167.

Có thể Lục Chấp sẽ chết.

Tôi không biết nên dùng cảm xúc nào để đối mặt với cái của Lục Chấp.

Khổ sở ư? Vui sướng ư? Hay là tiếc nuối?

Mỗi ngày hắn đều đau đến nỗi bật dậy giữa đêm, càng ngày càng trở nên tiều tụy, hắn thường dựa vào giường lau cây s.ú. không lúc nào rời khỏi người, cả ngày không nói được mấy câu.

Tử khí trầm trầm, dáng vẻ giống như dầu hết đèn tắt.

Tôi không chịu nổi mà vọt vào hỏi hắn: “Anh cũng không muốn đúng không, vậy thì đi làm phẫu thuật, không thử thì làm sao biết được.”

Hắn quay đầu nhìn tôi, trong ánh mắt thế mà lại sáng lấp lánh: “Cũng tốt!”

169.

Mẹ nói với tôi, có lẽ Lục Chấp cũng có tội phải chuộc, sống là chuyện bình thường, nhưng đối với người như Lục Chấp, không ở trên chiến trường là điều tiếc nuối nhất.

Tôi hỏi mẹ có hận Lục Chấp hay không?

Mẹ lại hỏi tôi có từng hận hắn không.

Tôi suy nghĩ nửa ngày, mới từ từ nói: “Đã từng hận!”

170.

Tôi thật sự đã từng hận Lục Chấp.

Khi hắn đánh gãy chân của anh trai, khi hắn từng bước ép sát làm nhà họ Tống phá sản, khi hắn ở phía sau màn gián tiếp hại dì Ba, khi hắn không từ thủ đoạn muốn đẩy cha và anh trai vào chỗ chết, khi hắn không làm cha nhắm mắt trước khi ông ấy chết.

Cả khi hắn cưới tôi làm vợ hai, hại tôi không thể cùng Hứa Quân Sơ ở bên nhau, tôi đều hận hắn.

Nhưng tất cả những nỗi hận đó, theo thời gian, theo chiến tranh, theo sinh mệnh của Lục Chấp trôi đi, dần dần cũng chỉ giống như dòng cát trôi qua.

Rốt cuộc, cả cuộc đời của hắn là do nhà họ Tống phá hoại trước.

171.

Càng ngày bệnh của Lục Chấp càng nghiêm trọng, thậm chí có lúc nằm ở trên giường, giống như là muốn chết.

Tôi nắm lấy tay bảo hắn chờ một chút, chờ một chút, nhưng bản thân tôi cũng không biết hắn đang đợi cái gì, mà tôi lại bảo hắn đợi cái gì.

Khi Lục Chấp tỉnh lại, vẫn giơ tay ra để lau nước mắt cho tôi, cười nói:

“Khóc cái gì, em khóc vì tôi làm gì?”

Đúng vậy, tôi khóc vì Lục Chấp làm gì?

172.

Lại đến mùa thu.

Một năm này thật gian nan.

Nghĩ kỹ lại, năm nào cũng gian nan, mà hết năm này qua năm khác tôi đều đã chịu đựng được rồi.

173.