn vào phòng, anh thấy một thành phố trải rộng như thể đó là một bức tranh.

Tường trắng với mái nhà màu xanh lá cây và màu xanh dương. Những con đường kéo dài có nhiều khúc cua bất thường đã trở thành vỉa hè bằng đá. Những hàng cây ven đường, được trồng để phát triển lớn, đầy những chiếc lá xanh thẫm.

Anh bắt đầu sống trên hòn đảo này bảy năm trước trong khi không biết gì. Thành phố này là thế giới duy nhất cho Kazuma.

Bản chất phong phú. Các tòa nhà với ngoại thất đẹp. Nó không thể được nhìn thấy từ đây, nhưng có một đại dương ở phía đối diện lấp lánh khi nó được tắm trong ánh sáng ban ngày.

Nơi này là một hòn đảo nổi trên đại dương, Ishana. Nhưng bên ngoài hòn đảo, chỉ có một vài người gọi nó với cái tên đó. Hầu hết đều biết đến là Hội pháp sư.

Part 2:

Ishana, nơi được biết đến là Hội Pháp Sư, là một tổ chức cụ thể không thuộc bất kỳ quốc gia nào.

Trong thời đại của khoa học và công nghệ đang phát triển, tổ chức này chỉ chuyên môn vào ma thuật và giả kim thuật. Vì nhiều lí do, Hội không hề có một hành động nào khiến họ nổi bật với toàn cầu. Nhưng đằng sau đó, họ liên kết với nhiều quốc gia, thiết lập một chính phủ tự trung lập và hoàn toàn độc lập với các quốc gia khác.

Một lá trắn ma thuật mạnh mẽ được bao trùm khắp hòn đảo. Đẩy lùi mọi sự can thiệp đến từ bên ngoài. Hơn nữa, những cuộc xâm lăng là hoàn toàn có thể xảy ra, nên sẽ có những sự kiểm tra nghiêm ngặt khi bạn rời đảo.

Vì thế, Ishana được coi là thành phố an toàn nhất thế giới.

Tất nhiên là mọi cơ sở vật chất trên đảo được cung cấp theo nhu cầu tối thiểu. Cộng đồng trên đảo phát triển, các cá nhân, đoàn thể cũng như các ủy ban cảnh gác và hệ thống tư pháp cũng vậy.

Trên tất cả những cơ sở quan trọng đó là một tổ chức giáo dục.

Một học viện tráng lệ được đặt ở trung tâm của hòn đảo. Dưới sự điều hành và quản lí của Hội Pháp Sư, ma thuật và giả kim thuật là chương trình giáo dục cơ bản được nhà trường thêm vào.

Ẩn mình dưới lịch sử phát triển của máy móc và khoa học, yêu thuật và giả kim thuật vẫn được truyền lại trong khi giấu đi sự tồn tại của mình. Truyền lại kiến thức và kỹ năng rộng lớn cho thế hệ tiếp theo là mục đích lớn nhất của học viện.

Ngoài ra còn có kí túc xá trong học viện. Sống trong ký túc xá là một yêu cầu của hoc viện, ngoại trừ những sinh viên sống ở trên đảo cùng gia đình.

Dù dưới hình thức nào, những học sinh đã quyết định sống trên đảo phải đến học viện hàng ngày để nỗ lực học tập và thực hành ma thuật.

Kazuma cũng là một trong những sinh viên tại học viện đó.

Nhưng thật không may, Kazuma không biết vì sao anh lại tập trung vào việc học tập tại đây. Anh mong muốn điều gì? Có phải người giám hộ đã lợi dụng anh?

Những kí ức được bắt đầu khi anh đã đăng kí là một sinh viên của học viện. Phòng ký túc xá nơi anh được ở đã sắp xếp sẵn, cuộc sống ở trường của anh bắt đầu sau một tuần như thể đó là điều hiển nhiên.

Và trong khi anh chết lặng, ít nhất là bảy năm đã trôi qua.

Anh ta đã quen với đồng phục của học viện bao gồm áo dài trắng, quần đen và áo choàng ngắn trông giống như một pháp sư.

'Với những sinh viên ngẫu nhiên như mình có thể đi lang thang khắp nơi, việc quản lý ở đây thật lỏng lẻo.'

Trong giờ nghĩ giữa các tiết học, nghiêng mình về phía cửa sổ khá rộng trên hành lang đang mở trong khi ngắm nhìn ra phía bên ngoài. Kazuma phàn nàn trong khi nghĩ về nó.

Anh tự hỏi rằng liệu mình có nên suy nghĩ những thứ lặt vặt như quản lí lỏng lẻo không.

Có lẽ mọi thứ sẽ khác nếu Kazuma là một học sinh nổi tiếng và xuất sắc. Thật không may, điểm số của anh ấy luôn ở tầm chung chung. Chúng đạt mức tầm thường đến đáng ngạc nhiên.

Trong mọi trường hợp, anh ấy rất biết ơn khi được đặt ở vị trí này. Đó là bởi vì không ai có bất kỳ trông đợi nào về Kazuma.

'Ký ức à... '

Nhìn lên bầu trời quang đãng, tâm trí anh tự lẩm bẩm.

Giống như bây giờ, thi thoảng anh luôn tự gợi lại điều này mỗi khi không làm gì.

... Anh đã lãng quên đi thứ gì đó cực kì quan trọng.

Thật vậy, kể từ khi anh chẳng còn nhớ gì về quá khứ của mình thì điều này là hiển nhiên. Dù sao thì anh có cảm giác nó là một thứ đặc biệt, thứ anh không thể quên. Và nó phải được nhớ lại bằng bất cứ giá nào.

Anh đã có cảm giác như vậy.

Nhưng... lại có một chút sợ sệt.

Anh sẽ trở thành gì khi nhớ lại được thứ 'phải được nhớ lại bằng bất cứ giá nào'. Nếu ký ức mà anh cố gắng nhớ một cách tuyệt vọng sẽ lật đổ nền tảng của bản thân hiện tại, trong trường hợp đó, nó sẽ chẳng có giá trị gì.

Khi thời điểm đó đến, điều tốt nhất để anh nên làm là gì? Ở nơi đầu tiên, những gì sẽ trở thành của bản thân hiện tại của anh khi lấy lại ký ức? Liệu anh có thể tiếp tục ở đây như thể không có sự khác biệt nào?

"... Chà, dù sao thì nó không giống như là sẽ xảy ra với mình."

Kazuma thở dài một cái như thể đang tự nói với chính mình.

Nghĩ về những điều vô ích khiến đầu óc anh không được thoải mái. Dừng việc nghĩ về nó, anh một lần nữa nhìn ra bên ngoài.

Lác đác vài đám mây cùng với những tia nắng nhẹ chiếu xuống, hôm nay trời thật đẹp.

Dù thế nào, Ishana luôn luôn có thời tiết khá tốt.

Có khí hậu ôn hòa, mùa xuân đủ ấm để thức dậy và vẫn ngủ mơ màng cùng một lúc. Mùa thu khá lạnh. Không có ngày nào đủ nóng để đổ mồ hôi, không ngày nào đủ lạnh để đóng băng.

Sẽ không có chiến tranh nếu không có nạn đói. Không bao giờ có bất kỳ thảm họa tự nhiên nào ở đây.

Những ngày ở Ishana thực sự yên bình.

Đó là điều mà Kazuma thỉnh thoảng quên đi mất.

Tiến lên một bước về phía trước hòn đảo, cả thế giới, ngoại trừ hòn đảo này, đang tiến đến cuộc khủng hoảng hủy diệt.

Bây giờ là năm 2106 sau Công Nguyên.

Nó bắt đầu từ sáu năm trước, ngày mùng 1 tháng 1 năm 2100 sau Công Nguyên.

Ở Nhật Bản, một Quốc đảo nằm ở xa phía Đông, một con quái vật không xác định xuất hiện bất thình lình.

Xuất hiện với hình dạng rắn với nhiều đầu, con quái vật đen khổng lồ. Nó chỉ có bản năng duy nhất là hủy diệt và tàn phá bừa bãi.

Hơn nữa, cùng lúc với sự xuất hiện của quái vật, một thứ vật chất gọi là seithr bắt đầu tràn ra khắp nơi.

Nó không phải chất gây hại, nó như thể xúc giác của sinh vật, seithr cảm nhận sự tồn tại của con người và báo cho con quái vật. Sau đó, nó trở thành người dẫn đường để triệu hồi con quái vật.

Theo cùng với seithr, con quái vật màu đen này có thể xuất hiện tại mọi địa điểm và thời điểm không thể ngờ tới. Cho đến khi mọi sinh vật sống bị quét sạch, công việc tàn phá của nó mới kết thúc.

Sử dụng vũ khí hạt nhân, con người đã cố tiêu diệt con quái vật bằng cách tấn công quốc gia không may được gọi là Nhật Bản. Nhưng kết quả là thất bại.

Ngược lại, khi việc hủy diệt Nhật Bản đã kết thúc thì cũng là lúc con quái thú màu đen này nhe nanh đe dọa toàn bộ thế giới.

——Black Beast.

Đối mặt với sự hiện diện như, nhân loại đã thử mọi cách mà họ có.

Vào thời khắc này, một vài nơi trên thế giới đang phải đối mặt với sự diệt vong do Black Beast.

Mặc dù vậy, vẫn có những công viên xanh tươi, những hàng cây ven đường và những bông hoa nhiều màu sắc khác nhau nở rộ ở Ishana nơi Kazuma sống.

Nếu Black Beast mà xuất hiện trên đảo này thì nó sẽ chẳng khác nào một cơn ác mộng.

"... Hm?"

Kazuma, người đang tựa tay trên khung của sổ, đột nhiên đưa sự chú ý của mình sang một nơi trong khung cảnh.

Sân của học viện có thể nhìn rõ từ cửa sổ hành lang. Đương nhiên, sân chứa các tòa nhà của trường và một phòng họp nơi mà sinh viên có thể sử dụng ở đó. Có rất nhiều cơ sở của Hội Pháp Sư được xây dựng ở đó.

Trong số đó, có một tòa nhà màu trắng tinh khiết được gọi là Thánh Đường, một số thành phần bận rộn đang ra vào.

Nhà thờ là nơi linh thiêng nhất trong Hội Pháp Sư. Nó chỉ được sử dụng bởi người của Hội để tổ chức các cuộc họp quan trọng hoặc khi có một buổi lễ. Ngoại trừ khi có một lớp học đặc biệt dành cho sinh viên của học viện, nó bị cấm xâm phạm mà không có lý do.

Xem xét về những chiếc áo choàng họ mặc, những người ra vào dường như là các quan chức của Hội Pháp Sư. Nếu chỉ có vậy, nó sẽ chẳng có gì bất thường. Tuy nhiên, có một người duy nhất đội một chiếc mũ lớn hình tam giác trên đầu.

Chiếc mũ đó, nó gây sự chú ý từ phía xa, mang một ý nghĩa lớn đối với Hội Pháp Sư.

"Mười Hiền Nhân... "

Mười Hiền Nhân là người chỉ đạo trong số các quản lí sở hữu quyền lực hàng đầu trong Hội Pháp Sư. Có thể nói, một người đã được chọn, một nhánh có đặc quyền.

Không phải nói quá khi nói rằng họ là người hiện đang khiến Hội Pháp Sư rung động. Không ai được phép tiếp cận thông tin được phân loại cao nhất của Hội Pháp Sư dường như được lưu trữ ở phần sâu nhất của Thánh Đường nếu họ không phải là một trong Mười Hiền Nhân.

Kazuma theo dõi các chuyển động của Hiền Nhân, người đang chỉ dẫn cho cấp dưới. Dấu của người được chọn trên chiếc mũ lớn di chuyển sang phải và trái.

'Nhắc mới nhớ, hôm nay là ngày tổ chức lễ phong thánh cho một Hiền Nhân mới.'

Đây là một dịp rất quan trọng.

Mười Hiền Nhân là một nhánh có đặc quyền cao. Do đó, để được bổ nhiệm, người ta phải có thẩm quyền về kiến thức và kinh nghiệm phù hợp, mức độ đóng góp cho Hội Pháp Sư, và hầu hết, sức mạnh ma thuật cần phải có. Do đó, khi có một Hiền Nhân được giới thiệu thì số lượng Hiền Nhân phải ít hơn mười người trong một thời gian dài.

Hiền Nhân lần này có vẻ như là một sinh viên hoạt bát.

Ngoại trừ lần triệu tập lần này của Mười Hiền Nhân thì việc một sinh viên nhận chức vụ này là điều chưa từng có.

Với 'điều chưa từng có' này đã ảnh đến các bạn cùng lớp, nó đã thu hút được một phần sự quan tâm ngay cả Kazuma, người thường chỉ dành nhiều thời gian để lảng vảng xung quanh.

'Nếu mình không nhầm thì... đó là Konoe Mercury.'

Không thể chối cãi rằng cô là một học sinh siêu xuất sắc, được ca ngợi là thần đồng kể từ khi cô đến Hội Pháp Sư. Không chỉ vì ngoại hình tuyệt đẹp, có tính cách rất kín đáo, cô còn là một người rất nổi tiếng ở Ishana vì nhiều lý do.

Không có điểm số cao, ngoại hình và tính cách đơn giản. Kazuma hoàn toàn trái ngược với cô. (Buồn nhỉ, đã không đẹp zai rồi lại còn chẳng chả biệt tài gì :D)

'Trên thế giới này, có những người bước đi trên con đường tràn ngâp ánh sáng trong cuộc sống.'

Cảm thấy thất vọng, anh thở dài một cái. Đó là một thế giới không liên quan gì đến Kazuma.

Không có ích gì khi nhìn nó liên tục như thể anh ta đang ghen tị với bãi cỏ xanh của nhà hàng xóm. Lớp học sẽ bắt đầu sớm, Kazuma rời khỏi cửa sổ. Thừa nhận điều đó, anh hầu như không có bất kỳ cảm giác ghen tuông nào đối với vị trí Mười Hiền Nhân.

Ngay lúc đó, bất thình lình

————.

Một giọng nói đã được nghe thấy.

Kazuma ngoảnh lại.

Nhưng không đáng ngạc nhiên, chỉ có khung cửa sổ đang mở. Không có bóng ai cả.

"... Huh?"

Anh cảm thấy mình chắc chắn đã nghe thấy giọng nói của ai đó. Dù sao đi nữa, anh có cảm giác rằng mình chắc chắn đã được gọi.

"Mình không thích điều này ... Ảo giác sau khi bị mất trí nhớ. Có vẻ như mình không thể cười được nữa."

Trong khi gãi đầu như thể đang làm rối mái tóc của mình, Kazuma lại quay lưng lại với cửa sổ.

Thời điểm vừa đúng khi tiếng chuông thông báo bắt đầu lớp tiếp theo vang vọng khắp hành lang. Theo phản xạ, Kazuma nhìn lên trần nhà và quay trở lại lớp học.

Part 3:

Hội trường hình tròn làm bằng đá trắng được bao bọc trong bầu không khí trang nghiêm.

Trần nhà cao và có hình dạng như một bán cầu. Những bức tường thành dạng vòng cung hoàn hảo cùng với một vài cột trụ dày nằm sát nhau. Một số đồ vật giống như những bức tượng âm thầm xếp hàng đều đặn.

Giữa những cây cột, những viên pha lê to bằng một cái đầu người đang lơ lửng. Vì chúng được tích hợp sức mạnh của ma thuật, giống như nổi trên mặt nước, chúng nhấp nháy lên xuống trong khi tỏa sáng màu trắng nhạt.

Được bao quanh bởi ánh sáng linh thiêng, một số nhân vật mặc áo choàng trang nghiêm và đội mũ hình tam giác lớn đứng trong mô dạng hình tròn.

Số người ít hơn người.

Họ thống nhất hướng sự chú ý về trung tâm. Ở giữa, một cô gái đang ngồi quỳ. Lớp áo choàng trải trên sàn với mái tóc dài buông xuống khỏi vai, cô cúi đầu như thể đang cầu nguyện.

Từ vòng tròn, một nhân vật mặc áo choàng bước tới và đứng trước mặt cô gái.

"Konoe Mercury. Tôi xin chỉ định cô là một Mười Hiền Nhân, người sở hữu trí tuệ tuyệt vời ... Bây giờ cô được gọi là Nine."

Người tuyên bố nó với giọng nói nghiêm chỉnh là một đấng đàn ông lớn tuổi mạnh mẽ và to lớn.

Cô gái ... Konoe. À không, Nine. Cô trả lời với đầu gối vẫn nằm xuống sàn nhà lạnh lẽo.

"Tôi khiêm tốn chấp nhận nó."

Một người khác tiến lại gần. Đầu tiên, anh bước qua người đàn ông lớn tuổi trước khi trao một chiếc mũ màu tím. Một chiếc mũ hình tam giác lớn, giống như những gì một phù thủy xuất hiện trong truyện cổ tích hay mặc.

Đó là bằng chứng của người được chọn, rằng họ là một trong Mười Hiền Nhân.

Biểu tượng của kiến thức tối cao về ma thuật và thuật giả kim được đặt trên đầu của Nine.

"Bây giờ, từ thời điểm này, một trí tuệ mới đã kết nạp vào Mười Hiền Nhân. Theo trật tự thiêng liêng, trí thức đó sẽ tồn tại mãi về sau."

Với tuyên bố hoành tráng, những người tham dự khác lặp lại các cụm từ tương tự. Một số lượng lớn giọng nói hòa quyện, vang vọng lên tận trần nhà cao.

Vị trí của Mười Hiền Nhân chỉ được ban cho những pháp sư nổi bật trội trong Hội Pháp Sư. Đầu cô xao lãng, Nine thờ ơ lắng nghe sự kết thúc của việc phong thánh một mình.

Khi Nine đi ra từ Thánh Đường, giờ đã là nửa cuối của giờ nghỉ trưa.

Việc phong thánh Hiền Nhân được tổ chức sâu dưới lòng đất trong Thánh Thường, một căn phòng đặc biệt bị cấm vào đối với bất kỳ ai khác ngoài Mười Hiền Nhân. Có lẽ bởi vì cô ấy đã xuống căn phòng không có cửa sổ trong một thời gian dài mà cô nghĩ rằng đã lâu lắm rồi cô mới cảm nhận được không khí bên ngoài thật sảng khoái khi gió thổi mạnh.

Xung quanh Thánh Đường là sân trong học viện. Cùng với con đường được lát bằng đá, những bụi cây được cắt tỉa cẩn thận và cây cối bao phủ bởi bãi cỏ tươi tốt. Chúng xếp cạnh nhau như thể đó là một công viên tự nhiên.

Trong cảnh tượng yên bình như vậy, Nine đi về phía tòa nhà của trường học. Mái tóc dài và thẳng che khuất lưng cô bồng bềnh duyên dáng khi gió thổi qua.

Những Hiền Nhân khác vẫn ở trong Thánh Đường. Không có ai quanh đây, một sự thanh thản sảng khoái đang trôi dạt trong không trung.

Đột nhiên, tiếng bước chân nhẹ nhàng chạy đến phá vỡ bầu không khí im lặng. Từ hướng đối diện của con đường cong nhẹ, hai bóng người mà Nine biết rõ xuất hiện.

"Onee-chaaaan!"

Cô gái đó, người mang mái tóc màu nâu đậm búi kiểu ponytail cao, vẫy tay mạnh mẽ trong khi gọi Nine với giọng đầy sức sống.

Đằng sau cô, có một cô gái khác đeo kính tròn to. Giữ vững phong thái so với cô gái đầu tiên, trong khi tiến tới chỗ Nine. Mái tóc vàng bạch kim mượt mà của cô ấy thật đẹp. Như thể kiềm chế nó, cô đội mũ gắn liền với chiếc áo choàng.

Ngay khi đưa ánh nhìn của mình về phía hai người, vẻ mặt của Nine bắt đầu trở nên vui vẻ.

"Celica! Trinity!"

Nine đối mặt với họ và vẫy tay cô.

Cô gái thứ nhất, phần búi tóc cô lắc về phía trước sau khi dừng lại đột ngột trước Nine, tên cô là Celica A. Mercury. Cô là em gái của Nine.

Đằng sau cô, cô gái đeo kính đã hết hơi sau khi bắt kịp Celica, cô được gọi là Trinity Glassfille. Cô là người bạn duy nhất của Nine.

Đôi mắt của Celica có màu đậm giống như đất ướt đang lấp lánh. Hơi phấn khích, cô mở miệng.

"Nó kết thúc rồi sao, Onee-chan? Lễ phong thánh Mười Hiền Nhân ấy!"

"Ừ. Mặc dù nó là lễ phong thánh, chị chỉ làm theo mấy cái thủ tục cổ lỗ sĩ thôi. Nó không phải thứ gì đặc biệt đâu."

"Nhưng vẫn còn, về điều đó."

Về phía Celica đang vô cùng phấn khích, Nine nở một nụ cười gượng gạo. Trong khi ngắm nhìn cảnh đáng yêu của cả hai, Trinity nói khẽ.

"Không phải cậu đã nhận được chiếc mũ kỳ lạ đó sao~?"

Trinity nói với một giọng điệu vô tư và điềm tĩnh. Nine chuyển ánh mắt của mình lên để nhìn vào đỉnh đầu cô. Như mọi người mong đợi, cô không thể nhìn thấy nó toàn diện mà không có gương, nhưng cô có thể thấy rõ vành tròn rộng không cần thiết.

"Chiếc mũ chỉ là vật trang trí thôi."

Cô khịt mũi như thể không quan tâm.

"Bên cạnh đó, việc tớ trở thành một trong Mười Hiền Nhân thực sự phiền phức. Thực ra, thay vào đó, Trinity phù hợp với nó hơn."

"Trời ạ... cậu lại nói những điều như vậy rồi~"

Nhìn vẻ mặt khác thường của bạn mình giống như một đứa trẻ đang hờn dỗi, Trinity mỉm cười với đôi lông mày rủ xuống. Mới hôm nọ, Nine đã nói điều tương tự khi có quyết định rằng cô đã được bổ nhiệm làm Hiền Nhân.

Nếu Nine xuất sắc trong việc xử lý ma thuật, thì Trinity là một thần đồng trong việc cảm nhận và phân tích thông tin ma thuật ngay lập tức. Cô ấy cũng xuất sắc trong thuật giả kim. Lấy từ mái tóc đẹp của Trinity, cô được đặt biệt danh là nhà giả kim bạch kim Platinum the Trinity. Cô ấy được nhiều người biết đến và ngưỡng mộ.

Bỏ qua tài năng thiên bẩm, Nine cho rằng trí tuệ uyên thâm của Trinity khả năng hỗ trợ của cô là một khả năng thực sự cần được đánh giá.

Đối với Nine, người cảm thấy không hài lòng một lần nữa, Trinity cười với giọng nói nhẹ nhàng thực sự phù hợp với ngoại hình nhu mì của cô.

"Chiếc mũ hợp với cậu lắm đó~"

".... Cảm ơn."

Với một nụ cười bối rối trên khuôn mặt, Nine nhún vai như thể cô đang che giấu sự bối rối của mình.

Về phía Nine, người có biểu tượng danh dự lớn trên đầu, Trinity thẳng thắn tôn trọng sự khiêm tốn của cô.

"Kể từ giờ, tớ nghĩ chúng ta nên gọi cậu là Nine."

"Nine?"

Hơi nghiêng đầu, Celica tò mò hỏi.

Sau khi Nine đưa mắt về phía Trinity một lần nữa, cô trả lời với một nụ cười gượng gạo.

"Một điều lệ cho người tham gia các Hiền Nhân ... Nói một cách đơn giản, đó là một cái tên cụ thể được đặt để ám chỉ rằng ai đó là Mười Hiền Nhân. Vì chị là người thứ chín, nên đó là Nine. Mặc dù đó chỉ là một hình thức, chị rất vui vì không cần phải mất thời gian thay đổi tên nữa."

Vì Nine đã thẳng thắn khi cô ấy nói chuyện, nên chính Trinity là người đã mỉm cười gượng gạo lần này.

Tên thật của Nine là Konoe. Konoe Mercury.

Tuy nhiên, Nine không thích tên của cô. Trinity và Celica biết rõ lý do. Đó là bởi vì người đặt tên là cha của Nine và Celica.

Nine khinh cha mình. Ngay cả đó là điều đã thúc đẩy nó. Cô cảm thấy khó chịu khi Celica nhắc đến ông.

Nhưng sáu năm trước, không ai biết cha cô thực sự còn sống hay đã chết.

"Em hiểu rồi ... Vì nó đã được quyết định, nên em đoán là không thể giúp được gì nữa."

Hờ hững, Celica kéo cằm.

Nine có thể ghê tởm cái tên Konoe, nhưng đối với Celica, đó là một cái tên quan trọng của người chị quan trọng của cô. Mặc dù đó là luật lệ, nhưng thật buồn khi tên của chị gái mình bị thay đổi.

"Nhưng... dù chị có là Nine của Mười Hiền Nhân, Onee- chan vẫn là chị của em... nhỉ?"

Kéo cằm với đôi mắt ngước lên, Celica ngước nhìn người chị gái cao hơn mình, như thể cô đang nhìn trộm.

Nhìn vào đôi mắt đầy ngây thơ thể hiện sự lịch sự, như thể nao núng, Nine thở hổn hển trong chuyển động có phần hài hước.

Và sau đó, khi cô không thể chịu đựng được nữa, cô ôm Celica lại gần bộ ngực khiêu gợi của mình với sức mạnh khủng khiếp.

"Đương nhiên rồi, Celica~~~! Dù ở vị trí nào, dù có là cái tên nào đi chăng nữa thì chị vẫn là chị của em! Aah~, đừng để vẻ mặt đó chứ. Có thể sẽ có tên khốn xấc xược nào đó sẽ cố hủy hoại khuôn mặt đáng yêu và cô hại này của em mất!"

"O-Onee-cha... đau quá..." (mềm thế mà kêu đau :v, phải tôi thì tôi rúc đến tắc thở luôn :D)

Khuôn mặt bị nghiền trong cặp bưởi mềm mại, Celica vùng vẫy. Điều chỉnh hơi thở của mình sau khi đã giải phóng khuôn mặt của mình bằng cách nào đó, Celica ngước mắt lên nhìn Nine trong khi vẫn đang được ôm.

"Phải rồi. Onee- chan vẫn chưa ăn trưa phải không? Đi ăn cùng nhau nào. Em chờ chị mãi."

"Eh? Gì chứ? Em vẫn chưa đi ăn hả? Chị tưởng đã nói với em là ăn trước rồi mà."

Nine ngơ ngác nói, Celica nở một nụ cười hư hỏng.

"Đó là bởi vì em muốn ăn mừng."

"Ăn mừng? Vì điều gì chứ?"

"Đương nhiên là chúc mừng việc Onee- chan trở thành một hiền nhân rồi. Hmph, đây là một dịp đặc biệt, nhưng chị vẫn coi đó là chuyện thường ngày."

Celica bĩm môi.

Bên cạnh họ, Trinity cười khúc khích. Giống như cô ấy đang xem những chú mèo con chơi cùng nhau.

"Nào nào, chúng ta nên đi thôi. Nếu chúng ta tiếp tục trò chuyện ở đây, giờ nghỉ trưa sẽ kết thúc trong nháy mắt ~ Phải không, Celica-san? Nine?"

"Wah! Thế thì thật tệ!"

Bối rối, Celica tuột khỏi vòng tay của Nine. Đảo ngược vị trí, lần này cô nắm lấy cánh tay của chị gái mình. Với giọng nói vui vẻ, cô nở nụ cười hạnh phúc với Nine.

"Đi thôi, Onee-chan. Em sẽ đãi chị bánh pudding của căng tin như một món quà ăn mừng!".

"Pudding ư... ? Chị đâu còn là trẻ con em biết đấy."

Ngay cả khi cô miễn cưỡng trong lúc nói điều đó, Nine vẫn đi theo Celica.

Cô luôn biết rõ rằng cô thực sự có em gái và người bạn tuyệt vời nhất.

Hơi sửa chiếc mũ lớn đặt trên đầu trong khi giấu đi nụ cười, Nine bị kẹp giữa em gái và người bạn thân nhất rời khỏi sân.

Part 4:

Căn tin trong học viện của Hội Pháp Sư. Mặc dù nó không có khả năng chứa toàn bộ sinh viên, nhưng đó là một nơi rộng lớn để có thể quản lý phần lớn trong số họ.

Từ những cửa sổ lớn, khung cảnh sân trong và ánh nắng dịu dàng chiếu vào mắt mà không gây cảm giác khó chịu. Vì hôm nay là một ngày đẹp trời, người ta sẽ quên mất rằng nơi này là một phần của trường học.

Với rất nhiều loại món trong thực đơn và thậm chí cả một chiếc tivi được lắp đặt đang phát tin tức, mỗi ngày, nơi này sẽ có rất nhiều sinh viên trong giờ nghỉ trưa.

Kazuma cũng là một trong những học sinh thích đến căn tin này. Chiếm một mình cái bàn sát bức tường cách xa đám đông một chút, anh chuẩn bị ăn xong bữa trưa đặc biệt C.

Trong những ngày anh có lớp, bữa trưa của Kazuma sẽ luôn là thực đơn này. Có hai lý do. Đầu tiên, thật khó chịu khi nghĩ về ăn gì để đặt hàng cho mỗi thứ. Lí do khác ... một quả trứng luộc chín được bao gồm trong bữa trưa đặc biệt C.

Kazuma không phải là một người sành ăn. Anh cũng không đặc biệt nghiêm trọng trong chế độ ăn kiêng của mình.

Tuy nhiên, chỉ là trứng luộc là đặc biệt.

Hình dáng, hương vị, sự đơn giản. Không có gì để phàn nàn về nó. Có salad và một chiếc bánh sandwich nóng được đặt trong đĩa, nhưng trứng luộc chín là món chính thực sự cho Kazuma.

"Giờ thì ..."

Anh ta đã ăn xong các món chứa đầy đĩa của mình, ngoại trừ quả trứng luộc chín mà anh ta đã để dành cho lúc cuối.

Điều tiên là nếm thử trà đen và ngay lập tức đặt lại. Tiếp theo là cảm nhận kết cấu mịn màng của vật đó vào tay anh.

Để đảm bảo bên trong của nó sẽ không bị hỏng, anh ta nhẹ nhàng đập nó vào cạnh bàn nhiều lần. Khi lớp vỏ trắng bắt đầu có nhiều vết nứt, anh cẩn thận bóc nó bằng ngón tay cái.

Và cuối cùng sau khi quả trứng luộc cứng xuất hiện, Kazuma khá hài lòng và đưa nó lên miệng.

"Tuyệt đẹp..."

Đó chắc chắn là một hình dạng hoàn hảo.

Cũng không có gì đặc biệt và Kazuma cũng không có mục đích nào trong việc này. Nhưng mỗi ngày, thời điểm chính xác này có lẽ là lúc anh mong chờ nhất.

Lấy lọ muối được cung cấp cho mỗi bàn, Kazuma nhẹ nhàng rắc nó lên lớp da trắng mịn của quả trứng. Đầu tiên, anh sẽ cắn một miếng ... và như anh nghĩ. Chính là thời điểm này.

"Vì sao, nếu đó không phải là Kazuma-san."

"Ah...?"

Hướng về phía giọng nói phát ra từ đâu đó, Kazuma quay đầu lại với cái miệng hé mở.

Ở đó là một cô gái tóc vàng bạch kim đeo kính mắt tròn. Bầu không khí nhẹ nhàng không chỉ lan tỏa từ giọng nói mà còn từ cả cơ thể cô.

Kazuma nhận ra ngay cô gái có mì ống sốt kem trong khay của mình.

"Ôi chà, Trinity-san. Ăn trưa à?"

"Vâng. Hôm nay tôi có một số việc vặt."

Cô là một nữ sinh cùng lớp với anh. Đối với đồng phục, bên cạnh áo choàng, bạn có thể chọn bất kỳ áo choàng trùm nào. Mặc nó sau cùng, cô ấy thường đội mũ trùm đầu như muốn giữ mái tóc mềm mại của mình.

Giống như một đứa trẻ tự hỏi liệu cô có phải là phù thủy bước ra từ truyện cổ tích không, Kazuma tin rằng anh thường xuyên nhìn thấy cô.

Có hai người khác đứng đằng sau Trinity. Một bạn nữ cùng lớp xinh đẹp với mái tóc dài bồng bềnh trên lưng và một cô gái thấp với mái tóc được búi cao.

Kazuma cũng biết về cô gái xinh xắn kia. Cô ấy là bạn cùng lớp với anh ấy giống như Trinity.

Tên cô ấy là Konoe Mercury. Hiện tại, cô không phải là người xa lạ gì trong học viện. Cô là một thần đồng hiếm hoi được chọn là Mười Hiền Nhân ngay cả khi còn là học sinh.

Nhưng cô gái tóc búi cao kia là thì mới thấy. Khuôn mặt của cô gái lén nhìn từ phía sau Trinity.

"Hm? Một người bạn của Trinity- san sao? Chào buổi chiều."

Đôi mắt to của cô ấy nhìn thẳng vào Kazuma mà không phòng bị. Ánh mắt họ chạm nhau.

Khoảnh khắc đó, cảm giác ớn lạnh mà anh mơ hồ cảm thấy cho đến bây giờ đột nhiên tăng lên. Anh dựng tóc gáy.

Anh không biết nguyên nhân. Vì lý do nào đó, anh không thể trả lại ánh mắt với người đang đối mặt với mình. Kazuma đảo mắt như thể anh ta không chịu nổi sức mạnh của cô.

"À, ờ. Xin chào."

Anh trả lời với một giọng yếu ớt.

Nghi ngờ về điều đó, Konoe Mercury liếc nhìn.

"Đây là ai? Người quen của cậu à?"

Kể từ khi cô ấy ném lời nhận xét qua vai, khuôn mặt của Trinity trở nên bối rối.

"Ý cậu là sao? Đây là Kazuma Kavaru. Cậu ta học cùng lớp đấy, Kono... Nine?"

"Hắn cùng lớp với chúng ta sao? Tớ không biết." (Chắc vì quá thượng đẳng nên coi thường những thành phần tàng hình như main :v)

"O-Onee-chan, thật bất lịch sự làm sao? Tôi xin lỗi Kazuma-san. Onee-chan rất tệ trong khoản nhớ tên mọi người..."

Khi đặt đĩa mỳ ống xuống, cô gái tóc búi cao liền cúi đầu.

Mất vài giây để nhận ra cử chỉ được hướng về phía anh ta, Kazuma tỉnh táo lại, vội vàng lắc đầu. Tình huống có ba kiểu cô gái khác nhau đứng trong khi nhìn anh hoàn toàn áp đảo.

"K-Không... đừng bận tâm."

Sau khi Kazuma trả lời, khuôn mặt của cô gái búi cao tóc đột nhiên biến thành một nụ cười. Chính hình ảnh vô tư và hồn nhiên của một biểu cảm như vậy lại khiến Kazuma kinh ngạc lần nữa.

Đồng thời, anh cảm thấy một sự khó chịu không thể diễn tả khác kèm theo cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

"Rất vui được gặp bạn. Tôi là Celica A. Mercury. Bạn cũng là bạn cùng lớp với Onee-chan à? Cảm ơn vì đã quan tâm chăm sóc tới chị tôi."

Một giọng nói như bông hoa mới nở. Giọng điệu và biểu cảm này là đặc trưng của cô gái tên Celica này.

Thay vì ghen tị ... anh cảm thấy hơi khó chịu. Riêng cô gái này.

"Hắn ta đâu có chăm sóc chị. Chưa nói chuyện với nhau bao giờ nữa là. Chị còn chẳng biết tới sự tồn tại của cậu ta."

"Ha, haha..."

Đối với quan điểm được đưa ra bởi Konoe Mercury, người mà anh ta cho là phải là em gái của Celica, cảm thấy thật lạnh giá. Khóe miệng của Kazuma bật cười. Mặc dù đã có vài lần họ trao đổi với nhau, nhưng dường như chúng đã hoàn toàn bị xóa khỏi ký ức của cô. (Cười nhạt cho cuộc đời thêm tươi :D)

"Ừm... chiếc mũ đó."

Khi Kazuma chú ý đến chiếc mũ được đặt trên đầu cô gái xinh đẹp kia, anh theo phản xạ buông lời.

Một chiếc mũ lớn hình tam giác màu tím có vành rộng. Kazuma hiểu rất rõ ý nghĩa của nó.

"Là lễ phong thánh phải không? Chúc mừng vì đã trở thành một trong Mười Hiền Nhân, Konoe Mercury-san."

Sau khi đặt quả trứng sang một bên, Kazuma nở một nụ cười lịch lãm hết mức có thể.

Nhưng người phụ nữ xinh đẹp với chiếc mũ hình tam giác nhìn Kazuma với ánh mắt dữ dội. Đáp lại giọng nói nghe có vẻ quá kiêu ngạo, cô nói rõ ràng.

"Là Nine."

"Vâng?"

"Tên tôi. Tôi không có bất cứ việc gì cần nhờ bạn, nhưng hãy gọi tôi là Nine nếu bạn muốn định nói chuyện với tôi."

"À à... Nine chứ gì."

Khi ai đó trở thành Mười Hiền Nhân, một cái tên theo số thứ tự một đến mười được đưa ra. Từ thời điểm đó, người đó sẽ được giới thiệu với số. Kazuma sẽ nhớ quy tắc kể từ bây giờ.

Nhưng bằng cách nào đó, cái tên Nine không chỉ là quy tắc đối với cô. Cô ấy là người không nên tức giận vì một lỗi vô ý như vậy. Kazuma quyết định ghi tên mới của bạn cùng lớp vào não của mình.

"Ah, phải rồi."

Celica đột nhiên nghĩ ra gì đó rồi mở lời.

"Kazuma-san. Nếu bạn không phiền thì chúng ta có thể ăn trưa cùng nhau không."

"Vâng... eh, gì chứ?"

Sau khi phản xạ trả lời, anh đột nhiên hỏi lại. Anh thực sự không thể hiểu những gì cô ấy đã nói. Celica mặt khác có một biểu hiện như thể cô ấy có một ý tưởng mà cô ấy thấy tuyệt vời.

"Tôi đã suy nghĩ để làm một lễ kỷ niệm cho Onee-chan ngày hôm nay. Nhưng ... vì chúng tôi đến muộn nên không còn chỗ trống nào nữa."

"Aaah, tôi hiểu rồi."

Bây giờ khi cô ấy đề cập đến nó, tất cả các bàn trong căn tin đã được lấp đầy. Không có nhiều người đến quán ăn vào thời điểm này trong ngày, nhưng tuy nhiên hôm nay lại khác.

Celica nhún vai, nở một nụ cười trẻ con.

"Bên cạnh đó, không phải lúc nào cũng gặp được một người bạn của Onee-chan mà đó không phải Trinity-san. Tôi muốn nói chuyện với Kazuma-san nhiều hơn nữa."

"Với tôi ư? Nhưng mà..."

Ngay cả với nụ cười giống như đang dụ dỗ anh ta, Kazuma miễn cưỡng nói một cách mơ hồ.

Vì lí do nào đó mà Kazuma không muốn lại gần cô gái tên Celica này.

Đầu tiên, Kazuma không biết nhiều về Nine. Anh cũng không biết Celica đang mong đợi điều gì, nhưng không có gì để đáng nói.

Có vẻ như Nine cũng không hề muốn ngồi chung bàn với anh.

Khi mắt anh rời khỏi ánh mắt của Celica để nhìn về phía trước, chắc chắn rồi, Konoe ... Nine đang quan sát Kazuma với đôi lông mày nhíu lại trong sự bất mãn.

Kazuma tự nhiên đảo mắt. Konoe Mercury. Nine. Dù tên cô là gì, anh cũng không muốn cô để mắt đến mình quá nhiều.

Tuy nhiên, mong muốn đó khó có thể thực hiện.

"Celica-san, bạn không được yêu cầu vô lý như vậy được. Có vẻ như cậu ấy đã ăn xong bữa trưa rồi ~."

"Eeh, vậy là không được sao? Tui chỉ muốn hòa đồng thôi mà... tệ quá đi."

Được Trinity nhắc nhở, Celica thả đôi vai nhỏ bé của mình xuống.

Trong một tình hình như vậy, làm thế nào anh có thể từ chối cô chứ?

Trong một khắc, cơ thể anh cảm thấy một cảm giác tồi tệ kỳ lạ. Nhưng nó có thể chỉ là trí tưởng tượng của anh thôi.

"... Ừm, tôi không không phiền đâu. Dù sao thì cũng có đủ chỗ cho ba người mà."

"Cứ tự nhiên" Kazuma nói khi anh mỉm cười dịu dàng. Nụ cười không hề thể hiện cảm xúc thật của anh. Nó giống như một thói quen sẽ xuất hiện khi anh ấy đối mặt với người khác.

Nhưng Celica đã nhận được ấn tượng về nụ cười mà cô nhìn thấy. Một nụ cười từ tận đáy lòng, khác hẳn với Kazuma, nở rộ trên khuôn mặt cô.

"Thật sao!? Hoan hô! Cảm ơn, Kazuma-san. À, sau đó tôi sẽ đi mua một cái bánh pudding chúc mừng khác. Cảm ơn vì đã chịu sự ích kỷ của tôi!"

Ngay sau khi cô ấy kết thúc cuộc trò chuyện, Celica đặt cái khay chứa bữa trưa của cô ấy lên chỗ trước mặt Kazuma và chạy đi với phần búi tóc nhảy tưng tưng.

"Eh, ah. Không, tôi..."

Không có cơ hội để ngăn cô ấy lại.

Giống như bộ máy đồng hồ, Celica đã đi đến quầy của căn tin một cách không thể ngăn cản.

Khi Kazuma đã vượt qua sự ngạc nhiên khi dõi theo cô, khay của Trinity đã được đặt ở chỗ bên cạnh anh ta.

"Tôi xin lỗi, Kazuma-san. Nhưng cảm ơn vì đã giúp chúng tôi ~."

"Thật buồn thay... Cô ấy không bao giờ chịu lắng nghe khi cô ấy bắt đầu trò chuyện."

Mặc dù có vẻ hơi chán nản, Nine vẫn miễn cưỡng đặt bữa trưa của mình xuống bàn trong khi ngồi.

Anh nhìn vào khay của Trinity và Nine, có những chiếc pudding được đặt tại đó.

'Mình hiểu rồi. Đây là món quà chúc mừng.'

Có thể người đề xuất là cô gái Celica này.

Khi anh liếc nhìn, phần búi tóc dài lắc lư sang trái và phải khi cô đi về phía này. Trong tay cô, Celica đang cầm một cái bánh pudding tương tự như cái trên khay của cô.

Kazuma cảm thấy muốn bỏ cuộc.

Có vẻ như nó sẽ là một bữa trưa dài.

Part 5:

Chiếc nĩa đang uốn lượn xung quanh phía trên đĩa, đan xen nước sốt bolognese và spaghetti.

Trong khi đưa nó lên miệng, Celica tình cờ nhìn thẳng vào Kazuma đang ngồi trước mặt cô.

"Vậy, Kazuma-san cũng không nói chuyện với ai nhiều ngoại trừ với Trinity-san à?"

Chủ đề xoay quanh bữa trưa là về các mối quan hệ trong lớp học của Kazuma.

Kazuma, đã ăn xong quả trứng cứng, giờ đã phần nào chạm vào cái bánh pudding anh nhận được từ Celica. Chiếc bàn giờ đây trông có vẻ sặc sỡ hơn so với thông thường của anh ngồi, nhưng dù vậy, quả trứng luộc vẫn được thưởng thức trọn vẹn.

"Này, Celica. Ý từ ‘cũng’ của em là sao? Anh ta và chị không có cùng đẳng cấp."

Người đầu tiên đáp lại trước lời nói của Celica là Nine. Sự không hài lòng rõ ràng được pha trộn trong giọng điệu của cô đã được biểu lộ từ đầu cho đến giờ.

Nhưng không thèm bận tâm đến lời phàn nàn của chị gái mình, Celica thay vào đó đã đáp trả cô lại bằng lời nói thẳng thắn.

"Nhưng Onee-chan, nếu Trinity-san không ở đây, chị sẽ không chỉ có mình em ăn cùng? Nếu chị có một kỳ nghỉ thì cũng chỉ có Trinity-san và em."

"... Thật vô nghĩa khi tạo mối quan hệ với những người khác xa trình độ của mình."

"Thấy chưa, chị lại tỏ ra thái độ này. Đó là lý do tại sao chị luôn bị coi là một người đáng sợ."

Khi hai chị em bắt đầu bất ngờ cãi nhau, Kazuma chết lặng trong khi nắm chặt cái muỗng pudding.

Không ai từng nghĩ rằng tồn tại một người có thể nói thẳng thừng như thiên tài Nine người bị coi là đáng sợ vì tính cách thẳng thắn của cô. Trái lại, Nine bị choáng ngợp. Thật khó để tin rằng cảnh tượng bất ngờ có thể xảy ra với một thần đồng đặc biệt, người đăng ký học cùng lớp với anh ta.

Nhưng khác với Kazuma, Trinity, người dường như đã quen nhìn thấy nó, vô tình tiếp tục ăn, mỉm cười khi nhìn hai chị em.

Celica một lần nữa đưa ánh mắt trở lại Kazuma.

"Ah. Tôi xin lỗi, Kazuma-san. Xin hãy tiếp tục câu chuyện của bạn."

"Ngay cả khi tôi tiếp tục thì... Như bạn nói, tôi cũng chỉ nói chuyện đơn giản hàng ngày với Trinity-san."

"'Cũng'?"

Từ đường chéo trước mặt anh, giọng nói sắc bén của Nine cất lên.

"À, không ..."

Kazuma nhanh chóng chặn miệng mình lại bằng tay.

Bên cạnh anh, Trinity cười một chút.

"Này. Tại sao cậu lại cười, Trinity?"

"Fufu ... Xin lỗi, Nine. Tớ không có ý gì xấu đâu."

"Tôi không hỏi về điều đó. Thật tồi tệ."

Bĩu môi, Nine khoanh tay dưới bộ ngực đầy đặn sau khi cô chải tóc.

Kazuma cố gắng giữ nụ cười trong khi gãi má. Vì anh không quen tham gia vào một bối cảnh như thế này, anh thực sự gặp rắc rối. Dễ dàng tạo ra bầu không khí khó xử như vậy dường như là một trong những điểm mạnh của phụ nữ.

Gác lại ý kiến cá nhân, Kazuma ngập ngừng mở lời.

"Tôi xin lỗi. Tôi không có ý là Nine-san và tôi có cùng đẳng cấp ... Tôi đã cố gắng nói rằng Trinity-san là một người tốt bụng cô ấy đã lại tới và chào tôi mặc dù tôi chỉ là một thành phần thấp kém."

"Oh. Nhưng Kazuma-san không hề phải là người thấp kém."

"Không, không, điều đó không đúng. Thật khó có thể tưởng tượng được."

Ngay khi Kazuma dường như đang hạ thấp bản thân, anh giơ cả hai tay lên cao ngang ngực và lắc đầu với Trinity khi cô cố gắng gạt bỏ nó.

Thấy vậy, lần này đến lượt Celica cười. Cô tò mò phát ra một tiếng cười nữ tính, hay đúng hơn là giọng điệu của một người cười thích thú.

"Kazuma-san là một người thú vị. Lúc đầu, tôi nghĩ bạn không giỏi trò chuyện. Nhưng tôi đã biết được rằng bạn có rất nhiều chuyện để nói. Tôi rất vui."

"Oh,vậy ạ?",

“Umm. Tôi có thể trò chuyện với bạn thường xuyên hơn từ bây giờ không? Tôi muốn biết thêm về Kazuma-san."

"Eeh!? Err, chuyện đó ..."

Không thể trả lời cô ngay lập tức, đôi mắt Kazuma lảo đảo khi anh hoảng loạn.

Anh không nhìn lại đôi mắt của Celica khi cô đang nhìn thẳng vào anh.

Nếu có ai ghét cô gái tên Celica này thì chắc chắn là hiếm. Bằng cách nào đó, ngay cả khi ai đó bị choáng ngợp bởi sức sống không vô tận của cô, trái tim sẽ nhanh chóng bị cướp đi bởi tâm trí trong sáng và tiếng cười đáng yêu đó. Đôi khi, hành vi của Celica tương tự như sự ngây thơ của chó con hoặc mèo con.

Tuy nhiên, Kazuma vì một số lý do không thích Celica. Anh không biết tại sao ... Nhìn vào mắt cô khiến anh khó thở. Nó làm cho ngực anh cảm thấy căng cứng.

‘Cô ấy không phải là kẻ xấu …’

Trong khi Kazuma vẫn đang cố gắng quyết định câu trả lời của mình, Nine đứng dậy như thể cắt ngang suy nghĩ của anh. Chiếc ghế được đẩy một cách thô bạo khiến người ta nghĩ rằng cô đang mất bình tĩnh, cho dù người đó có lạc quan đến mức nào khi nhìn vào.

"Celica. Lại đây một chút."

"Huh?"

Khi Celica sắp hoàn thành món spaghetti, cánh tay cô bị kéo khi Nine rời khỏi bàn. Celica đi theo chị gái trong khi vẫn mở to mắt.

Họ dừng lại ở quầy sandwich và bánh mì luôn đầy ắp những dòng sinh viên ngay khi giờ nghỉ trưa bắt đầu. Nó hơi xa khỏi cái bàn nơi Kazuma và Trinity bị bỏ lại, nhưng đó không phải là khoảng cách mà họ không thể nhìn thấy biểu cảm của họ.

Cùng với Trinity, người đang lột bỏ con dấu của chiếc pudding, Kazuma đang theo dõi tình hình. Ngay sau khi cô bất ngờ nhìn qua vai mình, Nine nói.

"Đừng có dính líu với cái tên đáng ngờ đó! Nó sẽ chỉ khiến em gặp rắc rối thôi!"

Sự không tán thành đang bay đến tai Kazuma. Nó làm sáng tỏ câu hỏi là tại sao cô cảm thấy cần phải rời khỏi bàn để nói chuyện với Celica.

Giọng điệu mạnh mẽ đủ để khiến ai cũng phải thu mình lại, nhưng nó thậm chí còn không khiến Celica nhăn mặt.

"Kazuma-san không đáng ngờ! Anh ta có thể là một người kỳ lạ, nhưng thật khó để khó để kết luận người khác như thế khi mà chúng ta không biết gì về anh ta!"

"Không cần thiết phải biết về hắn.Em nên biết khi nhìn thấy hắn ta. Một kẻ khả nghi như vậy, người bình thường cũng có thể hình dung ra được qua những biểu hiện đó, một người không tử tế gì cả."

"Đó không phải sự thật!"

"Dù sao đi nữa, đừng làm quen và tiếp cận cái tên bí ẩn đó. Em có khuôn mặt đáng yêu và dễ tĩnh, nhưng thiếu một cái gì đó rất quan trọng. Nó sẽ khiến những kẻ ranh ma và dối trá lợi dụng em."

"Chị đang nói gì vậy!? Dường như chị đang buộc tội Kazuma-san là một người ranh ma và dối trá!"

Ánh mắt của nhiều sinh viên đang kết thúc bữa ăn trưa của mình tập trung vào cặp chị em cãi nhau. Những người khác bắt đầu nhìn về phía cái bàn mà Kazuma đang ngồi, đoán rằng anh ta là Kazuma-san.

Không thể chịu đựng được tình huống này, Kazuma dán mắt vào cái bánh pudding của mình như thể đảo mắt khỏi thực tại.

Điều gây sốc là nhận xét của Celica khi cô phủ nhận hoàn toàn lời ‘một kẻ khả nghi như vậy, người bình thường cũng có thể hình dung ra được qua những biểu hiện đó’ mà Nine đã nói.

‘... Tôi tự hỏi sẽ ra sao nếu tôi là sự khả nghi đó?’

Anh cố gắng đặt tay ở đâu đó trên khuôn mặt sững sờ. Khi đầu ngón tay anh chạm vào biểu lộ một nụ cười cứng ngắc mà anh không hề hay biết, anh lại bị sốc. (Lúc này hình như Kazuma đang nhớ lại giấc mơ)

"Ừm, Kazuma-san?"

Trong khi Kazuma bị tê liệt đặt tay lên má, một giọng điệu lo lắng vang lên bên cạnh anh.

Với một nụ cười khô khan và đôi vai run rẩy, Kazuma tự nói với mình.

"... Từ giờ trở đi, tôi tự hỏi kiểu mặt nào sẽ tốt khi đối mặt với họ ..."

"Uh, ừm ... làm ơn đừng lo lắng về điều đó quá nhiều ~. Nine phần nào mất kiểm soát khi nói đến Celica-san. Cô ấy sẽ coi thường mọi thứ xung quanh của mình ~." (Quý cô thượng đẳng :))

Ngay cả Trinity cũng mang một nụ cười phiền muộn. Thỉnh thoảng cô phải đưa ra lời giải thích này cho người khác. Kinh nghiệm với những rắc rối thấm ra từ cách cô ấy nói chuyện.

"Bên cạnh đó, tôi thích sự lịch sự và khiêm tốn của Kazuma-san. Tôi nghĩ về bạn như một người tốt bụng."

"Haha ... Cảm ơn vì điều đó."

Khen thì vẫn tốt hơn là bị chê bai, nhưng được lời khen ngợi đập thẳng vào mặt mình như vậy làm anh xấu hổ. Kazuma lúng túng buông lỏng trong khi gãi miệng.

"Mặc dù vậy, Trinity-san cũng là một người gánh những rắc rối, phải không? Giống như với cô ấy và tôi, bạn liên kết với những người không quen với lớp học."

"Fufu. Nhưng so với khó khăn của Kazuma-san, nó cảm thấy dễ chịu hơn nhiều."

"Khó khăn của tôi?"

"Ký ức của bạn. Nó chưa trở lại, phải không?"

"À ..."

Kazuma bị mất trí nhớ. Đó là một câu chuyện được các bạn cùng lớp của mình biết đến.

Lúc đầu thì nó không phải thứ phổ biến. Nhưng bây giờ anh ấy không biết có bao nhiêu người đã biết về nó.

Kazuma cũng không muốn vấn đề này được đề cập quá nhiều. Nhận được sự tò mò sẽ chỉ khiến anh bị làm phiền nhiều hơn. Ngoài ra, Kazuma thường không quan tâm đến nó quá nhiều.

Tuy nhiên, đôi khi Trinity quan tâm đến Kazuma. (Chà chà ý gì thế nhỉ)

Đó không phải là rắc rối.

Trinity có một sự nhiệt tình, nơi sẽ ổn khi hỏi 'bạn thế nào rồi?' cho một người mắc bệnh mãn tính. Cô ấy khiến những từ nghe có vẻ nghiêm trọng như 'mất trí nhớ' nghe như một thứ gì đó nhẹ nhàng.

"Chà, nó đã không trở lại chút nào. Tôi thậm chí nghĩ rằng tôi có thể không có quá khứ để nhớ."

"Ồ, xin đừng nói những điều như vậy."

"Aah, không không. Tôi biết điều đó."

Kazuma nở một nụ cười lỏng lẻo với Trinity quở trách, người có biểu cảm ảm đạm.

"Nó không giống như tôi bi quan về nó, vì vậy đừng quá lo lắng."

Ngay cả khi anh bi quan, anh cũng không biết nếu không có gì để nhớ là nên vui mừng hay than thở.

Kazuma đột nhiên nhận ra điều gì đó và ngẩng mặt lên. Trước khi anh nhận ra điều đó, cuộc cãi vã của cặp chị em không còn được lắng nghe nữa.

Khi anh nhìn họ, cả hai đều im lặng trong khi vẫn đứng cùng một chỗ như trước. Họ nhìn chằm chằm vào chiếc tivi lớn được lắp đặt trong quán ăn như thể nuốt chửng nó. Biểu cảm của họ quá nhạt nhòa để bị thu hút bởi nó.

Theo dõi tầm nhìn của các cô gái, Kazuma cũng nhìn về phía tivi.

Bên trong màn hình hình chữ nhật, chương trình tin tức thông thường được phát sóng. Các phát thanh viên nói và tiếp tục trong khi hơi run rẩy.

Đó là một tin tức đến từ một quốc gia cụ thể.

Part 6:

"Theo báo cáo của nhóm nghiên cứu của Liên Hợp Quốc đã đến Nhật Bản, một người sống sót đã được tìm thấy. Trong sáu năm kể từ cuộc tấn công hạt nhân vào Nhật Bản, người sống sót đã trú ẩn dưới lòng đất và dường như sống ẩn mình bên dưới đó. Mặc dù rất yếu, nhưng không có gì nghiêm trọng có thể gây nguy hiểm đến tính mạng anh ta. Hiện tại, đội điều tra sẽ chờ đợi tình trạng thể chất của anh ta được cải thiện trước khi hỏi anh ta về việc sống sót trong sáu năm qua. "

Nhật Bản.

Quốc gia nơi mà Hắc Thú (Black Beast), con quái vật gieo rắc nỗi kinh hoàng và lo lắng trên toàn thế giới bằng cách xuất hiện ở mọi nơi và mọi thời điểm một cách bất ngờ vào lần xuất hiện đầu tiên. Để loại bỏ mối đe dọa của nó, các tên lửa hạt nhân đã được phóng đi và gần như phá hủy cả đất nước.

Do nồng độ phóng xạ và các chất hóa học cao, Nhật Bản đã bị ô nhiễm. Nó đã biến thành một vùng đất chết, nơi không có sinh mệnh nào có thể sống sót. Nhưng khi tình trạng ô nhiễm giảm dần, Liên Hợp Quốc đã cử một nhóm điều tra cách đây nửa năm.

Vì lần này thường dân cũng có thể vào Nhật Bản, các cuộc điều tra có mục đích nhất định đã diễn ra. Nhưng có vẻ như ... kết quả là một người sống sót đã bị bỏ lại ở Nhật Bản trong sáu năm đã được tìm thấy.

"Một người sống sót ... ở Nhật Bản?"

Màn hình hơi xa, nhưng giọng nói của phát thanh viên rõ ràng có thể nghe được. Kazuma buông lời để báo hiệu sự quan tâm của mình.

Nhưng Trinity giữ im lặng với một biểu hiện đau đớn. Có vẻ như tiếng lầm bầm của Kazuma không đến tai cô.

"Trinity Glassfille-san?"

Khi anh hỏi, Trinity quay lại với âm thanh run rẩy. Đôi mắt xanh xinh đẹp của cô mở to. Một sự xáo trộn nhẹ có thể được nhìn thấy ở đó.

"À ... ừm, không. Không có gì,"

Với một nụ cười yếu ớt, Trinity thả ánh mắt xuống cái bánh pudding cô cầm trên tay. Hầu hết nó được che giấu bởi mũ trùm và tóc, nhưng nỗi buồn vẫn lan trên mặt cô.

Kazuma chuyển ánh mắt của mình.

Những gì Trinity đã thấy không phải là tivi. Đó là Nine và Celica.

Hai chị em đã cãi nhau nghiêm túc cho đến một lúc trước. Họ có phần sững sờ khi xem tin tức. Vượt qua các sinh viên, họ trở lại đây. Khuôn mặt nhăn nhó của Nine bị thúc giục của Celica.

"Nào, Celica."

Nine mời Celica một cách tinh tê ngồi xuống ghế trước khi cô tự mình ngồi xuống.

Sự im lặng giáng xuống chiếc bàn. Bánh pudding chúc mừng có vẻ ảm đạm.

Không ai mở lời. Chịu đựng bầu không khí như vậy, Kazuma rụt rè gọi Celica, người trông có vẻ chán nản so với bất kỳ ai khác.

"Có chuyện gì xảy ra à?"

Mặc dù Celica chắc chắn đã ngước mắt lên, cô ấy lắc đầu mà không nói gì. Nụ cười hầu như không thể hiện trên mặt là rất bất thường với cô gái cực kỳ vui vẻ này. Nó thực sự khiến Kazuma lo lắng.

"Bạn có cảm thấy ổn không vậy? Khuôn mặt của bạn có vẻ hơi ..."

Xanh xao.

Anh đã định nói điều đó. Khoảnh khắc tay anh hướng một chút về phía Celica, nó đã xảy ra. Những cơn ớn lạnh khủng khiếp chạy dọc sống lưng Kazuma.

‘Hở...?’

Trì hoãn một lúc, lần này cơn chóng mặt làm méo mó tầm nhìn của anh. Trong chớp mắt, cảm giác cân bằng của anh trở nên tồi tệ. Kazuma giữ đầu mình bằng bàn tay dành cho Celica.

"Kazuma-san? Bạn có sao không?"

Ngược lại, Celica lo lắng gọi anh ta. Cô nửa đứng dậy, nửa hạ mình xuống. Với bàn tay nhỏ bé của mình, cô chạm vào trán Kazuma.

"...!?"

Vào lúc đó, Kazuma hất tay Celica bằng tất cả sức lực của mình.

Một tiếng chát vang vọng. Kazuma xê ghế khi anh đứng dậy.

"À ... tôi-tôi ...xin lô ..."

Celica bối rối và Nine thì nhăn mặt trong khi cô buồn bã. Khi tầm nhìn của anh dừng lại ở hai người họ, Kazuma buông lời bằng giọng run rẩy.

Lời nói của anh không thể đến được. Cảm thấy buồn nôn khủng khiếp, Kazuma lập tức quỳ xuống trong tư thế ngồi.

"Kazuma-san!?"

Trinity vội vàng rời khỏi chỗ ngồi và nghiêng người về phía Kazuma.

Celica cũng trở nên hoảng loạn khi cô lao tới anh.

"C-chờ đã, có chuyện gì vậy!? Hãy đợi ở đó!"

Đôi mắt cứng đờ của Kazuma ngước nhìn Celica đang cúi trước mắt.

Ngưng lại sự buồn nôn, ngực anh chứa đầy với ... sự khó chịu như thể anh đang bị nuốt chửng.

‘Không ...đừng đến ... đừng ... đến đây.’

Sự chóng mặt được trộn lẫn với những lời từ chối. Đầu tôi đau. Tôi muốn nôn mửa.

"Bạn có cảm thấy bị bệnh không? Chúng ta phải đến bệnh x ..."

"Tôi ổn.”

Suy nghĩ tuyệt vọng của Kazuma làm gián đoạn những lời của Celica đáng lo lắng. Anh thẳng thắn từ chối bàn tay đang duỗi ra xoa lưng.

Buộc miệng run rẩy, anh nở một nụ cười.

"Tôi ... không sao. Tôi đột nhiên cảm thấy hơi mệt ... nhưng tôi sẽ tự mình đến bệnh xá."

"Nhưng, bạn không nên một mìn ..." (mấy lời này là Celica chưa kịp nói xong thì bị Kazuma cắt lời chứ không phải mình viết thiếu đâu)

"Làm ơn. Tôi ổn."

Đừng chạm vào tôi.

Khi nó gần như tuột ra khỏi miệng, Kazuma nuốt những lời tràn ra cùng với nước bọt.

Anh không biết lý do. Anh không hiểu ... anh không thể làm gì nhưng anh cảm thấy thực sự khó chịu và khủng khiếp.

Nắm tay anh chặt đến nỗi móng tay nó cắn vào da. Anh đặt nắm đấm lên tường khi đứng dậy.

Với tốc độ này, anh không được ở lại đây. Anh ấy thực sự không nên ở đây.

"... Xin lỗi. Tôi xin thứ lỗi. Nhưng tôi thực sự ổn."

Cố gắng nghe có vẻ khỏe mạnh nhất có thể, Kazuma rời khỏi quán ăn như thể anh đang chạy trốn.

*Bonus:*

Những bạn đã chơi game thì có thể thấy nhân vật Kazuma này khá giống Hazama về cả ngoại hình lẫn tính cách.

Nếu muốn biết Hazama là ai thì có thể chơi game hoặc xem anime để biết thêm về Blazblue (Anime tóm tắt hai sự kiện của 2 phần game đầu). Spoil nhỏ là Hazama như thế nào thì Kazuma cũng thế, 'cũng thế' ở đây mang một nghĩa sâu xa hehe.

Theo như giấc mơ được diễn tả ở part 1 thì có vẻ như đó là màn combat giữa Ragna (Main của game) và Hazama xảy ra trong phần game Continuum Shift, còn trong anime thì diễn ra ở tập 11, 12. Màn combat trông như hình bên dưới :>.