Prologue:

Tiếng bước chân của một nhóm người vang xa trong hành lang tối tăm.

Trong bóng tối, họ băng qua mười cách cửa lớn đã được dựng lên. Từng cái một, họ vừa đi vừa mở.

Mỗi một cánh cửa được mở, bóng tối lại lấp đầy khoảng không xung quanh ngày một dày. Đáng lẽ ra họ đang bước trên bề mặt rắn chắc của hành lang, nhưng có một ảo giác gì đó khiến họ có cảm giác đang chìm xuống một cái vực không đáy.

Người phụ nữ dẫn đầu dừng chân.

Một quả cầu ánh sáng to bằng nắm tay lơ lửng giữa không trung. Ánh sáng nhợt nhạt chiếu sáng vùng lân cận. Nguồn sáng đó, thứ được tạo bởi ma thuật, chiếu sáng một cánh cửa đã bị bao phủ bởi bóng tối từ trước.

Đó là một cách cửa bằng gỗ. Trông khá là đơn giản, nó khác hoàn toàn so với những cánh cửa họ đã băng qua cho tới giờ.

Có một vòng tròn ma pháp được vẽ trên cánh cửa.

“... Đây rồi.”

Lại gần cánh cửa, người tạo ra ánh sáng cũng như dẫn đầu lẩm bẩm khẳng định.

Đó là một người phụ nữ mảnh mai và cao ráo với xuất hiện hào nhoáng. Vẫn còn trong độ tuổi trẻ trung của mình, đôi chân chắc chắn được kéo dài từ chiếc váy ngắn trông thật xinh đẹp. Với mái tóc trải dài xuống lưng, một chiếc mũ hình tam giác giống như phù thủy bước ra từ truyện cổ tích được đặt trên đầu cô. Người phụ nữ này được gọi là Nine.

"Một cánh cửa gỗ với niêm phong ma thuật... có vẻ khá an toàn."

Gỗ đã khá là cũ, nhưng nó lại là điều tốt với ma thuật. Nó giúp ma thuật trở nên mạn hơn.

Mặc dù trông khá mong manh, nhưng thật sự, nó đã bảo vệ bên trong nó chăc chắn hơn so những cánh cửa trước.

"Thật vậy... có thứ gì đó tương đương với sự an toàn đó tồn tại bên trong."

Đằng sau Nine, một giọng nói trầm rên rỉ.

Một người đàn ông cao lớn trong độ tuổi trưởng thành. Tóc anh được cột dài sau lưng. Anh mang trên mình bộ quần áo trang trọng. Cơ thể anh được chiếc áo trong lột tả rằng đây là cơ thể đã huấn luyện để chiến đấu. Tên anh là Valkenhayn.

"Khi mà Clavis- sama còn sống, chính ngài đã niêm phong nơi này. Nó không phải thứ có thể phá bỏ dễ dàng. Cho dù đó có là một trong Mười Hiền Nhân của Hội Pháp Sư đi nữa."

"Anh đang thử tôi à? Tốt thôi."

"Đừng tỏ ra hiếu chiến như vậy, Nine. Hãy cẩn thận."

Trừng mắt nhìn Nine, nhân vật thứ ba khiển trách cô.

Trái ngược với Valkenhayn, một con người nhỏ bé cả kể so với Nine. Không, hình dạng đó chẳng phải của một con người. Đôi tai hình tam giác được đính vào đỉnh đầu anh, tứ chi được miêu tả như đường cong nhẹ nhàng. Đuôi được phân làm hai đung đưa sau lưng anh.

Tên anh là Jubei, một chiến binh thú trước đây được biết đến là Mitsuyoshi.

"Clavis đã làm cho phong ấn này trở nên mạnh mẽ, hãy nhớ lấy."

"... Tôi biết."

Sau khi trả lời Jubei với một giọng nhẹ nhàng, Nine quay lại đối mặt với cánh cửa như thể thách thức nó.

Không gian, cũng như phong ấn này. Nine, Jubei và Valkenhayn đã biết sẵn người tạo ra phong ấn này.

Clavis Alucard. Một vampire đã sống trên một nghìn năm, tiếp tục theo dõi lịch sử con người.

Ông đã không còn ở đây nữa. Ông đã mất cách đây không lâu.

Trước đó, ông đã giao nguyện ước lại cho người quản gia Valkenhayn.

Ông nói rằng... nếu một phù thủy tên Nine đến thăm phong ấn, và nếu cô ấy yêu cầu về thứ bên trong phong ấn, dẫn cô ấy đến đây và làm theo những gì cô muốn.

Nine giao quả cầu ánh sáng cho Valkenhayn. Sau đó cô giữ cả hai tay lên vòng tròn ma thuật.

Sau một thời gian ngắn, nó bốc cháy rồi biến mất.

Nine không ngần ngại mở cánh cửa.

Phía trước làm một căn phòng nhỏ và đơn giản, sàn, trần nhà, các bức tường đều được làm bằng gỗ cũ. Chúng chắc chắn được dùng để tăng sức mạnh cho kết giới bên trong phòng.

"Nine."

Jubei lên tiếng cảnh báo trong khi giữ Nine lại - người đã bước một bước vào căn phòng.

Nine dừng chân lại nhưng không ngoảnh lại.

"Mình tôi là ổn rồi. Phần nào, nó sẽ bị cản trở nếu có nhiều người."

"... Nếu có vấn đề gì, hãy nhanh chóng báo cho chúng tôi. Được chứ?"

Mặc dù tin tưởng cô nhưng Jubei vẫn cảm thấy lo lắng. Bỏ lại lời cảnh báo, Nine đóng cửa lại.

Ngay lập tức, tất cả âm thanh vụt tắt.

Tách biệt hoàn toàn với bên ngoài, nơi này trông giống như một cái lồng bằng gỗ bị cô lập mà không thuộc về bất kì chiều không gian nào.

Nine tạo lại một nguồn ánh sáng nhỏ.

Một chàng trai trẻ nằm chờ trong bóng tối. Anh ngồi trên sàn với hai tay bị treo trên tường.

Khi sự hiện diện của anh trở nên rõ hơn, biểu hiện của Nine trở nên hoàn toàn khác. Không phải vì sợ hãi hay vì cô đã được cảnh báo. Ánh nhìn chằm chằm của Nine trở nên sắc nhòn vì trong cô chẳng còn gì ngoài sự tức giận.

"Ngươi là... Yuuki Terumi?"

Giọng Nine run rẩy cùng với cơn giận giữ.

Bị chiếu sáng đột ngột bởi quả cầu ánh sáng, chàng trai trẻ ngẩng đầu từ từ trong bong tối.

Miệng anh cười điệu hình lưỡi liềm.

Khoảnh khắc đó, Nine giơ cẳng chân mềm mại của cô tung cước vào bên cạnh đầu chàng trai đang cười một cách kỳ quái.

"Điều này là không thể... Đừng đùa ta! Tại sao là ngươi...!"

Đưa bản thân mình vào sự giận giữ, Nine lặp lại các cú đá vào đầu, má và miệng chàng trai.

Đầu anh rung lắc mạnh, có vẻ như làn da nhợt nhạt của anh bắt đầu tách ra, đôi má và miệng anh được nhuộm sang màu đỏ, mái tóc màu lục trở nên rối lại.

Một lúc sau, đầu anh va vào tường phía sau tạo ra âm thanh lớn.

Ngực cô bắt đầu tức và bắt đầu thở dốc, Nine hạ gót chân xuống sàn như thể muốn gây ấn tượng với nó. Sau đó cô chải mái tóc của cô ra sau lưng vì nó bắt đầu che mất tầm nhìn.

Chàng trai trẻ thận trọng ngẩng đầu với thương tích và mỉm cười. Vô số vết thương đã hồi phục nhanh chóng và biến mất.

"Ooh, sợ quá, sợ quá. Ngươi không biết sự cuồng loạn khiến một người phụ nữ dễ bị ghét à?"

"Thôi lảm nhảm những điều vô nghĩa đi."

Hướng về phía chàng trai đang cười với đầy sự nhạo báng, Nine nhấn mạnh.

"... Phải. Ta không thể tốn thời gian để trò chuyện với ngươi. Không có thời gian cho đôi ta sau tất cả."

"Thời gian ư? Thời gian, thời gian, thời gian à... chẳng ảnh hưởng gì đến ta cả ~."

"Không phải vậy."

Nine khẳng định.

Chàng trai trẻ bị trói bởi ma thuật, mang tới cho Nine một cái nhìn phóng đại.

"Huh? Whoa, whoa, whoa, ngươi trông có vẻ khá vội vàng, phải không? Thật chẳng giống ngươi tí nào ~."

Như thể chặn những câu từ đó, một âm thanh cứng nhắc vang lên. Đó là âm thanh Nine đá vào đầu Terumi.

"Chẳng phải ta đã nói đừng nói những điều vô nghĩa cơ mà? ... Rác rưởi."

Nine dùng phần gót giày gõ manh xuống sàn. Miệng cô rung lên sôi sục bởi sự tức giận và sự khinh miệt.

"Yuuki Terumi. Hãy trao cho ta sức mạnh của ngươi. Vì mục đích tiêu diệt con quái vật đó."

Với một giọng điệu khá là cao. Nine đưa một cái nhìn trực tiếp vào chàng trai được gọi là Terumi này.

"Ngươi cầu xin sự trợ giúp từ ta, Nine một trong Mười Hiền Nhân? Nghe có vẻ nghiêm trọng đấy... Nhưng ngươi biết đấy, đó mà là thái độ nhờ vả người khác một chuyện gì đo sao? Ít nhất thì ngươi cũng nên quỳ lạy trước, hehehe."

Lại một lần nữa, gót chân được giơ cao lên và tung một cú đá vào Terumi. Lần này có vẻ mạnh hơn so với những cú trước.

"... Ngươi không có quyền từ chối."

"Ow ow... Đầu ta không phải trái bóng..."

Như thể nguyền rủa cô, anh nhổ nước bọt vào chân cô.

Ngón tay thon gọn của Nine chỉ thẳng vào trán Terumi. Đầu ngón tay cô phát sáng màu tím lạnh.

Terumi hiểu được ngay ý nghĩa của nó.

"Mind Eater...!"

Một loại ma thuật cưỡng chế linh hồn và điều khiển ý nghĩ.

Sau khi đọc thần chú, ánh sáng từ đầu ngón tay di chuyển qua trán và vào bên trong Terumi.

"Tch... Con chó cái, ngươi nghĩ thứ ma thuật đó có thể ảnh hưởng đến ta ư? Vớ vẩn, đừng vòng vo nữa!"('Con chó cái' là nguyên văn nhé :3 trong game thì Terumi cx chửi loạn lên mà)

"Chúng ta sẽ sớm biết thôi."

"Này này này. Nói với ta là ngươi đang đùa đi! Thật đấy, đừng chơi ảo thuật với ta. Này, nghe không đấy, con chó này!?"

Vật lộn một cách dữ dội, Terumi cố thoát khỏi ma thuật của Nine.

Mặc dù nhỏ nhưng khả năng của nó không 'nhỏ' tí nào, phù hợp với thể trạng tinh thần căm phẫn của chủ sở hữu, nó ăn não và dây thần kinh của mục tiêu.

Và sau đó ánh sáng đó nuốt trọn trán của Terumi.

... Chiếc lồng gỗ trở nên tĩnh lặng.

"... Với thứ này, nó sẽ kết thúc. Thật thất vọng."

Lời thì thầm của cô phá vỡ sự tĩnh lặng, Nine giải bỏ ma thuật đang trói Terumi. Âm thanh giống tiếng kính vỡ vang lên rồi chìm vào bóng tối.

Cơ thể bất lực của Terumi nghiêng về phía trước. Nhưng nó không ngã, Terumi đứng dậy với cái đầu như thể bị treo lên. Anh giông như một bóng ma không mục đích.

Thừa nhận nó, Nine cau mày trong sự khinh rẻ của cô. Như thể anh trong thật ghê tởm để nhìn vào, cô quay lưng lại.

Chiếc cánh cửa gỗ mở ra, Jubei và Valkenhayn đang chờ đợi ngay lập tức chuyển sang thế phòng ngự.

"Mọi chuyên thuận lợi chứ?"

Jubei hỏi.

Nine hất cằm đưa ánh mắt của cả hai ra phía sau lưng cô.

Đằng sau cô, bóng dáng của một chàng trai trẻ cao ráo đứng lờ mờ trong căn phòng. Đó là câu trả lời của Nine.

"Tôi đã có được Yuuki Terumi. Ta không còn việc ở đây nữa."

Nine tiếp tục di chuyển.

Jubei kéo cô dừng lại.

"Thực sự sẽ ổn chứ? Có lẽ chúng ta đang đụng vào thứ gì đó tồi tệ thứ mà ta không nên gây rắc rối."

"Tôi đã nói với anh rồi. Sức mạnh là điều tất yếu cho chúng ta. Con quái vật đó... Black Beast cần tiêu diệt bằng bất cứ giá nào. Nếu không sẽ không còn tương lai cho thế giới này."

Đối với Nine, nó cao cả hơn là một nhiệm vụ, nó là một lời hứa.

Để thực thực hiện lời hứa đó thì sức mạnh của người đàn ông này là cần thiết.

"Hối hận là không thể tránh khỏi."

Cắt bỏ bằng cách nói với tất cả quyết tâm, tiêng giày cao gót vang dội lại trong hành lang.

Như thể anh ta bị thao túng để bị cuốn hút vào nó, Terumi... thứ được gọi là Terumi choáng váng đi sau cô.

Tiếp đến là Jubei.

Cuối cùng là Valkenhayn

"Chuyện này rồi sẽ ra sao đây... Clavis- sama."

Khi anh chuẩn bị rời đi, Valkenhayn quay lại căn phòng trống với vẻ mặt nghiêm nghị. Anh cúi đầu thật sâu trước người chủ gia đình vừa mới mất.

Đây là sự kiện xảy ra vào mùa đông tháng 1 năm 2107 sau Công Nguyên.

*Bonus:*

The six heroes (trừ em tóc nâu)

The Six Heroes hay Lục Đại Anh Hùng trong game