Sau ngày tôi cứu được mẹ con nhà Shinjo.
Một vụ cướp có cảnh sát can thiệp, dĩ nhiên tin đồn sẽ nhanh chóng lan truyền.
“Vụ đấy gần nhà mày nhỉ.”
“Có sao không đấy?”
Vừa đến trường, bạn bè đã lo lắng vì hiện trường vụ việc ngay gần nhà tôi.
Dù lúc nào cũng cù nhây như mấy thằng ngốc, nhưng mỗi lần được thấy lòng tốt và quan tâm của mấy đứa bạn dành tôi những lần có chuyện xảy ra lại khiến tôi vô cùng hạnh phúc.
“Tao cũng ngạc nhiên lắm chứ, nhưng gia đình Shinjo-san vẫn bình an vô sự mà. Nên là cứ thư thái đi nhé?”
Đám bạn tôi gật đầu đồng ý.
Hai đứa bạn tôi đang nói chuyện cùng mới gặp nhau từ hồi lên cao trung, dù chỉ mới quen nhau chưa đầy một năm nhưng chúng tôi vẫn thân thiết như tri kỉ lâu năm vậy.
“Dù sao cũng cảm ơn bọn mày đã quan tâm. Souta, Kaito.”
“Hehe, khách sáo gì chứ♪”
“Lẽ hiển nhiên mà cu?”
Souta Miyanaga và Kaito Aojima, cả hai đều là những người bạn vô cùng quan trọng của tôi.
Souta là một tên otaku thích cosplay, còn Kaito lại có thân hình to lớn và có phần hơi du côn. Tôi là người đã tiếp cận họ trong lần đầu gặp mặt, tôi cũng thực sự mừng và cảm động bản thân chúng tôi lại có thể gần gũi tới như vậy.
“Ê mà hôm qua──”
“À ừ, còn chuyện──”
Vừa nghe bạn bè trò chuyện, tôi vừa thở dài nghĩ lại chuyện hôm qua.
“…Phù.”
Hôm qua quả thực là một mớ hỗn độn.
Về những chuyện xảy ra sau đó, tôi đã khống chế gã cướp để đảo bảo an toàn cho gia đình Shinjo-san, nhưng khi cảnh sát tới, họ lại ngạc nhiên nhìn tôi đầu đội mũ bí ngô.
“…Ai mới là tên đáng nghi ở đây vậy?”
“Cả hai?”
Trước khi tranh cãi mấy cái đó, mấy anh nên khẩn trương bắt giữ cướp cái đi đã chứ, nhưng chắc chắn tôi cũng sẽ nói mấy điều tương tự nếu được đặt trong hoàn cảnh của họ.
Tại hiện trường lại xuất hiện một tên đầu đội bí ngô quá dị biệt, một cảnh tượng vô cùng siêu thực.
Dù đúng trông tôi khả nghi thật, nhưng tôi không phải tội phạm. Lúc đầu tôi có bị mấy chú cảnh sát giữ lại thật, nhưng chính nhà Shinjo-san đã đứng ra bảo vệ cho tôi.
“Người này là ân nhân của chúng tôi! Không phải nghi phạm gì đâu!”
“…Ấy nhưng nhìn cậu ta đội mũ bí ngô kìa?”
Cảm ơn Shinjo-san đã ra tay trợ giúp, và cũng thầm xin lỗi mấy anh cảnh sát đang lẩm bẩm xin lỗi tôi.
Vì sự cố nên phải rất lâu sau tôi mới được thả đi, nhưng sự việc rồi cũng suôn sẻ kết thúc và tôi đã có thể trở về nhà.
Mà nhân tiện, dù đã tiết lộ danh tính thật của mình cho cảnh sát nhưng ba thành viên trong gia đình Shinjo-san vẫn không hề hay biết tôi là ai. Tôi không biết phải làm bộ mặt như thế nào trong tình huống đó, và hơn hết, tôi lo mỗi lần họ gặp lại tôi ngoài đường hay ở trường, họ sẽ lại hồi tường về vụ việc lần này.
“Cho em biết tên đi…”
“Anh là ai vậy…?”
Hai chị em và cả người mẹ nhà Shinjo cứ bám lấy tôi, như thể đang bấu víu vào ai đó có thể nương tựa vào.
Cả ba người họ đều đưa tay về phía tôi, không muốn rời xa tôi, nhưng tôi vẫn đành ngậm ngùi rời đi.
(Mà nói sao nhỉ, mình cứ cảm thấy cảm xúc họ dành cho mình có phần hơi sâu đậm quá thì phải.)
Là đàn ông, tôi muốn bản thân tỏ ra thật hấp dẫn, và được những mỹ nữ như vậy lệ thuộc không tệ chút nào, ấy vậy cuối cùng tôi lại quyết không nói với họ lời nào.
(Nhưng cả hai vẫn tiếp tục tới trường như vậy, thật là những con người mạnh mẽ.)
Sau những chuyện đã xảy ra, tôi nghĩ hai cô ấy nên nghỉ học một thời gian để ổn định tinh thần thì tốt hơn, nhưng họ vẫn tới trường, chứng tỏ tâm lý của họ rất kiên cường.
(Thôi, cũng chẳng liên quan gì tới mình nữa)
Tôi không muốn thể hiện bản thân là một người hùng, tôi không nghĩ bản thân đã trao cho những cô gái đó bất kỳ ân huệ gì, và tôi cũng không mong cầu được trả ơn.
Chỉ cần được giúp đỡ là đủ với tôi rồi.
Bỏ qua vụ việc đó, thời gian trong trường vẫn tiếp diễn như thường lệ, và giờ nghỉ trưa tới lúc nào không hay.
“Đi ăn thôi!”
“OK.”
“Rồi.”
Một số học sinh đem hộp bento ra, còn chúng tôi xuống căng tin trường.
Sở dĩ tôi không có bento là vì cha tôi mất sớm, mẹ tôi cũng qua đời vì bạo bệnh khi tôi còn học sơ trung nên quyết định ăn trưa ở căng tin trường cho tiện.
“Ăn gì giờ đây?”
“Hayato muốn ăn gì?”
“Một suất shogayaki đi.”
Sau khi đặt món và đợi một lúc, chúng tôi chắp tay trước bữa trưa đã được chuẩn bị sẵn.
“Itadakimasu.”
Ngay khi tôi chuẩn bị đưa món chính là shogayaki lên miệng thì trong căng tin có chút náo động.
“Mấy công chúa tới căng tin à?”
“Vẫn nổi tiếng như mọi khi nhỉ.”
Nghe lời đám bạn nói, tôi hướng ánh nhìn đến lối vào căng tin, chị em Shinjo đang đi cùng với hai người bạn của mình.
Ngoại hình tuyệt sắc cùng vóc dáng nổi bật thu hút sự chú ý của đám con trai mỗi lần họ hiện diện.
Thực sự chuyện họ sử dụng căng tin của trường có hơi hiếm gặp, có lẽ vì hôm qua họ không thể chuẩn bị bento tại nhà được.
“Mấy ngọn cỏ ven đường thì sao mà với được mây.”
“Đúng đúng. Chỉ được quan sát từ xa thế này đã thấy vui sướng lắm rồi.”
Ấy mà vẫn ngắm đó thôi, tôi chỉ biết gượng cười.
Nhưng đúng như hai người bạn của tôi nhận xét, thực sự hai người đó rất đẹp.
Không cần phải quá để ý cũng có thể nhận ra xung quanh họ tỏa ra một bầu không khí đặc biệt. Điều đó khiến họ trở nên vô cùng thu hút.
Đầu tiên là cô chị Arisa-san, với mái tóc dài đen tuyền được bện ở một bên, cặp mắt xanh lạnh lùng tạc nên ấn tượng của một mỹ nữ băng giá. Cô ấy rất ít khi cười nên nếu có thể được nhìn thấy nụ cười của cô ấy thì vận may cũng coi như vô cùng cao.
Tiếp theo là cô em gái Aina-san, không giống chị gái mình, tính cách cô vui vẻ hơn, diện mạo cô hào nhoáng và có phần hơi giống gyaru. Cô để mái tóc bob màu nâu nhạt, luôn tươi cười, biểu cảm cũng rất phong phú, có cặp mắt màu đỏ tương phản với đôi mắt xanh của chị gái mình.
(…Tôi và họ thực sự học ở cùng cao trung với nhau đấy à? Nhìn đi nhìn lại vẫn thấy họ ở đẳng cấp khác hẳn.)
Điểm chung giữa hai người này và vóc dáng vô cùng nóng bỏng.
“Hm….”
Không được không được, nghĩ linh tinh lại nghĩ về mấy thứ hôm qua mất.
Lúc đó tôi thực sự gắng hết sức mình để hỗ trợ nhà Shinjo-san, và dù tôi luôn tập trung cao độ chú ý vào tên cướp nhưng tôi vẫn có thể thấy đồ lót của họ──Cơ thể khiêu gợi của Arisa-san và Aina-san, cả mẹ của họ nữa, đã thực sự in sâu vào trong tâm trí tôi.
“Ăn ở đây đi.”
“Được.”
Vẫn còn đang hồi tưởng những điều tôi không bao giờ có thể nói ra bên ngoài, hai cô gái đã ngồi cạnh gần chúng tôi.
Souta và Kaito lặng lẽ di chuyển chiếc khay ra một chút để giữ khoảng cách với họ, và như tôi mới nói, sự hiện diện của họ quá mức rực rỡ rồi.
“……?”
Tôi không hề nhìn họ, nhưng đột nhiên tôi lại chạm mắt với cô em gái, Aina-san.
Gọi là máu thì có hơi quá lời, nhưng bị cặp mắt đỏ thẫm đó nhìn thẳng vào thì khá là đứng tim.
“Aina?”
“À không, không có gì đâu chị.”
Tôi liền cảm thấy nhẹ nhõm khi Aina-san nhanh chóng rời mắt khỏi tôi.
Đồng thời, dù biết rất rõ, nhưng thấy họ không mảy may quan tâm gì tới người như tôi đúng là cũng có phần hụt hẫng.
Vì có hai chị em xinh đẹp và nổi tiếng nhất trường cạnh bên nên Satou và Kaito đều im thin thít để có thể nghe rõ họ nói gì.
“Nhưng mà em có sao không đấy? Hôm nay nghỉ một ngày cũng được mà.”
“Chị không cần lo đâu. Em ổn hơn chị nghĩ nhiều…và chắc chắn đều nhờ có anh ấy cả.”
“Ước gì ít nhất anh ấy cho mình biết tên… Aah, thế thì tốt quá.”
Tôi vô tình tạo ra mấy tiếng động nhỏ, nhưng cũng may chỉ có hai đứa ở cạnh là chú ý tới.
“…Phù.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần muộn đi một chút có thể đã trở thành thạm họa với các cô gái ấy, có thể họ đã phải chịu những vết sẹo lòng không bao giờ lành. Nhưng trông họ có thể mỉm cười trò chuyện như vậy, chắc không cần phải lo nữa đâu nhỉ.
Sau đó, chúng tôi lặng lẽ ăn xong bữa trưa rồi rời khỏi chỗ ngồi.
“Cảm ơn vì bữa ăn.”
“Gososan!”
“…Tao không ăn được mấy luôn á trời.”
Mấy cái tên này nhát gái thế, tôi khúc khích.
“Thôi đổi chủ đề. Hayato, cu chuẩn bị cái gì cho Halloween rồi?”
“Kiếm lade với mũ bí ngô.”
“…Chả có tí nghệ thuật nào cả.”
“Im giùm.”
Tao đâu có ám ảnh mấy cái thứ đó như Souta đâu, thế là được rồi!
Với cả, tôi không muốn chi quá nhiều tiền vào những thứ đó… Ừ thì ông tôi có gửi tôi một ít tiền để thoải mái tiêu sài, nhưng tôi cũng không muốn phung phí.
Đã ăn trưa xong, nên việc còn lại là quay về lớp, nhưng tôi buồn đi vệ sinh nên bảo hai đứa bạn quay về trước.
“Phù~”
Hành sự xong, tôi phát ra âm thanh tỏ rõ sự thư thái, rửa tay rồi đi ra ngoài hành lang và thấy một bóng người bản thân không ngờ tới.
“…Eh?”
“Fufufu~♪ Fufufu~♪”
Là Aina-san, đang nhìn ra ngoài cửa sổ vui vẻ ngân nga.
Không biết cô ấy làm gì trước nhà vệ sinh vậy nhỉ, nhưng nhà vệ sinh nữ cũng ở ngay bên cạnh nên chắc cũng không có gì lạ đâu.
Lẽ ra tôi không nên chăm chú nhìn cô ấy như vậy, bỗng dưng cô ấy lại để ý tới tôi, hình bóng tôi phản chiếu trong đôi mắt đỏ thẫm ấy.
“Xin chào. Hôm nay thời tiết đẹp nhỉ.”
“Eh? A-ah…Đúng vậy.”
Quả thực hôm nay trời đẹp không một gợn mây.
“Thế chào nha♪”
“Ơ…ừm…”
Cô nở một nụ cười xinh đẹp, vẫy tay quay trở về căng tin.
Tôi thất thần trước sức công phá khủng khiếp trong nụ cười của mĩ nữ, nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô ấy làm gì ở đây vậy?
“Lúc chạm mắt ở căng tin, trông cô ấy có quan tâm mấy đâu…Hmm?”
Chẳng lẽ cô ấy có tình cảm gì với tôi chăng!? Ấy không, không đời nào!
Hay là cô ấy nhận ra tôi là tên đội mũ bí ngô!? Không không, tôi lắc đầu nguầy nguậy, chắc chắn không phải.
“Nhưng mà…cô ấy xinh thật. Có một cô gái như vậy làm người yêu, chắc ngày nào cũng hạnh phúc quá, mà mình cũng chẳng nghĩ mình có cơ hội đâu.”
Lẩm bẩm những lời đã quá rõ ràng như vậy, tôi quay về lớp học hai đứa bạn vẫn đang chờ.
“Tao về rồi đây.”
“Chào mừng cu về lớp.”
“Lâu thế. Đi nặng hả?”
“Không phải. Có chút chuyện thôi.”
Nhân tiện tôi là một đứa hoàn toàn khỏe mạnh, đi đại tiện mỗi sáng. Lối sống mà một số người lớn có thể ghen tị này, lại là một điều đáng tự hào.
“Dù gì đây cũng là lần đầu tiên tao được chiêm ngưỡng hai chị em đó đứng cạnh nhau đấy, trông ngầu quá đi mất!”
“Đúng thật. Chẳng trách lúc nào họ cũng được tỏ tình.”
Chủ đề trò chuyện lập tức chuyển qua chị em nhà Shinjo.
Đôi lúc chúng tôi có chạm mặt nhau trên đường đến trường, chỉ thế thôi, có lẽ quả thực đây là lần đầu tiên chúng tôi gần nhau tới vậy ở trường.
Chúng tôi học khác lớp, cơ mà có học chung lớp thì cũng chẳng gần gũi nổi đâu.
“Hayato thì sao? Mày thấy mấy gái như nào.”
“Tao á? Ừ thì mấy cô ấy xinh đẹp thật, có mấy cô gái như vậy làm người yêu thì chẳng phải là diễm phúc cả đời à.”
“Người yêu à, nghe hay phết. Mơ thì được đấy.”
“Đừng buồn. Quyết chí ắt làm nên mà…trừ hai gái đó ra.”
Lúc đó, Kaito và tôi bật cười, vai chúng tôi run lên.
“Không chỉ mỗi xinh đẹp, mà mấy cô ấy còn…kiểu như có thứ gì đó khiến người khác mê mẩn ấy nhỉ?”
“Ah, ra vậy!”
Đúng là họ không chỉ có nhan sắc mà còn sở hữu sức quyến rũ khó diễn tả bằng lời.
Vừa xinh đẹp lại còn tốt tính nữa, tôi nghĩ đó chính là yếu tố khiến họ thu hút người khác.
(…Mình có nghe tin đồn cô chị ghét đàn ông, nhưng cũng chả rõ có đúng hay không nữa.)
Tôi nghe bạn bè cùng lớp của Arisa-san đồn cô không thích đàn ông. Tôi không rõ cho lắm, nhưng nếu bị tỏ tình liên tục thì cô ấy cũng sẽ trở nên như vậy, và với vụ việc ngày hôm qua, cũng không tránh khỏi tin đồn này trở thành sự thật.
“Oi, ngồi vào chỗ đi, vào tiết rồi!”
Và giờ buổi học chiều buồn ngủ đã bắt đầu.