178.

Tôi cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi tôi không ngồi ở trong viện này.

Đối diện với phòng chứa củi, phía trước phòng chất củi có giếng nước cũ, còn có bậc thang bằng đá, nơi tôi ngồi đến nỗi tê cả chân để nhìn Lục Chấp làm việc.

Tôi thường cùng với bọn trẻ con đá cầu nhảy dây ở chỗ này.

Tất cả đều quen thuộc như vậy, lại xa xăm giống như chuyện từ kiếp trước.

Cây lê đường bên kia bị gió thổi rơi xuống rất nhiều lá khô.

Trong cái gió lành lạnh tịch liêu, Lục Chấp và tôi đều ngồi yên ở đó, chúng tôi không nói gì với nhau, càng giống như là không dám phá hư sự yên tĩnh giờ phút này.

“Đang nghĩ gì?” Tôi hỏi hắn.

Lục Chấp vươn tay, cái gì cũng chưa sờ đến lại thu tay về.

“Tôi đã suy nghĩ, trước kia rất lâu có người hỏi tôi có đau hay không.”

Gió lạnh quá, không biết lúc nào đã thổi đỏ cả mắt.

Hắn khẽ nâng hàm dưới lên, đón gió, ánh mắt dừng lại thật lâu trên cây, trong ánh mắt giống như đang hồi ức cái gì đó, rồi hắn nức nở nói: “Hiện tại, tôi muốn trả lời em ấy…”

“Đau, đau lắm, rất đau”

Đau không?

Đau chứ!

Gió thổi qua, mây trên trời giống như đều bị thổi tan, chỉ còn lại bầu trời xanh thẳm, vừa đẹp vừa cô tịch.

“Chúng ta trở về đi, được không?”

“Tôi hầm canh cho anh, tôi đảm bảo lần này ăn ngon.”

“Hải đường nở đẹp hơn đường lê nhiều, chúng ta trở về ngắm đi!”

“Tôi sẽ ở bên cạnh anh nhiều hơn, sẽ ở bên cạnh anh nhiều hơn…”

Chúng tôi giống như quay trở về trước kia, tôi nói hết câu này đến câu khác không chê phiền mà nói, còn hắn lại không trả lời câu nào.

“Có muốn ước một điều ước không, ước là anh sẽ khỏe lên! Nhất định anh sẽ khỏe lên!”

“Được” Hắn nhẹ giọng nói: “Tôi ước, bình yên vô sự!”

Bình yên vô sự.

Vì sao gió lại thổi lạnh như thế, thổi đến nỗi khiến cho người tỉnh táo còn tỉnh táo hơn.

“Sẽ, anh sẽ bình yên vô sự!”

Lục Chấp cười, không nói chuyện nữa.

Nếu thật sự có điều ước, tôi có thể ước cho Lục Chấp một cái được không, tôi có tư cách này không? Để tôi ước cho Lục Chấp một điều ước đi, kiếp sau đừng khổ như vậy được không.

“Em thích đường lê không?”

“Thích chứ, thích… thích đến nỗi không biết phải làm thế nào mới tốt…”

Cũng không biết ngồi bao lâu, lâu đến nỗi hơi thở của Lục Chấp yếu dần đi, lâu đếnnỗi tôi gọi tên Lục Chấp hắn cũng không nghe thấy, lâu đến nỗi đàu của hắn bỗng nhiên gục xuống trên vai tôi không động đậy nữa.

Cuối cùng tôi mới khóc òa lên.

Cây đường lê bên kia vẫn như bình thường, chỉ là gió thu thật sự vô tình, cái gì cũng không giữ lại được.

“Lục Chấp!” Tôi gọi tên hắn, vẫn bi thương như thế.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Tôi giống như trút được gánh nặng mà nói.

“Lục Chấp, em vẫn thích ăn ngọt!”

181.

Rất lâu trước kia.

Dưới ánh chiều tà buổi hoàng hôn, ánh hoàng hôn phản chiếu chân trời từng mảnh lớn đỏ như lửa.

Gió thu nhè nhẹ, bé gái dựa vào đầu vai của thiếu niên.

Thiếu niên mắt sáng như đuốc, kiên định nhìn về một phương, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần nhìn về phía bé gái đang nói mê.

Nụ cười tươi của hắn nhạt dần, hắn hỏi: “Tống Bình Yên, em có thể nhớ được anh mấy năm?”

Nhìn dáng vẻ của bé gái, hắn cô đơn mà tự hỏi tự đáp: “Cũng có thể là chẳng được mấy ngày sẽ quên…”