Tôi hiểu việc học rất quan trọng cho sau này, mở ra tương lai cho chính bản thân, nhưng hãy để tôi nói điều này──Tôi thực sự buồn ngủ quá.
“Oáp…”
Giang tay duỗi người về phía trần nhà, tôi ngáp một cái thật to.
Lớp học cũng đã kết thúc, giờ tôi chỉ cần về nhà nhưng bạn bè lại mời tôi đi karaoke.
“Xin lỗi, hôm nay cho tao kiếu. Do chuyện ngày hôm qua ấy mà.”
“Cũng đúng. Thế để sau tao mời tiếp!”
“Thoải mái đi! Có vấn đề gì thì cứ nói cho bọn tao biết nghe chưa?”
“Rồi rồi. Cảm ơn.”
Tôi hiểu mấy đứa bạn mời tôi đi chơi để quên đi chuyện ngày hôm qua nên tôi cũng rất cảm kích sự chu đáo của họ.
Tôi đành từ chối lần này, nhưng vì Halloween cũng sắp tới cuối tuần này, chúng tôi dự định tụ tập tại nhà Souta, lúc đó thì ầm ĩ thỏa thích.
Tôi nhìn hai người họ rời đi, rồi cũng ra khỏi lớp, cũng tới lúc về nhà rồi.
“Trời hơi trở lạnh rồi, ghé qua cửa hàng tiện lợi mua gì đấy ấm ấm…hm?”
Tôi vừa đi dọc hành lang vừa tự nói chuyện với chính mình, phát hiện ra Arisa-san đang được một chàng trai dẫn đi.
Đích đến của hai người họ hình như là sân thượng──Hai người, một nam một nữ, sau giờ học, sân thượng, chỉ cần những từ khóa này là đủ để tôi suy đoán.
“Tỏ tình à…Người ta vừa mới trải qua chuyện không lành xong mà, để người ta yên đi chứ.”
Dù không biết rõ ngọn ngành, nhưng hẳn cậu ta cũng đã nghe loáng thoáng tin đồn rồi chứ. Chính vì vậy tôi mới nghĩ ít nhất cậu ta nên để cô ấy được yên một hôm.
Anh chàng đi cùng Arisa-san là một ikemen trong đội bóng đá, hình như còn học cùng lớp với hai chị em họ nữa? Nếu không phải do sự việc kia, có lẽ tôi đã chúc may mắn cho màn tỏ tình của cậu ta, nhưng giờ tôi có phần hơi lo lắng cho Arisa-san.
“Thật là…mà đây cũng chỉ là trùng hợp thôi.”
Tôi bám sau hai người họ, tránh để bị phát hiện, và đúng như dự đoán, nơi họ hướng tới chính là sân thượng.
Tôi đúng là một tên hóng hớt lắm mật, lén nhìn qua khe cửa đang mở để theo dõi họ nói gì.
Tôi thầm biết ơn cánh cửa cũ kỹ sẽ hé ra nếu không đóng chặt lại, chú ý lắng nghe.
“Arisa-san. Xin hãy hẹn hò với tớ.”
Thấy chưa, rõ ràng là tỏ tình.
Tôi chẳng có can hệ gì tới chàng trai đó, vì chúng tôi đâu có học cùng lớp, nhưng tôi biết cậu ta khá nổi tiếng.
Hình như có kha khá bạn nữ trong lớp tôi có thiện cảm với cậu ta, nhưng phản ứng trước lời tỏ tình của chàng ikemen nổi tiếng như vậy lại quá lạnh lùng.
“Xin lỗi. Tôi có người mình thích rồi nên tôi không thể hẹn hò với cậu được.”
“Eh…?”
“Ồ.”
Không giống chàng trai đang chết lặng kia, tôi rất tò mò.
Vì từ xưa tới giờ Arisa-san vẫn từ chối mọi lời tỏ tình, nên tôi vốn nghĩ chàng ikemen này cũng không hề có cửa…nhưng tôi không hề nghĩ cô ấy lại từ chối cậu ta theo cách này.
“Tên nào nói Arisa-san ghét đàn ông vậy chứ…tin không chuẩn rồi.”
Cô ấy có người trong mộng rồi kìa, đúng là chỉ có tận mắt chứng kiến mới đáng tin. Trăm nghe không bằng một thấy.
“Chắc cũng là một cách để tiện đường từ chối thôi…”
“Không đâu, chị ấy nói thật đó.”
Đùa à, tin chấn động luôn đó.
“…Hả?”
Đợi chút, ai vừa nói chuyện với tôi vậy?
Tôi quay đầu lại như con búp bê hỏng, gắng mình không tỏ ra hoảng sợ──Phía sau tôi là Aina-san.
“Sao──”
“Im lặng nào, hai người họ sẽ nghe thấy đó.”
Cô ấy đặt ngón trỏ lên môi tôi, bảo tôi đừng phát ra tiếng động.
“…um…”
“Ồ ngoan lắm. Đừng ồn ào nhé?”
“…Được.”
“Tốt tốt. Rồi, về chuyện sao tớ lại ở đây. Vì là em gái nên tớ quan tâm tới chị mình thôi ấy mà. Dù biết trước kết quả rồi.”
“Vậy là cậu ta không có cơ hội sao?”
“Mơ đi~”
Vậy à…Tôi đành cảm thấy tiếc thay cho chàng trai đó.
“Thế, cậu làm gì ở đây vậy?”
“…À.”
Tôi cứ nghĩ ít nhất cô ấy sẽ chê tôi nhìn trộm là tệ hại hay gì đó cơ, nhưng Aina-san vẫn mỉm cười.
Dù không hiểu gì đằng sau nụ cười xinh đẹp đó, tôi vẫn quyết định nói thật.
“Hôm qua các cậu vừa phải trải qua một chuyện khủng khiếp mà đúng không? Và rồi đột nhiên cậu ta lại đi tỏ tình như thế, tớ chẳng biết là cậu ta không biết đọc không khí hay là không biết nghĩ cho Shinjo-san trước nữa.”
“Vậy à, cậu tốt bụng thật đấy.”
“Tớ không nghĩ mấy điều như thế là tử tế gì đâu, chỉ là nhạy cảm bình thường mà thôi.”
“Mà cũng đúng. Nhưng tớ nghĩ vẫn nghĩ cậu tốt bụng lắm đó? Thế vẫn tốt hơn là bị nghi ngờ còn gì?”
“Đúng là vậy thật.”
Cuộc trò chuyện suôn sẻ hơn tôi mong đợi, thế cũng tốt.
Trong lúc nói chuyện với Aina-san như thế, có vẻ phía bên kia cũng sắp kết thúc rồi.
“Sau nghe những chuyện ngày hôm qua, tớ lo lắm đó!! Tớ muốn bảo vệ cậu, tớ sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra nữa!!”
Trời, không chỉ đẹp mã mà còn đẹp cả nết nữa.
Tính cách thì đáng ngưỡng mộ và nên được đề cao thật, nhưng tôi vẫn nghĩ cậu nên để lành lời tỏ tình tới lúc nào bản thân bình tĩnh hơn chút đi.
“Úi cha. Xin lỗi nha.”
“!?”
Cùng lời nói đó, một cảm giác mềm mại, mịn màng bám lên lưng tôi.
Aina-san rõ ràng đang ôm lấy lưng tôi để nhìn lên sân thượng, và cô hào phóng áp cơ thể khiêu gợi của mình vào tôi.
Aina-san mở miệng, phớt lờ sự kích động của tôi.
“Dù có nói gì thì nee-san cũng sẽ từ chối thôi. Tớ thực sự muốn chỉ tay rồi cười nhạo cái tên không có cửa kia lắm đó.”
“…Um, Shinjo-san?”
“Cậu đang để tâm tới ngực mình đúng không?”
Sao cô ấy thẳng thắn quá vậy!!
Thứ to lớn, mềm mại, có thể cảm nhận qua lớp áo len, thay đổi hình dạng theo mọi hướng Aina-san di chuyển.
Dù không chạm trực tiếp bằng tay nhưng sự mềm mại đó vẫn truyền tới não tôi một cách rõ ràng tới đáng sợ.
“Cậu làm ơn giữ khoảng cách một chút được không…”
“Nhưng thế thì sao tớ xem được.”
Cậu đứng lên phía trước là được mà…?
“Fufu, thế này được chưa.”
Nói xong, Aina-san bước ra…Cô ấy đang ghẹo tôi đó à.
Nhưng mà, không cần phải nói, bị trêu trọc theo cách đó thì bị trêu tới mấy tôi cũng thấy đáng giá.
“Phù.”
“Ahaha, xin lỗi xin lỗi nha. À mà nè──Nè nè, cậu vừa mới gọi tớ là Shinjo-san đó hả?”
“Ừ.”
“Tớ với nee-san cùng một họ nên gọi thế chẳng phải hơi khó phân biệt sao? Vậy gọi tớ bằng tên đi? Đổi lại để tớ gọi cậu bằng tên nha?”
Tôi không bận tâm đâu, nhưng chợt cảm thấy có hơi rùng mình…nhưng tôi vẫn đồng ý.
“Tớ hiểu rồi. Aina-san…có được không?”
“Cậu không cần thêm ‘san’ đâu mà.”
“Không không, tớ chịu rồi.”
”Bây giờ thì được. Cứ từ từ suy nghĩ nhé.”
Gọi thẳng tên nhau như thế thì không còn là mức độ bạn bè nữa đâu…Tôi có cơ hội nói chuyện với Aina-san chỉ là tình cờ, và có lẽ trong tương lai sẽ không còn cơ hội như vậy nữa, nên tôi không nghĩ mình sẽ còn được nói chuyện với cô.
“Vậy tới lượt tớ. Rất vui được gặp, Hayato-kun.”
“Hân hạnh…ơ mà cậu biết tớ à.”
“Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện như thế này, nhưng thi thoảng buổi sáng chúng ta vẫn chào hỏi nhau mà? Sao mà tớ không biết tên cậu được chứ?”
“…Là vậy sao?”
Đó là lẽ hiển nhiên à, thôi thì đừng nghĩ mấy thứ phức tạp nữa.
Có lẽ vì quá mải mê nói chuyện với Aina-san nên tôi bắt đầu quên mất Arisa-san.
Có vẻ cuộc trò chuyện cũng đã kết thúc, chàng trai lao về phía chúng tôi.
“Chờ…”
“Tới đây nào.”
Tôi phải trốn ngay, và Aina-san mạnh tay kéo tôi lại.
Chính vì góc khuất khi cánh cửa mở ra, nên chàng trai không hề để ý thấy chúng tôi…Thay vào đó một mùi hương vô cùng ngọt ngào xộc vào mũi tôi.
“Suýt soát nhỉ?”
“……”
Khoảng cách chúng tôi gần tới mức đủ để mặt cả hai chạm vào nhau, tôi không thể chịu được liền giữ khoảng cách với cô ấy.
Aina-san vẫn vui vẻ khúc khích.
“Và giờ màn tỏ tình vô vọng đã kết thúc, tớ lên gặp nee-san đây. Vậy thì Hayato-kun, hẹn gặp lại chúng ta nói chuyện sau nha♪”
Nói xong, Aina-san tiến về phía Arisa-san.
Tôi ngơ ngác một lúc, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại và bắt đầu bước về.
Trong lúc đó, tôi nhớ lại lần tiếp xúc với Aina-san, nhớ về mùi hương dễ chịu cùng cảm giác mềm mại kia, giống như một cậu bé mới lớn.
-
Đã vài ngày trôi qua kể từ khi tôi và Aina-san trở thành bạn bè, gọi tên nhau.
Kể từ đó, tôi có giao tiếp bằng mắt với cô ấy vài lần, nhưng nếu có Arisa-san hay bạn bè khác ở quanh, cô ấy sẽ không bao giờ tiếp cận tôi, và ngược lại.
“…Ừ thì cũng bình thường mà.”
Tôi tự lẩm bẩm một mình trong lúc vào trong phòng tài liệu, mang theo một hộp bìa cứng khá nặng.
Giờ là giờ nghỉ trưa, nhưng trong lúc đi dọc hàng lang trên đường từ nhà vệ sinh vào lớp, giáo viên đã gọi tôi lại và yêu cầu đặt hộp bìa cứng này vào phòng tài liệu.
“Không sao đâu ạ. Thầy nợ em đó.”
“Rồi. Để sau thầy đãi nước trái cây cho.”
Tôi không có ý xin xỏ thầy mua đồ uống nhưng cứ tạm thời gật đầu.
“Để xem…đặt ở đây nhỉ?”
Tôi đến phòng tài liệu, vốn là một nơi không ai lui tới nhiều ngoại trừ làm vệ sinh…nên mọi thứ cứ nằm rải rác quanh đó.
Tôi đặt chiếc hộp các tông xuống sàn và thở ra, cảm giác đã hoàn thành công việc được giao──Cánh cửa đóng sầm lại.
“!?”
Dù không thể nhìn thấy cánh cửa vì mấy cái kệ và mấy thứ đồ linh tinh khác, nhưng tôi biết có ai đã đóng cửa lại.
Tôi suýt thì hoảng, tưởng mình bị nhốt, nhưng dù bị khóa từ ngoài tôi vẫn có thể mở được từ bên trong nên không thành vấn đề.
“Chỗ này không có đền hơi đáng sợ thật…”
Tôi lẩm bẩm rồi ngay lập tức đi về phía cửa.
“Thật là, ai lại đi đóng cửa──”
“Là tớ đâyyyyyyy!!”
“Waaaaaaaa!?!?”
Tiếng hét bất thình lình làm tôi giật bắn mình.
Tôi hoảng hốt, sợ rằng ma có thật, nhưng nghe kỹ lại, tôi nhận ra giọng nói vừa rồi có phần quen thuộc.
Tôi nhìn ra phía sau để xem có chuyện gì, Aina-san đang đứng đó với nụ cười nở rộ trên môi.
“Hì hì, trêu cậu thành công♪”
“…Tha tớ đi mà. Tớ tưởng tim mình nhảy ra khỏi lồng ngực mất.”
Sự xuất hiện của Aina-san, một nửa trong cặp chị em xinh đẹp mà cao trung tôi tự hào khiến tôi cảm thấy phấn khích hơn là sợ sệt.
“Ahaha, xin lỗi xin lỗi. Lúc tớ đi dọc hành lang thấy Hayato-kun đang ôm hộp bìa các tông đó. Tớ thấy tò mò nên là chạy theo luôn.”
“Thế thì cậu không cần theo tớ xuống tận đây để nói chuyện đâu.”
“Đúng là vậy thật, nhưng mà chúng ta đã có quan hệ gì với nhau đâu nè? Thế nên nếu mà tớ thân thiện với Hayato-kun quá thì cậu sẽ gặp rắc rối đó.”
À ra là vậy.
Aina-san là người nổi tiếng ở trường, nên nếu cô ấy ở cùng một đứa chẳng có can hệ gì như tôi, có thể sẽ phát sinh mấy tin đồn kỳ lạ, có vẻ cô ấy đã tính tới chuyện đó.
“Tớ ấy nhé? Thực sự thích nói chuyện với Hayato-kun lắm đó? Nhưng chúng ta lại chỉ có thể giao tiếp bằng mắt từ xa, nên tớ cũng chỉ đành biết nháy mắt với cậu thôi.”
Nói vậy, Aina-san nhanh chóng thu hẹp khoảng cách.
Tôi mới có cuộc trò chuyện đầu tiên với Aina-san vào ngày hôm nọ, ấy vậy lần gặp thứ hai lại gần gũi tới mức này, tôi không khỏi nghi ngờ có ẩn ý gì đó đằng sau.
“Vẫn còn thời gian trong giờ nghỉ trưa nên ta nói chuyện nha?”
“…Tớ hiểu rồi.”
Tôi không thể từ chối lời thỉnh cầu của một mĩ nữ như vậy được…Tôi vẫn còn non nớt quá.
Cả hai chúng tôi tùy ý kéo mấy chiếc ghế ra, ngồi đối diện nhau để nói chuyện, nội dung nói chuyện giữa tôi và cô ấy cũng không có gì đặc biệt cả.
“Cậu có kế hoạch gì cho Halloween chưa, Hayato-kun.”
“À. Tớ tụ tập ở nhà một người bạn để tổ chức một bữa tiệc cosplay hay đại loại vậy.”
“Tớ thích cosplay lắm! Tớ chưa thử mấy cái đó bao giờ nên cũng muốn thử một lần cho biết.”
“Vậy à.”
“Ừ. Ah, nhân tiện, nếu mà tớ cosplay, Hayato-kun nghĩ trang phục nào sẽ hợp với tớ nhất?”
“Eh? Ừm…”
Nghe thấy những lời đó, điều đầu tiên tôi nghĩ tới là phù thủy trong bộ trang phục gợi cảm…Nhưng nói toẹt ra thì cô ấy ghét tôi mất, nên tôi chỉ đề cập phần phù thủy mà không nói gì tới phần gợi cảm còn lại.
“Phù thủy? Phù thủy sử dụng ma thuật xấu xa…tuyệt đấy!”
Tôi thấy nhẹ nhõm vì câu trả lời có vẻ ổn.
“Cậu định cosplay gì thế, Hayato-kun?”
“…Xin cậu đừng hỏi.”
“Eeh? Nói tớ nghe đi~!”
Phản ứng nào của cô ấy trông cũng thật trẻ con… Đây là một phát hiện mới.
Cô ấy cứ dồn dập hỏi tôi sẽ cosplay cái gì, nên tôi nói đại với cô ấy sẽ hóa trang thành một nhân vật truyện tranh nào đó.
(Mình không thể nói mũ bí ngô hay kiếm laze ở đây được…)
Không phải là tôi lo bí mật bị bại lộ, mà vì tôi không muốn gợi nhắc cô ấy về sự kiện đã trở thành vết thương trong cô.
“Vậy cậu có muốn gì không?”
“Với tớ thì chắc là con game mới được phát hành.”
“Vậy à. Nhân tiện tớ cũng có thứ tớ muốn nữa.”
“Cậu nói cho tớ được không?”
“Tất nhiên rồi♪”
Nở một nụ cười, Aina-san nói với tôi điều cô ấy muốn.
“Để xem nào… Ừm, đã nói là sẽ tiết lộ với cậu rồi, nhưng tớ sẽ nói kiểu chung chung một chút, xin lỗi nhé? Nói là thứ gì đó cũng không đúng lắm, nhưng đó là thứ cả nee-san và tớ đều khao khát có được.”
“Vậy sao.”
“Ừ. Trên thế giới này chỉ có duy nhất một thứ như vậy thôi. Tớ cũng quý nee-san lắm, nên tớ sẽ chia sẻ chung với chị ấy♪”
“Trên đời này có thứ như vậy sao…”
Trên thế giới duy chỉ có một…Tôi tò mò muốn biết nhưng chắc không nên đào sâu thêm nữa.
Nụ cười của Aina-san càng sâu hơn, cô ấy tiếp tục nói.
“Hiện giờ tớ đang là người duy nhất tìm ra thứ đó, còn chị ấy thì vẫn chưa. Chị ấy cũng sẽ sớm phát hiện ra thôi, nhưng cho tới lúc đó, tớ muốn độc chiếm thứ đó một thời gian.”
“Ồ… Mà nghe cậu kể, tớ thấy hai người rất thân với nhau nhỉ?”
“Đúng vậy! Vì nee-san gắn bó với tớ cả đời mà, chị ấy luôn ở cạnh bên tớ bất kể chuyện gì có xảy ra.”
Từ những lời của Aina-san, tôi có thể cảm nhận được tình cảm và sự tin tưởng mãnh liệt của cô ấy dành cho Arisa-san.
Có vẻ cô ấy đang nghĩ về Arisa-san trong lúc nói, vẻ mặt cô ấy trở nên thật dịu dàng…và rồi trong cô ấy trìu mến.
“Aina-san…cậu──”
Yêu chị gái của mình nhỉ, tôi đang định nói điều đó.
Có thứ gì đó đang lơ lửng trước mặt tôi, một con nhện đang giăng tơ trên trần nhà.
“Ơ!?”
Con nhện xuất hiện bất ngờ, tôi theo bản năng di chuyển, uỵch một tiếng, nhưng không giống tôi, Aina-san không hề hoảng sợ mà còn nhẹ nhàng đưa ngón tay về phía con nhện.
“Cậu định chạm nó à?”
“Ừ. Thực ra tớ khá thích nhện.”
“Thật á!? Tớ thấy khá hiếm kiểu con gái như vậy đấy…”
“Vậy sao? Thế có nghĩa là Hayato-kun ghét nhện à?”
“Không phải là ghét, chỉ là tớ không ưa thôi.”
Về cơ bản tôi không thích sinh vật có nhiều chân cho lắm, đâm ra cũng không thích nhện luôn.
Nếu chỉ là mấy con nhện nhỏ như con Aina-san đang sờ vào thì hoàn toàn không sao, chứ nếu mà là mấy con nhện to thi thoảng nhìn thấy thì chắc tôi hét toáng lên mất.
“Tớ thấy nhện rất thông minh. Chúng hình thành lãnh thổ của riêng mình bằng những sợi tơ và không bao giờ để con mồi xâm nhập vào trốn thoát. Chúng chờ đợi tới khi con mồi yếu đi rồi ngấu nghiến trong tích tắc.”
Aina-san nhẹ nhàng thả con nhện trên ngón tay ra rồi nhìn tôi.
“Thu hút những thứ chúng muốn bằng cám dỗ ngọt ngào, rồi giăng những sợi tơ bao vây quấn chặt lấy con mồi… Ừm ừm, chẳng phải rất ngầu sao?”
“Vậy à?”
“Muu, chỉ tớ thấy thế thôi chứ gì…”
Chẳng phải nghe đáng sợ hơn là ngầu à.
Aina-san khoanh tay trước ngực, liên tục “muu muu” như thể đang hờn dỗi vì câu chuyện lũ nhện không hấp dẫn tôi.
“Ah, thế đổi chủ đề! Chúng ta nói về tình yêu đi!”
Aina-san luôn mỉm cười mỗi khi nghĩ ra một ý tưởng hay, nhưng đối với tôi, tôi có chút quá khứ buồn khi nói tới tình trường của chính mình.
“Tớ chưa hẹn hò với ai bao giờ cả…chuyện này chẳng có gì thú vị hết!!”
“Cậu tự tsukkomi chính mình luôn kìa.”
“Thế Hayato-kun thì sao?”
“Tớ…”
Thực ra, hồi còn học sơ trung, tôi có hẹn hò với một cô gái trong một thời gian ngắn, chỉ vỏn vẹn vài ngày.
Để rồi tới cuối cùng, chúng tôi sớm nhận ra bản thân không thể hiểu được nhau rồi chia tay.
“…Có à?”
“Đúng là có…nhưng chúng tớ chia tay sớm lắm.”
Giờ mà còn học chung cao trung nữa thì khó xử lắm, nhưng may thay, chúng tôi không còn học chung trường nên có lẽ sẽ không gặp mặt nhau nữa…có lẽ vậy.
Aina-san thu lại nụ cười ban nãy và nhìn tôi, nhưng tôi để ý thấy có một cuốn sách sắp rơi khỏi kệ sau lưng cô ấy.
Đến lúc tôi nhận ra thì đã bắt đầu có tiếng lạch cạch, và cuốn từ điển khá dày rơi xuống.
“Cẩn thận!”
“Eh?”
Tôi đặt tay lên vai Aina-san, kéo cô ấy về phía mình.
Aina-san kêu lên ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó, cô ấy đã hiểu chuyện gì đã xảy ra khi nghe thấy cuốn từ điển rơi thịch xuống đất.
Aina-san lần lượt nhìn vào mặt tôi rồi nhìn xuống cuốn từ điển bị rơi, thấy cô ấy không bị thương làm tôi cảm thấy an tâm.
So với con dao của tên cướp nọ, sức sát thương của cuốn từ điển khá thấp, nhưng dù vậy, nếu bị rơi trúng đầu thì vẫn gây nguy hiểm.
“Tốt rồi.”
Tôi thấy nhẹ nhõm mà nói thành tiếng như vậy.
Và rồi, Aina-san đột nhiên bắt đầu run rẩy.
“…Mình biết mà…bàn tay này…Aha…ahahahahahahahahahaha!!!”
Tôi tránh xa khỏi Aina-san bỗng nhiên cười lớn.
Bất cứ ai cũng sẽ ngỡ ngàng trước một cô gái ở bên đột nhiên cười mà không có bất kỳ lý do nào như vậy.
“Tớ xin lỗi nha. Hayato-kun cậu vừa cứu tớ trông ngầu quá nên tớ cười vì hạnh phúc đó.”
Đột nhiên cười rồi khen tớ ngầu như thế chẳng làm tớ vui hơn được đâu…Ơ, giờ nghỉ trưa sắp hết rồi, chúng ta nói chuyện lâu tới vậy á!?
“Aina-san! Giờ nghỉ trưa sắp kết thúc rồi, chúng ta cần phải về lớp thôi!”
“Eh!? Phải rồi! Về thôi Hayato-kun!”
Dù có hơi quá đà nhưng tôi rất thích nói chuyện với Aina-san.
Giờ nghỉ trưa kết thúc nên không còn nhiều học sinh xung quanh nữa, và cũng không ai chú ý đến tôi và Aina-san vội vã bước đi dọc hành lang.